Editor: Gấu Gầy
Mùng 9 tháng 9, thích hợp để chuyển nhà vào ở.
Chiếc xe dừng lại ở bãi đậu xe của khu chung cư cao cấp, Phàn Tiêu quay đầu từ ghế lái, xoa đầu Thiêm Thiêm cười nói: "Chúng ta đã đến nhà mới rồi."
Hắn xuống xe, mở cửa sau bế Thiêm Thiêm ra khỏi ghế an toàn trẻ em, khóa xe rồi đi đến dưới lầu, nhìn lên trên, đôi mắt đầy nhung nhớ: "Chú Du đang đợi chúng ta ở nhà mới."
Thiêm Thiêm vỗ nhẹ vào vai hắn, giọng trẻ con: "Vậy chúng ta nhanh lên một chút."
Giọng người đàn ông cũng có phần nôn nóng: "Được, chúng ta nhanh lên nào."
Không nhập mật khẩu để mở cửa, Phàn Tiêu gõ cửa.
"Xin chờ một chút." Giọng nói của Du Thư Lãng truyền qua cửa, khiến cả người lớn và trẻ nhỏ bên ngoài đều cong môi cười.
Cửa được mở ra, dòng hơi ấm và mùi cơm nấu từ bên trong tràn ra, là khung cảnh đời thường mà Phàn Tiêu đã mong đợi từ lâu, người đàn ông mặc đồ ở nhà đeo tạp dề cười rạng rỡ đứng ở trước mặt, phía sau anh là một hòn đảo cô đơn giữa biển dữ, an toàn đẹp đẽ, là nhà của Phàn Tiêu.
Thiêm Thiêm nhìn thấy lâu đài đồ chơi khổng lồ, thích thú "wow" một tiếng, ôm cổ Du Thư Lãng hôn một cái, sau đó chạy đến đồ chơi.
Thiếu đi Thiêm Thiêm, hai người đàn ông đứng trong ngoài cửa chăm chú nhìn nhau, Du Thư Lãng nhẹ nhàng dựa vào cạnh cửa, trong đôi mắt đen tuyền là nụ cười nhẹ nhàng và tình yêu say đắm, rõ ràng chân thực, như một vòng xoáy cuốn người ta chìm vào.
"Tham quan nhà mới của anh một chút không, Phàn tổng?"
Phàn Tiêu giờ đã là một nhà phân phối dược phẩm quản lý ba tỉnh, bận rộn đến mức đầu óc quay cuồng trong những ngày cuối năm, thường xuyên đi công tác khắp các thành phố, kể từ lần cuối rời nhà đã hơn nửa tháng. Hắn nhớ nhà muốn chết, sau khi xuống máy bay mới biết Du Thư Lãng đã định hôm nay chuyển đến nhà mới, bảo hắn đến trường mẫu giáo đón Thiêm Thiêm, cùng nhau đến đây.
Vẫn còn mệt mỏi vì chuyến đi, Phàn Tiêu có vẻ hơi dính người, hắn đưa ngón tay vào kẽ tay của Du Thư Lãng, nhẹ nhàng kéo người vào lòng.
"Thiêm Thiêm vẫn còn đó." Du Thư Lãng nhắc nhở.
Phàn Tiêu tùy ý mở một cánh cửa phòng trong nhà, tiếng đóng cửa và tiếng thở dài thoả mãn đồng thời vang lên. Du Thư Lãng được ôm chặt, hơi lạnh từ người đàn ông và hơi thở ấm áp phả vào cổ, cảm giác nóng lạnh đan xen khiến lòng anh chua xót mềm mại, cảm giác được yêu thương nhớ nhung thật tốt, hơn nữa đối phương chính là người yêu của mình.
Anh chủ động hôn lên, nhưng trước khi hôn lại nhắc nhở: "Đừng vì một chút mà muốn hơn, anh đã làm món em thích, lúc này ăn mới ngon."
Nụ hôn sâu cuồng nhiệt, Phàn Tiêu mang theo sự khó chịu đầy nhung nhớ, hấp thu hơi thở của người trong lòng, chờ mong phản ứng của anh, giống như bị lửa cháy thiêu đốt, trên lưng ướt đẫm một tầng mồ hôi mịn.
Du Thư Lãng để hắn tiến công, khi khi sắp quá đà thì cố gắng khống chế, nụ hôn sâu hoá thành hôn nhẹ, anh hôn từng chút lên khóe môi hắn, bối rối nói: "Anh còn định sau bữa ăn dẫn em tham quan căn phòng này, nhưng em lại nôn nóng xông vào."
Phàn Tiêu huyết mạch vẫn còn sôi trào phản ứng chậm một nhịp, hắn chậm rãi xoay người, mới thấy được bày trí của căn phòng mới này.
Đây là một phòng vẽ, không gian không lớn, cửa sổ từ trần đến sàn nhà nối liền với ban công, góc rèm cửa sổ lên xuống mô tả dáng hình của gió.
Phòng vẽ được trang trí giản dị và tinh tế, tông màu chủ đạo là màu trắng pha lẫn một chút xám chì, trong ánh sáng đầy đủ, hiện lên vẻ dịu dàng nhưng cứng rắn. Trên tường treo đầy tranh vẽ, có thể là tranh sơn dầu hoặc phác thảo, một số nét vẽ tinh tế duyên dáng, nhưng hầu hết kỹ thuật còn chưa thành thạo, mang theo vẻ ngượng ngùng và cứng nhắc của người mới học.
Ở trung tâm phòng vẽ, có một giá vẽ đứng, trên đó là bản phác thảo chưa được tô màu, những đường nét non nớt đã vẽ nên hình ảnh của một người phụ nữ, rất đẹp, với nụ cười dịu dàng nhất.
Phàn Tiêu lùi lại một bước, đột nhiên nhìn xuống dưới chân, những tấm ván gỗ màu xám dài được xếp chéo lẫn nhau, không có làn nước biển lạnh giá dâng trào.
"Phàn Tiêu." Một cái ôm ấm áp từ phía sau ôm lấy hắn, giọng nói của Du Thư Lãng vang lên bên tai, "Đừng sợ, anh ở đây."
Những đầu ngón tay lạnh giá được bao bọc trong hơi ấm, Du Thư Lãng nắm lấy tay Phàn Tiêu: "Chúng ta rời khỏi đây trước?"
"Không cần." Phàn Tiêu ngẩng đầu nhìn lại bức tranh, giọng nói khàn khàn, "Những thứ này anh lấy từ đâu?"
Du Thư Lãng nhìn khuôn mặt sắc nét của Phàn Tiêu, cân nhắc nói: "Anh cả Phàn Bạc của em muốn trả lại cho em một phòng vẽ."
Phàn Tiêu quay đầu nhìn chằm chằm vào Du Thư Lãng, đuôi mắt kéo theo vết đỏ như máu: "Ai muốn trả lại phòng vẽ cho em?"
Ngoài những bức tranh, các bức tượng được trưng bày khắp nơi trong phòng vẽ khiến không gian nơi đây, từ bình minh đến hoàng hôn, từ ban ngày đến đêm, đều ngập tràn hơi thở nghệ thuật. Du Thư Lãng và Phàn Tiêu dựa vai vào nhau trên ban công, cùng hút một điếu son.
"Cách đây vài ngày, Phàn Bạc gọi điện cho anh, nói những lời không đầu không cuối rồi mới chuyển vào vấn đề chính." Du Thư Lãng lấy điếu thuốc từ miệng Phàn Tiêu cho vào miệng mình, nhẹ nhàng hút một hơi thuốc lỏng lẻo giữa các ngón tay, "Anh ấy nói anh ấy rất hối hận vì đã từng cư xử lạnh lùng và bạo lực với em khi em còn nhỏ."
Hoàng hôn buông xuống, trước mặt hai người kéo dài cái bóng, bóng của Phàn Tiêu động đậy, ngay cả cái bóng cũng toát lên sự khó tin: "Anh ta nói anh ta hối hận?"
Du Thư Lãng gật đầu: "Đúng vậy, anh cũng nghĩ anh ấy lại muốn chơi trò gì đó, nhưng... anh ấy có chút nghẹn ngào, vợ cũ của anh ấy, chị dâu cũ của em đã nhận điện thoại, truyền đạt những lời Phàn Bạc muốn nói cho anh."
Thuốc lá bị Phàn Tiêu vội vàng giật lại, kẹp giữa răng biến dạng: "Cô ấy nói gì?"
"Cô ấy nói Phàn Bạc luôn có một nỗi lòng, đó là hồi nhỏ đã lạnh nhạt với em, thậm chí còn sử dụng bạo lực."
Phàn Tiêu cười khẩy một tiếng: "Lớn lên cũng chẳng thấy anh ta đối xử tốt với em."
"Phàn Bạc cảm thấy là do sự can thiệp của mẹ em mới dẫn đến cha và mẹ mình ly hôn, vì vậy anh ấy luôn oán hận em, lúc nào cũng muốn đối đầu với em, còn nhiều lần phá hủy phòng vẽ của hai mẹ con em. Trong trận sóng thần đó, anh ấy không có năng lực cứu em, nhưng cũng không hết lòng nói với cha em phải cứu lấy hai mẹ con em, đây cũng là điều anh ấy cảm thấy ân hận."
Du Thư Lãng ôm lấy Phàn Tiêu đang run nhẹ, nhẹ nhàng nói: "Năm năm trước, chị dâu của em ly hôn với Phàn Bạc và dọn dẹp đồ đạc trong nhà, tình cờ tìm thấy quyển nhật ký của mẹ em giấu trong bàn trang điểm." Anh nhìn Phàn Tiêu đột nhiên ngẩng mắt, đi đến giá sách trong phòng vẽ rút ra một quyển sổ da bò, "Chuyện của cha mẹ em anh không tiện xen vào, em tự mình xem đi."
Phàn Tiêu run rẩy nhận lấy quyển sổ phai màu, một hồi lâu mới khàn giọng nói: "Không sao, anh cứ nói, em chịu đựng được."
Du Thư Lãng lại châm cho Phàn Tiêu một điếu thuốc: "Vậy anh sẽ nói ngắn gọn, Phàn Bạc qua quyển nhật ký này biết được mẹ em ngày xưa bị cha em lừa dối, còn dùng ảnh cũng như mối quan hệ của ông ấy để đe dọa mẹ em không được báo cảnh sát, sau khi mẹ của Phàn Bạc nhận ra mối quan hệ giữa hai người họ thì đã ly hôn với cha em, mẹ em lúc đó đã mang thai em, cha em miễn cưỡng cưới bà, trước mặt người khác tỏ ra chu đáo nhưng sau lưng lại vô cùng lạnh nhạt."
Tròng mắt của Phàn Tiêu từ màu tuyết lạnh biến thành màu đỏ như máu, như thể bị nhúng vào ngọn lửa tàn ác, hiện lên sự thù hận và đau khổ đẫm máu.
Du Thư Lãng lại ôm hắn vào lòng, ngón tay ấm áp lướt qua mái tóc của người đàn ông: "Anh đã từng rất do dự không biết có nên nói cho em biết chuyện này hay không, mặc dù cha em đã nhận được sự trừng phạt, nhưng anh vẫn cảm thấy em nên biết sự việc, biết về hoàn cảnh của mẹ em trước đây."
Phàn Tiêu như một con búp bê vỡ nát được Du Thư Lãng ôm chặt vào lòng, hắn không rơi vào điên loạn, cũng không sa vào ác mộng, người tình mạnh mẽ dịu dàng của hắn đang ở bên cạnh, cùng hắn đối mặt với cái ác và sự xấu xa của thế giới này.
"Còn gì nữa không?" Hắn hỏi.
Du Thư Lãng hôn lên thái dương của người đàn ông, nhìn ánh chiều tà, tiếp tục nói: "Chuyện này đã tác động lớn đến Phàn Bạc, hận thù từ từ tan biến, nhưng vẫn không thể thân thiết với em, theo lời anh ấy chính là không biết phải đối mặt với em thế nào. Anh ấy nói rằng anh ấy luôn biết em đang điều tra anh ấy, điều tra Phàn Dư và cha em, anh ấy cũng biết về kế hoạch của em, em muốn lật đổ cả gia tộc, để báo thù cho mẹ."
Phàn Tiêu từ từ ngồi dậy khỏi lồng ngực Du Thư Lãng, nhíu mày nhìn anh.
"Phàn Bạc nói, bốn năm trước em tìm thấy bằng chứng về việc làm giả và bán hàng giả, đó là do anh ấy cố ý để lộ cho em, anh ấy là con trai cả, phụ trách những công việc chính của công ty, việc điều tra những chuyện bẩn thỉu này tất nhiên thuận lợi hơn em."
Vẻ mặt của Phàn Tiêu càng thêm kinh ngạc, hắn suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng mới chậm rãi nói: "Việc làm giả và bán hàng giả em đã điều tra rất lâu, nhưng những gì tìm được chỉ là một số bằng chứng không quan trọng, một ngày bốn năm trước, Phàn Bạc đột nhiên than phiền với em rằng hệ thống an ninh của nhà cũ bị hỏng, anh ta và cha đi họp, cánh cửa phòng đọc sách quanh năm đóng chặt lại không khóa, em dùng thủ thuật sao chép tất cả các tệp tin từ máy tính đã được mã hóa, khi an toàn thoát thân, người cha vốn luôn thận trọng của em mới trở về."
Hắn trầm mặc, sau hận thù và đau khổ, lại rơi vào sự mông lung.
Du Thư Lãng kéo Phàn Tiêu từ ban công vào phòng: "Phàn Bạc nói anh ấy đã phá hủy phòng vẽ của em nhiều lần, bây giờ muốn trả lại cho em. Những bức tranh này là sau khi mẹ em qua đời, anh ấy đã cho người chuyển vào phòng để đồ, lúc đó anh ấy nghĩ rằng hai mẹ con em đều chết trong trận sóng thần, trong lòng mềm nhũn, không nỡ đốt chúng."
Du Thư Lãng chỉ vào những bức tranh trên tường: "Những bức tranh này vẽ rất bình thường, là tác phẩm của em?"
Phàn Tiêu cuối cùng cũng nở nụ cười thoáng qua: "Đó là bức tranh em vẽ khi bảy tuổi." Hắn lại buồn bã, "Những bức tranh khác là mẹ em vẽ."
"Bức này thì sao?" Du Thư Lãng nhìn người phụ nữ trên bảng vẽ, "Nét vẽ dù không đủ mượt mà, nhưng rất sinh động và chân thực, anh rất thích."
"Người trong tranh là mẹ em, đây là một trong những tác phẩm em tự hào nhất lúc đó, dự định sau kỳ nghỉ sẽ quay lại tô màu, nhưng..."
Du Thư Lãng khẽ véo tay Phàn Tiêu: "Bây giờ em cũng có thể hoàn thành nó, đó sẽ là tác phẩm vĩ đại nhất của em."
Ánh sáng chiều tà rốt cuộc cũng biến mất, tia sáng cuối cùng ẩn mình trong bóng đêm. Ác mộng đã giam cầm Phàn Tiêu hơn hai mươi năm kết thúc trong bức màn đen quen thuộc, không có biển cả hay tiếng sóng, không có cảm giác lạnh lẽo hay đêm tối cô đơn, không có khuôn mặt tái nhợt dưới nước, bây giờ phòng vẽ vẫn ấm áp và yên bình, mẹ hắn vẫn dịu dàng kiêu sa trên giấy, cùng với người yêu, bị lừa dối, tổn thương, cướp đoạt, nhưng vẫn nói với hắn rằng, thế giới này thực ra cũng không tệ.
"Vẽ cho anh một bức nữa đi." Du Thư Lãng nghe thấy tiếng mình nói, "Bức trước em vẽ dở quá."
"Được." Phàn Tiêu nhanh chóng lau khóe mắt, hứa hẹn, "Lần này em sẽ vẽ thật tốt, dùng tất cả những gì mình đã học được."
Du Thư Lãng mở mắt: "Chữ ký vẫn ký bằng tiếng Thái à?"
Tâm trạng u ám của Phàn Tiêu lộ ra ánh sáng, chậm rãi cười: "Tín đồ thành kính nhất của anh, Phàn Tiêu."
...
Một tháng sau, Du Thư Lãng bước ra khỏi quán cà phê, nghe thấy Phàn Tiêu bên cạnh mình nói lời tạm biệt với chủ quán bằng tiếng Thái.
Trên đường phố Bangkok, những tòa nhà cao tầng san sát, người qua kẻ lại tấp nập, xe cộ chạy chậm rãi, xe tuk-tuk và xe songthaew lại chạy rất nhanh, mang theo chút mát mẻ giữa không khí oi bức.
Du Thư Lãng học theo Phàn Tiêu, chắp tay chào tạm biệt vợ chồng Phàn Bạc, hai anh em đứng cách nhau không gần, giống như vừa rồi ở trong quán cà phê, cũng không nói nhiều lời.
Người phụ nữ xinh đẹp rạng ngời âm thầm chạm vào Phàn Bạc, người đàn ông mới miễn cưỡng mở lời: "Lão Tam, sau này dẫn chủ nhiệm Du và Thiêm Thiêm thường xuyên về chơi nhé."
Hơn hai mươi năm, hai người đã quen với việc khẩu chiến, Phàn Tiêu lúc này cũng nổi da gà, hắn nhìn người phụ nữ cười hỏi: "Chị dâu không định tái hôn với anh trai em đúng không? Suy nghĩ nhiều một chút cũng tốt, nhân tài trong nước đông đúc, em có thể giới thiệu cho chị người xuất sắc hơn."
"Phàn Tiêu!" Người đàn ông đối diện lộ ra vẻ mặt quen thuộc.
Phàn Tiêu cười ha hả: "Anh và chị dâu cùng đến, lúc nào cũng kè kè bên nhau không phải là được rồi sao."
Hắn vỗ vai Du Thư Lãng, vẫy tay: "Đi thôi, hẹn gặp lại."
Du Thư Lãng nhẹ nhàng gật đầu với hai người, cùng Phàn Tiêu từ từ biến mất trong dòng người tấp nập.
Đốt nến và hương, Du Thư Lãng đặt ngọn lửa nhảy múa vào trong giá nến rực rỡ. Quay người, đi đến trước tượng Phật Tứ Diện, chắp tay, cúi đầu thật sâu, đặt chuỗi hoa trên cổ tay lên mặt bàn chất đầy hoa trước Phật, anh đi theo chiều kim đồng hồ đến mặt tiếp theo, lặp lại động tác này một lần nữa.
Khói hương quyện quanh, sau khi bái lạy bốn phía, Du Thư Lãng được một tiểu sư dẫn đến điện phụ của ngôi chùa, bước qua ngưỡng cửa đã trải qua bao năm tháng, tiếng kinh Phạn vang vọng kéo dài.
Nhà sư già mặc áo cà sa, ngồi xếp bằng trước một chiếc bát đồng, chờ Du Thư Lãng dâng lên một khối Phật bài, ông nhắm mắt tụng kinh, lời Phạn sâu sắc, lượn lờ không dứt.
Cành lá mềm nhúng vào nước thánh trong bát đồng, rưới lên trán Du Thư Lãng, mát lạnh thấu thân, nhà sư già trả lại Phật bài, nở nụ cười từ bi.
Bước ra khỏi điện phụ, thấy Phàn Tiêu dựa vào một gốc cây, dáng người cao lớn, dưới bóng râm xanh mát, hắn nhìn Du Thư Lãng, nụ cười rạng rỡ chói mắt, vẻ mặt vừa tản mạn lại đường hoàng.
Đã gần trưa, ánh mặt trời càng thêm gay gắt, Du Thư Lãng bước vào bóng râm, trong cái mát hiếm hoi cảm nhận được mùi hoa nhạt nhạt trên người Phàn Tiêu.
"Đi làm gì vậy?"
"Giúp một cụ già bán hoa, em đẹp trai nên bán nhanh nhất." Hắn giơ ra một chuỗi hoa vàng, "Anh dâng lên Phật tổ, còn em thì hiến cho Bồ Tát của mình."
Vòng hoa được đeo vào cổ Du Thư Lãng, Phàn Tiêu quan sát một lúc rồi khẽ nhíu mày: "Bây giờ em không còn là Laomama đẹp trai nhất xung quanh ngôi chùa này nữa."
Du Thư Lãng cảm thấy hắn nhàm chán, vươn tay gỡ bỏ vài cánh hoa trên tóc hắn, khi tiến lại gần, nghe Phàn Tiêu nhỏ giọng mềm mại hỏi: "Chủ nhiệm Du đi đâu vậy?"
Một khối tượng Phật bằng gỗ từ ngón tay trượt xuống, lơ lửng trước mặt Phàn Tiêu: "Anh đã ném tượng Phật của em, bây giờ thỉnh lại cho em tượng khác."
Du Thư Lãng tháo dây treo, vòng hai tay qua sau cổ Phàn Tiêu, giọng nói nhẹ nhàng lan tỏa dưới bóng cây rậm rạp: "Phật Bốn Mặt có tâm từ, bi, hỷ, xả, anh chỉ mong em không oán, không giận, không chán chường, không hối tiếc, không vướng bận vì quá khứ, không hoang mang về tương lai, sống một cách tự tại, và... yêu anh."
Khối Phật bài trang nghiêm từ bi gần kề với chuỗi hoa vàng rực rỡ thanh khiết, trong ánh sáng loang lổ, linh hồn từng hướng về cái chết, nay được nâng niu trong lòng bàn tay, từ đây mong chờ rạng sáng chiều tà, luyến lưu trần thế.
"Đức Bồ Tát, con nguyện đời đời kiếp kiếp làm bạn đồng hành trên con đường giác ngộ của người."
Gió bắt đầu nổi lên, lá cây xào xạc, thân vàng trăm trượng rũ xuống, khế ước thành giao, bất diệt không hối tiếc...
KẾT THÚC TOÀN VĂN
—-------
Lời Gấu Gầy: cám ơn tác giả đã viết nên một câu chuyện về tình yêu và niềm tin vào cuộc sống thật đẹp. Cám ơn các bạn đã đồng hành cùng mình theo dõi câu chuyện này.
Nếu thấy hay hãy rcm cho nhiều người cùng đọc nhé, cám ơn các bạn ❤️❤️❤️
- ---------
Mùng 9 tháng 9, thích hợp để chuyển nhà vào ở.
Chiếc xe dừng lại ở bãi đậu xe của khu chung cư cao cấp, Phàn Tiêu quay đầu từ ghế lái, xoa đầu Thiêm Thiêm cười nói: "Chúng ta đã đến nhà mới rồi."
Hắn xuống xe, mở cửa sau bế Thiêm Thiêm ra khỏi ghế an toàn trẻ em, khóa xe rồi đi đến dưới lầu, nhìn lên trên, đôi mắt đầy nhung nhớ: "Chú Du đang đợi chúng ta ở nhà mới."
Thiêm Thiêm vỗ nhẹ vào vai hắn, giọng trẻ con: "Vậy chúng ta nhanh lên một chút."
Giọng người đàn ông cũng có phần nôn nóng: "Được, chúng ta nhanh lên nào."
Không nhập mật khẩu để mở cửa, Phàn Tiêu gõ cửa.
"Xin chờ một chút." Giọng nói của Du Thư Lãng truyền qua cửa, khiến cả người lớn và trẻ nhỏ bên ngoài đều cong môi cười.
Cửa được mở ra, dòng hơi ấm và mùi cơm nấu từ bên trong tràn ra, là khung cảnh đời thường mà Phàn Tiêu đã mong đợi từ lâu, người đàn ông mặc đồ ở nhà đeo tạp dề cười rạng rỡ đứng ở trước mặt, phía sau anh là một hòn đảo cô đơn giữa biển dữ, an toàn đẹp đẽ, là nhà của Phàn Tiêu.
Thiêm Thiêm nhìn thấy lâu đài đồ chơi khổng lồ, thích thú "wow" một tiếng, ôm cổ Du Thư Lãng hôn một cái, sau đó chạy đến đồ chơi.
Thiếu đi Thiêm Thiêm, hai người đàn ông đứng trong ngoài cửa chăm chú nhìn nhau, Du Thư Lãng nhẹ nhàng dựa vào cạnh cửa, trong đôi mắt đen tuyền là nụ cười nhẹ nhàng và tình yêu say đắm, rõ ràng chân thực, như một vòng xoáy cuốn người ta chìm vào.
"Tham quan nhà mới của anh một chút không, Phàn tổng?"
Phàn Tiêu giờ đã là một nhà phân phối dược phẩm quản lý ba tỉnh, bận rộn đến mức đầu óc quay cuồng trong những ngày cuối năm, thường xuyên đi công tác khắp các thành phố, kể từ lần cuối rời nhà đã hơn nửa tháng. Hắn nhớ nhà muốn chết, sau khi xuống máy bay mới biết Du Thư Lãng đã định hôm nay chuyển đến nhà mới, bảo hắn đến trường mẫu giáo đón Thiêm Thiêm, cùng nhau đến đây.
Vẫn còn mệt mỏi vì chuyến đi, Phàn Tiêu có vẻ hơi dính người, hắn đưa ngón tay vào kẽ tay của Du Thư Lãng, nhẹ nhàng kéo người vào lòng.
"Thiêm Thiêm vẫn còn đó." Du Thư Lãng nhắc nhở.
Phàn Tiêu tùy ý mở một cánh cửa phòng trong nhà, tiếng đóng cửa và tiếng thở dài thoả mãn đồng thời vang lên. Du Thư Lãng được ôm chặt, hơi lạnh từ người đàn ông và hơi thở ấm áp phả vào cổ, cảm giác nóng lạnh đan xen khiến lòng anh chua xót mềm mại, cảm giác được yêu thương nhớ nhung thật tốt, hơn nữa đối phương chính là người yêu của mình.
Anh chủ động hôn lên, nhưng trước khi hôn lại nhắc nhở: "Đừng vì một chút mà muốn hơn, anh đã làm món em thích, lúc này ăn mới ngon."
Nụ hôn sâu cuồng nhiệt, Phàn Tiêu mang theo sự khó chịu đầy nhung nhớ, hấp thu hơi thở của người trong lòng, chờ mong phản ứng của anh, giống như bị lửa cháy thiêu đốt, trên lưng ướt đẫm một tầng mồ hôi mịn.
Du Thư Lãng để hắn tiến công, khi khi sắp quá đà thì cố gắng khống chế, nụ hôn sâu hoá thành hôn nhẹ, anh hôn từng chút lên khóe môi hắn, bối rối nói: "Anh còn định sau bữa ăn dẫn em tham quan căn phòng này, nhưng em lại nôn nóng xông vào."
Phàn Tiêu huyết mạch vẫn còn sôi trào phản ứng chậm một nhịp, hắn chậm rãi xoay người, mới thấy được bày trí của căn phòng mới này.
Đây là một phòng vẽ, không gian không lớn, cửa sổ từ trần đến sàn nhà nối liền với ban công, góc rèm cửa sổ lên xuống mô tả dáng hình của gió.
Phòng vẽ được trang trí giản dị và tinh tế, tông màu chủ đạo là màu trắng pha lẫn một chút xám chì, trong ánh sáng đầy đủ, hiện lên vẻ dịu dàng nhưng cứng rắn. Trên tường treo đầy tranh vẽ, có thể là tranh sơn dầu hoặc phác thảo, một số nét vẽ tinh tế duyên dáng, nhưng hầu hết kỹ thuật còn chưa thành thạo, mang theo vẻ ngượng ngùng và cứng nhắc của người mới học.
Ở trung tâm phòng vẽ, có một giá vẽ đứng, trên đó là bản phác thảo chưa được tô màu, những đường nét non nớt đã vẽ nên hình ảnh của một người phụ nữ, rất đẹp, với nụ cười dịu dàng nhất.
Phàn Tiêu lùi lại một bước, đột nhiên nhìn xuống dưới chân, những tấm ván gỗ màu xám dài được xếp chéo lẫn nhau, không có làn nước biển lạnh giá dâng trào.
"Phàn Tiêu." Một cái ôm ấm áp từ phía sau ôm lấy hắn, giọng nói của Du Thư Lãng vang lên bên tai, "Đừng sợ, anh ở đây."
Những đầu ngón tay lạnh giá được bao bọc trong hơi ấm, Du Thư Lãng nắm lấy tay Phàn Tiêu: "Chúng ta rời khỏi đây trước?"
"Không cần." Phàn Tiêu ngẩng đầu nhìn lại bức tranh, giọng nói khàn khàn, "Những thứ này anh lấy từ đâu?"
Du Thư Lãng nhìn khuôn mặt sắc nét của Phàn Tiêu, cân nhắc nói: "Anh cả Phàn Bạc của em muốn trả lại cho em một phòng vẽ."
Phàn Tiêu quay đầu nhìn chằm chằm vào Du Thư Lãng, đuôi mắt kéo theo vết đỏ như máu: "Ai muốn trả lại phòng vẽ cho em?"
Ngoài những bức tranh, các bức tượng được trưng bày khắp nơi trong phòng vẽ khiến không gian nơi đây, từ bình minh đến hoàng hôn, từ ban ngày đến đêm, đều ngập tràn hơi thở nghệ thuật. Du Thư Lãng và Phàn Tiêu dựa vai vào nhau trên ban công, cùng hút một điếu son.
"Cách đây vài ngày, Phàn Bạc gọi điện cho anh, nói những lời không đầu không cuối rồi mới chuyển vào vấn đề chính." Du Thư Lãng lấy điếu thuốc từ miệng Phàn Tiêu cho vào miệng mình, nhẹ nhàng hút một hơi thuốc lỏng lẻo giữa các ngón tay, "Anh ấy nói anh ấy rất hối hận vì đã từng cư xử lạnh lùng và bạo lực với em khi em còn nhỏ."
Hoàng hôn buông xuống, trước mặt hai người kéo dài cái bóng, bóng của Phàn Tiêu động đậy, ngay cả cái bóng cũng toát lên sự khó tin: "Anh ta nói anh ta hối hận?"
Du Thư Lãng gật đầu: "Đúng vậy, anh cũng nghĩ anh ấy lại muốn chơi trò gì đó, nhưng... anh ấy có chút nghẹn ngào, vợ cũ của anh ấy, chị dâu cũ của em đã nhận điện thoại, truyền đạt những lời Phàn Bạc muốn nói cho anh."
Thuốc lá bị Phàn Tiêu vội vàng giật lại, kẹp giữa răng biến dạng: "Cô ấy nói gì?"
"Cô ấy nói Phàn Bạc luôn có một nỗi lòng, đó là hồi nhỏ đã lạnh nhạt với em, thậm chí còn sử dụng bạo lực."
Phàn Tiêu cười khẩy một tiếng: "Lớn lên cũng chẳng thấy anh ta đối xử tốt với em."
"Phàn Bạc cảm thấy là do sự can thiệp của mẹ em mới dẫn đến cha và mẹ mình ly hôn, vì vậy anh ấy luôn oán hận em, lúc nào cũng muốn đối đầu với em, còn nhiều lần phá hủy phòng vẽ của hai mẹ con em. Trong trận sóng thần đó, anh ấy không có năng lực cứu em, nhưng cũng không hết lòng nói với cha em phải cứu lấy hai mẹ con em, đây cũng là điều anh ấy cảm thấy ân hận."
Du Thư Lãng ôm lấy Phàn Tiêu đang run nhẹ, nhẹ nhàng nói: "Năm năm trước, chị dâu của em ly hôn với Phàn Bạc và dọn dẹp đồ đạc trong nhà, tình cờ tìm thấy quyển nhật ký của mẹ em giấu trong bàn trang điểm." Anh nhìn Phàn Tiêu đột nhiên ngẩng mắt, đi đến giá sách trong phòng vẽ rút ra một quyển sổ da bò, "Chuyện của cha mẹ em anh không tiện xen vào, em tự mình xem đi."
Phàn Tiêu run rẩy nhận lấy quyển sổ phai màu, một hồi lâu mới khàn giọng nói: "Không sao, anh cứ nói, em chịu đựng được."
Du Thư Lãng lại châm cho Phàn Tiêu một điếu thuốc: "Vậy anh sẽ nói ngắn gọn, Phàn Bạc qua quyển nhật ký này biết được mẹ em ngày xưa bị cha em lừa dối, còn dùng ảnh cũng như mối quan hệ của ông ấy để đe dọa mẹ em không được báo cảnh sát, sau khi mẹ của Phàn Bạc nhận ra mối quan hệ giữa hai người họ thì đã ly hôn với cha em, mẹ em lúc đó đã mang thai em, cha em miễn cưỡng cưới bà, trước mặt người khác tỏ ra chu đáo nhưng sau lưng lại vô cùng lạnh nhạt."
Tròng mắt của Phàn Tiêu từ màu tuyết lạnh biến thành màu đỏ như máu, như thể bị nhúng vào ngọn lửa tàn ác, hiện lên sự thù hận và đau khổ đẫm máu.
Du Thư Lãng lại ôm hắn vào lòng, ngón tay ấm áp lướt qua mái tóc của người đàn ông: "Anh đã từng rất do dự không biết có nên nói cho em biết chuyện này hay không, mặc dù cha em đã nhận được sự trừng phạt, nhưng anh vẫn cảm thấy em nên biết sự việc, biết về hoàn cảnh của mẹ em trước đây."
Phàn Tiêu như một con búp bê vỡ nát được Du Thư Lãng ôm chặt vào lòng, hắn không rơi vào điên loạn, cũng không sa vào ác mộng, người tình mạnh mẽ dịu dàng của hắn đang ở bên cạnh, cùng hắn đối mặt với cái ác và sự xấu xa của thế giới này.
"Còn gì nữa không?" Hắn hỏi.
Du Thư Lãng hôn lên thái dương của người đàn ông, nhìn ánh chiều tà, tiếp tục nói: "Chuyện này đã tác động lớn đến Phàn Bạc, hận thù từ từ tan biến, nhưng vẫn không thể thân thiết với em, theo lời anh ấy chính là không biết phải đối mặt với em thế nào. Anh ấy nói rằng anh ấy luôn biết em đang điều tra anh ấy, điều tra Phàn Dư và cha em, anh ấy cũng biết về kế hoạch của em, em muốn lật đổ cả gia tộc, để báo thù cho mẹ."
Phàn Tiêu từ từ ngồi dậy khỏi lồng ngực Du Thư Lãng, nhíu mày nhìn anh.
"Phàn Bạc nói, bốn năm trước em tìm thấy bằng chứng về việc làm giả và bán hàng giả, đó là do anh ấy cố ý để lộ cho em, anh ấy là con trai cả, phụ trách những công việc chính của công ty, việc điều tra những chuyện bẩn thỉu này tất nhiên thuận lợi hơn em."
Vẻ mặt của Phàn Tiêu càng thêm kinh ngạc, hắn suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng mới chậm rãi nói: "Việc làm giả và bán hàng giả em đã điều tra rất lâu, nhưng những gì tìm được chỉ là một số bằng chứng không quan trọng, một ngày bốn năm trước, Phàn Bạc đột nhiên than phiền với em rằng hệ thống an ninh của nhà cũ bị hỏng, anh ta và cha đi họp, cánh cửa phòng đọc sách quanh năm đóng chặt lại không khóa, em dùng thủ thuật sao chép tất cả các tệp tin từ máy tính đã được mã hóa, khi an toàn thoát thân, người cha vốn luôn thận trọng của em mới trở về."
Hắn trầm mặc, sau hận thù và đau khổ, lại rơi vào sự mông lung.
Du Thư Lãng kéo Phàn Tiêu từ ban công vào phòng: "Phàn Bạc nói anh ấy đã phá hủy phòng vẽ của em nhiều lần, bây giờ muốn trả lại cho em. Những bức tranh này là sau khi mẹ em qua đời, anh ấy đã cho người chuyển vào phòng để đồ, lúc đó anh ấy nghĩ rằng hai mẹ con em đều chết trong trận sóng thần, trong lòng mềm nhũn, không nỡ đốt chúng."
Du Thư Lãng chỉ vào những bức tranh trên tường: "Những bức tranh này vẽ rất bình thường, là tác phẩm của em?"
Phàn Tiêu cuối cùng cũng nở nụ cười thoáng qua: "Đó là bức tranh em vẽ khi bảy tuổi." Hắn lại buồn bã, "Những bức tranh khác là mẹ em vẽ."
"Bức này thì sao?" Du Thư Lãng nhìn người phụ nữ trên bảng vẽ, "Nét vẽ dù không đủ mượt mà, nhưng rất sinh động và chân thực, anh rất thích."
"Người trong tranh là mẹ em, đây là một trong những tác phẩm em tự hào nhất lúc đó, dự định sau kỳ nghỉ sẽ quay lại tô màu, nhưng..."
Du Thư Lãng khẽ véo tay Phàn Tiêu: "Bây giờ em cũng có thể hoàn thành nó, đó sẽ là tác phẩm vĩ đại nhất của em."
Ánh sáng chiều tà rốt cuộc cũng biến mất, tia sáng cuối cùng ẩn mình trong bóng đêm. Ác mộng đã giam cầm Phàn Tiêu hơn hai mươi năm kết thúc trong bức màn đen quen thuộc, không có biển cả hay tiếng sóng, không có cảm giác lạnh lẽo hay đêm tối cô đơn, không có khuôn mặt tái nhợt dưới nước, bây giờ phòng vẽ vẫn ấm áp và yên bình, mẹ hắn vẫn dịu dàng kiêu sa trên giấy, cùng với người yêu, bị lừa dối, tổn thương, cướp đoạt, nhưng vẫn nói với hắn rằng, thế giới này thực ra cũng không tệ.
"Vẽ cho anh một bức nữa đi." Du Thư Lãng nghe thấy tiếng mình nói, "Bức trước em vẽ dở quá."
"Được." Phàn Tiêu nhanh chóng lau khóe mắt, hứa hẹn, "Lần này em sẽ vẽ thật tốt, dùng tất cả những gì mình đã học được."
Du Thư Lãng mở mắt: "Chữ ký vẫn ký bằng tiếng Thái à?"
Tâm trạng u ám của Phàn Tiêu lộ ra ánh sáng, chậm rãi cười: "Tín đồ thành kính nhất của anh, Phàn Tiêu."
...
Một tháng sau, Du Thư Lãng bước ra khỏi quán cà phê, nghe thấy Phàn Tiêu bên cạnh mình nói lời tạm biệt với chủ quán bằng tiếng Thái.
Trên đường phố Bangkok, những tòa nhà cao tầng san sát, người qua kẻ lại tấp nập, xe cộ chạy chậm rãi, xe tuk-tuk và xe songthaew lại chạy rất nhanh, mang theo chút mát mẻ giữa không khí oi bức.
Du Thư Lãng học theo Phàn Tiêu, chắp tay chào tạm biệt vợ chồng Phàn Bạc, hai anh em đứng cách nhau không gần, giống như vừa rồi ở trong quán cà phê, cũng không nói nhiều lời.
Người phụ nữ xinh đẹp rạng ngời âm thầm chạm vào Phàn Bạc, người đàn ông mới miễn cưỡng mở lời: "Lão Tam, sau này dẫn chủ nhiệm Du và Thiêm Thiêm thường xuyên về chơi nhé."
Hơn hai mươi năm, hai người đã quen với việc khẩu chiến, Phàn Tiêu lúc này cũng nổi da gà, hắn nhìn người phụ nữ cười hỏi: "Chị dâu không định tái hôn với anh trai em đúng không? Suy nghĩ nhiều một chút cũng tốt, nhân tài trong nước đông đúc, em có thể giới thiệu cho chị người xuất sắc hơn."
"Phàn Tiêu!" Người đàn ông đối diện lộ ra vẻ mặt quen thuộc.
Phàn Tiêu cười ha hả: "Anh và chị dâu cùng đến, lúc nào cũng kè kè bên nhau không phải là được rồi sao."
Hắn vỗ vai Du Thư Lãng, vẫy tay: "Đi thôi, hẹn gặp lại."
Du Thư Lãng nhẹ nhàng gật đầu với hai người, cùng Phàn Tiêu từ từ biến mất trong dòng người tấp nập.
Đốt nến và hương, Du Thư Lãng đặt ngọn lửa nhảy múa vào trong giá nến rực rỡ. Quay người, đi đến trước tượng Phật Tứ Diện, chắp tay, cúi đầu thật sâu, đặt chuỗi hoa trên cổ tay lên mặt bàn chất đầy hoa trước Phật, anh đi theo chiều kim đồng hồ đến mặt tiếp theo, lặp lại động tác này một lần nữa.
Khói hương quyện quanh, sau khi bái lạy bốn phía, Du Thư Lãng được một tiểu sư dẫn đến điện phụ của ngôi chùa, bước qua ngưỡng cửa đã trải qua bao năm tháng, tiếng kinh Phạn vang vọng kéo dài.
Nhà sư già mặc áo cà sa, ngồi xếp bằng trước một chiếc bát đồng, chờ Du Thư Lãng dâng lên một khối Phật bài, ông nhắm mắt tụng kinh, lời Phạn sâu sắc, lượn lờ không dứt.
Cành lá mềm nhúng vào nước thánh trong bát đồng, rưới lên trán Du Thư Lãng, mát lạnh thấu thân, nhà sư già trả lại Phật bài, nở nụ cười từ bi.
Bước ra khỏi điện phụ, thấy Phàn Tiêu dựa vào một gốc cây, dáng người cao lớn, dưới bóng râm xanh mát, hắn nhìn Du Thư Lãng, nụ cười rạng rỡ chói mắt, vẻ mặt vừa tản mạn lại đường hoàng.
Đã gần trưa, ánh mặt trời càng thêm gay gắt, Du Thư Lãng bước vào bóng râm, trong cái mát hiếm hoi cảm nhận được mùi hoa nhạt nhạt trên người Phàn Tiêu.
"Đi làm gì vậy?"
"Giúp một cụ già bán hoa, em đẹp trai nên bán nhanh nhất." Hắn giơ ra một chuỗi hoa vàng, "Anh dâng lên Phật tổ, còn em thì hiến cho Bồ Tát của mình."
Vòng hoa được đeo vào cổ Du Thư Lãng, Phàn Tiêu quan sát một lúc rồi khẽ nhíu mày: "Bây giờ em không còn là Laomama đẹp trai nhất xung quanh ngôi chùa này nữa."
Du Thư Lãng cảm thấy hắn nhàm chán, vươn tay gỡ bỏ vài cánh hoa trên tóc hắn, khi tiến lại gần, nghe Phàn Tiêu nhỏ giọng mềm mại hỏi: "Chủ nhiệm Du đi đâu vậy?"
Một khối tượng Phật bằng gỗ từ ngón tay trượt xuống, lơ lửng trước mặt Phàn Tiêu: "Anh đã ném tượng Phật của em, bây giờ thỉnh lại cho em tượng khác."
Du Thư Lãng tháo dây treo, vòng hai tay qua sau cổ Phàn Tiêu, giọng nói nhẹ nhàng lan tỏa dưới bóng cây rậm rạp: "Phật Bốn Mặt có tâm từ, bi, hỷ, xả, anh chỉ mong em không oán, không giận, không chán chường, không hối tiếc, không vướng bận vì quá khứ, không hoang mang về tương lai, sống một cách tự tại, và... yêu anh."
Khối Phật bài trang nghiêm từ bi gần kề với chuỗi hoa vàng rực rỡ thanh khiết, trong ánh sáng loang lổ, linh hồn từng hướng về cái chết, nay được nâng niu trong lòng bàn tay, từ đây mong chờ rạng sáng chiều tà, luyến lưu trần thế.
"Đức Bồ Tát, con nguyện đời đời kiếp kiếp làm bạn đồng hành trên con đường giác ngộ của người."
Gió bắt đầu nổi lên, lá cây xào xạc, thân vàng trăm trượng rũ xuống, khế ước thành giao, bất diệt không hối tiếc...
KẾT THÚC TOÀN VĂN
—-------
Lời Gấu Gầy: cám ơn tác giả đã viết nên một câu chuyện về tình yêu và niềm tin vào cuộc sống thật đẹp. Cám ơn các bạn đã đồng hành cùng mình theo dõi câu chuyện này.
Nếu thấy hay hãy rcm cho nhiều người cùng đọc nhé, cám ơn các bạn ❤️❤️❤️
- ---------