Ít người, sạch sẽ, không bị công việc gián đoạn.
Thực sự không khác gì chuẩn bị đi du lịch.
Hứa Nguyệt Lượng nhìn cảnh tượng trước mắt luôn muốn khóc, nhưng nàng cảm thấy khóc là một chuyện mất hứng nên cố kìm lại.
Cho nên một khuôn mặt, mày nhăn lại, khóe môi nỗ lực nhếch lên, biểu tình rối loạn.
“Không nói.” nàng lắc đầu, “Tôi sẽ không nói nữa."
Nói lời xin lỗi hai lần, bác sĩ Lâm đã hao tâm tốn sức chuẩn bị điều bất ngờ cho nàng, bù đắp cho tiếc nuối của nàng, Hứa Nguyệt Lượng nào dám nói nữa.
Đây là điều tuyệt vời nhất mà đã lâu nàng mới có được.
“Ngốc.” Lâm Ỷ Miên xoa đầu hỏi nàng: “Em xem chọn khu cắm trại này thế nào? Nếu em không thích, chúng ta có thể đổi hướng.”
"Không không không, rất tốt!" Hứa Nguyệt Lượng dùng sức nói, "Rất rất tốt! Hoàn hảo! Hoàn hảo!"
"Được rồi, tôi sẽ đi sắp xếp hoa cho trại của chúng ta. Em mang đồ ăn có sẵn đã mua ra." Lâm Ỷ Miên giao nhiệm vụ.
Hứa Nguyệt Lượng: "Hiện tại tôi có thể đi làm cái gì đó chưa có sẵn! Chị thích ăn!"
Lâm Ỷ Miên: "Không vội, mặt trời mới vội."
Hứa Nguyệt Lượng nhìn sang, mặt trời tương đối vội.
Mặt trời lặn nhanh quá, chỉ một lát nữa thôi là sẽ ngả về phía sau thành phố.
Hứa Nguyệt Lượng vội vàng sắp xếp đồ ăn, bác sĩ Lâm yêu cầu rất nhiều đồ ăn và trái cây làm sẵn, lấy ra đồ làm xong.
Hứa Nguyệt Lượng lần lượt mang đồ ăn đặt lên thảm dã ngoại.
Tấm thảm không dời đi, Hứa Nguyệt Lượng chạy nhanh liền có chút vướng, nhìn chằm chằm tấm thảm lông màu xanh xám nói: "A, thảm cỏ này khá tươi tốt a."
Lâm Ỷ Miên không nhịn được cười.
Cô tách bó hoa ra, cho vào lọ, đặt bên cạnh chỗ ngồi.
“Một bó hoa nhỏ.” Lâm Ỷ Miên nói.
Hứa Nguyệt Lượng đá dép, giẫm lên thảm, quỳ xuống bên cạnh tấm đệm: "Tôi muốn gần thổ địa mộy chút, giống như hoa, kết nối với địa khí."
Lâm Ỷ Miên ngồi bên cạnh nàng: "Nhìn xem, mặt trời đã lặn rồi."
Hứa Nguyệt Lượng nhìn sang, ngồi thẳng lưng, sửng sốt.
Từ trước đến nay nàng không có phát hiện hoàng hôn trong thành phố có thể đẹp như vậy.
Ánh sáng vàng rực rỡ bị các tòa nhà tách ra thành vô số bóng đen, bên trên là bầu trời trống rỗng, bên dưới là thế giới phồn hoa.
"Tôi..." Hứa Nguyệt Lượng muốn nói gì đó, nhưng lại nuốt xuống.
Mãi cho đến khi mặt trời khuất hẳn, bầu trời đen như mực, nàng mới nói: “Thời gian live của tôi là từ 2 giờ chiều đến 2 giờ sáng”.
Lâm Ỷ Miên nhẹ nhàng đáp: "Ừm."
Hứa Nguyệt Lượng: "Vì kiếm được nhiều quà hơn, vì nhận phần thưởng thời gian, còn có bảng làm việc chăm chỉ..."
Lâm Ỷ Miên: "Em đã làm rất thành công."
Hứa Nguyệt Lượng chống cằm lên đầu gối: "Nhưng tôi đã đánh mất rất nhiều thứ, ví dụ như mấy ngàn cảnh hoàng hôn mỹ lệ."
Lâm Ỷ Miên bóc một hạt dẻ, đưa tới bên môi nàng.
Hứa Nguyệt Lượng mở miệng, nhai nuốt.
Lâm Ỷ Miên: "Quy hoạch nghề nghiệp có thể táo bạo hơn một chút. Nhưng tôi không có cách nào đưa ra ý kiến cụ thể cho em, bởi vì không ai hiểu rõ chuyên ngành của em hơn em cả."
“Vâng!” Hứa Nguyệt Lượng cười nói, “Đừng nói chuyện này nữa, khi nào chúng ta mới có thể xem ngôi sao?”
Lâm Ỷ Miên: "Sau khi thành phố chìm vào giấc ngủ."
Hứa Nguyệt Lượng nhảy dựng lên: "Vậy tôi phải đảm bảo dạ dày của bác sĩ Lâm thật thoải mái đã."
Nàng đi vào bếp, bên trong vang lên tiếng leng keng.
Hai người ăn cơm, dọn dẹp cũng chưa muộn.
Chưa đủ muộn để toàn bộ thành phố chìm vào giấc ngủ.
Hứa Nguyệt Lượng la hét nàng chưa từng ngủ trong lều, cho nên nàng nhất định phải chiếm lều, nhưng khi đi vào, nàng phải ló đầu ra nói chuyện với Lâm Ỷ Miên.
Chống khuỷu tay lên, hai chân đung đưa trong lều.
"Tôi có thể thức đến hai giờ, chắc chắn bác sĩ Lâm sẽ không chịu đựng nổi."
Lâm Ỷ Miên: "Nếu chịu đựng không nổi thì tôi đi ngủ, tỉnh dậy lại xem".
Hứa Nguyệt Lượng trở mình, nằm sấp xuống: "Chị nói đúng."
Lâm Ỷ Miên nhìn nàng: "Vậy em muốn cho tôi ngủ trên bãi cỏ sao?"
“A!” Hứa Nguyệt Lượng sửng sốt, mấy giây sau mới thấp giọng hỏi: “Đây là lều cho hai người sao?"
Lâm Ỷ Miên: "Đúng vậy."
Hứa Nguyệt Lượng lăn sang một bên, thu mình lại thành một quả bóng, co rút đến nỗi Lâm Ỷ Miên không thể nhìn thấy mặt nàng.
“Vậy thì ngủ chung đi,” nàng lẩm bẩm.
Lâm Ỷ Miên cười rộ lên.
Hứa Nguyệt Lượng dám thoải mái hào phóng mời, nhưng lại không dám thoải mái hào phóng nhận.
Chỉ cần ở cùng Hứa Nguyệt Lượng trong không gian chỉ có hai người này, nhìn nàng cười mềm mại, nhìn nàng đỏ mặt hết lần này đến lần khác, đã là giới hạn mà Lâm Ỷ Miên có thể chịu đựng.
Càng gần, càng gần, Lâm Ỷ Miên không biết chuyện gì sẽ xảy ra.
Lý trí của cô là một ranh giới mỏng manh, sự đơn thuần cùng tin tưởng của Hứa Nguyệt Lượng đã đẩy ranh giới đó, làm mơ hồ rất nhiều ranh giới giữa những gì nên làm và không nên làm.
“Buồn ngủ tôi sẽ đi ngủ.” Lâm Ỷ Miên kéo ghế lại gần kính viễn vọng, bắt đầu điều chỉnh số liệu, “Khi không thể nhìn thấy sao, em có thể xem mặt trăng.”
Trăng đêm nay rất sáng, phóng to lại phóng to, ta có thể thấy rõ đường nét của nó như một hành tinh.
Lâm Ỷ Miên quan sát thấy các đường hôm nay khác với những ngày trước, khi trầm xuống, giống như thân thể khinh phiêu đang đi trên miệng núi lửa.
Đột nhiên có chút nóng.
Như làn gió ấm áp ẩm ướt từ đại dương vào một ngày xuân.
Hứa Nguyệt Lượng đến gần cô, cúi người chống đỡ cơ thể, nhắm mắt trước kính, Lâm Ỷ Miên quay đầu lại suýt chút nữa chạm vào mặt nàng.
Khuôn mặt của Hứa Nguyệt Lượng không giống như một vầng trăng khuyết.
Mà bóng loáng giống như người đang quan sát từ trái đất, mặt trăng nửa tròn bị một tầng ánh sáng bao phủ.
Lâm Ỷ Miên chớp chớp mắt, Hứa Nguyệt Lượng có kẽ hở, nhưng người lại không dám tiến lên, đôi mắt vừa nhấc liền sốt ruột hỏi Lâm Ỷ Miên: "Chị nhìn thấy mặt trăng chưa? Chị nhìn thấy mặt trăng chưa?"
Lâm Ỷ Miên: "... Thấy rồi."
Hứa Nguyệt Lượng: "Đẹp không, đêm nay mặt trăng có đẹp không?"
Lâm Ỷ Miên: "..."
Cô không thể nhìn chằm chằm vào mắt Hứa Nguyệt Lượng, trả lời câu hỏi vô nghĩa này.
“Tự mình xem đi.” Lâm Ỷ Miên từ bỏ chỗ ngồi.
Hứa Nguyệt Lượng xoa xoa tay: "Ta sẽ không..."
"Cơ bản đã điều chỉnh, nếu muốn tìm hiểu kỹ hơn thì..." Lâm Ỷ Miên lắc hộp bên cạnh lấy sách hướng dẫn ra, "Em có thể thử xem cái này."
“Được được được!” Hứa Nguyệt Lượng rất hứng thú với cái này, còn đỏ mặt yêu cầu, “Dạy cách câu cá chứ đừng cho cá, lúc tôi sai lầm, bác sĩ Lâm không được hung dữ với tôi đó, trừ khi tôi làm kính viễn vọng của chị bị hỏng."
Lâm Ỷ Miên: "Được."
Lâm Ỷ Miên kéo ghế ra, ngồi xuống: "Kỳ thực, tôi không chỉ có một cái."
Hứa Nguyệt Lượng nhìn cô chằm chằm, Lâm Ỷ Miên cười: "Cho nên em chơi hỏng cũng không sao."
Đương nhiên là có sao, Hứa Nguyệt Lượng không phải loại người làm hỏng đồ của người khác mà không bồi thường.
Cho nên, nàng đọc rất kỹ hướng dẫn, còn cẩn thận vận hành kính thiên văn, trông giống như đang đối mặt với đại địch, giống như học sinh lần đầu tiên bước vào phòng thí nghiệm.
Lâm Ỷ Miên bị nàng chọc cười, lấy điện thoại chụp một bức ảnh.
Hứa Nguyệt Lượng lăn lộn một hồi, lưng cong lên đau điếng, khi quay lại nhìn Lâm Ỷ Miên, Lâm Ỷ Miewn đang lười biếng ngồi trên ghế, dưới chân là hoa, đôi mắt lơ đễnh nhìn ra ngoài cửa sổ.
Hứa Nguyệt Lượng nói, "Bác sĩ Lâm, chị không đến đây xem sao? Là chiếm kính thiên văn của chị sao? Sao chị không lấy ra một cái khác cùng nhau xem a ~"
"Không cần." Lâm Ỷ Miên nâng cằm, "Tôi có xem."
Hứa Nguyệt Lượng nhìn theo ánh mắt của cô, mặt trăng treo trên cao của thành phố rất sáng.
“Không giống nhau chút nào đâu," Hứa Nguyệt Lượng nói, “Kỳ thực nhìn từ xa đẹp hơn”.
“Tôi không nghĩ vậy.” Lâm Ỷ Miên dùng ngón tay gõ nhẹ, “Nhìn từ xa có mây và bóng, nhưng xa xôi không thể với tới. Nhìn gần có thể nhìn thấy chân thật, giống như có thể nắm giữ trong tay."
Cô cười: “Nhưng đương nhiên, trăng không bao giờ thuộc về ai cả”.
Tối hôm đó, cả hai chơi rất khuya.
Khi nói lời chúc ngủ ngon với nhau, mặt trăng đã đi về hướng khác.
Hứa Nguyệt Lượng dặn dò Lâm Ỷ Miên nghỉ ngơi thật tốt, đồng thời giải thích canh nàng nấu trong nồi, ngày hôm sau tỉnh dậy uống một bát sẽ hoàn toàn thoải mái.
Nhưng nàng không thể cùng cô ăn sáng, sau kỳ nghỉ lễ, nàng phải trở về nhà làm việc.
Lâm Ỷ Miên đồng ý, sáng hôm sau, cách vách có động tĩnh, nhưng cô vẫn mở mắt.
Nghe Hứa Nguyệt Lượng rời khỏi phòng ngủ, nghe Hứa Nguyệt Lượng rửa mặt, sau đó nghe được tiếng bước chân cẩn thận của nàng đi tới cửa, nghe cửa đóng "cạch" một tiếng
Mọi thứ đều quay về im lặng.
Chờ mong, lãng mạn, nhiệt độ, ảo tưởng.
Lâm Ỷ Miên mở mắt nằm một lúc, lần đầu tiên cô cảm thấy ngôi nhà do chính mình xây dựng này thật lạnh lẽo, không nên có màu sắc như vậy.
May mà lúc mười giờ, Hứa Nguyệt Lượng gửi một tin nhắn, hỏi Lâm Miên Miên đã dậy chưa, uống canh chưa, cảm lạnh có tái phát không.
Lâm Ỷ Miên hỏi nàng: [Em đang làm gì vậy?]
Hứa Nguyệt Lượng trả lời nàng đang trang điểm chuẩn bị live, hôm nay thật đặc biệt, thời gian live sẽ sớm hơn.
Lâm Ỷ Miên trực tiếp gọi điện thoại, trả lời các câu hỏi của Hứa Nguyệt, lắng nghe âm thanh nàng bận rộn.
Hai người nói chuyện phiếm đến mười một giờ, Hứa Nguyệt Lượng đã chuẩn bị xong mọi thứ, còn nửa tiếng nữa mới live.
Lâm Ỷ Miên hỏi nàng, "Hôm nay sớm như vậy, buổi tối mấy giờ kết thúc?"
Hứa Nguyệt Lượng: "Mười hai giờ."
Lâm Ỷ Miên: "Lâu hơn nửa giờ so với bình thường."
Hứa Nguyệt Lượng: "Buổi chiều có hai giờ nghỉ ngơi, nhưng sẽ có một cuộc phỏng vấn kéo dài mười phút."
Nàng dừng một chút: "Tôi đã thảo luận với Vân tỷ, sau Quốc Khánh thời gian live sẽ được điều chỉnh."
Lâm Ỷ Miên: "Hửm? Điều chỉnh thế nào?"
Hứa Nguyệt Lượng hít một hơi thật sâu, giống như thông báo một quyết định khiến cả thế giới tiếc nuối: "Giống như hầu hết các streamer đã ký hợp đồng, mỗi tuần có một ngày nghỉ cố định từ 6 giờ chiều đến 11 giờ tối."
Lâm Ỷ Miên đột nhiên cười: "Điều chỉnh này rất tốt, tốt cho sức khỏe, kéo dài tuổi thọ nghề nghiệp."
Hứa Nguyệt Lượng vội vàng nói: "Nhưng rảnh rỗi sẽ nghiên cứu thêm, tiếp xúc với các loại công việc khác. Vân tỷ liên hệ tôi nói có bữa tiệc ở đài truyền hình a!"
“A, như vậy thật tốt, chúc mừng em.” Âm cuối của Lâm Ỷ Miên hơi tăng lên, “Tôi có thể nhìn thấy Tiểu Nguyệt Lượng nhảy trên TV rồi.”
"Vâng!" Hứa Nguyệt Lượng hô lên, "Tôi sẽ nỗ lực! Không... không làm bác sĩ Lâm mất mặt!"
"Trước nay em chưa từng làm chuyện gì mất mặt." Lâm Ỷ Miên nói, "Tiểu Nguyệt Lượng của chúng ta rất chăm chỉ, nỗ lực làm việc, nỗ lực không ngừng bằng chính sức lực của mình, vươn lên dẫn đầu ngành, nhận được phần thưởng mà em ấy xứng đáng. Là người ưu tú trong giới trẻ đương đại."
"A..." Hứa Nguyệt Lượng sửng sốt một hồi, sau đó hít một hơi nói: "Bác sĩ Lâm, chị nhất định phải đọc bài phát biểu nhận giải cho cuộc họp thường niên của tôi a."
Lâm Ỷ Miên thông thuận đồng ý: "Được thôi."
Hứa Nguyệt Lượng bật cười: "Tôi nói gì chị cũng được..."
Hai người tán gẫu một hồi, cho đến khi bắt đầu live mới cúp máy.
Hứa Nguyệt Lượng xuất hiện trong camera, hôm nay nàng làm tóc, mặc một chiếc sườn xám màu hồng có trang trí hoa, cười ngọt ngào thanh tú lại đáng yêu.
Một lượng lớn người xem đổ vào phòng live, màn hình nhất thời bị một trận làn đạn trắng xóa bao phủ.
Lâm Ỷ Miên là một trong những người xem mới, chính thức đăng ký bằng chiếc du thuyền mà cô đã dùng vài lần, đặt một cái tên không có ký tự: Mộc Mộc.
Hứa Nguyệt Lượng giơ hai ngón tay về phía màn hình, kèm theo điệu nhạc mừng năm mới rộn ràng: "Tất cả các bạn mới cũ ~~ Chào mừng mọi người đến với phòng live của tôi ~~ Hôm nay thật náo nhiệt a, làn đạn làm tôi hoa cả mắt ~~ Nếu ngày mai mọi người còn quay lại, tôi nhất định phải đọc lại từng cái tên a ~~ ”
"Hiện tại tôi sẽ chọn ngẫu nhiên, xem ai đến hoan nghênh ai, sẽ có lì xì đỏ tặng kèm, sáu người xem may mắn cũng có thể xem hát, nhảy, chơi đùa a ~~"
Làn đạn đột nhiên trở nên điên cuồng hơn, tự động né tránh căn bản là không kịp, hầu hết khuôn mặt của Hứa Nguyệt Lượng đều bị che lại.
Lâm Ỷ Miên không ngăn làn đạn, trước kia, khi xem live cô thích nhìn mặt của Hứa Nguyệt Lượng, cái nhíu mày, nụ cười và từng nhất cử nhất động của nàng. Hiện tại, cô quan tâm đến mọi bình luận về Hứa Nguyệt Lượng, mọi mọi linh hồn đối thoại với Hứa Nguyệt Lượng qua Internet.
Hứa Nguyệt Lượng đọc một vài ID, những người được chọn vui mừng một trận.
Đến người thứ sáu, Hứa Nguyệt Lượng nheo mắt lại, đến gần máy tính hơn, khuôn mặt xinh đẹp đột nhiên phóng to, "A a a a a a a" tràn ngập màn hình.
Đầu ngón tay Lâm Ỷ Miên nhẹ nhàng động, phát ra một làn đạn: [1].
Là ý tứ tham gia trúng thưởng.
Chỉ là quá bình tĩnh, quá tùy ý, cái tên không dấu được ghép với số 1 cô đơn, rất dễ thấy trong một nhóm [11111111111111111111], những người không thể chờ đợi kéo dài đến vô hạn.
Cô không muốn bất kỳ phần thưởng nào, ngoài cơ hội đến gần chủ live.
Rốt cuộc, chủ live chỉ ăn ở cùng cô cả hai ngày, còn có thể tiếp xúc nào gần hơn thế này nữa?
Lâm Ỷ Miên cảm thấy thoải mái lại thỏa mãn.
Cô chỉ muốn tham gia làm người xem của Tiểu Nguyệt Lượng, thêm một chút hoa cho sinh động. Hoặc là... Hoặc là nhìn thần định mệnh lần nữa, có thể sẽ phúc khí nào kỳ diệu nữa hay không.
Vừa nghĩ tới đây...
“Mộc Mộc.” Hứa Nguyệt Lượng nói.
Lâm Ỷ Miên sửng sốt.
Hứa Nguyệt Lượng mỉm cười ngồi lại ghế, hai tay chống cằm, mi mắt cong cong gọi lại: "Mộc Mộc ~"
Sau đó, nàng hỏi một câu không liên quan đến ngữ cảnh: "Bạn có thích kẹo bông gòn không ~~"