Hứa Nguyệt Lượng thật quá buồn cười, Hứa Nguyệt Lượng thật quá đáng yêu. Cũng thật quá đáng thương, ăn đồ ăn mà thôi, như thế nào tay chân lại tê?
“Đừng khóc...” Lâm Ỷ Miên nói, nhưng khóe môi điên cuồng giương lên.
Cô đưa tay định lau nước mắt cho Hứa Nguyệt Lượng, nhưng khu tay tới gần, má nànv bất giác run lên.
Da thịt trên má thật giống như đập, run lên.
Lâm Ỷ Miên không nhịn được nữa, cười phá lên.
Để không làm Hứa Nguyệt Lượng quá xấu hổ, Lâm Ỷ Miên quay đầu cười, cúi người xuống, vai hơi run, bụng hơi đau.
Hứa Nguyệt Lượng đang cầm hộp thức ăn, nước mắt vẫn còn vương trên má, vẻ mặt ngẩn ra, mờ mịt vô thố.
Mặt trời nhảy ra khỏi một đám mây, đột nhiên cả bình minh đổ xuống hai người.
Lâm Ỷ Miên cười đủ rồi đứng thẳng dậy, đôi mắt vẫn còn đang cong, ho nhẹ một tiếng, nói với Hứa Nguyệt Lượng, "Ăn xong chúng ta lên xe."
Hai má Hứa Nguyệt Lượng đỏ bừng, hai mắt cũng hồng hồng, đẩy hộp về phía trước, không quên cho Lâm Ỷ Miên ăn miếng cuối cùng.
Lâm Ỷ Miên cúi người, cẩn thận quan sát biểu tình của Hứa Nguyệt Lượng.
Sợ hãi, những cũng không sợ hãi như vậy.
Lâm Ỷ Miên lớn mật bước tới, vừa nắm tay đang cầm đũa của Hứa Nguyệt Lượng, vừa điều khiển nàng gắp miếng cơm cuộn cuối cùng, cho vào miệng mình.
“Ngon.” Lâm Ỷ Miên đứng thẳng dậy, nghiêm túc nhận xét.
Cả người Hứa Nguyệt Lượng giống như búp bê bị nhấn tạm dừng, chỉ có lông mi thỉnh thoảng sẽ chớp chớp.
Lâm Ỷ Miên liếc nhìn thời gian, thúc giục nàng, "Đi thôi."
Hứa Nguyệt Lượng vẫn đang cầm hộp thức ăn rỗng, cầm đôi đũa, nhưng bước chân rất nghe lời, ngoan ngoãn đi theo Lâm Ỷ Miên.
Đến đầu ngõ, Lâm Ỷ Miên chỉ vào thùng rác bên cạnh, "Vứt đi."
Hứa Nguyệt Lượng ngoan ngoãn vứt đi.
Lâm Ỷ Miên tiếp tục đi về phía trước, đến trạm xe buýt, đứng ở vị trí lên xe tốt nhất.
Hứa Nguyệt Lượng tiến tới đứng cạnh cô, cách nhau một chỗ trống.
Vẫn còn sớm, không có ai trên trạm, Lâm Ỷ Miên không có cớ để Hứa Nguyệt Lượng đến gần mình hơn, cho nên hai người giữ khoảng cách như vậy cho đến khi xe buýt vào trạm.
Lâm Ỷ Miên lên xe trước, quẹt thẻ hai lần, Hứa Nguyệt Lượng đi theo sau cô, toàn thân đỏ bừng.
Lâm Ỷ Miên dừng lại, chỉ cho tài xế, "Chúng cháu đi cùng."
Chúng ta đi cùng, cùng nhau ăn sáng, cùng nhau lên xe, tự nhiên là ngồi cùng nhau.
Lâm Ỷ Miên sải bước đến hàng ghế sau, cô giữ hai ghế ở mép lối đi, để Hứa Nguyệt Lượng đi vào trước.
Hứa Nguyệt Lượng ôm cặp sách của mình, bộ dáng giống như chim cút.
Khi xe chạy, Lâm Ỷ Miên ngồi cạnh Hứa Nguyệt Lượng, chặn lối ra, cũng chặn hầu hết tầm nhìn của Hứa Nguyệt Lượng.
Nàng nhìn về phía trước, dư quang sẽ nhìn cánh tay của Lâm Ỷ Miên. Khi nàng nhìn sang bên trái, đó là toàn bộ Lâm Ỷ Miên.
Nàng chỉ có thể nhìn sang bên phải, cảnh vật lướt qua bên ngoài cửa sổ, nhưng chỉ cần tiêu điểm thay đổi mà đáp xuống kính xe, nàng vẫn có thể lờ mờ nhìn thấy bóng dáng của Lâm Ỷ Miên.
Lâm Ỷ Miên ở bên cạnh nàng, giống như cây tùng.
Viền cổ của cô rất đẹp, trên đồng phục học sinh màu xanh, trắng như một đám mây xinh đẹp.
Hứa Nguyệt Lượng động cổ họng, cảm thấy có chút khát.
Có thể là do vừa rồi ăn quá nhiều, cũng có thể bởi vì những thứ đó thuộc về Lâm Ỷ Miên.
Khi nghĩ về những gì hiện tại mình đang làm, hô hấp của Hứa Nguyệt Lượng sẽ ngừng lại, toàn bộ cơ thể sẽ không thích hợp.
Khi quần áo cọ xát với quần áo của Lâm Ỷ Miên, sẽ khiến trái tim nàng như bị điện giật, trộm run lên.
Nàng không dám nói, không dám cử động, thậm chí còn không dám suy nghĩ.
Lâm Ỷ Miên cũng im lặng, không còn cười nữa, trở lại với bộ dạng bất cần ở trường.
Chiếc xe lắc lư về phía trước được một phần ba lộ trình, cuối cùng Hứa Nguyệt Lượng cũng nhớ ra nhiệm vụ gian khổ mà nàng đã đặt ra cho mình.
Nàng là tin pháo đài, có ý đồ muốn trấn an Lâm Ỷ Miên, giúp cô giảm bớt áp lực.
Hứa Nguyệt Lượng tiếp tục hít thở sâu, cuối cùng lấy hết dũng khí quay lại nhìn Lâm Ỷ Miên.
Kết quả là Lâm Ỷ Miên giống như đã ngủ quên.
Hứa Nguyệt Lượng khẽ mở miệng, Lâm Ỷ Miên dựa lưng vào ghế, đầu nghiêng sang một bên, hai mắt nhắm nghiền, cơ thể nhẹ nhàng lắc lư theo điều khiển xe, hô hấp đều đều, giống như thực sự ngủ quên.
Lâm Ỷ Miên ngủ rồi a.
Lời nói lập tức thoáng qua trong đầu Hứa Nguyệt Lượng, hô hấp thả lỏng, hai mắt sáng ngời, toàn thân tràn đầy năng lượng.
Lâm Ỷ Miên đã ngủ say, nàng có thể trộm nhìn cô, không sợ mình làm ra biểu tình mạo phạm hay làm người chán ghét, nàng còn có thể... trộm đưa thư vào...
Hứa Nguyệt Lượng nhẹ nhàng vặn người, ánh mắt hoảng loạn đảo quanh.
Không ai để ý đến họ, cả hai người đều đặt cặp sách trên đùi, rất thuận tiện.
Đôi mắt Hứa Nguyệt Lượng lặng lẽ rũ xuống, đáp xuống túi ngoài cặp sách của Lâm Ỷ Miên.
Cặp đi học của Lâm Ỷ Miên không giống với những người khác, mỗi người đều mang hai vai, cô thì mang một bên vai, rất đẹp, túi ngoài không có khóa kéo, vị trí rộng rãi.
Hứa Nguyệt Lượng mím môi, đưa tay vào túi, chạm chính xác vào bức thư, nhanh chóng rút ra, nắm trong lòng bàn tay.
Lâm Ỷ Miên đột nhiên cử động, đầu vốn đã quay về phía nàng lại quay sang bên khác, chỉ chừa lại cái ót xinh đẹp cho Hứa Nguyệt Lượng.
Chính là giây phút này! Trời cũng giúp mình!
Hứa Nguyệt Lượng gấp lá thư làm đôi, không đụng vào đâu, thông thuận mà nhét vào túi ngoài cặp sách của Lâm Ỷ Miên.
Thuận buồm xuôi gió, liền mạch lưu loát.
Bức thư màu hồng biến mất trong chiếc túi màu xanh, một nửa nhiệm vụ đột nhiên hoàn thành, Hứa Nguyệt Lượng không khỏi nở nụ cười.
Nàng sợ mình cười quá rõ ràng nên vội quay lưng lại.
Lúc này, nàng phải cảm ơn kính xe quá sáng, cho dù quay lưng lại, nàng cũng có thể nhìn thấy bóng lưng Lâm Ỷ Miên lắc lư, mang theo một tầng ánh sáng mê người.
Gần đến trường, Lâm Ỷ Miên mở mắt, cô xoa xoa cái cổ, ánh mắt lặng lẽ đáp xuống Hứa Nguyệt Lượng, nàng đột nhiên nói: "Năm hai rất vất vả, cần phải nghỉ ngơi nhiều một chút "
Môi của Lâm Ỷ Miên cong lên, đáp lại, "Ừm."
Hứa Nguyệt Lượng hoàn thành nửa nhiệm vụ còn lại, trong lòng tự cho mình tán thưởng, quay đầu nhìn thẳng về phía trước, nụ cười không thể che giấu được nữa, sắp lan đến mang tai.
Lâm Ỷ Miên nhìn nàng, chỉ cần lặng lẽ nhìn nàng cũng cảm thấy vui vẻ.
Xe đến trạm, hai người xuống xe giữa đám đông.
Cùng dẫm lên bình minh đi đến trường, Lâm Ỷ Miên nhớ khi Hứa Nguyệt Lượng cùng cô thăm lại nơi cũ, nói vào trường không thể yêu sớm.
Lâm Ỷ Miên dừng bước chân, cô đột nhiên duèng lại khiến Hứa Nguyệt Lượng đột ngột phanh lại, sững sờ nhìn cô, sau đó trốn tránh, phân vân không biết có nên nhìn cô hay không.
Lâm Ỷ Miên nói, "Tôi muốn vào trường."
Phần còn lại lúc này không thể nói, cho nên chỉ có thể lộ ra chút ánh mắt, cố gắng làm cho Hứa Nguyệt Lượng hiểu.
Hứa Nguyệt Lượng nhìn cô chằm chằm, rõ ràng là đang cố gắng hiểu ý nghĩa của câu này, phần mở rộng của câu này, hay là ý nghĩa đằng sau nó.
Sau một hồi im lặng, một số học sinh bước vào, cuối cùng Hứa Nguyệt Lượng cũng hiểu ra, nàng nói, "Chị không muốn đi học sao?"
Lâm Ỷ Miên khẽ cau mày.
Hứa Nguyệt Lượng nhíu mày, "Nhưng chuyện này không đúng, trốn đi cũng không giải quyết được vấn đề. Hôm nay có thể trốn học, nhưng vẫn phải tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học."
Lâm Ỷ Miên: "..."
Vẻ mặt của Hứa Nguyệt Lượng rất nghiêm túc, khi giơ tay vén tóc trên má, chóp tai đỏ bừng, "Hơn nữa em cảm thấy với thực lực này của chị, thành tích của chị luôn luôn tốt, chỉ cần tin tưởng vào bản thân, thả lỏng tâm thái, cũng giống như mọi kỳ thi trước, chị chắc chắn sẽ đạt được thành tích lý tưởng."
Lâm Ỷ Miên nơi nào có đặt chuyện thi đại học vào trong lòng, nhưng từ hôm qua đến hôm nay, lần lượt bị lão sư và chủ nhiệm lớp thay nhau niệm kinh, hiện tại lại bị Hứa Nguyệt Lượng.
Một cô gái nhỏ Hứa Nguyệt Lượng, đầu chỉ cao vừa tới ngực cô, khi nói chuyện không dám nhìn thẳng vào mắt cô, nhưng giáo huấn cô đến thông thuận lại lưu loát.
Khóe môi Lâm Ỷ Miên cong lên, tựa hồ cười như không cười, trong lòng đột nhiên phản nghịch.
Cô đút hai tay vào túi quần, cúi xuống nhìn chằm chằm vào mắt Hứa Nguyệt Lượng, "Mới quen biết hôm qua, sao em biết tôi đạt thành tích tốt?"
Hứa Nguyệt Lượng đột nhiên mở to mắt, tất cả mọi hoạt động tinh thần đều hiện rõ trên mặt, trong nháy mắt cả người đều sắp chạy trốn.
Lâm Ỷ Miên vươn tay, nắm lấy ống tay áo của nàng, lùi lại hai bước, hỏi: "Có phải tối qua em hỏi đồng học về tôi không?"
Thang được đưa đến rất tốt, Hứa Nguyệt Lượng nhanh chóng leo xuống, "Vâng."
Lâm Ỷ Miên, "Hỏi thế nào?"
Hứa Nguyệt Lượng, "!!!"
Hứa Nguyệt Lượng liếc nhìn xung quanh, chính là không nhìn Lâm Ỷ Miên: "Hỏi... hỏi... hỏi..."
Hỏi nửa ngày, cũng không nói ra là hỏi cái gì.
Lâm Ỷ Miên thay đổi câu hỏi, "Đồng học nói với em về tôi thế nào?"
Hứa Nguyệt Lượng dám trả lời câu này, lập tức nói: "Chị có thành tích tốt, đoạt nhiều giải thưởng cuộc thi, cũng thay mặt lớp phát biểu diễn văn, còn đạt giải nhất trong đại hội thể thao của trường, chị rất lợi hại."
Chị rất lợi hại, nàng nói rất chân thành, đôi mắt sáng lên như những vì sao sáng.
Chỉ khi nàng nói những lời như vậy, Lân Ỷ Miên mới có thể đối diện với ánh mắt của nàng, cảm nhận được tình cảm của Hứa Nguyệt Lượng dành cho cô.
Tình cảm của Hứa Nguyệt Lượng dành cho cô là dù cô có đáp lại hay không, nàng đều đặt cô vào vị trí quyền lực nhất, tin rằng cô có thể có một cuộc sống tốt nhất.
Ngay cả bản thân Lâm Ỷ Miên cũng chưa bao giờ tin vào bản thân nhiều như vậy.
“Tôi rất lợi hại.” Lâm Ỷ Miên lặp lại, gật gật đầu, “Ừm, tôi rất lợi hại.”
“Vâng.” Hứa Nguyệt Lượng nghe cô nói như vậy liền trở nên vui vẻ.
Nàng cười rạng rỡ đến nỗi Lân Ỷ Miên cũng không nhịn được mà cười cùng nàng.
Lâm Ỷ Miên buông bàn tay đang nắm lấy tay áo của nàng, nói, "Tôi giải tỏa rồi."
Hứa Nguyệt Lượng không hiểu này có nghĩa là gì, nhưng nàng vẫn phối hợp mà thở ra một hơi dài.
Lâm Ỷ Miên rũ mắt nhìn mũi chân, "Em đã điều tra tôi rõ như vậy, không phải tôi nên biết tên của em sao?"
Hứa Nguyệt Lượng vội vàng xua tay, "Không cần không cần, tên của em không dễ nghe..."
Lâm Ỷ Miên, bất lực nhìn lên, thậm chí còn có chút sinh khí, "Ai nói tên em không dễ nghe?"
Hứa Nguyệt Lượng, "..."
Lâm Ỷ Miên, "Nếu em không tin, vậy nói ra đi, để tôi xem có dễ nghe hay không."
Hứa Nguyệt Lượng sững sờ, "Hứa Nguyệt Lượng"
Lâm Ỷ Miên, "Nguyệt Lượng nào?"
Hứa Nguyệt Lượng đưa tay chỉ lên, "Nguyệt Lượng trên bầu trời."
Lâm Ỷ Miên, "Nguyệt Lượng đó là dễ nghe nhất."
Hứa Nguyệt Lượng, "A"
Lâm Ỷ Miên mỉm cười nhìn nàng, "Cũng là dễ nhìn nhất."