Editor: Gấu Gầy
"Tôi không thích mùi bệnh viện."
Phàn Tiêu dùng ngón cái bật đi mẩu thuốc lá, trên mặt lộ ra nụ cười nửa miệng: "Nhưng Tam thiếu bệnh rồi, dù sao tôi cũng phải đến thăm."
Trên giường bệnh, Bạch Vũ Bằng đang nằm giống như một con chó nhỏ, đầu gã được băng bó, mặt đầy vết bầm tím, khóe miệng đọng đầy máu đông, cứ mở miệng nói chuyện là vết thương lại nứt ra, rỉ máu.
"Phàn Tiêu!" Gã chửi rủa qua kẽ răng, "Cậu âm thầm xuống tay với tôi, bây giờ còn đến đây giả vờ giả vịt?!"
"Không thể nói bừa bãi được." Phàn Tiêu kẹp điếu thuốc giữa răng, rảnh tay bóc quýt cho Bạch Vũ Bằng, "Tam thiếu nói vậy không thấy oan uổng cho tôi sao?"
Chỉ vài giây sau đã bóc xong quýt, Phàn Tiêu đưa tới trước mặt Bạch Vũ Bằng, từ tốn nói: "Tam thiếu coi tôi như bạn, lúc tôi sa cơ lỡ vận vẫn mời tôi tụ tập, tôi cảm kích còn không kịp, làm sao có thể sau lưng xuống tay hại anh được?"
Quýt bị Bạch Vũ Bằng hất đi, gã nhịn đau ở khóe miệng gào lên: "Tôi mẹ nó trả thù họ Du, cậu chạy đến giúp hắn trút giận, hai người thật là phu thê tình thâm mà! Được được được, tôi nhận thua, sau này nhìn thấy đôi uyên ương các người tôi tránh xa là được chứ gì? Bây giờ cậu đánh cũng đã đánh rồi, hận cũng đã giải rồi, còn muốn gì nữa?"
Phàn Tiêu cúi người nhặt quýt trên đất lên, chậm rãi đi đến trước giường bệnh, cười mỉm nói: "Không muốn gì cả, chỉ muốn nhắc nhở Tam thiếu bệnh rồi nên ăn nhiều hoa quả."
Hắn bất ngờ túm lấy tóc của Bạch Vũ Bằng, buộc gã ngẩng mặt lên: "Quýt này rất ngọt, Tam thiếu thử xem."
Ngậm điếu thuốc trong miệng, nở nụ cười, giọng điệu gần như dịu dàng, Phàn Tiêu nắm chặt quả quýt trong tay bóp nát, để cho nước chua thấm vào vết thương trên khóe môi của Bạch Vũ Bằng.
"Đệt mẹ mày, Phàn Tiêu! Đau, đau quá, thả tao ra, con mẹ nó mày thả tao ra!"
"Đừng lãng phí, bây giờ tao nghèo lắm, mua chút đồ này không dễ dàng." Phàn Tiêu lạnh lùng hạ mi, dùng sức nhét quả quýt không còn nước vào miệng Bạch Vũ Bằng!
Khoang miệng mở ra tối đa, khiến cho khóe môi vừa lành sẹo bị căng nứt ra thấy cả thịt, nước quýt trên mặt lại chảy vào vết thương, gây ra một trận gào khóc thảm thiết!
Tiếng kêu đau đớn đã thu hút sự chú ý của y tá, chưa đợi cô hỏi, Phàn Tiêu đã đứng thẳng đậy, vừa dùng khăn giấy lau tay vừa cười giải thích: "Người bệnh không thoải mái, khuyên anh ấy ăn thêm ít trái cây thì lại nhăn mặt."
Nữ y tá nửa tin nửa ngờ, nhưng cũng không muốn can thiệp nhiều, bệnh nhân này thô tục, đã quấy rối nhiều y tá, thấy Bạch Vũ Bằng không có gì nghiêm trọng, cô chỉ để lại một câu "yên lặng" rồi quay người rời khỏi phòng bệnh.
"Phàn Tiêu, cậu chơi đủ chưa!" Bạch Vũ Bằng ôm miệng, mắt đầy phẫn nộ.
Phàn Tiêu vứt khăn giấy, đơn giản gật đầu, lạnh lùng nói: "Bạch Vũ Bằng, anh tôn trọng tôi, tôi không nhất thiết phải tôn trọng anh, nhưng anh chọc tôi, tôi nhất định sẽ đòi lại gấp đôi. Chuyện ân oán giữa anh, tôi và Du Thư Lãng kết thúc ở đây, nếu anh còn không phục, cứ việc tung thủ đoạn, Phàn Tiêu tôi đều tiếp."
Bạch Vũ Bằng bất ngờ đổi giọng: "Được được được, tôi hiểu rồi, sau này gặp hai người tôi sẽ tránh xa."
Phàn Tiêu vứt điếu thuốc, dùng mũi giày dập tắt, trên mặt lại treo nụ cười: "Vậy thì coi như đã thỏa thuận."
Rời khỏi bệnh viện, rẽ vào hẻm sau, một chiếc xe thể thao nổi bật đậu trên con đường hẹp. Phàn Tiêu mở cửa ghế phụ lái, ngồi vào bên trong.
Người đàn ông bên ghế lái đang nghe điện thoại, thấy Phàn Tiêu lên chỉ liếc nhìn qua.
Hắn nói vào điện thoại: "Cả gia tộc Phàn Tiêu đều thất bại rồi, bây giờ hắn không còn gì để mất, không sợ bất cứ điều gì, sao anh cứ phải chọc vào hắn làm gì? Tôi đã nói với anh rồi, hắn là kiểu người nhất định phải trả thù."
Người gọi điện chuyển điện thoại sang tai bên kia, tay phải rảnh rang vươn ra hai ngón tay kẹp lấy không khí. Phàn Tiêu mỉm cười, đưa cho hắn một điếu thuốc, lại ân cần dùng diêm châm lửa.
Cửa sổ xe hơi hạ xuống một khe hở, người nọ hút một hơi thuốc rồi tiếp tục nói chuyện: "Anh đã đánh Du Thư Lãng một trận, Phàn Tiêu đánh anh một trận, theo như tôi hiểu về Phàn Tiêu, chuyện này coi như xong, hắn sẽ không để ý đến anh nữa."
"Tôi và Phàn Tiêu?" Người kẹp thuốc liếc nhìn người ngồi ghế phụ, "Tôi và hắn bây giờ thân ai nấy lo, những chuyện thối nát nhà hắn nghe nói vẫn chưa kết thúc, tôi phải tránh xa mới được. Giúp anh nói lời tốt? Được được được, dù sao anh cũng gặp chuyện này cũng vì tôi, tôi mới về nước, sẽ sắp xếp một cuộc gặp để bù đắp cho anh, anh yên tâm đi, Phàn Tiêu bây giờ cần kiếm tiền nuôi sống bản thân, trút giận rồi, sẽ không để ý đến anh nữa. Hôm nào tôi đến bệnh viện thăm anh, mới vừa đặt chân xuống đất, lạnh chết mẹ, tạm biệt nhé."
Cuộc gọi được kết thúc một cách vội vã, nửa điếu thuốc bị vứt ra ngoài qua khe cửa sổ.
Phàn Tiêu nhìn cửa sổ xe nhanh chóng đóng lại, cười nói: "Thi Lực Hoa, Bạch Vũ Bằng cũng là bạn của cậu mà, cậu bán đứng hắn hình như không hề áp lực."
"Bạn ăn nhậu, không bán hắn thì bán anh à?" Thi Lực Hoa siết chặt áo khoác, "Anh cố ý đánh Bạch Vũ Bằng một trận cho hắn yên tâm, để hắn nghĩ rằng sau này anh sẽ không để ý đến hắn nữa?"
"Đúng vậy." Phàn Tiêu lấy một tuýp kem dưỡng da từ trong túi ra, bóp một ít cẩn thận thoa lên da tay, "Gần đây hắn có vẻ cảnh giác, có lẽ sợ tôi điều tra, những chuyện làm ăn mờ ám đều đã dừng lại, tôi không thể đợi được nữa, nên đã đánh hắn một trận để hắn yên tâm."
"Đợi hắn tiếp tục làm những chuyện đó, rồi anh lại ra tay?"
Phàn Tiêu giơ đôi tay mềm mại của mình lên nhìn: "Một đòn chí mạng."
Thi Lực Hoa chép miệng một tiếng: "Phàn Tiêu, anh càng ngày càng gay gắt." Hắn đưa tay ra, "Cho tôi cũng một ít, thời tiết chết tiệt này, vừa khô vừa lạnh."
Phàn Tiêu ném kem dưỡng qua: "Cậu đưa đến chỗ tôi đậu xe đi."
"Chỗ đậu xe?" Thi Lực Hoa cọ tay vào mu bàn tay, "Chiếc xe máy cà tàng của anh ấy à? Phàn Tiêu, anh làm khổ mình làm gì, ở Thái Lan anh cũng có công ty, quay về dù không được như trước, nhưng cũng không ai dám làm gì anh cả, tại sao anh cứ phải ở lại chỗ chết tiệt này, Du Thư Lãng không phải không cần anh nữa sao?"
Kem dưỡng bị giật lại, Phàn Tiêu mất hứng: "Lái xe đi."
Thi Lực Hoa không phải là người có thể yên phận, nằm im hai ngày rồi bắt đầu lăn lộn vào cuộc sống về đêm.
"Thật không đến?" Hắn gọi điện cho Phàn Tiêu, "Dỡ hàng? Làm việc cùng công nhân? Chết tiệt, tôi còn nghi ngờ anh bị người ta thay chip."
Cúp điện thoại, hắn đẩy cửa phòng VIP, dang tay ra, hét lớn: "Chúc mừng sinh nhật!"
Chủ nhân tiệc sinh nhật là một phú nhị đại, bạn nhậu của Thi Lực Hoa.
Gương mặt mới, gương mặt quen, gương mặt không quen lắm trộn lẫn, náo nhiệt điên cuồng, mặt đối mặt đều là bạn tốt, quay đầu liền thành người dưng nước lã.
Mọi người vui vẻ ầm ĩ, chỉ có một người không hòa nhập, như tấm lưới sa đoạ rách một lỗ, mà anh ta lại vừa vặn nằm ngay bên ngoài lỗ.
Người đó ngồi một mình trong góc, uống rượu, thỉnh thoảng sẽ chào hỏi một câu, nụ cười rất nhạt, không lên đáy mắt.
"Ai vậy?" Thi Lực Hoa nhìn vào góc hỏi.
"Ồ, đối tác kinh doanh của cha tôi, đến chúc mừng sinh nhật tôi để làm ăn, quà sinh nhật tặng cũng không tồi, sau này tôi sẽ nhắc với cha tôi một chút." Chủ nhân của bữa tiệc hỏi, "Anh ấy làm về năng lượng mới, để tôi giới thiệu cho hai người làm quen nhé?"
Thi Lực Hoa lười biếng từ chối: "Thôi đi, tôi chỉ là người bán gạo, quen biết anh ta làm gì?"
Người đàn ông trong góc ngồi không bao lâu liền đứng dậy cáo từ, chủ nhân của bữa tiệc sinh nhật cũng khá lịch sự, tiễn anh ta đến trước thang máy, bất ngờ thấy Thi Lực Hoa cũng đang đứng chờ trước cửa.
"Anh cũng đi à?" Chủ nhân bữa tiệc hỏi.
"Đi cái rắm, tôi xuống xe lấy chút đồ thôi."
Thang máy đến, Thi Lực Hoa và người đàn ông cùng nhau đi xuống, trong quá trình đi xuống không ai nói gì, chỉ gật đầu với nhau.
Tiếng "ding" vang lên, đèn vàng sáng, thang máy dừng ở tầng hầm một. Nhiệt độ trong bãi đậu xe ngầm đối với Thi Lực Hoa không hề ấm áp, hắn quấn chặt áo, đi theo phía sau người đàn ông ra khỏi thang máy.
Tiếng còi xe vang lên, bước chân của người đàn ông phía trước chần chừ một chút, sau đó đổi hướng đi về phía chiếc xe đang nhấp nháy đèn pha.
Ánh mắt của Thi Lực Hoa vô thức nhìn theo, thấy người ngồi trên ghế lái, liền vô thức thốt lên: "Du Thư Lãng?"
Ba người đứng cùng nhau, chỉ có Thi Lực Hoa là cảm thấy khó xử.
Du Thư Lãng lạnh lùng, người đàn ông làm về năng lượng mới ung dung, anh ta cười hỏi: "Thi công tử phải không? Anh và Thư Lãng quen biết nhau à?"
"Cứ coi là vậy."
"Thế thì thật trùng hợp, tôi là bạn trai của cậu ấy."
Thi Lực Hoa lạc giọng: "Anh là cái gì của anh ấy?"
"Bạn trai."
Con ngươi đảo loạn, Thi Lực Hoa cười nói: "Vậy mà con mẹ nó anh cứ sờ mông mấy em mẫu nam nhỏ tuổi trong hội quán!"
—------
"Tôi không thích mùi bệnh viện."
Phàn Tiêu dùng ngón cái bật đi mẩu thuốc lá, trên mặt lộ ra nụ cười nửa miệng: "Nhưng Tam thiếu bệnh rồi, dù sao tôi cũng phải đến thăm."
Trên giường bệnh, Bạch Vũ Bằng đang nằm giống như một con chó nhỏ, đầu gã được băng bó, mặt đầy vết bầm tím, khóe miệng đọng đầy máu đông, cứ mở miệng nói chuyện là vết thương lại nứt ra, rỉ máu.
"Phàn Tiêu!" Gã chửi rủa qua kẽ răng, "Cậu âm thầm xuống tay với tôi, bây giờ còn đến đây giả vờ giả vịt?!"
"Không thể nói bừa bãi được." Phàn Tiêu kẹp điếu thuốc giữa răng, rảnh tay bóc quýt cho Bạch Vũ Bằng, "Tam thiếu nói vậy không thấy oan uổng cho tôi sao?"
Chỉ vài giây sau đã bóc xong quýt, Phàn Tiêu đưa tới trước mặt Bạch Vũ Bằng, từ tốn nói: "Tam thiếu coi tôi như bạn, lúc tôi sa cơ lỡ vận vẫn mời tôi tụ tập, tôi cảm kích còn không kịp, làm sao có thể sau lưng xuống tay hại anh được?"
Quýt bị Bạch Vũ Bằng hất đi, gã nhịn đau ở khóe miệng gào lên: "Tôi mẹ nó trả thù họ Du, cậu chạy đến giúp hắn trút giận, hai người thật là phu thê tình thâm mà! Được được được, tôi nhận thua, sau này nhìn thấy đôi uyên ương các người tôi tránh xa là được chứ gì? Bây giờ cậu đánh cũng đã đánh rồi, hận cũng đã giải rồi, còn muốn gì nữa?"
Phàn Tiêu cúi người nhặt quýt trên đất lên, chậm rãi đi đến trước giường bệnh, cười mỉm nói: "Không muốn gì cả, chỉ muốn nhắc nhở Tam thiếu bệnh rồi nên ăn nhiều hoa quả."
Hắn bất ngờ túm lấy tóc của Bạch Vũ Bằng, buộc gã ngẩng mặt lên: "Quýt này rất ngọt, Tam thiếu thử xem."
Ngậm điếu thuốc trong miệng, nở nụ cười, giọng điệu gần như dịu dàng, Phàn Tiêu nắm chặt quả quýt trong tay bóp nát, để cho nước chua thấm vào vết thương trên khóe môi của Bạch Vũ Bằng.
"Đệt mẹ mày, Phàn Tiêu! Đau, đau quá, thả tao ra, con mẹ nó mày thả tao ra!"
"Đừng lãng phí, bây giờ tao nghèo lắm, mua chút đồ này không dễ dàng." Phàn Tiêu lạnh lùng hạ mi, dùng sức nhét quả quýt không còn nước vào miệng Bạch Vũ Bằng!
Khoang miệng mở ra tối đa, khiến cho khóe môi vừa lành sẹo bị căng nứt ra thấy cả thịt, nước quýt trên mặt lại chảy vào vết thương, gây ra một trận gào khóc thảm thiết!
Tiếng kêu đau đớn đã thu hút sự chú ý của y tá, chưa đợi cô hỏi, Phàn Tiêu đã đứng thẳng đậy, vừa dùng khăn giấy lau tay vừa cười giải thích: "Người bệnh không thoải mái, khuyên anh ấy ăn thêm ít trái cây thì lại nhăn mặt."
Nữ y tá nửa tin nửa ngờ, nhưng cũng không muốn can thiệp nhiều, bệnh nhân này thô tục, đã quấy rối nhiều y tá, thấy Bạch Vũ Bằng không có gì nghiêm trọng, cô chỉ để lại một câu "yên lặng" rồi quay người rời khỏi phòng bệnh.
"Phàn Tiêu, cậu chơi đủ chưa!" Bạch Vũ Bằng ôm miệng, mắt đầy phẫn nộ.
Phàn Tiêu vứt khăn giấy, đơn giản gật đầu, lạnh lùng nói: "Bạch Vũ Bằng, anh tôn trọng tôi, tôi không nhất thiết phải tôn trọng anh, nhưng anh chọc tôi, tôi nhất định sẽ đòi lại gấp đôi. Chuyện ân oán giữa anh, tôi và Du Thư Lãng kết thúc ở đây, nếu anh còn không phục, cứ việc tung thủ đoạn, Phàn Tiêu tôi đều tiếp."
Bạch Vũ Bằng bất ngờ đổi giọng: "Được được được, tôi hiểu rồi, sau này gặp hai người tôi sẽ tránh xa."
Phàn Tiêu vứt điếu thuốc, dùng mũi giày dập tắt, trên mặt lại treo nụ cười: "Vậy thì coi như đã thỏa thuận."
Rời khỏi bệnh viện, rẽ vào hẻm sau, một chiếc xe thể thao nổi bật đậu trên con đường hẹp. Phàn Tiêu mở cửa ghế phụ lái, ngồi vào bên trong.
Người đàn ông bên ghế lái đang nghe điện thoại, thấy Phàn Tiêu lên chỉ liếc nhìn qua.
Hắn nói vào điện thoại: "Cả gia tộc Phàn Tiêu đều thất bại rồi, bây giờ hắn không còn gì để mất, không sợ bất cứ điều gì, sao anh cứ phải chọc vào hắn làm gì? Tôi đã nói với anh rồi, hắn là kiểu người nhất định phải trả thù."
Người gọi điện chuyển điện thoại sang tai bên kia, tay phải rảnh rang vươn ra hai ngón tay kẹp lấy không khí. Phàn Tiêu mỉm cười, đưa cho hắn một điếu thuốc, lại ân cần dùng diêm châm lửa.
Cửa sổ xe hơi hạ xuống một khe hở, người nọ hút một hơi thuốc rồi tiếp tục nói chuyện: "Anh đã đánh Du Thư Lãng một trận, Phàn Tiêu đánh anh một trận, theo như tôi hiểu về Phàn Tiêu, chuyện này coi như xong, hắn sẽ không để ý đến anh nữa."
"Tôi và Phàn Tiêu?" Người kẹp thuốc liếc nhìn người ngồi ghế phụ, "Tôi và hắn bây giờ thân ai nấy lo, những chuyện thối nát nhà hắn nghe nói vẫn chưa kết thúc, tôi phải tránh xa mới được. Giúp anh nói lời tốt? Được được được, dù sao anh cũng gặp chuyện này cũng vì tôi, tôi mới về nước, sẽ sắp xếp một cuộc gặp để bù đắp cho anh, anh yên tâm đi, Phàn Tiêu bây giờ cần kiếm tiền nuôi sống bản thân, trút giận rồi, sẽ không để ý đến anh nữa. Hôm nào tôi đến bệnh viện thăm anh, mới vừa đặt chân xuống đất, lạnh chết mẹ, tạm biệt nhé."
Cuộc gọi được kết thúc một cách vội vã, nửa điếu thuốc bị vứt ra ngoài qua khe cửa sổ.
Phàn Tiêu nhìn cửa sổ xe nhanh chóng đóng lại, cười nói: "Thi Lực Hoa, Bạch Vũ Bằng cũng là bạn của cậu mà, cậu bán đứng hắn hình như không hề áp lực."
"Bạn ăn nhậu, không bán hắn thì bán anh à?" Thi Lực Hoa siết chặt áo khoác, "Anh cố ý đánh Bạch Vũ Bằng một trận cho hắn yên tâm, để hắn nghĩ rằng sau này anh sẽ không để ý đến hắn nữa?"
"Đúng vậy." Phàn Tiêu lấy một tuýp kem dưỡng da từ trong túi ra, bóp một ít cẩn thận thoa lên da tay, "Gần đây hắn có vẻ cảnh giác, có lẽ sợ tôi điều tra, những chuyện làm ăn mờ ám đều đã dừng lại, tôi không thể đợi được nữa, nên đã đánh hắn một trận để hắn yên tâm."
"Đợi hắn tiếp tục làm những chuyện đó, rồi anh lại ra tay?"
Phàn Tiêu giơ đôi tay mềm mại của mình lên nhìn: "Một đòn chí mạng."
Thi Lực Hoa chép miệng một tiếng: "Phàn Tiêu, anh càng ngày càng gay gắt." Hắn đưa tay ra, "Cho tôi cũng một ít, thời tiết chết tiệt này, vừa khô vừa lạnh."
Phàn Tiêu ném kem dưỡng qua: "Cậu đưa đến chỗ tôi đậu xe đi."
"Chỗ đậu xe?" Thi Lực Hoa cọ tay vào mu bàn tay, "Chiếc xe máy cà tàng của anh ấy à? Phàn Tiêu, anh làm khổ mình làm gì, ở Thái Lan anh cũng có công ty, quay về dù không được như trước, nhưng cũng không ai dám làm gì anh cả, tại sao anh cứ phải ở lại chỗ chết tiệt này, Du Thư Lãng không phải không cần anh nữa sao?"
Kem dưỡng bị giật lại, Phàn Tiêu mất hứng: "Lái xe đi."
Thi Lực Hoa không phải là người có thể yên phận, nằm im hai ngày rồi bắt đầu lăn lộn vào cuộc sống về đêm.
"Thật không đến?" Hắn gọi điện cho Phàn Tiêu, "Dỡ hàng? Làm việc cùng công nhân? Chết tiệt, tôi còn nghi ngờ anh bị người ta thay chip."
Cúp điện thoại, hắn đẩy cửa phòng VIP, dang tay ra, hét lớn: "Chúc mừng sinh nhật!"
Chủ nhân tiệc sinh nhật là một phú nhị đại, bạn nhậu của Thi Lực Hoa.
Gương mặt mới, gương mặt quen, gương mặt không quen lắm trộn lẫn, náo nhiệt điên cuồng, mặt đối mặt đều là bạn tốt, quay đầu liền thành người dưng nước lã.
Mọi người vui vẻ ầm ĩ, chỉ có một người không hòa nhập, như tấm lưới sa đoạ rách một lỗ, mà anh ta lại vừa vặn nằm ngay bên ngoài lỗ.
Người đó ngồi một mình trong góc, uống rượu, thỉnh thoảng sẽ chào hỏi một câu, nụ cười rất nhạt, không lên đáy mắt.
"Ai vậy?" Thi Lực Hoa nhìn vào góc hỏi.
"Ồ, đối tác kinh doanh của cha tôi, đến chúc mừng sinh nhật tôi để làm ăn, quà sinh nhật tặng cũng không tồi, sau này tôi sẽ nhắc với cha tôi một chút." Chủ nhân của bữa tiệc hỏi, "Anh ấy làm về năng lượng mới, để tôi giới thiệu cho hai người làm quen nhé?"
Thi Lực Hoa lười biếng từ chối: "Thôi đi, tôi chỉ là người bán gạo, quen biết anh ta làm gì?"
Người đàn ông trong góc ngồi không bao lâu liền đứng dậy cáo từ, chủ nhân của bữa tiệc sinh nhật cũng khá lịch sự, tiễn anh ta đến trước thang máy, bất ngờ thấy Thi Lực Hoa cũng đang đứng chờ trước cửa.
"Anh cũng đi à?" Chủ nhân bữa tiệc hỏi.
"Đi cái rắm, tôi xuống xe lấy chút đồ thôi."
Thang máy đến, Thi Lực Hoa và người đàn ông cùng nhau đi xuống, trong quá trình đi xuống không ai nói gì, chỉ gật đầu với nhau.
Tiếng "ding" vang lên, đèn vàng sáng, thang máy dừng ở tầng hầm một. Nhiệt độ trong bãi đậu xe ngầm đối với Thi Lực Hoa không hề ấm áp, hắn quấn chặt áo, đi theo phía sau người đàn ông ra khỏi thang máy.
Tiếng còi xe vang lên, bước chân của người đàn ông phía trước chần chừ một chút, sau đó đổi hướng đi về phía chiếc xe đang nhấp nháy đèn pha.
Ánh mắt của Thi Lực Hoa vô thức nhìn theo, thấy người ngồi trên ghế lái, liền vô thức thốt lên: "Du Thư Lãng?"
Ba người đứng cùng nhau, chỉ có Thi Lực Hoa là cảm thấy khó xử.
Du Thư Lãng lạnh lùng, người đàn ông làm về năng lượng mới ung dung, anh ta cười hỏi: "Thi công tử phải không? Anh và Thư Lãng quen biết nhau à?"
"Cứ coi là vậy."
"Thế thì thật trùng hợp, tôi là bạn trai của cậu ấy."
Thi Lực Hoa lạc giọng: "Anh là cái gì của anh ấy?"
"Bạn trai."
Con ngươi đảo loạn, Thi Lực Hoa cười nói: "Vậy mà con mẹ nó anh cứ sờ mông mấy em mẫu nam nhỏ tuổi trong hội quán!"
—------