Cô cảm thấy chuyện này không quan trọng, ít nhất là không phải cho đến khi có thể cùng Hứa Nguyệt Lượng phát triển hơn nữa.
Hiện tại, tài khoản này tương đương với tài khoản bị bỏ, Lâm Ỷ Miên ngẫu nhiên ngứa tay sẽ đăng nhập vào tặng quà, giới tính đối với cô lại càng không quan trọng.
Nhưng đối với Hứa Nguyệt Lượng lại giống như rất quan trọng.
Hai ngày nay Hứa Nguyệt Lượng nhận được rất nhiều ưu ái của nữ sinh, cũng bị nam nhân nhục mạ không ít, nàng bắt đầu nhận thấy tính chất khác nhau của hai nhóm này, liền bắt đầu lựa chọn sàng lọc người xem.
Trước kia một danh sách, hiện tại một danh sách, một người nguyện ý trả tiền cho màn trình diễn của nàng một danh sách, thuộc về nhóm nào có thể trở thành tiêu chí quan trọng để đánh giá nàng.
[Đúng vậy] Lâm Ỷ Miên trả lời.
Hứa Nguyệt Lượng có tiếp tục đoán hay không, có hoài nghi mình hay không, Lâm Ỷ Miên có thể lựa chọn không trả lời những câu hỏi không có lợi cho phát triển của mối quan hệ giữa hai người.
Nếu cô không thừa nhận, thì cũng không ai có thể cưỡng ép.
Hứa Nguyệt Lượng nhanh chóng trả lời:
- [Oa!!! Tôi biết ngay!!!]
- [Tôi cảm nhận được! Nhưng trước kia tôi không dám hỏi ~~]
- [Cảm ơn 11 đã ủng hộ tôi trong suốt thời gian qua, thực sự thực sự rất cảm tạ]
- [Tôi thực sự không nghĩ tới tôi sẽ có fans nữ ô ô ô]
- [Xin lỗi, cô cũng không được tính là fans, cô là đại lão của tôi, là cơm cha áo mẹ của tôi ô ô ô]
- [Dù sao, tóm lại, sau này cô có cái gì muốn xem, cứ việc đề cập trong live a!]
- [Đừng tặng nhiều quà quá! Thật đó! Cô có thể tiếp tục xem live của tôi, tôi cũng đã rất vui vẻ!!!]
- [Lúc rảnh rỗi chúng ta có thể chơi game cùng nhau]
- [Lão bản của tôi lại đưa cô lên đầu, tôi nghĩ gần đây kỹ thuật của tôi đã tiến bộ hơn rồi!!!]
Lâm Ỷ Miên: "..."
Lâm Ỷ Miên nhìn tin nhắn của nàng lần lượt gửi tới, có chút buồn cười, nhưng không khỏi có chút buồn bực.
Trước kia, cô luôn cho rằng Hứa Nguyệt Lượng là người công bằng công chính công tư phân minh, nhưng hiện tại xem ra tiểu cô nương đối với người vẫn có hai mặt.
Sẽ cảnh giác với nam nhân hơn rất nhiều, sẽ vạch ra ranh giới khi có cái gì không đúng.
Nhưng một khi đối phương biến thành nữ nhân, ngữ khí của nàng tràn đầy nhiệt tình cùng thoải mái, cũng không thèm quan tâm đến những lời trước đó nàng đã nói, những yêu cầu nàng đưa ra, giống như tất cả những uy hiếp biến mất.
Hứa Nguyệt Lượng có ưu đãi với nữ nhân.
Lâm Ỷ Miên nhất thời có chút không rõ, trong đời sống hiện thực --- bác sĩ Lâm lòng dạ khó lường, có phải vì giới tính mới chiếm được ưu thế kết giao hay không.
Nhưng Lâm Ỷ Miên vẫn đồng ý: [Được]
Bất kể thân phận hay mối quan hệ nào, cô đều thích nhìn thấy Hứa Nguyệt Lượng vui vẻ.
Hứa Nguyệt Lượng vui vẻ, tâm tình của cô cũng sẽ nhẹ nhàng thoải mái, giống như đung đưa trong gió.
Hứa Nguyệt Lượng không hỏi thêm câu nào nữa, có lẽ cái đầu nhỏ của nàng sẽ không nghĩ đến những tâm tư quanh co đó. Biết 11 là nữ nhân, thậm chí còn bỏ qua hoài nghi 11 quen biết Lâm Ỷ Miên.
Sau hai lần bày tỏ cảm kích và chúc ngủ ngon, giao tiếp của Hứa Nguyệt Lượng với 11 liền kết thúc.
Lâm Ỷ Miên tắt máy chiếu, đứng dậy tắm rửa, khi bước ra khỏi phòng tắm, cô nhìn thấy tin nhắn Hứa Nguyệt Lượng gửi cho bác sĩ Lâm.
[Bác sĩ Lâm, bác sĩ Lâm, chị ngủ chưa?]
Bộ dáng có vẻ sốt ruột, nhưng tin nhắn gửi đến đã được mười phút.
Lâm Ỷ Miên trả lời: [Chưa]
Cô còn đang gõ chữ thì bên kia đã gọi video tới.
Trong thanh âm lộ ra hưng phấn, hỏi cô: "Bác sĩ Lâm, bác sĩ Lâm, sao chị vẫn chưa ngủ? Tôi thấy chị xem live chưa được bao lâu đã thoát rồi a~~~"
Âm cuối kéo dài lê thê, rõ ràng là đang oán trách, nhưng hoàn toàn không có ý tứ oán trách.
Mềm như bông.
Lâm Ỷ Miên nói: "Tôi có việc phải làm nên không xem tiếp".
“À, như vậy a!” Hứa Nguyệt Lượng vừa nhận tin nhắn liền lập tức tha thứ, quan tâm hỏi: “Chị giải quyết xong việc chưa? Có phải vừa mới làm xong không? Vậy mau thu dọn đồ đạc đi ngủ đi, hẳn là rất mệt rồi, ngày mai còn phải đi làm……"
“Không mệt.” Lâm Ỷ Miên cắt ngang an bài của nàng, “Không phải cái gì cũng làm người mệt.”
Hứa Nguyệt Lượng ngượng ngùng: "Như vậy a..."
“Ừm.” Lâm Ỷ Miên ngồi ở mép giường, “Vậy em làm sao vậy? Sao lại sốt ruột gọi điện cho tôi?”
Hứa Nguyệt Lượng cười một tiếng, sau đó ngượng ngùng nói: "Tôi muốn chia sẻ với bác sĩ Lâm, ngày mai tôi sẽ bay đến thành phố B tham gia diễn tập cho tiệc tối ở đài truyền hình a~~"
“Ồ.” Lâm Ỷ Miên cười nói, “Rất lợi hại, thực sự giành được công việc này, chúc mừng em.”
"Cảm ơn bác sĩ Lâm, tôi cũng cảm thấy tôi rất lợi hại..." Hứa Nguyệt Lượng nhỏ giọng nói, sau đó lập tức đổi đề tài, "Đêm nay Vân tỷ mắng tôi rất lâu."
Lân Ỷ Miên: "Sao lại mắng em?"
Hứa Nguyệt Lượng: "Cảm thấy tôi làm phát hỏa quá mức, chị ấy vẫn không ủng hộ tôi thay đổi sang phong cách hiện tại. Chị ấy cho rằng tôi thiếu kinh nghiệm, đang hồ nháo a ~"
Lâm Ỷ Miên: "Mặc kệ là công việc nào, đó đều là quá trình làm lại từ đầu, không cần sợ."
Hứa Nguyệt Lượng dừng một chút: "Vậy... Hôm nay bác sĩ Lâm xem không lâu, có phải là do tôi thay đổi phong cách nên quá nhàm chán hay không?"
Hóa ra là để ý cái này.
Lâm Ỷ Miên bật cười: "Không, tôi còn rất thích live của em, tôi chuẩn bị ngày mai có rảnh sẽ bù lại mấy cảnh kinh điển mà hôm nay tôi đã bỏ lỡ."
Hứa Nguyệt Lượng: "Tôi không có ghi màn hình a!"
Lâm Ỷ Miên: "Nhưng mấy tiểu cô nương trong phòng live của em sẽ ghi lại mỗi một khoảnh khắc thú vị của em."
Hứa Nguyệt Lượng: "A!"
Hứa Nguyệt Lượng: "Vậy chị sẽ thấy rất nhiều khoảnh khắc xấu hổ a..."
Lâm Ỷ Miên: "Nhưng thú vị."
“Ai nha!” Hứa Nguyệt Lượng hét lên, “Lâm Miên Miên, sao chị có thể như vậy chứ!”
Đều gọi cô là Lâm Miên Miên, hoàn toàn không có chút khẩn trương.
Lâm Ỷ Miên tán gẫu với nàng, qua kỳ nghỉ ở chung, hai người thật sự không thiếu đề tài.
Mặt trăng treo cao ngoài cửa sổ, Lâm Ỷ Miên nhìn, nói: "Vậy ngày mai sẽ không được xem em live."
"Ngày mai chị còn phải đi làm a ~" Hứa Nguyệt Lượng nói, "Sau đó vốn dĩ thứ hai tôi có kỳ nghỉ, bởi vì buổi diễn tập và ghi hình kéo dài hai ngày, cho nên thứ ba cũng sẽ không live ~~"
Lâm Ỷ Miên: "Người xem sẽ không thể xem live của em hai ngày."
Hứa Nguyệt Lượng: "Hi vọng về sau sẽ còn tần suất này, ha ha, live một lát, nghỉ hai ngày đi làm việc khác!"
Lâm Ỷ Miên: "Ừm."
Lâm Ỷ Miên dừng một chút: "Chỗ em có thể nhìn thấy trăng không? Trăng đêm nay rất đẹp."
Bên kia điện thoại có động tĩnh, bên cạnh có tiếng "cạch cạch" mở rèm cửa, Hứa Nguyệt Lượng kinh ngạc nói: "Oa, thật sự thật đẹp, thật lớn, thật sáng!"
Lâm Ỷ Miên: "Ừm."
Hứa Nguyệt Lượng trầm mặc một lúc, sau đó đột nhiên nói: "Bác sĩ Lâm, ngày mai chị có bận không?"
Lâm Ỷ Miên: "Không có."
Hứa Nguyệt Lượng: "Tôi sẽ gửi tin nhắn cho chị, như vậy sẽ không làm phiền chị, có được không? Như vậy, chị không cần phải tùy thời trả lời tôi, tôi tự gửi, chị về nhà rồi trả lời, ~ chị không trả lời cũng không sao a!"
Lâm Ỷ Miên: "Hửm? Xem tôi là hốc cây sao?"
"A..." Hứa Nguyệt Lượng sững sờ một hồi, sau đó trở nên xấu hổ, "Có vẻ như... tôi chính là, chính là chưa nhìn thấu chuyện đời, hẳn là ngày mai có rất nhiều chuyện vớ vẩn muốn nói... À, nếu như bác sĩ Lâm không tiện cũng không thành vấn đề, tôi có thể ghi tạc. Chờ lần sau chúng ta gặp lại nói!"
Lâm Ỷ Miên mềm lòng đến rối tinh rối mù.
Hứa Nguyệt Lượng giống như động vật nhỏ dính người, cho ăn vài lần liền lấy được lòng tin của nàng, liền muốn phơi cái bụng mềm mại của nàng.
Muốn chia sẻ cuộc sống, còn cả quẫn bách cùng vui sướng.
Nhưng nàng sẽ không bao giờ hỏi nhiều, bị chấp nhận hay từ chối thì nàng vẫn mềm mại đứng ở nơi đó, cẩn thận duy trì quan hệ.
Lâm Ỷ Miên luôn cảm nhận được để ý ở trên người nàng.
Hứa Nguyệt Lượng để ý, Hứa Nguyệt Lượng luôn như vậy.
Cái này làm cho người cảm thấy ấm áp, cảm thấy thoải mái, cảm thấy cho dù phải trả bao nhiêu cũng đều đáng giá.
“Tiện.” Lâm Ỷ Miên trả lời, “Em có thể gửi cho tôi bất cứ lúc nào, tôi cũng muốn biết ngày mai sẽ xảy ra chuyện gì."
Khi điện thoại hôm nay kết thúc, Hứa Nguyệt Lượng liền rất phấn chấn.
Hôm sau Lâm Ỷ Miên thức dậy, mặt trời vừa ló dạng, tin nhắn của Hứa Nguyệt Lượng gửi đến, cô cũng rất vui vẻ.
- [La la la, Tiểu Nguyệt xuất phát đây!!!]
- [Nghe nói cơm trên máy bay của hãng hàng không này rất ngon, cho nên tôi vẫn chưa ăn sáng!]
- [Tôi đi có hai ngày, nhưng tôi mang rất nhiều đồ a~~]
Trong ảnh là một chiếc vali lớn.
- [Chọn váy hồi lâu cuối cùng cũng quyết định mặc quần, tương đối tiện~~]
Người trong ảnh mặc trang phục là quần jean ống loe màu xanh nhạt, áo len cổ tròn có tua rua ở tay.
Đầu ngón tay của Lâm Ỷ Miên xoa màn hình, rất muốn gửi một tin nhắn: Muốn nhìn mặt em.
Nhưng vậy quá đáng khinh, Lâm Ỷ Miên thu đầu ngón tay lại, thở ra một hơi dài.
Hứa Nguyệt Lượng:
- [Lên xe ra sân bay!]
- [Thời tiết hôm nay rất đẹp!]
Màn hình điện thoại nhảy lên, là một bức ảnh khác - một bức ảnh tự sướng trong xe hơi.
Lâm Ỷ Miên: "..."
Bức ảnh giống như vô tình chụp, nhấc tay lên, trong không gian chật chội, mỉm cười trước camera.
Nhưng gió vừa vặn cuốn lấy mái tóc của Hứa Nguyệt Lượng, mặt trời vừa vặn xuyên qua cửa kính xe, phủ lên Hứa Nguyệt Lượng một thứ ánh sáng ôn hòa.
Hứa Nguyệt Lượng không trang điểm nhưng da thịt trắng hồng, khỏe khoắn xinh đẹp.
Khi cười, nàng ngưỡng cằm, mi mắt cong thành vầng trăng khuyết, người đến rất gần, giơ tay chữ V trước máy ảnh.
Lâm Ỷ Miên cảm thấy có lẽ nàng cố ý làm vậy, cố ý chụp như vậy, cố ý gửi bức ảnh như vậy.
Lâm Ỷ Miên cũng cảm thấy có lẽ là trời cao cố ý, cố ý tạo ra một Hứa Nguyệt Lượng như vậy, cố ý an bài nàng tới bên người mình.
Đó là lý do tại sao dễ dàng đánh trúng trái tim cô.
Lâm Ỷ Miên giật đầu ngón tay, cuối cùng trả lời: [Rất đẹp, đi đường thuận lợi]
Hứa Nguyệt Lượng cứ như vậy chiếm giữ điện thoại cùng trái tim của cô.
Lâm Ỷ Miên rửa mặt xong, cô nhìn thấy khung cảnh mờ ảo bên ngoài chiếc taxi mà nàng gửi.
Khi Lâm Ỷ Miên đến bệnh viện, cô nhìn thấy bãi đáp khổng lồ và những chiếc máy bay được xếp chỉnh tề.
Lâm Ỷ Miên đi làm, đặt điện thoại ở chế độ rung rồi cho vào túi áo. Cho nên, trong quá trình khám bệnh, điện thoại "ong" một tiếng, suy nghĩ của cô liền bay ra ngoài.
Bệnh nhân run rẩy hỏi cô: "Bác sĩ, sao vậy? Răng của tôi có vấn đề gì lớn sao?"
Lâm Ỷ Miên cong môi, bất đắc dĩ cười nhạo bản thân, lấy điện thoại ra, tạm thời tắt tiếng thông báo tin nhắn WeChat.
Cô tận lực tập trung vào công việc: "Không có vấn đề gì, đừng lo lắng."
Cuối cùng, đã đến giờ nghỉ trưa.
Lâm Ỷ Miên thở ra một hơi dài, tháo găng tay bước ra ngoài.
Trăn Trăn theo sát cô, hỏi: "Lâm lão sư, có phải hôm nay cảm thấy rất mệt không."
Lâm Ỷ Miên: "Đúng là có một chút."
Trăn Trăn: "Rõ ràng là không có nhiều bệnh nhân, phẫu thuật cũng không có gì phiền phức."
Lâm Ỷ Miên: "Ừm."
Trăn Trăn dùng sức thở dài: "Ai nha! Xem ra Lâm lão sư cũng như tôi, cũng mắc phải hội chứng kỳ nghỉ. Xem ra mặc dù có thích công việc đến mấy cũng mắc phải hội chứng kỳ nghỉ a!"
Lâm Ỷ Miên dừng lại: "Tôi không thích công việc."
Trăn Trăn sững sờ: "Hả?"
Lâm Ỷ Miên: "Ai mà lại thích công việc, trừ khi trong cuộc sống ngoài công việc ra không có thích gì khác"
Trăn Trăn: "A?"
Lâm Ỷ Miên: "Tôi có."
Trăn Trăn chết lặng.
Lâm Ỷ Miên tiếp tục bước đi: "Đừng đi theo tôi, hôm nay tôi sẽ không đến căn tin ăn cơm."
Đương nhiên không ăn trong căng tin.
Căn tin có nhiều người như vậy, lộn xộn, sẽ quấy rầy cô đọc tin nhắn của Hứa Nguyệt Lượng.
Lâm Ỷ Miên cởi áo blouse trắng, đi đến bãi đậu xe, lên xe của mình.
Cô đã tích cóp 57 tin nhắn của Hứa Nguyệt Lượng cả buổi sáng, cô phải đọc kỹ từng tin nhắn một.
Hứa Nguyệt Lượng hạ cánh, Hứa Nguyệt Lượng thở dài cảm thán về thời tiết ở Thành phố B. Hứa Nguyệt Lượng học ngữ khí vui vẻ của người dân Thành phố B, Hứa Nguyệt Lượng đi đến khách sạn gần đài truyền hình.
Hứa Nguyệt Lượng thu thập hành lý, Hứa Nguyệt Lượng thay quần áo, Hứa Nguyệt Lượng vào khuôn viên đài truyền hình, suýt nữa bị nhân viên bảo vệ chặn lại. Hứa Nguyệt Lượng nhìn thấy minh tinh đang tan tầm, hòa vào đông đảo fans, hét cùng với fans,
Sau thời gian dài chờ đợi, cuối cùng Hứa Nguyệt Lượng cũng vào được địa điểm diễn tập.
Quá trình của Hứa Nguyệt Lượng có vấn đề, không có chỗ thay quần áo và trang điểm, nên nàng vội vàng vào toilet.
Tin nhắn dừng ở đây.
Lâm Ỷ Miên liếc nhìn thời gian, tin nhắn cuối cùng của Hứa Nguyệt Lượng đữ gửi tới nửa giờ.
- [Tôi tan tầm rồi]
- [Em đang làm gì vậy?]
Lâm Ỷ Miên gửi hai tin nhắn.
Hứa Nguyệt Lượng không có động tĩnh, gần mười phút cũng không trả lời cô.
Lâm Ỷ Miên cau mày, bấm gọi.
Điện thoại đổ chuông cho đến khi tự động cúp máy.
Lâm Ỷ Miên đeo tai nghe vào, để điện thoại liên tục quay số, sau đó đạp ga phóng xe ra ngoài.