• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Oa!” Hứa Nguyệt Lượng ôm ngựa gốm, kéo dài giọng đáp lại.

Nghiêm túc gật đầu, xem ra đã tán thành với lời nói của chú Lưu.

Chú Lưu bị chính mình làm cho sửng sốt, cười hehe, cuối cùng xe cũng nổ máy.

Hứa Nguyệt Lượng đã thắt chặt dây an toàn, cũng ôm chặt ngựa, ngồi thẳng, cả người tràn đầy khí lực.

Lâm Ỷ Miên vừa xấu hổ lại vừa muốn cười, cho nên cô chỉ có thể quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ để bình tĩnh lại.

Xe nhanh chóng đến cổng tiểu khu, thường thì bảo vệ thấy quen sẽ trực tiếp cho bọn họ vào, hôm nay không chỉ rời khỏi phòng bảo vệ, còn cúi đầu chào hỏi chú Lưu đã hạ cửa kính xe xuống, hai người trò chuyện giống như một nghi lễ bàn giao thần bí nào đó, ngữ khí rất hào sảng.

Lâm Ỷ Miên, "..."

“Oa...” Hứa Nguyệt Lượng thấp giọng cảm thán, khi xe vào cửa, nàng mới dám tới gần Lâm Ỷ Miên hỏi: “Nếu chị không mang em theo, em sẽ không vào được đây. "

Lâm Ỷ Miên nói, "Chỉ cần cho bảo vệ biết tên của tôi là được rồi."

Hứa Nguyệt Lượng mang vẻ mặt sùng bái: "Oa."

Không biết đẫ tưởng tượng đi đâu.

Lâm Ỷ Miên cười cười, giơ lòng bàn tay lên, dừng lại trên đầu Hứa Nguyệt Lượng ở khoảng cách một cm, vuốt lại mái tóc đang giương đến ngốc của nàng.

Hứa Nguyệt Lượng đỏ mặt, quay đầu đi, một lúc sau mới lung tung đưa tay lên vuốt tóc.


Xe dừng lại, nhà Lâm Ỷ Miên có một hoa viên nhỏ trước và sau nhà. Giữa mùa hè, khi cành lá đâm chồi nảy lộc, hàng rào sắt phủ đầy dây leo, bên cạnh lối đi vào nhà đã nở một chùm hoa hồng vàng rực rỡ.

Hai dì thường làm việc ở nhà Lâm Ỷ Miên, ăn mặc chỉnh tề đứng bên bồn hoa, nhìn thoáng qua là có thể nhìn thấy. Khi Lâm Ỷ Miên và Hứa Nguyệt Lượng xuống xe, họ đều cúi đầu nói: "Đại tiểu thư! Đại tiểu thư vất vả rồi."

Lâm Ỷ Miên, "..."

Hứa Nguyệt Lượng không tiếng động mà "Oa" một tiếng.

Lâm Ỷ Miên nhìn chú Lưu đang chờ được khen.

Lâm Ỷ Miên nắm chặt tay, lần này cô không dè dặt như vậy, giơ tay nắm lấy cổ tay Hứa Nguyệt Lượng, sải bước đi vào, "Nóng quá, chúng ta vào nhà đi."

Hứa Nguyệt Lượng, "Đại tiểu thư, nhà chị có hoa viên a..."

Lâm Ỷ Miên, "Không được gọi..."

Hứa Nguyệt Lượng hoàn toàn không nghe thấy giọng của cô, ánh mắt ái mộ nhanh chóng đặt vào những thứ mới mẻ xung quanh, trong đầu không khỏi lung tung lộn xộn, "Đại tiểu thư, hoa viên nhà chị thật xinh đẹp a..."

Lâm Ỷ Miên ngừng nói, đưa Hứa Nguyệt Lượng vào nhà, không cần thay giày, cô trực tiếp lên lầu.

Dì giúp việc ở tầng dưới nhìn lên, hét, "Đại tiểu thư, hoa quả và món tráng miệng đã sẵn sàng, cơm trưa ngài muốn đồ ăn Trung hay đồ Tây?"

Hứa Nguyệt Lượng thường xuyên quay đầu lại, cuối cùng Lâm Ỷ Miên đã kéo nàng vào phòng ngủ của mình, một tay đóng cửa lại.

Thế giới cuối cùng cũng yên tĩnh lại, ngoại trừ cái giường lớn trong phòng, còn có cả một bức tường sách.

Đối với Lâm Ỷ Miên, phong cách trang trí của ngôi nhà cổ này có chút khoa trương. Nhưng trong mắt Hứa Nguyệt Lượng, đó là lâu đài của công chúa.

Khi nàng bước vào phòng ngủ, đôi mắt nàng an tĩnh một giây, sau đó quay cuồng không kiểm soát được.

Những lời cảm thán đó giấu trong cổ họng, nhưng không thể che giấu những biểu hiện quá rõ ràng.

Nhìn chằm chằm, mím môi, thật sự rất khó kìm lòng.

Mà trong mắt Lâm Ỷ Miên chỉ có nàng, nhìn chằm chằm vào tóc mái dày của Hứa Nguyệt Lượng, từ chóp mũi xuống dưới trong vài giây.

Cuối cùng, cô bất lực nhìn sang chỗ khác, nói: "Em tùy tiện xem đi, tôi thay quần áo".

Hứa Nguyệt Lượng siết chặt cặp sách "ò" một tiếng.

Lâm Ỷ Miên đi đến phòng quấn áo, động tác chậm rãi, để lại đủ thời gian cho Hứa Nguyệt Lương tự mình quan sát.

Khi đi ra một lần nữa, cô mặc một chiếc áo sơ mi dài thoải mái và chiếc quần bó sát rất ngắn.

Đôi chân dài đều lộ ra, cổ áo rộng mở, vô tình lộ ra nốt ruồi.

Đó đều là những thứ mà Hứa Nguyệt Lượng thích.

Hứa Nguyệt Lượng vẫn ở bên cạnh cửa, ánh mắt lóe lên.

Lâm Ỷ Miên đi đến bàn, kéo ghế đẩu ra, "Đến, ngồi ở đây."

Hứa Nguyệt Lượng ngoan ngoãn đi tới, ngồi xuống.

Lâm Ỷ Miên cầm điện thoại, gửi một tin nhắn, dì giúp việc nhanh chóng mang mâm đồ ăn đến, Lâm Ỷ Miên ra cửa không cho bà vào phòng ngủ.

Có trái cây, đồ uống và bánh kem mà Hứa Nguyệt Lượng thích ăn, đó là do Lâm Ỷ Miên chuẩn bị vào sáng sớm.

“Ăn bổ sung năng lượng.” Lâm Ỷ Miên nói.

Hứa Nguyệt Lượng môi, "Em vừa ăn mấy viên bạch tuộc của chị."

Lâm Ỷ Miên mỉm cười, "Vậy còn ít, đối với em là không đủ."

Bị trêu chọc là ăn nhiều, mặt Hứa Nguyệt Lượng đỏ bừng.

Nhưng vào lúc này, nàng không cảm thấy xấu hổ, bởi vì khi Lâm Ỷ Miên nói lời này, vẻ mặt của cô rất thẳng thắn thành khẩn, ngữ khí của cô không có chút ý tứ là ghét bỏ nàng, ngược lại là có chút sủng nịch khó tả.

Đúng vậy, Hứa Nguyệt Lượng cảm thấy được sủng nịch.

Lời này mà trước đây nàng chỉ cảm thụ trong tiểu thuyết, thật sự rơi vào trên người nàng, khiến nàng cảm giác cả người như được mây mềm bao bọc, vừa ấm áp lại vừa vững vàng, nhẹ nhàng lại dễ chịu.

"Em..." Hứa Nguyệt Lượng đưa tay định lấy, "Uống một chút Coca..."

Nước cola lạnh, những giọt nước nhỏ đọng trên thành lon là cám dỗ khó cưỡng trong mùa hè nóng nực.

“Được.” Lâm Ỷ Miên mỉm cười, cô không ngồi xuống mà đứng ở trước mặt Hứa Nguyệt Lương, dựa vào bàn học.

Cho nên duỗi cánh tay ra liền vớt được lon Coca mà Hứa Nguyệt Lượng định chạm vào, nhận được một biểu tình kinh ngạc cùng sửng sốt từ nàng.

Lâm Ỷ Miên mỉm cười mở lon cola, mở ống hút bỏ vào. cô lại lấy một chiếc khăn ăn khác, quấn quanh thành lon lạnh rồi đưa vào tay của Hứa Nguyệt Lượng.

Hứa Nguyệt Lượng được cô phục vụ liền phát ngốc, "Sao lại để đại tiểu thư...."

Lâm Ỷ Miên "Em uống đi."

Hứa Nguyể Lượng, "!!!"

Lâm Ỷ Miên, "Đừng gọi bậy."

Hứa Nguyệt Lượng ngước nhìn cô, thân hình xinh đẹp của Lâm Ỷ Miên, chiếc áo sơ mi trắng và mái tóc buông xõa nhẹ trên vai phù hợp với xưng hô đại tiểu thư.

Nếu không được phép gọi cô như vậy, có lẽ vì cái tên đó không đủ để miêu tả khí chất thực sự của Lâm Ỷ Miên.

Hứa Nguyệt Lượng chớp chớp mắt, cúi đầu uống một ngụm Coca, cảm giác từ thân thể đến tim đều cảm thấy thoải mái.

Nàng cười xán lạn, đánh bạo nói, "Được, công chúa điện hạ."

Lâm Ỷ Miên, "..."

Trong phòng không được bình yên, một học sinh trung học mười bảy tuổi tò mò về mọi thứ, một người trưởng thành đáng khinh chỉ muốn trêu chọc lão bà tương lai của mình, sao có thể thực sự học tập trong thời gian tốt đẹp này đây?

Sau khi ăn uống tán gẫu xong, cả hai nói về trường lớp và lão sư. Đề tài nhàm chán nên Lâm Ỷ Miên cho nàng xem toàn bộ ngôi nhà, từ phòng này sang phòng khác, từ tầng hầm đến gác xép, từ lối đi ở vườn trước đến vườn sau.

Thời gian tuổi trẻ, thời gian bên người mình thích, trải qua như thế nào cũng đều là thú vị.

Cho nên, khi dì giúp việc kêu ăn cơm, bọn họ đang đào giun dưới ánh nắng chói chang, sau khi hai người ăn xong họ còn về nhà chăm sóc hài tử, khi bọn họ chào hỏi hai người rồi ra ngoài, hai người đang game trong phòng khách.

Những chiếc băng game này đều do Lâm Ỷ Miên tìm thấy từ góc của phòng học cũ.

Cô không chơi vì cô là người duy nhất còn lại trong nhà.

Chơi khá vui.

Chơi cùng Hứa Nguyệt Lượng khá vui.

Chơi xong buổi trưa nóng nực, cả hai mệt mỏi cùng nằm trên ghế sô pha.

Lâm Ỷ Miên nói, "Chúng ta ngủ trưa đi."

Ngữ khí rất tự nhiên, giống như đã nói vô số lần.

Hứa Nguyệt Lượng cũng rất tự nhiên, "Vâng"

Lâm Ỷ Miên quay đầu nhìn nàng, Hứa Nguyệt Lượng mở một đôi mắt mờ mịt, "Vậy em ngủ ở đâu?"

“Đương nhiên là giường của tôi.” Lâm Ỷ Miên cười, “Giường của tôi là thoải mái nhất.”

Hứa Nguyệt Lượng mười bảy tuổi không nghĩ nhiều như vậy, chỉ là một con thỏ trắng ngốc nghếch đơn thuần.

Lâm Ỷ Miên đưa nàng trở về phòng ngủ, lấy bộ đồ ngủ mềm mại cho nàng, hai người nằm trên cùng một chiếc giường lớn, đồng hồ chưa qua được vài phút thì Hứa Nguyệt Lượng đã nhắm mắt.

Lâm Ỷ Miên cũng nhắm mắt lại, chợt nhớ về ký ức xa xăm.

Người nằm trên chiếc giường này đã mơ tưởng về ký ức của Hứa Nguyệt Lượng không biết bao nhiêu lần, yêu thầm của tuổi trẻ ngây ngô cùng vụng về của chính mình.

Gió mang hơi thở của Hứa Nguyệt Lượng bay vào mũi.


Lâm Ỷ Miên một lần nữa cảm thấy tình yêu của cô với Hứa Nguyệt Lượng đã mang lại cho cô sự thỏa mãn trong tâm hồn, cùng vĩnh viễn... bất mãn.


Cô nhớ Hứa Nguyệt Lượng đã là người yêu của cô, cô thực sự muốn hôn nàng, nói cho nàng biết Hứa Nguyệt Lượng năm mười bảy tuổi đáng yêu như thế nào.


Nếu nàng ghen, cô sẽ hôn nàng nhiều lần, nói với nàng, hiện tại nàng cũng rất đáng yêu.


Người duy nhất có thể đánh bại Hứa Nguyệt Lượng cũng chính là Hứa Nguyệt Lượng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK