• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Gấu Gầy

"Vậy là, anh không cẩn thận lái xe tông vào đuôi xe của em, để trả thù, em đã tìm người đụng vào xe anh theo cách tương tự?"

Cà ri thơm ngon, ngửi lâu cũng sẽ thấy quá nồng. Tường vi kiều diễm màu sâm panh, cành lá dưới ánh đèn lại tạo ra bóng đen quỷ dị.

Căn phòng cực kỳ yên tĩnh, yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng hít thở của hai người một nhẹ một sâu.

Phàn Tiêu lấy một điếu thuốc cắn giữa răng, lại bực bội bỏ ra, kẹp giữa đầu ngón tay, máu tươi từng giọt thấm vào điếu thuốc.

"Quả nhiên giấc mơ rồi sẽ tỉnh." Hắn cười tự giễu, nhìn về phía Du Thư Lãng, "Lúc đó em tìm người đụng anh, là muốn trả thù."

Điếu thuốc bị máu nhuộm đỏ lại một lần nữa được cắn vào miệng, có thể thấy sự run rẩy nhẹ ở đầu điếu thuốc: "Em làm việc xấu nhiều đến mức chính mình cũng không nhớ rõ, cứ tưởng rằng sóng gió đã qua đi, có thể yên tâm ở bên cạnh anh."

Phàn Tiêu chưa bao giờ cảm thấy có khoảnh khắc nào lạnh lẽo như vậy, cảm giác lạnh lẽo từ tận đáy lòng lan ra đến ngón tay, gần như không kiểm soát được mà run rẩy.

Ngón tay lạnh ngắt bỗng nhiên ấm áp, bàn tay bị thương của Phàn Tiêu được người ta nắm lấy.

Du Thư Lãng lại nâng bàn tay đó lên, rút ra một tờ giấy lau sạch máu trên tay. Anh cụp mắt, không mang theo bất kỳ sắc thái tình cảm nào hỏi: "Suy nghĩ cho kỹ, còn điều gì mà anh không biết nữa không?"

Đầu óc Phàn Tiêu đột nhiên chập mạch, hắn thậm chí không thể suy nghĩ về câu hỏi của Du Thư Lãng, tất cả giác quan đều tập trung vào đầu ngón tay mềm ấm đang nâng đỡ mu bàn tay mình.

"Ửm?" Lau sạch máu, thay bông tăm mới, Du Thư Lãng ngước mắt nhìn Phàn Tiêu.

Không giống như sự tức giận và trách móc mà hắn dự đoán, sự bình tĩnh của Du Thư Lãng càng khiến người ta bất an, Phàn Tiêu suy nghĩ đi suy nghĩ lại, nhẹ giọng trả lời: "Chắc là... không còn nữa."

"Ừm." Cùng một từ, Du Thư Lãng chỉ thay đổi giọng điệu, động tác trên tay anh không dừng lại, cầm bông tăm chấm thuốc liên tục bôi lên vết thương, sau đó thay băng gạc mới quấn kỹ bàn tay bị thương.

Sau khi làm xong tất cả, anh lấy một điếu son cho vào miệng, lúc này mới chính thức nhìn Phàn Tiêu: "Đưa anh điếu thuốc."

"À? Được." Phàn Tiêu vội vàng tìm diêm.

Quẹt ba lần mới bật lên ngọn lửa, Du Thư Lãng hơi cúi đầu, nhẹ nhàng châm thuốc trên ánh sáng le lói đó.

Thổi một hơi thuốc, anh nói: "Phàn Tiêu, những việc em đã làm trước đây, dù đúng hay sai, ích kỷ hay biến thái, tất cả như điếu thuốc này, đã cháy qua, khói tan đi, chúng ta không nhắc lại nữa." Gõ nhẹ điếu son vào gạt tàn, người đàn ông tiếp tục nói, "Anh chấp nhận em lần nữa, nhìn vào tương lai, vì tương lai, em hiểu không?"

Phòng lại một lần nữa trở nên yên tĩnh, biểu cảm của Phàn Tiêu từ cô đơn đến sững sờ, cuối cùng chuyển thành kinh ngạc. Một lúc lâu sau, hắn mới giống như hiểu được ý nghĩa trong lời nói của Du Thư Lãng, đôi mắt khô héo dần trở nên sáng ngời, hòa vào sắc mặt vui mừng khó tin.

"Đó là ý nghĩa mà em hiểu đúng không?" Yết hầu gợi cảm của hắn trượt xuống, "Anh không trách em nữa?"

Du Thư Lãng phun ra nuốt vào khói thuốc lá, lạnh lùng nói: "Trách thì vẫn phải trách, sau này tìm cơ hội để em bồi thường."

Như người sắp chết lại đón nhận sự sống, Phàn Tiêu kích động định ôm Du Thư Lãng, nhưng lại bị anh dùng một tay ngăn lại, tháo điếu thuốc, nói: "Còn có vài câu, chúng ta cần phải nói rõ."

"Từ bây giờ, em chỉ là Phàn Tiêu, là người yêu của anh, không cần phải lo được lo mất, cũng không cần phải cẩn thận với anh từng li từng tí." Du Thư Lãng tắt điếu thuốc, vuốt má Phàn Tiêu, ngón cái ma sát, giọng nói trầm thấp, "Anh muốn có em, không phải là một tội nhân hay người chuộc tội, chuyện cũ nên quên thì quên, anh không muốn nhớ nữa, em cũng đừng để trong lòng."

Anh lau đi nước mắt đỏ hoe ở đuôi mắt Phàn Tiêu, giọng nói chuyển thành dịu dàng: "Trong tình cảm, chúng ta là ngang bằng, không ai thấp kém hơn ai." Anh cười, "Mặc dù dù em đã từng thực sự là một tên khốn kiếp."

"Thư Lãng." Phàn Tiêu dùng sức ôm chặt lấy người đàn ông đáng để cả thế giới yêu thương trước mặt, tiếng Trung lẫn lộn với tiếng Thái.

"Em đang nói gì?" Du Thư Lãng hỏi.

Phàn Tiêu lập tức im lặng, tránh ánh mắt: "...nói rằng anh là... Bồ Tát của em, em biết anh không thích, sau này sẽ không nói nữa."

Du Thư Lãng cúi xuống, chạm vào hàng mi dày của Phàn Tiêu: "Anh không phải Bồ Tát gì cả, anh chỉ là... người yêu em."

HOÀN CHÍNH VĂN

- --------

Lời Gấu Gầy: Vẫn còn rất nhiều phiên ngoại, câu chuyện chưa dừng lại ở đây ☺️

- -------

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK