Lâm Ỷ Miên một cái cũng không có.
Cô không hay dùng tài khoản "Mộc Mộc", tim bên trong đều đã tặng cho Hứa Nguyệt Lượng.
Trong tài khoản "z92565611" lại có không ít, nhưng tim này không thể mua hay chuyển vào tài khoản, có cũng không thể lấy ra.
Hoàng Tiểu Nghệ vui vẻ muốn chết, tận tình cười nhạo cô, giống như hiện tại cười bớt một chút thì đời này sẽ không có cơ hội nữa.
Lâm Ỷ Miên để nàng cười, nhấp một ngụm trà, ngồi vào sô pha, lẳng lặng nhìn màn hình chiếu.
Hiển nhiên Hứa Nguyệt Lượng cũng kinh ngạc không kém hai người.
Nàng đọc danh sách cảm ơn, nhưng chưa kịp đọc xong cái này thì cái kia đã nhảy vào, miệng tràn đầy hỗn loạn, lắp bắp, gập ghềnh, biến thành Nguyệt Lượng ngốc nghếch.
Người xem có mặt trong phòng live mừng rỡ khi chứng kiến cảnh tượng này:
[Con gái tôi lại ngốc nữa rồi, con gái tôi khi ngốc lên nhìn thật đáng yêu hahahaha]
[Không nghĩ ra được đi bảo bảo, yên tâm, chuyện bảo bảo không nghĩ tới còn rất nhiều]
[Bắn tim cho lão bà của tôi, tim bất khả chiến bại! ! !]
[Orange có danh sách tặng tim không a?]
[Có vẻ như chủ live đề xuất nhiệt trị, nhưng vốn dĩ Nguyệt Lượng là đệ nhất khu]
[Nguyệt Lượng của chúng ta là đệ nhất khu! ! !]
[Tôi đã nghĩ ra cách cắt video hôm nay rồi]
...
Náo nhiệt chừng năm sáu phút mới lắng xuống một chút.
Tim của mọi người trữ không đủ, làn đạn cũng xoát chậm.
Hứa Nguyệt Lượng hít một hơi thật sâu, kéo chuột, đọc ID nhiều nhất có thể, cảm ơn mọi người và trả lời câu hỏi của mọi người.
"Tôi thực sự bị hù chết a!"
"Mọi người ném nhiều quá, màn hình máy tính của tôi bị giật a ~~"
"Thích, thích, thích, thích, chỉ là tôi không đoán ra được, mọi người lấy đâu ra nhiều tim như vậy?"
Lâm Ỷ Miên cũng không thể nghĩ ra được, Lâm Ỷ Miên ngồi thẳng lưng, nhìn kỹ làn đạn.
Mọi người đều giống như đã thương lượng:
[Bí mật]
[Bí mật]
[Bí mật]
...
Lâm Ỷ Miên: "..."
Hứa Nguyệt Lượng: "Ai nha, còn không nói cho tôi biết ~~"
Làn đạn:
[Nguyệt Lượng còn muốn gì nữa, Nguyệt Lượng nói đi, em chính là Doraemon của chị]
[Nguyệt Lượng còn muốn gì nữa, Nguyệt Lượng nói đi, em chính là hộp kho báu của chị]
[Nguyệt Lượng còn muốn gì nữa, Nguyệt Lượng nói đi, em chính là nguyên thạch vô hạn của chị]
...
Hai má Hứa Nguyệt Lượng ửng đỏ, che mặt lại, một lúc sau, hai mắt sáng ngời: "Tôi muốn mọi người khi xem live của tôi đều vui vẻ, vui vẻ là được rồi a~~~"
Làn đạn:
[Vui vẻ]
[Vui vẻ]
[Vui vẻ muốn chết]
[Nguyệt Lượng dùng màu son nào vậy, hồng nhạt này quá xinh đẹp a!]
Hứa Nguyệt Lượng vội vàng chỉ vào môi trả lời: "Là của KK 053, cái này tốt nhất là thoa kem nền lên môi trước, nếu không màu sẽ không dịu như vậy đâu ~~"
"Nhưng tôi khuyên mọi người nên cẩn trọng, tôi live ăn mặc khá khoa trương, camera lên màu xấu, dùng màu này cũng được. Kỳ thực nếu tô mỏng thì chẳng khác nào không tô, tô dày lại dễ dàng biến thành phấn Barbie a~~”
"So sánh một chút, các số màu bắt đầu bằng 3 sẽ thực dụng hơn, mọi người có thể thử xem ~~"
Nói một chút, nàng đột nhiên che miệng lại: "A, tôi không phải quảng cáo a, tôi là streamer vũ đạo, chỉ trả lời câu hỏi của làn đạn thôi, đừng có chặn tôi nha~~"
Làn đạn:
[Tại sao con gái tôi lại sợ này kia vậy?]
[Nếu bị chặn vì son môi thì đây là lần đầu tiên của Tiểu Nguyệt Lượng]
[Lời khuyên của Nguyệt Lượng rất thiết thực]
[Kỳ thực, từ khi bước vào phòng live ngày hôm qua, tôi đã muốn hỏi, làm thế nào mà lông mi của chủ live lại cong rõ ràng như vậy, hơn nữa trang điểm lâu đều không bị thẳng a! ! !]
Hứa Nguyệt Lượng vỗ bàn: "A, lông mi này là lông mi thật của tôi, tôi đã thử nhiều phương pháp, làm nhiều đường vòng a!!!"
"Ngẫm lại, tôi tổng kết một chút, đầu tiên là đường kẻ đầu tiên, dáng mi là quan trọng nhất, nếu không thì có chuốt mascara nào cũng vậy, vô dụng!!!"
"Cho nên, bạn phải hiểu hướng của lông mi của chính mình trước, ví dụ như của tôi. Kỳ thực, lông mi của tôi ở trạng thái tự nhiên sẽ không cong như vậy..."
Hứa Nguyệt Lượng giải thích một vấn đề nhỏ có thể được chia thành ba điểm, mỗi điểm lớn có thể được chia thành năm sáu điểm nhỏ.
Nàng thực sự có kinh nghiệm, trong những năm qua, từ vai trò người mẫu ảnh trở thành một streamer, Hứa Nguyệt Lượng đã nỗ lực rất nhiều.
Nàng rất muốn chia sẻ, trước đây phòng live toàn là nam nhân, sẽ không ai để ý nàng dùng son gì, trang điểm kiểu gì. Nội dung live nhiều năm của nàng chỉ có nghĩ ra biện pháp để làm fans vui vẻ, cũng nhảy một chút gợi cảm, có vũ đạo ý vị khiêu khích.
Hiện tại, phòng live của nàng rất đông nữ sinh, rất nhiều phương diện mà các nữ sinh chú ý, họ không chỉ quan tâm đến vũ đạo của nàng, mà còn quan tâm đến từng lời nàng nói, từng biểu tình trên khuôn mặt, từng chi tiết trang điểm của nàng.
Hứa Nguyệt Lượng có thể nói chuyện với mọi người về nhiều thứ, những chuyện này có thể giúp ích cho mọi người, việc này làm nàng rất vui vẻ.
Công việc buồn tẻ lại có hướng đi mới, nhiều kỳ vọng mới nảy sinh.
Làm cho toàn bộ cuộc sống của người ta cảm thấy sống động.
Trong suốt buổi live chiều, trong khi Hứa Nguyệt Lượng đang pla pla chia sẻ với mọi người về cách làm đẹp, chăm sóc da, trang phục,... thì cũng có một vũ đạo xen lẫn vào đó.
Có người xem tặng cho nàng một món quà lớn, khi nàng cảm kích thì hỏi và yêu cầu, kết quả là bảo nàng nói tiếp, đây thuộc về cảm tạ của streamer đã chia sẻ.
Yêu cầu quá đáng nhất chính là yêu cầu nàng đọc ID, kêu lão bà, vẽ tim.
Trước kia Hứa Nguyệt Lượng chưa từng gọi lão công trong live, nhưng giờ kêu lão bà lại rất thông thuận.
Chỉ cảm thấy trong lòng thoải mái, thuận miệng gọi, nguyện ý nuông chiều những tiểu cô nương đến xem live của nàng.
Đến lúc nghỉ ngơi, nàng mới vẫy tay chào mọi người, thậm chí là có chút luyến tiếc.
Phòng live tối đi, Hoàng Tiểu Nghệ cầm máy tính bảng đưa cho Lâm Ỷ Miên xem: "Nguyệt Lượng thật hút fans, nhóm fans này cũng thật lợi hại, bọn họ cắt ghép video, chụp màn hình đăng ra ngoài liền trở thành một đợt nhiệt độ mới."
"Bọn họ thực sự thích Nguyệt Lượng, bọn họ nguyện ý tuyên truyền cho cô ấy, đẩy đi khắp nơi, cậu xem Weibo này đi, vốn dĩ chỉ có mấy trăm vạn fans, đều là tích cóp fans từ các tiểu idol. Suốt đêm qua cắt ghép vũ đạo của Nguyệt Lượng, loại nhiệt tình này, loại yêu thích này không thể so với cậu bỏ tiền ra mua một trăm tài khoản tiếp thị."
"Cũng có rất nhiều tài khoản tiếp thị, bọn họ cũng muốn hoàn thành KPI, về phần ít bot mà tớ thường để ý, hầu như tất cả đều gửi bài cho Nguyệt Lượng. Nhan trị của Nguyệt Lượng thật sự rất tốt, không có gì so với một cô gái xinh đẹp càng chọc người yêu thích..."
Hoàng Tiểu Nghệ thở dài, làm bộ làm tịch lướt qua trang khác cho Lâm Ỷ Miên, giơ tay gõ gõ: "Này, muốn biết người ta kiếm tim như thế nào không? Tối qua có người live tổ chức, mua tài khoản, không cần cái gì khác mà chỉ cần tim."
"Chỉ vì để hôm sau làm Nguyệt Lượng kinh hỉ, làm cô ấy cao hứng."
"Cái này một mình cậu đánh một đám người, có thể thắng sao? Không có khả năng."
“Bất quá thật tốt.” Hoàng Tiểu Nghệ ôm máy tính bảng trong tay, “Tiểu Nguyệt Lượng của chúng ta có nhiều người sủng như vậy, Tiểu Nguyệt Lượng của chúng ta xứng đáng có được.”
Lâm Ỷ Miên: "Ừm."
Hoàng Tiểu Nghệ: "!!!"
Hoàng Tiểu Nghệ: "Sao cậu không tức giận, sao không nổi trận lôi đình! Sao không gọi điện thoại, thiên vương lương phá, thu mua Orange Live, đêm nay online đập 19999 tim! Tim! Tim!!!"
Lâm Ỷ Miên: "..."
Lâm Ỷ Miên: "Nguyệt Lượng có nhiều người thích như vậy, tớ cũng rất vui vẻ."
Hoàng Tiểu Nghệ thò tới trước mặt cô, nói: "Đây là biểu tình vui vẻ của cậu sao? Mặt của cậu mặc định giống như hồ băng cũ mùa đông dày 800 mét ở quê tớ, này có thể gọi là vui vẻ sao?"
“Có thể.” Lâm Ỷ Miên dừng một chút, “Tớ chỉ là vừa vui vẻ lại vừa có chút lo lắng.”
Hoàng Tiểu Nghệ: "Cậu lo lắng cái gì?"
Lâm Ỷ Miên: "Nhiệt độ chính là con dao hai lưỡi".
Hoàng Tiểu Nghệ suy nghĩ một chút, sau đó thở dài: "Nhưng người trong vòng này ai cũng đều hy vọng dao hai lưỡi này cắt ở trên người chính mình, không phải sao?"
Lâm Ỷ Miên mỉm cười, không trả lời.
Có mọi người tuyên truyền, trong live buổi tối, các fans nữ lại tiến vào, tất cả đều đến vì "Khóa trang điểm của Tiểu Nguyệt Lượng".
Bọn họ nói ngọt, sẽ hống người, ngữ khí mềm mại, còn gọi Hứa Nguyệt Lượng là Nguyệt Lượng tỷ tỷ. Hứa Nguyệt Lượng mềm lòng đến rối tung rối mù, fans hỏi cái gì thì nàng đáp lại cái đó, cơ hồ đến mức biết cái gì đều nói hết không giấu giếm nửa lời.
Khi trời đã về khuya, rất nhiều fans nam bất mãn.
Bọn họ không thích nghe nàng nói về trang điểm và quần áo, giống như một lớp học mà họ không bao giờ có thể hiểu được, này rất khó chịu.
Bọn họ chỉ muốn xem Hứa Nguyệt Lượng ở trước màn hình bán manh, nhảy vũ đạo gợi cảm, để bọn họ có thể thưởng thức cùng thư giãn.
[Hôm nay nói đủ rồi, nữ nhân các người có thể dừng lại được không?]
[Đây là khu vũ đạo, khu vũ đạo ok? Cũng không phải không có khu làm đẹp, ra ngoài quẹo trái, cảm ơn]
[Khi nào thì nhảy, khi nào thì nhảy, khi nào thì nhảy]
[Hôm nay chủ live không thay quần áo à? Cái váy này kín đến chỉ nhìn thấy mặt, không thoải mái chút nào]
[Nói đến quần áo tôi đã có thể cao hứng, hôm qua cũng mặc như vậy, kín như vậy, siêu quản lý không có ở trong phòng live sao?]
[Đừng nói nữa, các người không cảm thấy cô ấy nhảy không giống ngày xưa sao?]
[Mẹ nó, chẳng lẽ về sau live đều cho chúng ta xem mấy cái này sao, nghe đến lỗ tai lão tử đều thành cái kén rồi]
[Tôi hy vọng chủ live biết rõ ràng là ai ném tiền cho cô, ai đang dưỡng cô]
[Nhân gia không cần quà, nhân gia thích tim miễn phí ~~]
...
Một khi có bình luận không tốt, liền sẽ bắt đầu bị loại bỏ.
Các fans nữ đương nhiên không vui vì Hứa Nguyệt Lượng bị người ta nói như vậy, mắt thấy làn đạn phản đối liền mắng lên.
Hứa Nguyệt Lượng vội vàng ngăn cản: "Thực xin lỗi, thực xin lỗi, mọi người đừng cãi nhau a~~"
"Là tôi không đúng, tôi nói chút chuyện nên quên thời gian..."
"Sẽ không thiếu vũ đạo, đêm khuya vẫn sẽ có phúc lợi a ~"
"Quần áo chỉ là muốn cho mọi người xem phong cách quần áo, tôi cảm thấy, tôi cảm thấy phong cách này... cũng khá xinh đẹp..."
Giọng nói của Hứa Nguyệt Lượng càng lúc càng nhỏ, nàng cúi đầu nhìn quần áo trên người mình, dùng hai tay nhẹ nhàng vén làn váy, như kiểu chào công chúa với mọi người.
"Tôi muốn chia sẻ cuộc sống của mình với mọi người, nếu những gì tôi nói có ích cho mọi người, tôi cũng rất vui vẻ ~"
"Tất cả đều như nhau ~ Tôi hy vọng mọi người sẽ vui vẻ khi xem live của tôi, đừng cãi nhau vì tôi, đừng tức giận vì tôi, không đáng a!"
"Được rồi được rồi, qua một giờ rồi, hôm nay tôi có chuẩn bị một bài hát mới rất thú vị, nhảy cho mọi người xem ha ~~"
Nói xong, âm nhạc bắt đầu, Hứa Nguyệt Lượng khả ái chạy đến nhảy, nở nụ cười ngọt ngào.
Làn đạn đã bớt cãi nhau đi rất nhiều, đại đa số người được khuyên liền ngừng tranh cãi, yên tâm xem nhảy.
Cũng có một số người nhảy loạn xạ, chửi thề, nhanh chóng bị quản trị viên chặn tài khoản.
Hài hòa trong phòng live đã được khôi phục.
Chỉ là Hứa Nguyệt Lượng đã nhảy xong, làn đạn hỏi nàng về việc trang điểm làm đẹp đã ít hơn rất nhiều, Hứa Nguyệt Lượng lại quay về chế độ trước đó trong phần lớn thời lượng live.
“Mấy tên nam nhân này thật phiền phức a!” Hoàng Tiểu Nghệ hét lên, “Tớ nghe Nguyệt Lượng giảng bài rất vui vẻ.”
Lâm Ỷ Miên nói: "Này bình thường thôi, mấy nam nhân xem live đều là để thư giãn, bọn họ cần người xinh đẹp, nếu chủ live trở nên thông minh ngược lại sẽ khiến bọn họ bất an".
“Trong siêu thoại có người đang nói chuyện này.” Hoàng Tiểu Nghệ cau mày, “Trong nhóm cũng có người đang nói chuyện này… Mẹ nó, có người đã đăng một bài trên Diễn đàn Orange… này chắc chắn sẽ có war."
Lâm Ỷ Miên: "Ừm."
Hoàng Tiểu Nghệ: "Sao giờ, đại lão cậu không chuẩn bị ra tay sao đại lão?"
Lâm Ỷ Miên: "Nguyệt Lượng rất chuyên nghiệp trong phương diện này, cho nên lúc này không đến lượt chúng ta can thiệp."
“Tớ nghĩ sẽ phát triển thành bức bách Nguyệt Lượng phải chọn một bên đứng thành hàng.” Hoàng Tiểu Nghệ thở dài, “Chọn bên nào a, khó như vậy, tớ nghĩ Nguyệt Lượng sẽ trực tiếp trở thành một tiểu idol, nhưng hiện thực là hiện thực, không tưởng tượng đến đẹp như vậy... "
Lâm Ỷ Miên: "Ừm."
Hoàng Tiểu Nghệ ngây người nhìn Hứa Nguyệt Lượng trên màn hình, Hứa Nguyệt Lượng cười càng ngọt ngào, nàng càng cảm thấy lo lắng cùng đau lòng.
Lâm Ỷ Miên đột nhiên đứng dậy vỗ vỗ vai nàng: "Đi thôi, chúng ta ra ngoài."
Hoàng Tiểu Nghệ: "Sao lại đi? Vào thời khắc mấu chốt này, tớ đang lo lắng không biết có nên ném một chút pháo hoa nhỏ cho Nguyệt Lượng hay không đây."
Lâm Ỷ Miên nắm lấy áo khoác, mặc vào: "Pháo hoa nhỏ tốt hơn pháo hoa lớn."
Hứa Nguyệt Lượng ngừng live, tin tức từ điện thoại bay tới như bông tuyết.
Không cần nhấp vào các bài viết trong diễn đàn cũng biết bọn họ đăng những gì. Rốt cuộc lần nào nàng cũng xuất hiện trên diễn đàn, những người đó mắng chửi người quanh năm giống như một ngày, căn bản cũng không thay đổi bao nhiêu.
Chu Vân gửi một loạt tin nhắn, yêu cầu nàng ngừng live liền gọi lại cho mình.
Hứa Nguyệt Lượng xem qua tin tức một lượt, trong đó có một số an bài công việc, bữa tiệc của đài truyền hình cư nhiên cũng tới gõ cửa.
Hứa Nguyệt Lượng có chút vui mừng, bấm điện thoại, cao giọng nói: "Cảm ơn Vân tỷ! Vân tỷ vất vả rồi, em đều đã hiểu thông báo, em sẽ tận lực a!"
Chu Vân cười nói: "Được, Vân tỷ tin tưởng em."
Cô dừng một chút: "Hôm nay chị đã xem live của em, sủng fans mới là chuyện tốt, nhưng không thể quên fans cũ nghe chưa. Suy cho cùng thì vẫn phải dựa vào lượng fans cũ để lập danh sách có lượng quà cao."
"Vâng..." Hứa Nguyệt Lượng đáp.
Chu Vân: "Mấy năm nay chúng ta tiến tới, dựa vào cái gì lại tin em hiểu rõ hơn chị. Em đã nhiều lần đứng ngoài vòng, nhiệt độ chỉ là nhất thời. Chúng ta có thể đi xa hơn một chút, nhưng chúng ta không thể bắt hạt mè lậu dưa hấu."
Hứa Nguyệt Lượng: "Ừm..."
Chu Vân: "Được rồi, em không cần lo lắng mấy bài viết trên diễn đàn, cãi nhau không bao lâu sẽ giảm bớt, hôm nay vất vả rồi, nghỉ ngơi sớm một chút."
Hứa Nguyệt Lượng: "Được a, Vân tỷ, chị cũng nghỉ ngơi sớm nha~"
Điện thoại bị cúp.
Hứa Nguyệt Lượng nhìn chằm chằm vào điện thoại một lúc.
Chuông điện thoại đột ngột vang lên làm nàng giật mình.
Nhưng ghi chú trên màn hình là "Bác sĩ Lâm", này đã biến nỗi sợ hãi của nàng thành cao hứng.
Nhanh chóng nhấc máy, Hứa Nguyệt Lượng nói: "Đồng học Lâm Mộc Mộc! Cậu lại gọi điện thoại cho tôi a!!!"
Lâm Ỷ Miên cười nói, "Ừm, tôi đang chán."
Hứa Nguyệt Lượng nhẹ nhàng dạo bước: "Chán thì tìm cái gì thú vị làm đi~~"
Lâm Ỷ Miên: "Này không phải đang làm sao?"
Hứa Nguyệt Lượng: "!!!"
Lâm Ỷ Miên: "Xem em live nửa ngày, sẽ lại gọi cho em."
Hứa Nguyệt Lượng: Đỏ mặt đỏ mặt đỏ mặt.
Lâm Ỷ Miên: "Nhưng tôi không có tim, cho nên mời em ăn cơm có được không?"
Hứa Nguyệt Lượng: "!!!"
Hứa Nguyệt Lượng liếc nhìn ra ngoài cửa sổ: "Bác sĩ Lâm! Đã gần mười một giờ hai mươi phút rồi!!!"
Lâm Ỷ Miên: "Ừm, vừa lúc ăn khuya."
Hứa Nguyệt Lượng có chút hoảng loạn: "Cái kia, cái kia, nhưng tôi vừa mới live xong, phải thu thập một chút, chị còn phải chờ tôi, cũng đã muộn..."
Lâm Ỷ Miên: "Không vội, tôi đã ở bãi đậu xe lần trước."
Hứa Nguyệt Lượng sững sờ.
Lâm Ỷ Miên: "Trên xe còn có Hoàng Tiểu Nghệ."
Hứa Nguyệt Lượng bước nhanh xuống: "A, bác sĩ Lâm, chị với Tiểu Nghệ tỷ ra ngoài chơi a, vậy hai người chờ tôi một chút, tôi xuống ngay tôi xuống ngay!"
Cúp điện thoại, Hứa Nguyệt Lượng vội vàng thay quần áo, tẩy trang điểm quá mức trên mặt.
Hoàng Tiểu Nghệ dựa vào ghế lái, cau mày nói: "Bác sĩ Lâm, tớ có nhãn lực ngồi ở phía sau được không?"
Lâm Ỷ Miên: "Ngồi phía trước cũng có thể."
Hoàng Tiểu Nghệ: "Aiz, hôm nay có lương tâm a, không hổ tớ..."
Nàng chưa kịp nói hết câu đã bị Lâm Ỷ Miên cắt ngang, "Cậu lái xe, còn tớ và Nguyệt Lượng ngồi ở phía sau."
Hoàng Tiểu Nghệ: "..."
Hoàng Tiểu Nghệ đẩy cửa xe hùng hùng hổ hổ đi tới ghế sau: "Đừng nghĩ làm trò trước mặt tớ còn làm khổ lao động!"
Lâm Ỷ Miên mỉm cười, gõ ngón tay vào vô lăng, cô sắp gặp Hứa Nguyệt Lượng, tâm tình thực sự rất tốt.
Hứa Nguyệt Lượng không dám trì hoãn quá lâu, xõa tóc tùy tiện buộc thành đuôi ngựa, tẩy trang đại khái là sạch sẽ, mặc bộ váy dài thường ngày nhất ra cửa.
Bãi đậu xe đối diện quán cà phê không quá xa nơi nàng ở, nhưng khi sốt ruột thì cũng không quá gần.
Hứa Nguyệt Lượng vừa chạy tới, gió đêm lạnh lùng vỗ vào mặt nàng, vén làn váy lên, khiến nàng cảm thấy áp lực vì ở trong phòng live cả ngày đều bị thổi bay.
Vừa bước vào bãi đậu xe thì đã nghe thấy hai tiếng còi.
Hứa Nguyệt Lượng dừng lại, nhìn xung quanh để xác định phương hướng, một chiếc xe đã phóng ra ngoài.
Chiếc xe dừng trước mặt nàng, là xe của bác sĩ Lâm.
Đơn giản, đại khí, đẹp mắt.
Cửa kính xe hạ xuống, Lâm Ỷ Miên mỉm cười vẫy tay với nàng, Hứa Nguyệt Lượng lập tức vẫy tay đáp lại cô: "Bác sĩ Lâm!"
Lâm Ỷ Miên: "Ừm ~"
Cửa sổ phía sau cũng hạ xuống, Hoàng Tiểu Nghệ đưa toàn bộ đầu ra cửa sổ: "Nguyệt Lượng Nguyệt Lượng Tiểu Nguyệt Lượng của tôi!!!"
Hứa Nguyệt Lượng quay đầu lại: "Xin chào! Tiểu Nghệ tỷ!"
Hoàng Tiểu Nghệ: "Nguyệt Lượng bảo bảo mau lên xe đi, đừng để cảm lạnh, mụ mụ sẽ đau lòng."
Hứa Nguyệt Lượng: "!!!"
Lâm Ỷ Miên: "Mặc kệ cậu ấy, cậu ấy xem live của em, đã phát điên hai ngày rồi."
"A..." Hứa Nguyệt Lượng không nghĩ tới Hoàng Tiểu Nghệ sẽ xem, hai má ửng đỏ, nhìn cái đầu sinh động muốn nói lại thôi.
Hoàng Tiểu Nghệ thúc giục nàng: "Lên xe lên xe đi, vào xe chúng ta lại nói."
Trước khi lên xe, Hứa Nguyệt Lượng dậm chân nói: "Cảm ơn Tiểu Nghệ tỷ, hy vọng xem live của tôi sẽ không cảm thấy không vui."
Hoàng Tiểu Nghệ ngẩn người một hồi, sau đó rụt đầu lại, lẩm bẩm nói: "Sao có thể..."
Hứa Nguyệt Lượng ngồi vào ghế lái phụ, ngoan ngoãn thắt dây an toàn, cùng Lâm Ỷ Miên lái xe đi ra ngoài nói: "Tiểu Nghệ muốn ăn hải sản, em có ý kiến gì không?"
Hứa Nguyệt Lượng vừa lắc đầu vừa nắm dây an toàn: "Không, không, hiện tại ăn cua rất ngon!"
Hoàng Tiểu Nghệ: "Đúng vậy đúng vậy, gạch màu vàng, đáng tiếc là người nào đó không biết thưởng thức, không có lộc ăn..."
Lâm Ỷ Miên liếc nàng một cái: "Có muốn tớ nói mấy hành động ngu ngốc của cậu hai ngày qua cho Nguyệt Lượng không?"
Hoàng Tiểu Nghệ: "..."
Hứa Nguyệt Lượng: "Aiz, bác sĩ Lâm không thích ăn cua sao?"
Lâm Ỷ Miên: "Thích, tôi không kén ăn."
Hoàng Tiểu Nghệ: "..."
Hứa Nguyệt Lượng cười hahaha: "Chị ăn đồ tôi làm cũng không kén ăn, lúc khác miệng lại rất kén ăn ~~"
Lâm Ỷ Miênn: "Đó là bởi vì em nấu ăn ngon."
Hoàng Tiểu Nghệ: "..."
Hai người nói chuyện câu có câu không, Hoàng Tiểu Nghệ nằm liệt ở băng ghế sau, thường thường bị đấm một quyền.
Cuối cùng xe cũng đến nhà hàng đã định trước, nhà hàng nằm bên bờ sông, có ban công ngoài trời nhìn ra sông, nhiệt độ dễ chịu, tầm nhìn rộng.
Khi các món ăn được bày trên bàn, chúng đều là những món ngon nhất theo mùa. Hứa Nguyệt Lượng và Hoàng Tiểu Nghệ đều thích ăn, hai người vừa nói chuyện vừa ăn, rất ngon.
Lâm Ỷ Miên yêu cầu một tấm chăn, đặt lên đùi của Hứa Nguyệt Lượng.
Hứa Nguyệt Lượng cười tươi như hoa với cô, nhão nhão dính dính nói: "Bác sĩ Lâm thật tốt~~ Váy thổi tới có chút lạnh a~~~"
Hoàng Tiểu Nghệ: "Bác sĩ Lâm, chân tôi cũng lạnh a."
Lâm Ỷ Miên: "Cậu mặc quần bông mà lạnh cái gì?"
Hoàng Tiểu Nghệ: "Quần bông? Quần bông???!!! Đây là loại quần thể thao có đường xẻ phổ biến nhất hiện tại a! Có đường xẻ! Cậu nhìn xem đường xẻ lớn như vậy!!!!"
Đúng là có đường xử, ngồi xuống toàn bộ bắp chân đều lộ ra ngoài.
Hứa Nguyệt Lượng không nhịn được cười, kéo chăn qua một nửa, đặt ở trên đùi Hoàng Tiểu Nghệ: "Như vậy sẽ không lạnh a ~~"
Hoàng Tiểu Nghệ cảm động muốn khóc: "Ô ô ô, vẫn là Nguyệt Lượng của chúng ta tốt hơn."
Nàng lấy điện thoại ra, nhất quyết muốn chụp ảnh tự sướng với streamer yêu quý của mình. Hứa Nguyệt Lượng rất hợp tác với nàng, cả hai lần lượt chụp ảnh ở góc độ khác nhau.
“Nhìn kìa.” Lâm Ỷ Miên đột nhiên nói.
Hoàng Tiểu Nghệ lập tức ngồi thẳng lưng, vươn cổ nhìn về phía dòng sông, nơi phản chiếu ánh đèn rực rỡ của thành phố giống như giấc mộng đẹp.
Hứa Nguyệt Lượng không biết hai người bọn họ đang nhìn cái gì: "Hả? Cái gì vậy?"
Lâm Ỷ Miên đặt ngón tay lên môi: "Suỵt, em sẽ biết ngay."
Hứa Nguyệt Lượng nhanh chóng che miệng, yên lặng không dám thở mạnh, nhìn theo ánh mắt của Hoàng Tiểu Nghệ, nghiêm túc nhìn mặt sông.
"Biu~~~~~~~" Một tiếng còi dài đột nhiên vang lên.
Có một ngọn lửa bốc lên trên bầu trời, “Bùm!” Mặt đất nổ tung, pháo hoa lớn rơi xuống, bởi vì quá cao lại quá gần, giống như nổ trên đỉnh đầu của họ.
Hứa Nguyệt Lượng sợ tới mức thân thể run lên, nhưng nàng nhìn lên trời, ngay sau đó không kìm được mà bật khóc.
Pháo hoa rải rác là vô số trái tim màu đỏ, tạo nên cả bầu trời một màu ấm áp, lãng mạn đến mức tưởng chừng như không nên tồn tại trong hiện thực.
“Một âm thanh là một trăm chín mươi chín trái tim.” Lâm Ỷ Miên nói.
Giọng nói của cô không lớn, lọt vào khoảng trống giữa những tiếng pháo hoa nổ, ở bên tai Hứa Nguyệt Lượng, đánh vào tận cùng trái tim nàng.
“Mỗi quả pháo hoa là mười tiếng.
“Đêm nay sẽ bắn mười quả pháo hoa."
"Em sẽ nhận được mười chín nghìn chín trăm trái tim."
Lâm Ỷ Miên mỉm cười, khi pháo hoa lại nổ, cô nhìn Hứa Nguyệt Lượng, nói, "Quà tặng lễ hội, lễ kỷ niệm do thành phố chúng ta tổ chức, bị em đụng phải."
"Hơn nữa cũng tượng trưng những trái tim từ fans của em trong phòng live," Lâm Ỷ Miên đưa tay lên, gõ nhẹ vào đầu Hứa Nguyệt Lượng, "Đúng là tiểu cô nương may mắn."