• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đêm đó Hứa Nguyệt Lượng không ngủ sớm, may mà hôm sau là ngày nghỉ.

Lâm Ỷ Miên không thích ăn uống chơi bời ở thành phố B, những lời đề nghị đưa cô đi chơi của Hứa Nguyệt Lượng đều bị cô từ chối.

Hôm qua cô đã mua rất nhiều nguyên liệu, cho nên hôm nay không cần đi ra ngoài. Lâm Ỷ Miên cứ như vậy kéo Hứa Nguyệt Lượng ở nhà cả ngày.

Cô cơ hồ dính ở trên người Hứa Nguyệt Lượng, trong không gian nhỏ, Hứa Nguyệt Lượng đi đâu thì cô đi đó. Đa số thời gian không có gì muốn làm, không có gì là muốn nói, cô chỉ thích xuất hiện trong phạm vi của Hứa Nguyệt Lượng, giơ tay liền có thể với tới.

Như vậy, cô có thể nhìn Hứa Nguyệt Lượng mọi lúc, thưởng thức vẻ đẹp cùng đáng yêu của nàng từng phút từng giây.

Nếu Hứa Nguyệt Lượng cần hỗ trợ, một cái chạm mắt hay chỉ một cái liếc mắt, cô cũng có thể kịp thời đáp ứng.

Nàng thỏa mãn thì chính mình cũng vậy.

Này làm Hứa Nguyệt Lượng đỏ mặt, ngượng ngùng, rối loạn nhịp tim cả ngày.

Đôi khi nàng cảm thấy mình không nhịn nổi, muốn trốn tránh, kia cũng chính là lúc Lâm Ỷ Miên không nhịn nổi.

Không thể trốn tránh, chỉ có thể càng ngày tiếp xúc càng sâu.

Không ngừng thâm nhập, không ngừng giải phóng mọi cảm giác khát cầu của chính mình.

Không ngừng lớn mật, không ngừng phá vỡ rụt rè, lại không ngừng tạo ra những cảnh tượng bình thường có nhiều ngượng ngùng.

Cho đến khi màn đêm buông xuống.


Chỉ ở trong nhà với Lâm Ỷ Miên ăn không ngồi rồi, Hứa Nguyệt Lượng cảm thấy mình đã thay đổi hoàn toàn.

Nàng nhạy bén như một con thỏ, nhưng không hề sợ hãi Lâm Ỷ Miên.

Nàng chỉ sợ mình quá phóng túng, quá lớn mật, như hoa tàn rơi xuống đất sẽ không phải là bộ dáng mà Lâm Ỷ Miên thích.

Cho nên ăn cơm xong, nàng trịnh trọng nói với Lâm Ỷ Miên, "Bác sĩ Lâm, đêm nay em muốn nghỉ ngơi một chút."

Lâm Ỷ Miên giương mắt nhìn nàng, nói "Hửm?"

Hứa Nguyệt Lượng tìm cái cớ mà Lâm Ỷ Miên khó từ chối nhất: "Em mệt ~"

“Ừm, được.” Lâm Ỷ Miên rũ mắt, nhanh chóng đáp.

Cô bắt đầu thu dọn phòng: "Vậy em đi nghỉ ngơi đi."

Hứa Nguyệt Lượng ngây người đứng ở nơi đó: "Em..."

Lâm Ỷ Miên: "Mệt thì nghỉ ngơi một lát đi."

Ngữ khí nghe không ra phập phồng, trạng thái giống như bình thường.

Hiện tại Hứa Nguyệt Lượng phát hiện đôi khi bình tĩnh của Lâm Ỷ Miên là một bất lợi.

Nhưng việc nghỉ ngơi là bản thân yêu cầu, Lâm Ỷ Miên đã ngoan ngoãn đáp ứng yêu cầu của nàng, nàng lại nói gì đó thì chỉ là làm điều thừa cùng vô cớ gây rối thôi.

Hứa Nguyệt Lượng đành phải trở về phòng, ngồi bên giường bấm điện thoại.

Gần đây, nàng đã xem nhiều video về các vở kịch sân khấu, nàng cũng đã nộp hồ sơ của mình cho nhiều đoàn tuyển dụng diễn viên múa.

Hiện tại vẫn chưa nhận được phản hồi hiệu quả nào. Hứa Nguyệt Lượng cho rằng nguyên nhân là do nàng thiếu kinh nghiệm, nàng vẫn cần phải nỗ lực hơn.

Trước kia nàng cũng không vội vàng, sau khi cắt đứt quan hệ với gia đình, cho dù nguồn thu nhập chính và tiền tiết kiệm của nàng đều tiêu hết, nàng vẫn cảm thấy rất thoải mái như trút bỏ được ngọn núi đang đè nặng lên mình.

Thu nhập ở công viên disney hoàn toàn có thể đáp ứng được nhu cầu sống của nàng, dù làm công việc không lâu nhưng nàng có tay có chân, lại có nghề thì dù thế nào cũng có thể tự nuôi sống bản thân.

Nhưng hiện tại, nàng lại bắt đầu cảm thấy lo lắng.

Lâm Ỷ Miên không nói chi tiết kế hoạch công việc trong tương lai của cô, đương nhiên, lý do chính là mấy ngày nay thực sự không có thời gian nói chuyện phiếm.

Chỉ là Hứa Nguyệt Lương đã đáp ứng, muốn thực hiện lời hứa của mình với Lâm Ỷ Miên, này hoàn toàn khác với những trả giá vì tình cảm cùng đạo đức gia đình trước kia.

Này làm cho nàng cảm thấy kiêu ngạo, làm nàng cảm thấy có động lực, làm cuộc sống của nàng có ý nghĩa.

Sau khi xoát thông tin trên các nền tảng xã hội khác nhau, Hứa Nguyệt Lượng đem các khóa học của một vài lão sư vào trí nhớ của mình, chuẩn bị sắp xếp, sau đó nghiên cứu từng mục.

Sau khi Lâm Ỷ Miên dọn dẹp phòng xong, cô cũng trở về phòng ngủ.

Cách bài trí của căn hộ này là kiểu cũ hai phòng ngủ và một phòng khách, phòng khách rất rộng, phòng ngủ bên cạnh cũng để trống. Nhưng hai người bất kể thế nào cũng đều theo bản năng chen lấn vào phòng ngủ chính.

Hứa Nguyệt Lượng cảm nhận được hô hấp của Lâm Ỷ Miên, ngẩng đầu nhìn lên, Lâm Ỷ Miên nâng cằm, chỉ vào chăn bông mềm mại: "Trời lạnh như vậy, ngồi trên giường chơi đi."

Hứa Nguyệt Lượng chột dạ cất điện thoại đi, hỏi cô, "Bác sĩ Lâm, chị..."

Lâm Ỷ Miên lấy chiếc đồng hồ trên tủ đầu giường, đeo vào cổ tay: "Chị cũng chơi một lúc."

Hứa Nguyệt Lượng mím môi, trong lòng cảm thấy có chút hoảng loạn.

Hành động đeo đồng hồ của Lâm Ỷ Miên có lẽ đang nói với nàng, kế tiếp sẽ để nàng nghỉ ngơi thật tốt, sẽ không chạm vào nàng.

Hứa Nguyệt Lượng cảm thấy có chút ủy khuất, nàng cảm thấy mình thật sự rất rối rắm, nghĩ lại, mặc dù Lâm Ỷ Miên liên tục đáp ứng yêu cầu của nàng, nàng vẫn có chút không thỏa mãn.

Hứa Nguyệt Lượng tự đưa ra kết luận, thở ra, buộc mình phải thu hồi tâm trí khỏi Lâm Ỷ Miên, tập trung vào công việc của mình.

Lâm Ỷ Miên ngồi ở bên kia, đeo tai nghe vào, nghiêm túc xem cái gì đó.

Hứa Nguyệt Lượng không dám quấy rầy, cho nên hai người yên lặng trải qua một giờ, ai bận việc nấy.

Điện thoại của Hứa Nguyệt Lượng cơ hồ hết pin, nàng xoa xoa cái cổ đau nhức, sạc điện thoại cũng không cầm lên.

Chỉ là xoa xoa tay ngồi ở trên giường, phát ngốc, ánh mắt muốn rơi vào trên người Lâm Ỷ Miên, nhưng lại không dám đi qua.

Vì Lâm Ỷ Miên vẫn còn bận, giống như đang tra tư liệu, còn nói chuyện phiếm với ai đó. Đương nhiên Hứa Nguyệt Lượng sẽ không xem, chỉ đơn thuần nhìn vào khuôn mặt của Lâm Ỷ Miên, lại không nhìn ra cái gì.

Nàng giống như chỉ biết lúc thật sự vui vẻ bộ dáng của Lâm Ỷ Miên trông như thế nào, hiếm khi nhìn thấy biểu tình tức giận của cô.

Hiện tại có lẽ không vui, nhưng cũng không rõ là tức giận, mặc dù ngồi ở trên giường lại giống như đang ngồi trong phòng tư vấn của bệnh viện.

Hứa Nguyệt Lượng thở dài, lông mày rũ xuống, bắt đầu nghĩ xem mình có làm sai chuyện gì hay không.

Nếu lo lắng Lâm Ỷ Miên không thích, thì nàng nên hỏi ý kiến ​​của cô rồi sửa đổi. Nếu sợ Lâm Ỷ Miên sẽ cảm thấy mệt mỏi, nàng nên nghĩ ra chút chiêu trò để duy trì mị lực của mình.

Mà không phải như hiện tại, từ chối Lâm Ỷ Miên thân cận, làm Lâm Ỷ Miên của Lin Qimian khiến Lin Qimian thực sự không thân cận nàng.

Thật sự là làm vậy... Hứa Nguyệt Lượng cúi đầu kéo chăn bông, như thế nào nàng nói không cần, Lâm Ỷ Miên cũng không tranh thủ một lời, liền thật sự từ bỏ sao?

Không phải là không thực sự muốn, chỉ là... chỉ vì thể diện sao? Rốt cuộc thì hai người chỉ vừa ở bên nhau... toàn bộ quá trình về cơ bản đều là Lâm Ỷ Miên phục vụ nàng, cũng rất mệt...

Hứa Nguyệt Lượng nghĩ đến đây càng thương tâm, đôi mắt chớp nháy, cảm giác rơi lệ quen thuộc sắp trào lên.

Nàng không muốn khóc, vô duyên vô cớ khóc cũng quá làm người chán ghét.

Nhưng cũng giống như vô số lần trước, càng kìm nén không cho mình khóc thì nước mắt càng chảy nhanh hơn. Nếu phẫu thuật có thể giải quyết vấn đề này, Hứa Nguyệt Lượng sẽ lập tức chữa trị thể chất hay khóc của mình.

Nàng đưa tay lên lau mắt, Lâm Ỷ Miên liền nhìn sang.

“Làm sao vậy?” Lâm Ỷ Miên hỏi nàng, “Xem phải thứ gì sao?”

Hứa Nguyệt Lượng lắc đầu hít mũi: "Không phải, vừa rồi em chơi điện thoại nên mắt có chút khó chịu..."

Giọng nghẹn ngào, nghe rất đáng thương.

Lâm Ỷ Miên tháo tai nghe ra, cuối cùng nghiêng người: "Để chị xem một chút."

Đêm nay, đây là lần đầu tiên hai người đến gần nhau, Hứa Nguyệt Lượng sợ Lâm Ỷ Miên sẽ phát hiện ra lý do tại sao nàng lại khóc, lại không thể khống chế hô hấp trên cơ thể của Lâm Ỷ Miên, cho nên tim nàng đập thình thịch, thậm chí còn phải nín thở.

Ở hai mươi cm, Lâm Ỷ Miên dừng tới gần.

Cô nhìn Hứa Nguyệt Lượng, quan sát biểu tình của nàng.

Đôi mắt Hứa Nguyệt Lượng lung lay đối diện ánh mắt của cô, trước kia nàng sẽ cảm thấy khoảng cách vượt quá khoảng cách an toàn là rất gần, nhưng hiện tại, nàng chỉ cảm thấy rất xa.

Theo tình huống hiện tại, Lâm Ỷ Miên có thể thối lui. Nhưng theo mối quan hệ giữa hai người, Lâm Ỷ Miên nên hôn nàng.

Hứa Nguyệt Lượng giống như đang đi trên một cây cầu treo, trái nhảy lên cổ họng.

Cuối cùng, Lâm Ỷ Miên động.

Cô hạ tầm mắt, dừng ở trên môi của Hứa Nguyệt Lượng.

Lực chú ý của Hứa Nguyệt Lượng cũng ở trên môi cô, lúc này mới phát hiện động tác của môi khẽ nhếch, đại khái sẽ lộ ra chút răng cùng đầu lưỡi, cực kỳ thích hợp để hôn môi.

Nàng hít một hơi dài, rồi lại phát hiện mình không thể nhịn thở được nữa.

Hô hấp của nàng bỗng trở nên hỗn loạn, hỗn loạn đến mức không biết phải làm thế nào để trở lại ổn định.

Hứa Nguyệt Lượng bất lực đưa tay lên, quạt vào mặt mình, cố gắng hạ nhiệt độ hai má, chuyển lực chú ý đang hoảng loạn.

Lâm Ỷ Miên thở ra một hơi dài.

Hứa Nguyệt Lượng vội vàng giải thích: "Bác sĩ Lâm, em không sao, chỉ là, chỉ là em..."

Không thể nói ra bao biện cùng lý do, bở vì nước mắt đã rơi.

Nước mắt vừa rơi, lý trí cùng chỉ số IQ của nàng cũng đã bị chó ăn. Qua làn nước, tất cả những gì nàng thấy chính là Lâm Ỷ Miên, trong lòng cũng đang nghĩ đến Lâm Ỷ Miên.

Nàng muốn nói cho cô biết những suy nghĩ chân thật nhất của mình, cho dù cô thích hay ghét cũng không sao.


Nàng muốn mượn điều này để tìm tòi điểm mấu chốt của Lâm Ỷ Miên, từng bước xác định tình yêu của Lâm Ỷ Miên, đi khẩn cầu tình yêu của Lâm Ỷ Miên.


"Chỉ là em..." cuối cùng Hứa Nguyệt Lượng nói, "Em không mệt..."


Đôi mắt Lâm Ỷ Miên đột nhiên nhướng lên để đối diện với ánh mắt của nàng.


Hứa Nguyệt Lượng cắn chặt môi, ném đi tất cả xấu hổ của mình: "Còn có... em, em ướt..."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK