Trong nhà có người nhưng nàng vẫn lấy chìa khóa ra mở cửa.
Mẹ nàng vừa đi ra vừa cởi tạp dề, thấy nàng như mất hồn mất vía, quăng tạp dề nói: "Mẹ đi đưa cơm cho ba, trong tủ lạnh có đồ ăn trưa, con ăn thì tự hâm nóng đi."
Hứa Nguyệt Lượng gật đầu, những lời này lọt vào tai nàng giống như không.
Nàng trở về phòng của mình, trước đây phòng bày là Hứa Dương ở, hiện tại Hứa Dương đã lên đại học, nàng mới có không gian độc lập của riêng mình.
Trong gần hai năm, Hứa Nguyệt Lượng đã giấu bí mật của mình trong góc của căn phòng này, nơi không ai có thể phát hiện ra.
Nàng đến bên bàn đặt cặp sách xuống, nhìn chằm chằm vào cặp sách một lúc lâu rồi đột nhiên cúi người, lấy ra một tờ báo nhỏ được gấp gọn gàng từ kẽ hở ngăn kéo dưới ngăn bàn.
Trên tờ báo có một bức ảnh của Lâm Ỷ Miên, đó là bức ảnh chụp cô và lão sư khi đoạt giải trong cuộc thi thành phố.
Một người duyên dáng yêu kiều, ngay cả khi lên nhận giải thưởng cũng không mỉm cười.
Vẻ mặt đạm mạc giống như đang ở trong một thời không khác.
Hứa Nguyệt Lượng nhìn chằm chằm Lâm Ỷ Miên trên bản in đen trắng, xác định cô là người hôm nay nàng nhìn thấy, lại cảm thấy cô không phải là người hôm nay nàng nhìn thấy.
Lâm Ỷ Miên làm sao có thể cười với nàng, làm sao có thể cười đến ôn nhu như vậy, tựa như làn gió xuân thổi qua hàng liễu, tựa như lá rụng làm vũng nước gợn sóng.
Trong đầu Hứa Nguyệt Lượng lặp đi lặp lại hình ảnh kia, ánh mắt của Lâm Ỷ Miên, độ cung khóe môi, một chút ánh sáng nhàn nhạt, phóng đại vô hạn, sắp khắc thành một bức tranh trong lòng nàng.
Hứa Nguyệt Lượng ôm ngực, hít thở sâu.
Trái tim ở trong lòng bàn tay nàng đập kịch liệt, hơi nóng nhanh chóng leo lên mặt khiến cả người nàng như cua bị luộc.
Hứa Nguyệt Lượng không đi ăn cơm, nàng không nhớ tới việc ăn.
Khi mẹ nàng trở về, bảo nàng dọn dẹp nhà bếp, Hứa Nguyệt Lượng đi qua để làm những gì nàng phải làm, sau đó quay trở lại phòng của mình.
Sách bài tập được trải ra trên bàn, nhưng không làm được câu nào.
Mãi đến tận đêm khuya tĩnh lặng, ba nàng chơi mạt chược trở về, bên ngoài phòng cãi vã vài câu, Hứa Nguyệt Lượng giống như đột nhiên thanh tỉnh, bắt đầu điên cuồng làm bài tập.
Không cần biết đúng hay sai, phải nỗ lực ngăn đại não khỏi các tín hiệu, tiếp tục đọc đề trong miệng, để có thể thu hút lực chú ý trở lại, hoàn thành bài tập về nhà.
Sau khi viết dòng cuối cùng, ngón tay nàng run lên, cả cánh tay đều tê dại.
Mặt trăng bên ngoài cửa sổ đã lên đến bầu trời cao nhất, Hứa Nguyệt Lượng lặng lẽ đi ra ngoài đánh răng rửa mặt, sau đó thay đồ ngủ, nằm úp sấp ở trên giường.
Đầu nàng lại thay đổi, tất cả đều là Lâm Ỷ Miên cười với nàng.
Tất cả đều là cảnh tượng đó, thế nên nàng đột nhiên nhớ ra nàng và Lâm Ỷ Miên đã có một thỏa thuận, nàng sợ tới mức nhảy dựng lên.
Sau khi cẩn thận suy xét thông tin trong đầu, Hứa Nguyệt Lượng lại đi ra khỏi phòng.
Nàng rón rén cầm lấy chiếc đồng hồ báo thức duy nhất trong nhà ở phòng khách, đặt ở phòng của mình, cẩn thận cài đặt thời gian.
Nàng dậy sớm hơn nửa tiếng so với giờ thường ngày.
Nằm xuống, gần như cưỡng bách chính mình chìm vào giấc ngủ.
Vừa mới chìm vào giấc ngủ, khóe môi nàng đột nhiên giương lên, lộ ra hàm răng, dùng chăn bông che kín người, khẽ kêu "A a a a a a a" rồi đá chân mấy cái.
Cuối cùng, bình minh đang đến gần, đồng hồ báo thức đổ chuông.
Hứa Nguyệt Lượng duỗi tay ra, cơ hồ đồng hồ báo thức vừa vang liền tắt.
Sau đó nhanh chóng đứng dậy, mặc quần áo, đi ra ngoài tắm rửa.
Trong nhà yên lặng, trong phòng ba mẹ cũng không có động tĩnh gì.
Đáng lẽ trong bếp có bữa sáng mà nàng có thể ăn ngay khi còn nóng, nhưng Hứa Nguyệt Lượng không có suy nghĩ đó, nàng lấy một cái bánh mì trong tủ lạnh, cho vào miệng rồi quay trở lại phòng ngủ.
Lúc lấy balo thì đột nhiên dừng lại.
Lá thư trong cặp sách đã trở thành vấn đề, nếu hôm nay nàng và Lâm Ỷ Miên cùng đi học, thì bức thư này nên nhét vào lúc nào đây.
Hứa Nguyệt Lượng ngậm miếng bánh mì trong miệng, ngẩn người một lúc.
Thời gian thỏa thuận là 6:25, xe của Lâm Ỷ Miên đến đầu ngõ lúc 5:40.
Trời vừa ló dạng, tài xế có chút không yên tâm, Lâm Ỷ Miên vẫy tay với hắn, "Lưu thúc, hiện tại chú có thể về đưa con gái đi học."
Lưu thúc không do dự, cho xe rẽ vào góc rời đi.
Lâm Ỷ Miên chậm rãi đi đến nơi hôm qua cô và Hứa Nguyệt Lượng tách ra, đeo cặp sách ở một bên vai, tay đút vào túi đồng phục học sinh, nhìn về hướng Hứa Nguyệt Lượng sẽ đến, yên lặng chờ đợi.
Thời gian chờ Hứa Nguyệt Lượng đến, dù có nhàm chán đến đâu cũng không thấy nhàm chán, cũng không cần biết lãng phí như thế nào.
Thật lâu sau, cuối cùng một bóng người cũng xuất hiện trong ánh ban mai. Mặc một bộ đồng phục học sinh to rộng, mang theo một chiếc cặp nặng nề, sức sống tràn đầy lại đáng thương mà chạy tới, phần đuôi tóc cũng đánh vào má.
Lâm Ỷ Miên thu người lại để ngăn không cho Hứa Nguyệt Lượng nhìn thấy cô trước.
Cô mở cặp sách, lấy một hộp cơm cuộn được bọc trong túi cách nhiệt, tháo gói, mở nắp, cầm đôi đũa dùng một lần, gắp một miếng rồi cắn một ngụm.
Là nhân thịt bò với tương ớt mà Hứa Nguyệt Lượng thích ăn.
Hứa Nguyệt Lượng chạy tới trước mặt cô, bỗng nhiên đối diện tầm mắt với cô, vô cùng kinh hãi.
Lâm Ỷ Miên thấy nàng giật mình, mà chính mình cũng giật mình.
“Chào buổi sáng.” Lâm Ỷ Miên nuốt thức ăn vào miệng, “Em tới rất sớm.”
"Em..." đôi mắt Hứa Nguyệt Lượng căn bản không dám nhìn cô, đảo quanh, "Hôm nay em... tới sớm một chút."
Lâm Ỷ Miên gắp thêm một miếng cơm cuộn nữa, nói: "Em không muốn đi cùng tôi, cho nên muốn trốn tránh tôi sao?"
"Không phải không phải." cuối cùng Hứa Nguyệt Lượng cũng nhìn cô, liên tục lên tiếng, hốt hoảng xua tay giải thích, "Em không có, em muốn tới đây chờ chị sớm một chút."
"À..." Lâm Ỷ Miên lại cao hứng lên.
Hứa Nguyệt Lượng mười bảy tuổi có chỗ tốt, đầu óc đơn thuần chỉ có thể giải quyết những vấn đề đơn giản, Lâm Ỷ Miên dùng mẹo nhỏ liền có thể đánh lừa suy nghĩ chân thật của nàng.
Lâm Ỷ Miên bưng chiếc hộp cô đang cầm tới trước mặt Hứa Nguyệt Lượng, "Vẫn còn sớm, tôi phải ăn xong mới rời đi."
Hứa Nguyệt Lượng cúi đầu, "Vâng vâng, được, không vội."
Lâm Ỷ Miên lại bưng chiếc hộp về phía trước, "Nhanh lên, tôi không ăn hết."
Hứa Nguyệt Lượng: "..."
Lâm Ỷ Miên, "Giúp tôi giải quyết đi."
Hứa Nguyệt Lượng, "..."
Nàng không biết làm thế nào mà mọi thứ lại có thể tiến triển nhanh như vậy.
Hôm qua hai người chỉ vô tình gặp nhau ở trạm xe buýt, hôm nay Lâm Ỷ Miên đang mời nàng ăn đồ ăn của cô.
Lâm Ỷ Miên nhiệt tình đến vậy sao? Nguyên lai tiếp xúc với Lâm Ỷ Miên dễ dàng như vậy sao?
Chẳng lẽ khuôn mặt lạnh lùng cùng tư thái mắt nhìn thẳng khi đi đường kia là giả sao?
Nàng hiểu lầm Lâm Ỷ Miên sao? Nàng tin lời đồn đại, cho rằng cô cao cao tại thượng không để ý tới ai, kỳ thực không phải vậy sao?
Lâm Ỷ Miên hẹn nàng cùng đi học, Lâm Ỷ Miên cho nàng ăn, Lâm Ỷ Miên khi nói chuyện ngữ khí luôn mang ý cười, giống như rất muốn giao tiếp với nàng.
Đôi mắt Hứa Nguyệt Lượng đột nhiên mở to, nàng nhớ đến điều quan trọng trong bức thư của nàng, nhớ đến ngày hôm qua Lâm Ỷ Miên đã đứng bên ngoài lớp học của nàng, tinh thần giống như không ở trong trạng thái bình thường.
Trong đầu nàng chợt lóe lên một tia sáng.
Nàng biết, với tư cách là người dự bị của trường sẽ đánh vào học viện cao nhất, áp lực của Lâm Ỷ Miên thực sự quá lớn.
Lâm Ỷ Miên cũng thực sự không có nơi nào giảm bớt áp lực, cho nên cô mới tùy tiện bắt lấy một người như nàng, gửi ra một tín hiệu hảo hữu.
Lâm Ỷ Miên không dễ dàng a! Lâm Ỷ Miên đang cầu cứu a! Lâm Ỷ Miên thật đáng thương a!
Hứa Nguyệt Lượng rũ mắt, mím mím môi, đột nhiên muốn khóc.
Lâm Ỷ Miên hơi nhướng mày, vẻ mặt này của Hứa Nguyệt Lượng cô đã quá quen thuộc. Cô chỉ nhờ nàng giúp cô ăn một cái gì đó mà thôi, sao lại ủy khuất đến muốn khóc như vậy?
Chẳng lẽ là nàng ăn sáng rồi, quá no?
Tay cầm hộp của Lâm Ỷ Miên rụt lại, ngữ khí của cô cũng thu lại, một chút đều không ép người đối diện: "Nếu em..."
Hứa Nguyệt Lượng cơ hồ cùng lúc hỏi cô, "Thật sự cho em ăn sao?"
“Hửm?” Lâm Ỷ Miên nhìn nàng, rơi vào tầm nhìn đầy sương mù của Hứa Nguyệt Lượng.
Tim lỡ nhịp, cảm giác như bị kim châm quen thuộc.
Hứa Nguyệt Lượng mười bảy tuổi có đôi mắt như vậy, rõ ràng là yếu đuối đáng thương, nhưng khi nhìn ngươi, lại khiến ngươi cảm thấy được bảo hộ cùng nuông chiều.
Giống như ngươi là điều quan trọng nhất trên đời.
Lâm Ỷ Miên đột nhiên cảm thấy có chút ngượng ngùng, vì một loạt quỷ kế đa đoan của mình trong hai ngày qua.
Cô rũ mắt, "Đương nhiên là cho em, tôi không thể ăn hết."
Giọng nói càng ngày càng nhỏ, lời nói dối rất thiếu thuyết phục.
"Vâng." Hứa Nguyệt Lượng đột nhiên cao giọng, ôm chiếc hộp trong tay Lâm Ỷ Miên, "Không sao, em sẽ giúp chị ăn."
Lâm Ỷ Miên, "!!!"
Hứa Nguyệt Lượng mở to mắt, không chút khách khí với Lâm Ỷ Miên.
Nàng cầm hộp đi, tự tin hỏi Lâm Ỷ Miên: "Ăn hết luôn sao?"
Lâm Ỷ Miên lấy ra một đôi đũa khác trong cặp, mở cho nàng, "Ừm."
Hứa Nguyệt Lượng vỗ ngực, "Cứ giao cho em!"
Lâm Ỷ Miên bật cười, ở cùng Hứa Nguyệt Lượng, ông trời sẽ luôn làm rơi những viên kẹo bất ngờ.
Giống như hiện tại, Hứa Nguyệt Lượng dựa vào cột, bắt đầu giúp cô ăn bữa sáng mà cô đã chuẩn bị cho nàng. Còn cô, chỉ cần nhìn cảnh tượng này, trong lòng cũng thấy ấm áp, thoải mái như được ăn no.
Ánh ban mai chiếu vào hai người, giống như mặt trời lặn cũng kéo dài bóng dáng của hai người.
Hứa Nguyệt Lượng tập trung ăn, hai người không nói chuyện, nhưng trong lòng Lâm Ỷ Miên an tĩnh lại ồn ào náo nhiệt.
Ăn đúng là sở trường của Hứa Nguyệt Lượng.
Một lúc sau, nàng cơ hồ ăn hết cơm trong hộp.
Còn cái cuối cùng, trong lòng Lâm Ỷ Miên thực sự ngứa ngáy, cô đột nhiên nghiêng người nói: "Tôi muốn ăn cái này."
Hứa Nguyệt Lượng đang gắp cơm, sững sờ một lúc.
Nàng ngước mắt lên nhìn người đang gần trong gang tấc, môi ăn còn hồng diễm, khóe miệng vẫn còn dính một chút nước sốt.
Nơi nào có loại khả năng như vậy, bọn họ nào có thân cận như vậy.
Gần đến mức có thể đếm được lông mi của đối phương, gần đến mức bị chặn hoàn toàn ánh sáng, gần đến mức có thể nhìn thấy lông tơ trên da, gần đến mức ngừng thở cùng tim đập.
Ngón tay cầm đũa của Hứa Nguyệt Lượng không động, chỉ có thể ngây người trả lời, "Vâng"
“Nhìn em ăn rất ngon.” Lâm Ỷ Miên cười nói, “Nhìn làm tôi lại đói.”
Hứa Nguyệt Lượng, "Chị... ăn đi."
Lâm Ỷ Miên, "Tôi đã vứt đũa đi rồi, em gắp cho tôi đi."
Em gắp cho tôi đi, em gắp cho tôi đi, em gắp cho tôi đi.
Nước mắt Hứa Nguyệt Lượng đột nhiên trào ra không kiểm soát được, nhanh chóng trượt khỏi hốc mắt, rơi xuống như hạt bị đứt sợi.
"Em... gắp... không được," Nàng nghẹn ngào nói, cảm thấy mình thật sự vô dụng, "Tay... em tê."