• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thời gian bước sang tháng 11, thời tiết ở thành phố S ngày càng lạnh hơn, nhưng Hứa Nguyệt Lượng lại bước vào một cuộc sống nóng bỏng chưa từng có.

Năng lượng của nàng đến từ Lâm Ỷ Miên sống ở khách sạn đối diện nhà nàng.

Hai người đặt cùng một báo thức vào mỗi buổi sáng, gửi tin nhắn cho nhau khi vừa mở mắt. Đôi khi thậm chí gửi tin nhắn thoại, nghe giọng nói của đối phương.

Sau đó cùng nhau ra ngoài, cùng nhau ăn sáng. Đưa Lâm Ỷ Miên ra xe đi làm, rồi chậm rãi quay về căn hộ bắt đầu ngày mới.

Buổi tối hạ live quá muộn, Hứa Nguyệt Lượng không đành lòng để Lâm Ỷ Miên chờ, cho nên bữa tối đã được đổi thành thời gian nên là bữa tối. Sau khi Lâm Ỷ Miên tan tầm trở về, Hứa Nguyệt Lượng đã nghỉ giữa hai buổi live.

Lâm Ỷ Miên làm tất cả những gì nàng hứa, Hứa Nguyệt Lượng đưa cô đi ăn những nhà hàng ngon phụ cận.

Hai người sẽ tự nhiên mà nói chuyện phiếm trên bàn cơm, lúc đầu Hứa Nguyệt Lượng bởi vì những tâm tư lung tung rối loạn của mình mà thẹn thùng, sau thời gian dài ở chung, những phần thấp thỏm bất an, chỉ còn lại ấm áp cùng thận cận.

Giống như ngâm mình trong nước ấm dễ chịu, sẽ làm cho người đổ một lớp mồ hôi mỏng, lỗ chân lông sẽ nở ra, loại bỏ mệt mỏi trong ngày, cho người cảm thấy vui vẻ lại hạnh phúc.

Hạnh phúc là một khái niệm trừu tượng, hiện tại thực sự rơi vào cuộc sống của Hứa Nguyệt Lượng, bao vây lấy nàng.

Loại năng lượng này cũng sẽ được nàng truyền ra, người xem trong phòng live sẽ luôn nói rằng gần đây trạng thái của nàng rất tốt, khi chào hỏi người phục vụ ở sảnh khách sạn, Hứa Nguyệt Lượng cũng nở nụ cười rạng rỡ.

Trong đêm khuya thanh vắng, Hứa Nguyệt Lượng mở rèm phòng khách, nằm trên ghế sô pha, nhìn tòa nhà cao tầng rực rỡ ánh đèn đối diện, viết một lá thư cho một người.

Nàng sắp xếp tâm tình của mình, nhưng chỉ dám bộc lộ một chút.

Nàng vẫn còn rất nhiều điều muốn nói với Lâm Ỷ Miên, nhưng nàng chỉ tỉ mỉ chọn một phần thú vị.

Nàng nói nàng muốn Lâm Ỷ Miên nhìn thấy mặt không tốt của mình, nhưng khi nàng kết thân với Lâm Ỷ Miên, tâm tình của nàng rất cao, tràn đầy kỳ vọng, giống như có thể chiến thắng mọi thứ, nàng vô cùng tốt.

Cho nên, nàng luôn ở rất xa mục tiêu của mình.

Nhưng ngày qua ngày, tiền phòng của Lâm Ỷ Miên ngày càng tăng!

Hứa Nguyệt Lượng tra giá của khách sạn đối diện, nhưng nàng không biết Lâm Ỷ Miên ở loại phòng nào, mà Lâm Ỷ Miên cũng không nói cho nàng biết, chỉ nói cô có phiếu giảm giá từ bằng hữu, không tốn bao nhiêu.

Nào có nhiều phiếu giảm giá như vậy, nào có nhiều bằng hữu tiện nghi như vậy.

Hứa Nguyệt Lượng không phải là người ngốc, trong lòng nàng nàng có đài tính toán, chồng lên những thứ mình nợ Lâm Ỷ Miên, chờ đến một đường không chịu được, nàng sẽ lập tức kêu ngừng.


Nàng đã làm tốt trong buổi biểu diễn của bữa tiệc cuối cùng ở Thành phố B, kế tiếp cũng có những buổi biểu diễn liên hệ với nàng.

Trong thời gian gần đây xác nhận hai hạng mục, một là quay quảng cáo của nhãn hàng, còn lại là bộ phim vũ đạo nhỏ.

Thời gian bấm máy đã được ấn định, bộ phim vũ đạo cũng cần nàng kết nối với vũ đoàn. Cả hai công việc đều ở thành phố B, cho nên nàng chỉ đơn giản là nghỉ live dài ngày, một hơi đi công tác.

Trong phòng live treo giấy nghỉ phép, fans than khóc khắp nơi.

Khác với những chỉ trích trong quá khứ, hầu hết các fans nữ đều làm nũng khóc lóc, nghiêm trọng nhất là nói Nguyệt Lượng sẽ bỏ rơi chúng ta, tôi không xem live của Nguyệt Lượng sẽ mất ăn mất ngủ.

Bọn họ từng người hét lên, nổi lên một tòa nhà cao dưới giấy xin nghỉ phép của Hứa Nguyệt Lượng.

Hứa Nguyệt Lượng cảm thấy trong lòng ấm áp, vội vàng đăng động thái khác, bảo đảm với mọi người sẽ cập nhật mỗi ngày một động thái trong những ngày nghỉ phép, chia sẻ cuộc sống của mình với họ, chụp ảnh tự sướng cho họ.

Những lời bình luận lại biến thành nhảy nhót tiếng hoan hô.

Con gái mềm mại dịu dàng mà còn biết hống người.

Ngoại trừ... Lâm Ỷ Miên.

Hứa Nguyệt Lượng tắt máy tính, suy nghĩ một hồi mới dám gửi tin nhắn cho Lâm Ỷ Miên: [Hôm nay mấy giờ bác sĩ Lâm về nhà?]

Điện thoại trên bàn rung lên hai lần, Trăn Trăn nhanh chóng ngẩng đầu lên nói: "Lâm lão sư, tin nhắn của ngài."

Lâm Ỷ Miên đang khám cho bệnh nhân, nghe vậy đáp lại một chữ "Ừm".

Nửa phút sau, cô đặt dụng cụ trong tay xuống: "Vết thương đang hồi phục tốt, có thể ngừng thuốc."

Sau khi đưa bệnh nhân rời đi, Lâm Ỷ Miên tháo khẩu trang, dặn dò Trăn Trăn, "Khi có người ở đây, đừng nhắc điện thoại."

Trăn Trăn: "Nhưng mà, là điện thoại kia."

Lâm Ỷ Miên: "..."

Trăn Trăn: "Có nhắc nhở tin nhắn WeChat."

Lâm Ỷ Miên: "..."

Trăn Trăn lấm la lấm lét nhìn cô, Lâm Ỷ Miên hắng giọng, cầm điện thoại.

Thực sự là tin nhắn quan trọng, tin nhắn quan trọng từ Hứa Nguyệt Lượng.

Hôm nay không có việc gì, có thể xong sớm.

Lâm Ỷ Miên gõ bàn phím, đột nhiên nhớ tới Hứa Nguyệt Lượng đã nói nàng thích giọng nói của cô, cho nên cô quay lưng lại, trả lời bằng tin nhắn thoại.

Khi cô quay đầu lại, Trăn Trăn nhìn cô, hai mắt trợn to.

Lâm Ỷ Miên sắp xếp các thứ trên bàn: "Nhớ gửi tư liệu Nghiêm chủ nhiệm muốn."

Trăn Trăn gật đầu: "Tôi gửi rồi."

Lâm Ỷ Miên: "Được, ngày mai gặp lại."

Trăn Trăn nắm chặt tay: "A, xem ra tôi đoán đúng rồi!"

Lâm Ỷ Miên mỉm cười, không để ý đến nàng.

Vì lần trước cô có đối tượng bị truyền ra, cho nên hầu như tất cả mọi người trong bệnh viện đều đoán đối tượng của cô là ai.

Trăn Trăn nhiều lần đối mặt hỏi cô, càng đoán càng không đúng, tất cả đều bị Lâm Ỷ Miên phủ định.

Cho nên nàng bắt đầu chú ý đến điện thoại, các cuộc gọi và tin nhắn của cô, thậm chí nhìn chằm chằm vào cô, cố gắng phân tích biểu tình của cô.

Đoán đến bây giờ, ngoại trừ người này rốt cuộc là ai, những mặt khác đều khá chính xác.

Lâm Ỷ Miên rời phòng khám, tưởng tượng lát nữa có thể nhìn thấy Hứa Nguyệt Lượng liền cảm thấy vui vẻ.

Đường đi thuận lợi, có lẽ vì không đạt đến đỉnh điểm buổi tối, hoặc là vì ông trời không đành lòng trì hoãn hai người hẹn hò.

Trong xe đang phát nhạc, hoàng hôn bên ngoài xe thật lộng lẫy, mọi thứ đều hoàn hảo.

Cho đến khi cô bước xuống xe, vào nhà hàng, Hứa Nguyệt Lượng xinh đẹp nói với cô: "Bác sĩ Lâm, chị dọn về đi."

Lâm Ỷ Miên: "????"

Trên khóe môi Hứa Nguyệt Lượng treo ý cười ngượng ngùng: "Ngày mai tôi đi công tác, năm sáu ngày nữa sẽ không trở về."

Dao nĩa của Lâm Ỷ Miên đập vào mép đĩa một âm thanh giòn vang: "Năm sáu ngày."

Hứa Nguyệt Lượng: "Giá phòng tối thiểu tại khách sạn của chị là 580 một đêm, phiếu giảm giá thẻ VIP lớn nhất mà tôi thấy chỉ giảm 20%, có nghĩa là chị chi tiêu ít nhất 464 một ngày, vậy nên năm sáu ngày là hơn 2.000 gần 3.000 a!!!"

Lâm Ỷ Miên: "... Toán học khá tốt."

Hứa Nguyệt Lượng: "Trong lúc chờ chị, tôi đã tính bằng máy tính trên điện thoại đó, hehe."

Còn he he.

Lâm Ỷ Miên giương mắt nhìn nàng.

Hứa Nguyệt Lượng xoa xoa tay: "Dù sao đều là một ngày tính một ngày, nếu không, chị chờ tôi trở về, lại....."

Lâm Ỷ Miên: "Lại cái gì?"

Lâm Ỷ Miên có chút cảm xúc: "Em lại để tôi dọn tới đây sao?"

Hứa Nguyệt Lượng rũ mày, cả người đều héo: "Không phải tôi không muốn, chỉ là như vậy không đúng lắm..."

Đúng là không đúng lắm, ngoại trừ Hứa Nguyệt Lượng, Lâm Ỷ Miên chưa từng làm cái gì quá mức với bất kỳ ai.

Này là cô cam tâm tình nguyện, thậm chí có thể nói là lạc thú của cô. Hứa Nguyệt Lượn cũng biết cô có thể đào được tiền, nhưng Hứa Nguyệt Lượng luôn cân nhắc xem ai là người trả giá nhiều hơn, ai lại trả giá ít hơn.

Lâm Ỷ Miên có chút khổ sở, có lẽ vì cô cho rằng mối quan hệ của hai người mấy ngày nay đã vượt qua xa lạ cùng hiểu biết, đã đến giai đoạn thân mật...

Hiện tại có vẻ như ranh giới của Hứa Nguyệt Lượng vẫn chưa bị phá vỡ.

“Không sao.” Lâm Ỷ Miên nói, “Tối nay tôi sẽ dọn về”.

Hứa Nguyệt Lượng tràn đầy áy náy, vội vàng nói: "Vậy tôi giúp chị thu dọn hành lý..."

Lâm Ỷ Miên: "Không cần, chỉ có một ít quần áo, lên xe rời đi là được rồi."

Hứa Nguyệt Lượng im lặng, thận trọng nhìn cô, đôi mắt ướt át giống như một chú cún con đã làm sai cái gì.

Khi thức ăn đã lên bàn, Lâm Ỷ Miên giục nàng: "Ăn đi."

Hứa Nguyệt Lượng gật gật đầu, giới thiệu các món ăn với cô, vô cùng nhiệt tình gắp đồ ăn cho cô.

Nhiệt tình như vậy, mất mát của Lâm Ỷ Miên chỉ kéo dài hai phút.

“Là bộ phim vũ đạo mà trước đó em đã nói sao?” Cô trò chuyện với Hứa Nguyệt Lượng về những chuyện Hứa Nguyệt Lượng để ý, “Muốn đi thành phố B? Nhân vật đã được sắp tốt chưa?”

“Vẫn chưa, tôi sẽ đi thử vai.” Hứa Nguyệt Lượng lập tức nói, “Đạo diễn đã gửi cho tôi vài đoạn phim, yêu cầu tôi chọn”.

Lâm Ỷ Miên mỉm cười: "Thật lợi hại."

Hứa Nguyệt Lượng cũng cười: "Lần này quen đường rồi, bởi vì vẫn còn quay quảng cáo ở đó, Vân tỷ rất coi trọng, muốn đi cùng tôi."

Động tác cắt thịt của Lâm Ỷ Miên dừng lại, "Không còn một mình nữa."

Hứa Nguyệt Lượng: "Vâng! Hơn nữa chi phí đi lại cũng được hoàn trả a!"

Sau khi chuyển hình, Hứa Nguyệt Lượng rất coi trọng công việc của mình, cũng tràn đầy kỳ vọng.

Khi nói tới đề tài này, xấu hổ ngắn ngủi cũng êm đềm trôi qua. Ăn xong, Hứa Nguyệt Lượng nhất quyết đưa Lâm Ỷ Miên đến sảnh khách sạn, ấn thang máy rồi cùng cô đợi thang máy, sau khi nhìn cô đi vào, nàng vẫy tay chào tạm biệt.

Phục vụ chu đáo giống như nhân viên trong khách sạn.

Cửa thang máy từ từ đóng lại, Lâm Ỷ Miên khẽ thở dài.

Thang máy đến nơi, cô bước lên phòng, mới bước được hai bước, điện thoại đã rung lên hai lần.

Đó là tần suất đặc biệt mà ngay cả Trăn Trăn cũng sẽ nhận ra.

Lâm Ỷ Miên bật điện thoại, Hứa Nguyệt Lượng gửi cho cô một loạt biểu tượng cảm xúc đáng yêu, sau đó nói: [Tôi muốn cho Mộc Mộc đãi ngộ đặc biệt~~]

Mộc Mộc, ngày thường Hứa Nguyệt Lượng sẽ không gọi cô như vậy.

Lâm Ỷ Miên mở live của Orange, nhìn thấy lời nhắn để lại, hứa hẹn với fans từ streamer Tiểu Nguyệt Lượng đang xin nghỉ phép.

Chia sẻ cuộc sống của mình với fans, đăng một bức ảnh tự sướng, còn có thể đối đãi đặc biệt với cô sao?

Khóe môi Lâm Ỷ Miên nhếch lên, cô trả lời: [Tôi rất chờ mong]

Tối hôm đó, Lâm Ỷ Miên trở về nhà, tắm rửa thoải mái, ngồi trên chiếc ghế mà cô đã lựa chọn cẩn thận, đọc vài cuốn sách.

Đến lúc đi ngủ, tin nhắn của Hứa Nguyệt Lượng nhảy ra: [Đây là thư gửi Miên Miên hôm nay]

Phía sau không có bất kỳ nội dung gì.

Lâm Ỷ Miên có chút kỳ quái, tựa lưng vào ghế nhìn trang giấy trống trơn.

Trước kia, Hứa Nguyệt Lượng gửi thư sẽ không báo trước, vào thời điểm mặt trăng treo trên bầu trời, một đoạn văn bản dài sẽ hiện lên, giống như một món tráng miệng nhỏ thỉnh thoảng được phục vụ mỗi tối.

Lâm Ỷ Miên phải ăn món tráng miệng này trước mới có thể chìm vào giấc ngủ yên bình.

Gõ nhẹ đầu ngón tay xuống bàn, trong lòng Lâm Ỷ Miên thầm đếm, nếu nửa phút sau vẫn không có tin nhắn gì thì phải hỏi.

Đối với Hứa Nguyệt Lượng, cô chính là không biết đủ như vậy. Một khi có được một chút lợi ích mà nàng cho, nếu đôi khi mất đi sẽ khiến người vô cùng cồn cào, không thể chấp nhận được.

Trong 29 giây, tin nhắn mới cuối cùng cũng xuất hiện.

Giống như cố ý đánh vào trái tim cô, chỉ để khiến cô thấp thỏm, khiến cô khó nhịn, khiến tim cô đập nhanh.

Hứa Nguyệt Lượng gửi chính là một video.

Giao diện bắt đầu tối, video khá lơn cô đã nhấp vào, tải xuống tự động mất một thời gian.

Có lẽ đây là Hứa Nguyệt Lượng bảo cô đợi.

Đoạn video cuối cùng cũng chuyển động, màn hình đen rung chuyển, có một giọng nói nhỏ nhẹ trầm ổn phát ra từ ống nghe: "Bác sĩ Lâm ~"

Gọi đến làm tai của Lâm Ỷ Miên phát ngứa.

Hứa Nguyệt Lượng trầm thấp cười: "Cái dạng này thật ngượng ngùng a~"

Lâm Ỷ Miên: Em làm gì biết ngượng ngùng.

Hứa Nguyệt Lượng: "Xem như là thói quen với bác sĩ Lâm đi, cảm thấy bác sĩ Lâm nhìn thấy tôi, nghe thấy tôi, cảm thụ sẽ tốt hơn một chút~~"

Lâm Ỷ Miên: Đúng là như vậy, nhưng đối với em, hình ảnh vẫn là hắc a, đồ ngốc.

Hứa Nguyệt Lượng: "Hôm nay tôi đã làm cho bác sĩ Lâm tức giận, nhưng tôi thực sự cảm thấy đau lòng tiền của bác sĩ Lâm, tôi cũng cảm thấy đau lòng bác sĩ Lâm đã không về nhà nhiều ngày như vậy, nơi nào cũng không thoải mái bằng ở nhà a ~~"

Lâm Ỷ Miên: Tìm lấy cớ.

Hứa Nguyệt Lượng: "Dù sao nếu làm sai liền bị trừng phạt, có áy náy thì phải bồi thường. Hôm nay là ngày đãi ngộ đặc biệt đầu tiên~~"

Màn hình cuối cùng cũng sáng lên, lòng bàn tay trắng nõn mềm mại của Hứa Nguyệt Lượng dời đi, hóa ra trước đó nàng đang che camera.

“Cái này là đặc biệt mặc cho bác sĩ Lâm xem đó.” Hứa Nguyệt Lượng ngượng ngùng nói, “Bác sĩ Lâm thích màu hồng.”

Lâm Ỷ Miên nhắm mắt, cô dừng một chút, hít một hơi dài.

Hứa Nguyệt Lượng hóa trang thành một con báo hồng.

Trước khi chuyển hình, phong cách của Hứa Nguyệt Lượng trong phòng live thỉnh thoảng có thể gọi là gợi came, sau khi chuyển hình, Hứa Nguyệt Lượng căn bản đã trở thành streamer làm đẹp, đồ ăn, hài hước, thể dục, nhảy múa.

Lâm Ỷ Miên đã nhìn thấy vài lần, có người trên diễn đàn đã đăng tải hoài niệm Tiểu Nguyệt Lượng trước kia, lấy video trước đó của nàng ra liên tục lan truyền. Lúc này tất nhiên sẽ có một đám người nhảy ra nói Tiểu Nguyệt Lượng bây giờ không có vị kianhư xưa.


Vị kia.


Lâm Ỷ Miên muốn nói với bọn họ, bọn họ chưa từng thấy qua cái vị gì.


Nếu Hứa Nguyệt Lượng thực sự muốn quyến rũ người, nàng ấy sẽ mặc một bộ đồ da báo liền thân màu hồng, đôi tai đầy lông, cái đuôi dài, sau đó nói: "Meo ~"


"Meo ~~" Hứa Nguyệt Lượng kêu lên một tiếng, sau đó cả người đỏ bừng vì xấu hổ, ngồi xổm xuống che mặt, tự nghẹn ngào nói, "Ô ô ô, này cũng thật quá mức đi..."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK