Lý Thiên Thiên chẳng còn tâm trạng dùng cơm, trên bàn ăn liên tục hỏi về Chu Tiểu Mai.
"Người vừa nãy rời đi… là ai thế? ".
"Là giáo viên cấp ba của chúng em, hiện tại không thường xuyên liên lạc cho lắm " - Châu Vũ Hinh lên tiếng.
Cảm thấy hắn và cô giáo quan hệ không đơn giản mà thậm chí còn phức tạp, cái cách mà cô ấy né tránh hắn ta như tà ma thì cũng đủ để biết phần nào, vậy nên hạn chế nói về thông tin của cô giáo thì hơn.
Lý Thiên Thiên hoàn toàn cảm nhận được, hắn ta cũng chẳng muốn gây khó dễ, chỉ ngồi đó ăn một lúc rồi lấy cớ có việc rời đi.
Đêm đó, khách đã về hết, Hoàng Cảnh Nghiên rửa bát lau nhà dọn dẹp hết mọi thứ liền cùng cô ngồi ở phòng khách ăn trái cây.
Hắn có chút không nhịn được mà nói với vợ mình:
"Lúc nãy… Thiên ca gửi tin nhắn cho anh, mong rằng chúng ta mau chóng tổ chức tiệc cưới ".
"Người anh tốt này của anh là mong muốn anh mau chóng tìm được bến đỗ hay là vì muốn nhân cơ hội để tìm người? ".
"Phần lớn chắc là muốn gặp lại cô giáo Chu ".
"Anh ấy giúp em tìm được người cha phạm tội, em cảm kích không hết, cũng muốn báo ơn, nhưng mà cô Chu đối với em thực sự không tệ bạc, những năm tháng rời đi đều là cô chăm sóc. Cả hai người họ dường như quan hệ khá rối rắm, em cũng muốn trả ơn cho anh Thiên Thiên, chỉ có điều nếu như muốn thông qua em để gặp mặt cô giáo thì em không làm được ".
Chuyện của họ vẫn là để họ tự giải quyết, Châu Vũ Hinh từ ngày hôm đó cũng không hỏi thử xem cô giáo có quan hệ gì với Lý Thiên Thiên mà chỉ như có như không mà báo thông tin cho Chu Tiểu Mai:
"Em nghe A Nghiên nhà em nói người tên Lý Thiên Thiên này hiện nay đang nắm vị trí quan trọng trong giới hắc đạo, cách làm việc của anh ta cũng vô cùng tàn nhẫn ".
"Cô biết rồi, em đừng lo ".
Cuộc trò chuyện kết thúc chóng vánh như thế đấy.
Dạo này Hoàng Cảnh Nghiên tạm gác mọi công việc lớn nhỏ trong công ty, chỉ toàn tâm lo cho vợ con cùng với đám cưới của cả hai.
Khoảng hai tháng sau, cũng tức là khi bé được năm tháng thì đám cưới sẽ được tổ chức, ngày hôm đó khá tốt.
Nhưng nói đi nói lại thì người khi yêu sẽ điên cuồng như thế nào?
Hoàng Cảnh Nghiên chính là điển hình cho việc mắt mù khi có tình yêu.
Người vốn dĩ chẳng hề tin vào bói toán như hắn vậy mà để tìm được ngày tốt không tiếc thời gian mà đi tìm thầy bói xem ngày, khấn vái khắp nơi chỉ mong suôn sẻ rước vợ về dinh.
Vũ Hinh ngồi uống trà tâm sự với Chu Tiểu Mai cùng với em chồng tương lai mà ngao ngán lắc đầu kể lại.
Đêm trước ngày cưới, hắn xoa xoa chiếc bụng của cô rồi nhỏ giọng:
"Con chúng ta đặt tên là Hoàng Dung đi, chắc chắn sau này con bé sẽ thông minh và xinh đẹp lắm ".
"Anh có thôi đi không? Xem phim kiếm hiệp nhiều cho nên lấy tên nhân vật rồi đặt cho con ".
"Tên Hoàng Dung đẹp mà vợ ".
"Mệt anh quá đi, em ngủ " - Vũ Hinh bác bỏ ý kiến, đắp chăn mặc kệ.
Đến hôm đám cưới, quả thật rất vui, Hoàng Cảnh Nghiên nhìn cô được cha mình dìu vào lễ đường mà tủm tỉm cười mãi, trên gương mặt lộ rõ sự hạnh phúc.
Lưu Quốc Ninh không quên cảnh cáo con trai ruột:
'"Đừng có mà quen thói rồi bắt nạt Vũ Hinh, con bé tốt tính không thích so đo nhưng ta thì không ".
Dù ông nói thế nhưng hắn vui lắm rồi đâu có nghe thấy gì nữa, cũng may là còn nghe thấy lời của cha xứ mà đáp lại câu:
"Con đồng ý ".
Vũ Hinh không tiện tiếp khách vậy nên khi lễ thành thì cô đã đến ngồi ở xích đu đầy hoa giả được hắn chính tay làm để giao lưu nhẹ với khách.
Vì hắn tìm hiểu thấy phấn hoa không tốt cho phụ nữ mang thai nên cũng hạn chế sử dụng hoa thật, hoa giả được mua về còn phỉa rửa sạch rồi sát khuẩn mới bắt đầu trang trí.
Cô dâu không được động đến thức uống có cồn, chú rể càng không.
Dù hắn tiếp khách đến dự tiệc cưới thì cũng không lơ đễnh chút nào, cứ cách vài giây liền nhìn về phía cô, chỉ cần Vũ Hinh nhíu mày thì giây sau hắn đã đến rồi ân cần hỏi han.
Đàn ông có vợ thì lý trí như mất một nửa.
Lưu Bảo Ngọc nhìn thấy anh trai như thế không khỏi cười khẩy.
Không ngờ có thể nhìn thấy cảnh tượng này cơ đấy.
"Người vừa nãy rời đi… là ai thế? ".
"Là giáo viên cấp ba của chúng em, hiện tại không thường xuyên liên lạc cho lắm " - Châu Vũ Hinh lên tiếng.
Cảm thấy hắn và cô giáo quan hệ không đơn giản mà thậm chí còn phức tạp, cái cách mà cô ấy né tránh hắn ta như tà ma thì cũng đủ để biết phần nào, vậy nên hạn chế nói về thông tin của cô giáo thì hơn.
Lý Thiên Thiên hoàn toàn cảm nhận được, hắn ta cũng chẳng muốn gây khó dễ, chỉ ngồi đó ăn một lúc rồi lấy cớ có việc rời đi.
Đêm đó, khách đã về hết, Hoàng Cảnh Nghiên rửa bát lau nhà dọn dẹp hết mọi thứ liền cùng cô ngồi ở phòng khách ăn trái cây.
Hắn có chút không nhịn được mà nói với vợ mình:
"Lúc nãy… Thiên ca gửi tin nhắn cho anh, mong rằng chúng ta mau chóng tổ chức tiệc cưới ".
"Người anh tốt này của anh là mong muốn anh mau chóng tìm được bến đỗ hay là vì muốn nhân cơ hội để tìm người? ".
"Phần lớn chắc là muốn gặp lại cô giáo Chu ".
"Anh ấy giúp em tìm được người cha phạm tội, em cảm kích không hết, cũng muốn báo ơn, nhưng mà cô Chu đối với em thực sự không tệ bạc, những năm tháng rời đi đều là cô chăm sóc. Cả hai người họ dường như quan hệ khá rối rắm, em cũng muốn trả ơn cho anh Thiên Thiên, chỉ có điều nếu như muốn thông qua em để gặp mặt cô giáo thì em không làm được ".
Chuyện của họ vẫn là để họ tự giải quyết, Châu Vũ Hinh từ ngày hôm đó cũng không hỏi thử xem cô giáo có quan hệ gì với Lý Thiên Thiên mà chỉ như có như không mà báo thông tin cho Chu Tiểu Mai:
"Em nghe A Nghiên nhà em nói người tên Lý Thiên Thiên này hiện nay đang nắm vị trí quan trọng trong giới hắc đạo, cách làm việc của anh ta cũng vô cùng tàn nhẫn ".
"Cô biết rồi, em đừng lo ".
Cuộc trò chuyện kết thúc chóng vánh như thế đấy.
Dạo này Hoàng Cảnh Nghiên tạm gác mọi công việc lớn nhỏ trong công ty, chỉ toàn tâm lo cho vợ con cùng với đám cưới của cả hai.
Khoảng hai tháng sau, cũng tức là khi bé được năm tháng thì đám cưới sẽ được tổ chức, ngày hôm đó khá tốt.
Nhưng nói đi nói lại thì người khi yêu sẽ điên cuồng như thế nào?
Hoàng Cảnh Nghiên chính là điển hình cho việc mắt mù khi có tình yêu.
Người vốn dĩ chẳng hề tin vào bói toán như hắn vậy mà để tìm được ngày tốt không tiếc thời gian mà đi tìm thầy bói xem ngày, khấn vái khắp nơi chỉ mong suôn sẻ rước vợ về dinh.
Vũ Hinh ngồi uống trà tâm sự với Chu Tiểu Mai cùng với em chồng tương lai mà ngao ngán lắc đầu kể lại.
Đêm trước ngày cưới, hắn xoa xoa chiếc bụng của cô rồi nhỏ giọng:
"Con chúng ta đặt tên là Hoàng Dung đi, chắc chắn sau này con bé sẽ thông minh và xinh đẹp lắm ".
"Anh có thôi đi không? Xem phim kiếm hiệp nhiều cho nên lấy tên nhân vật rồi đặt cho con ".
"Tên Hoàng Dung đẹp mà vợ ".
"Mệt anh quá đi, em ngủ " - Vũ Hinh bác bỏ ý kiến, đắp chăn mặc kệ.
Đến hôm đám cưới, quả thật rất vui, Hoàng Cảnh Nghiên nhìn cô được cha mình dìu vào lễ đường mà tủm tỉm cười mãi, trên gương mặt lộ rõ sự hạnh phúc.
Lưu Quốc Ninh không quên cảnh cáo con trai ruột:
'"Đừng có mà quen thói rồi bắt nạt Vũ Hinh, con bé tốt tính không thích so đo nhưng ta thì không ".
Dù ông nói thế nhưng hắn vui lắm rồi đâu có nghe thấy gì nữa, cũng may là còn nghe thấy lời của cha xứ mà đáp lại câu:
"Con đồng ý ".
Vũ Hinh không tiện tiếp khách vậy nên khi lễ thành thì cô đã đến ngồi ở xích đu đầy hoa giả được hắn chính tay làm để giao lưu nhẹ với khách.
Vì hắn tìm hiểu thấy phấn hoa không tốt cho phụ nữ mang thai nên cũng hạn chế sử dụng hoa thật, hoa giả được mua về còn phỉa rửa sạch rồi sát khuẩn mới bắt đầu trang trí.
Cô dâu không được động đến thức uống có cồn, chú rể càng không.
Dù hắn tiếp khách đến dự tiệc cưới thì cũng không lơ đễnh chút nào, cứ cách vài giây liền nhìn về phía cô, chỉ cần Vũ Hinh nhíu mày thì giây sau hắn đã đến rồi ân cần hỏi han.
Đàn ông có vợ thì lý trí như mất một nửa.
Lưu Bảo Ngọc nhìn thấy anh trai như thế không khỏi cười khẩy.
Không ngờ có thể nhìn thấy cảnh tượng này cơ đấy.