• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Gấu Gầy

"Anh không thấy cái chết thực sự cũng là một sự giải thoát và cứu rỗi sao?"

Khi rót rượu sake ấm vào cốc, Du Thư Lãng nghe thấy một câu nói không chủ ý của Phàn Tiêu.

"Khạp khun khab."

Phàn Tiêu chắp tay cảm ơn Du Thư Lãng, rồi mới cầm cốc nhấp nhẹ. Giọng nói trầm ấm và mạnh mẽ của hắn khi nói tiếng Thái mang theo chút mềm mại. Nghe như đang làm nũng, âm cuối cong lên ý cười, giống như một cọng lông vũ gãi nhẹ vào lòng người.

Du Thư Lãng yêu đàn ông, không thể không thừa nhận, câu tiếng Thái vừa rồi đã kích thích tiếng lòng trong nháy mắt. Không phải anh chưa từng nghe những người đàn ông khác nói tiếng Thái, nhưng không có ai gợi cảm cuốn hút như Phàn Tiêu. Du Thư Lãng tự cười chính mình vì sự thất thần trong chốc lát.

"Anh vừa nói gì? Giải thoát và cứu rỗi cái gì?" Du Thư Lãng rót rượu cho mình, cầm cốc rượu hỏi.

"Không có gì, chỉ là vẫn còn xúc động về chuyện chiều nay."

Nghe xong lời này, Du Thư Lãng nhẹ nhàng chạm cốc với Phàn Tiêu: "Kính anh một ly vì hành động vĩ đại."

Phàn Tiêu lắc đầu nở nụ cười, nâng cốc: "Tôi cũng kính anh."

Hai giờ trước, Du Thư Lãng và Phàn Tiêu vẫn còn đang trong bệnh viện, cùng lúc đó, bên ngoài lan can tầng ba của bệnh viện xuất hiện một cặp mẹ con đang trong tình trạng nguy hiểm. Người phụ nữ sụp đổ kêu gào, dường như đã dùng hết sức lực toàn thân, tay nắm lan can trượt đi vài lần, sau đó lại cố sức móc trở về, đứa trẻ ôm trong lòng cũng từ từ trượt từ ngực xuống bụng, khiến trái tim của mọi người lại một lần nữa thắt lại.

"Chắc là cô ấy không thể kiên trì đến khi nhân viên cứu hộ đến được." Du Thư Lãng cau mày phán đoán.

Phàn Tiêu nhướng mày, hỏi: "Lính cứu hỏa nói nếu người phụ nữ rơi xuống thì không thể cứu, nhưng nếu đứa trẻ rơi xuống thì có thể cứu, vậy nếu người phụ nữ và đứa trẻ cùng rơi xuống... thì phải làm sao?"

Du Thư Lãng rõ ràng nghe thấy giọng điệu lạnh lùng, nhưng khi nhìn lại, anh chỉ thấy thần sắc lo lắng trên khuôn mặt của người đàn ông.

Anh rời mắt, lông mi dày khẽ chớp đôi lần, trầm giọng nói: "Để không gây ra hậu quả nghiêm trọng hơn... chỉ có thể..."

Lời còn chưa nói xong, đã nghe thấy tiếng kêu kinh hô của người phụ nữ, cùng với tiếng thở dốc liên tiếp.

Nhìn lên, người phụ nữ đã được mấy người bảo vệ kéo lại, đang dùng hết sức kéo vào bên trong.

Cũng có người vươn dài cánh tay để ôm lấy đứa trẻ, nhưng vì người phụ nữ kiệt sức buông tay mà bắt hụt!!

"Đứa trẻ!" Tất cả mọi người đều hét lớn!

Em bé chưa đầy trăm ngày tuổi rơi thẳng xuống trước ánh mắt của mọi người, tiếng kêu thảm thiết của người phụ nữ từ trên cao truyền xuống, khiến da đầu người ta tê dại!

Sự việc xảy ra quá đột ngột, mọi người còn đang khiếp sợ, Du Thư Lãng cách đó gần nhất đã nắm lấy áo lao ra ngoài! Hành động của anh nhanh chóng, vài người cầm lỏng góc áo, mãi đến khi áo tuột khỏi tay vẫn chưa phản ứng kịp tình hình. Chỉ có Phàn Tiêu nắm chặt, bị anh kéo mạnh một cái, buộc phải theo sau.

Tròng mắt Phàn Tiêu tối tăm không rõ, hai tay nắm chặt góc áo, chằm chằm dõi theo Du Thư Lãng.

Du Thư Lãng ngửa đầu, anh đã không kịp tính toán vị trí, đứa trẻ gầy yếu lúc này giống như một quả bom đang rơi nhanh chóng, xé gió nện xuống!

"Trời ạ!"

"Cái quái gì thế!"

"Đừng có gì mà!"

Mọi người cùng hô một lượt, nhiều người thậm chí còn che mắt lại!

Bịch! Một tiếng động trầm đục vang lên, bệnh viện thường ngày huyên náo bỗng chốc yên lặng...

Tiếng thở, tiếng hít vào thở ra nặng nề và gấp gáp. Trong khoảnh khắc dường như bất động, Du Thư Lãng nghe thấy tiếng hít thở nặng nề của mình, sự căng thẳng quá mức khiến đầu óc anh trống rỗng, trong tầm mắt chỉ có thể nhìn thấy Phàn Tiêu cũng đang thở hổn hển.

Tiếng hò reo chói tai phá tan sự yên tĩnh, lúc này Du Thư Lãng mới dần tỉnh táo lại, cúi đầu nhìn đứa trẻ kẹp giữa mình và Phàn Tiêu.

Tiếng khóc inh ỏi của trẻ sơ sinh vang lên muộn màng, Du Thư Lãng trong khoảnh khắc mờ đi đôi mắt. Có bác sĩ nhanh chóng ôm đứa trẻ đi kiểm tra, rất đông người đến bày tỏ sự tán dương từ tận đáy lòng.

Bình thường Du Thư Lãng rất giỏi ứng phó với những tình huống này, nhưng hôm nay lại lùi một bước trốn sau lưng Phàn Tiêu cao lớn, đầu óc trống rỗng, chỉ nhớ người đàn ông phía trước quay đầu nhẹ nhàng để lại một câu: "Anh khóc à?"

Sau mười tuổi anh không bao giờ rơi lệ, nhưng hôm nay lại thua trước tiếng khóc của một bé con.

Ngón tay trắng nõn thon dài vòng quanh cốc sứ, Du Thư Lãng cười rất chân thành: "Cạn ly vì chúng ta."

Hai người thoạt nhìn có vẻ hợp nhau, rượu không ít rượu. Du Thư Lãng hiếm khi có những khoảnh khắc thả lỏng như vậy, dựa vào tường phòng kiểu Nhật châm một điếu thuốc hút từ từ.

Anh ngạc nhiên khi Phàn Tiêu vẫn dùng diêm để châm thuốc, nhìn hộp thuốc lá in chữ Thái màu sắc rực rỡ, hỏi: "Hút có đã không, điếu thuốc của cậu?"

Phàn Tiêu ném hộp thuốc lại, nhấc cằm: "Thử mới biết."

Du Thư Lãng dập tắt mẩu thuốc trong gạt tàn, cầm cốc rượu sake uống một hơi trước khi sờ vào điếu thuốc.

Ngón tay vừa chạm vào bật lửa, đã nghe thấy tiếng "xẹt", Phàn Tiêu châm một que diêm, cách bàn đưa ngọn lửa đang nhảy múa đến trước mặt Du Thư Lãng.

Diêm mang theo mùi thuốc súng nhẹ nhàng, cách thức cổ xưa này khi sử dụng ngày nay, lại khiến cho việc châm thuốc bình thường tăng thêm một chút trịnh trọng.

Du Thư Lãng nhìn Phàn Tiêu qua ngọn lửa màu xanh lam, ngậm điếu thuốc đưa tới.

Phàn Tiêu dập que diêm, thấy Du Thư Lãng nhả một hơi thuốc dài, liền hỏi: "Hút có đã không?"

Du Thư Lãng định gật đầu, chần chừ một chút lại lắc đầu, cười nói: "Hút không quen, mùi son phấn quá."

Theo cách đối nhân xử thế của Du Thư Lãng, bình thường sẽ không làm mất mặt người khác, nhất là những chuyện nhỏ nhặt như việc được mời hút thuốc, khi được hỏi về hương vị, anh thường sẽ đáp "cũng được".

Nhưng hôm nay, anh lại thẳng thắn nói thật với người chỉ mới gặp mặt hai lần, điều này khiến chính bản thân anh cũng cảm thấy khó tin.

Có lẽ là vì người này đã từng cùng anh cứu một đứa trẻ, anh nghĩ, hoặc cũng có lẽ chỉ có mình hắn thấy anh khóc.

Thật là không thể nào hiểu nổi, Du Thư Lãng mỉm cười tự giễu, gạt bỏ những suy nghĩ hơi nhàm chán.

Bất chợt, trong phòng riêng vang lên tiếng chuông điện thoại, Du Thư Lãng cầm di động của mình lên nhìn, là Lục Trăn.

Anh định đứng dậy ra ngoài nghe điện thoại, nhưng Phàn Tiêu lại ra hiệu cho anh ở lại, hắn vỗ nhẹ lên vai anh, thấp giọng nói: "Tôi đi nhà vệ sinh một chút, anh không cần phải ra ngoài đâu."

Trước sự săn sóc của Phàn Tiêu, Du Thư Lãng có chút hưởng thụ, bình thường đều là anh quan tâm người khác, bây giờ được quan tâm, cảm giác cũng không tệ.

Lục Trăn vừa tan ca, cậu là một người mẫu ảnh, không mấy nổi tiếng, trong giới giải trí cũng không có tiếng tăm gì. Nhưng mà cậu chỉ mới tốt nghiệp đại học năm ngoái, thời gian vào nghề còn ngắn, vẫn đầy hy vọng và mộng tưởng về tương lai.

Tính cách Lục Trăn hoạt bát năng động, trái ngược với sự điềm đạm và nghiêm túc của Du Thư Lãng, vừa vặn bổ sung cho nhau, hai người quen biết trong một sự kiện quảng bá do công ty Du Thư Lãng tổ chức ba năm trước, Lục Trăn khi đó còn đang là sinh viên đại học và là một trong rất nhiều người mẫu được mời tham gia sự kiện.

Du Thư Lãng khi làm việc rất có sức hút, xử lý mọi việc một cách thong dong, phóng khoáng vừa đủ lại không thiếu sự quyết đoán. Người đàn ông dễ dàng kiểm soát tình hình như thế, khiến Lục Trăn chưa trải sự đời vừa gặp đã yêu.

Việc theo đuổi Du Thư Lãng không phải là chuyện dễ dàng, Lục Trăn đã mất đến nửa năm. Điều này từng khiến cho Lục Trăn từ nhỏ đã được người ta theo đuổi cảm thấy rất chán nản, nhưng cho đến hôm nay, cậu vẫn luôn cảm thấy may mắn vì lúc trước mình không bỏ cuộc, bởi vì sau khi xác định mối quan hệ, Du Thư Lãng quá dịu dàng và chu đáo, Lục Trăn đã tận hưởng được tất cả niềm vui khi được người yêu quý trọng.

Khi Phàn Tiêu trở lại phòng riêng, cuộc gọi của Du Thư Lãng vẫn chưa kết thúc.

Anh giữ nụ cười trên môi, một tay cầm điện thoại, một tay kẹp điếu thuốc mà anh đã dùng từ "son phấn" để hình dung. Giọng nói trầm khàn, nói đến cuối câu, lại mập mờ kéo lên câu dẫn, đôi mắt màu hổ phách chứa đầy ý cười mê hoặc.

Khi thấy Phàn Tiêu trở về, anh nói vài câu đơn giản với người gọi đến, có vẻ đối phương lại đang làm nũng, anh khẽ cười một tiếng, thấp giọng dỗ dành "Ngoan", rồi kết thúc cuộc gọi.

Khoé mắt Phàn Tiêu giật giật, ánh nhìn về phía Du Thư Lãng trắng trợn, toàn thân hắn tỏa ra hơi thở khó chịu, đôi mắt màu mực âm u nóng bỏng, quay cuồng tâm tình chưa rõ.

Ngồi trên chiếu tatami, hắn rũ mắt, cho đến khi nghe Du Thư Lãng hỏi "Làm sao vậy", mới nâng mi cười nói: "Tình cảm của anh và bạn gái thật tốt."

Lại là dáng vẻ hiền hoà thân thiết kia.

"Thật ngưỡng mộ anh có thể tìm được linh hồn tri kỷ." Hắn uống cạn ly rượu, tự rót cho mình một ly.

Du Thư Lãng cười nói: "Linh hồn tri kỷ*? Không cần khoa trương tới vậy đâu."

(Linh hồn tri kỷ: hay còn gọi là bạn tâm giao, người tri kỷ. Ở đây mình dùng từ này để nhấn mạnh về sự khoa trương.)

"Anh yêu cô ấy lắm à?" Phàn Tiêu có vẻ rất thích chủ đề này, tiếp tục hỏi tới.

Du Thư Lãng ngẩn người một chút, anh không phải là người thường nói về chuyện tình cảm, và bởi vì vấn đề xu hướng tình dục, cũng chưa từng trò chuyện về chủ đề này với ai.

"Ừm, đúng vậy." Anh trả lời một cách qua loa, định nhanh chóng lật trang.

Nhưng Phàn Tiêu lại thở dài như một người bạn cũ: "Ài, xem ra chỉ có mình tôi là người cô đơn."

Du Thư Lãng gạt tàn thuốc, không mấy quan tâm: "Nhất định là do anh quá kén chọn."

Phàn Tiêu cũng không phản bác, cười nói: "Cũng có một phần nguyên do này."

Có lẽ không khí quá thoải mái, hoặc có thể do hơi rượu bốc lên, Du Thư Lãng từ bỏ sự xa cách, không mấy dè dặt hỏi: "Phàn tiên sinh, anh muốn tìm người như thế nào?"

Món ăn Nhật thường là món lạnh, hiện tại chỉ có nồi lẩu Shabu-shabu còn bốc hơi nóng. Phàn Tiêu thu lại nụ cười, ánh mắt xuyên qua làn hơi nước nhợt nhạt, nhìn thẳng vào Du Thư Lãng.

"Tôi thấy bạn gái của anh rất tốt." Hắn nói.

Bỗng chốc, cả hai rơi vào im lặng.

Phàn Tiêu nhìn thấy sự không vui và hoài nghi nhàn nhạt trong mắt Du Thư Lãng, cho đến khi đối phương nắm chặt ly rượu đến nỗi các đốt ngón tay trắng bệch, hắn mới lần nữa nở nụ cười: "Có phải tôi diễn đạt không rõ hay không? Không thường dùng tiếng Quốc ngữ nên bây giờ nói năng giống như trò cười, ý tôi là, bạn gái anh chắc chắn rất tốt, tôi tin vào con mắt của anh, nếu cô ấy có chị em gái thì có thể giới thiệu cho tôi được không?"

Giải thích này hình như có hơi gượng ép, ít nhất là đến thời điểm này, Du Thư Lãng chưa từng nghe thấy Phàn Tiêu gây ra trò cười vì cách nói chuyện, ngoại trừ lần này. Nhưng anh không thể tìm ra lý do để giải thích cho loại cảm giác khác lạ xuất hiện lần nữa trong lòng mình, cho nên chỉ có thể tin rằng đây là một sự nhầm lẫn, không phải một sự khiêu khích có chủ đích.

Anh nâng cốc, thản nhiên nói: "Thật đáng tiếc, em ấy không có chị em gái."

Bữa tiệc kết thúc, cả hai người đều hơi say. Họ tạm biệt nhau trước cửa nhà hàng món Nhật, gọi người lái hộ rồi bước lên xe của mình.

Cửa xe đóng lại, cảm giác say men của Du Thư Lãng lập tức tiêu tan sạch sẽ, đây là triết lý đối nhân xử thế của anh, cùng uống rượu với người khác, khi đối phương say nhưng bản thân mình vẫn giữ được tỉnh táo, đó là một loại áp đảo về mặt khả năng, cũng là biểu hiện của việc không hòa nhập. Không ai thích bạn nhớ lại hình ảnh xấu xí của họ khi say, trừ khi bạn cũng say khướt.

Do đó, trừ khi là tiệc công việc yêu cầu Du Thư Lãng phải tỉnh táo, khi tham gia bữa tiệc rượu, anh thường giữ mức độ say rượu tương đồng với đối phương, giống như hôm nay, Phàn Tiêu hơi say, nên anh cũng phải ngà ngà một chút.

Trong khi đó, ngồi trên chiếc xe khác, Phàn Tiêu lúc này cũng không hề có vẻ gì là say. Trong không gian mờ ảo, chỉ có một bóng đèn trên nóc xe được bật, ánh sáng chiếu từ trên xuống làm nổi bật khuôn mặt sắc nét của người đàn ông, chiếu sáng xương mày và sống mũi nhô lên, trong khi đôi mắt lại chìm trong bóng tối u ám.

"Kiểm tra xem bạn gái của Du Thư Lãng là ai?" Đôi môi ẩn trong bóng tối khẽ nhếch lên, "Tao nghĩ mình nên yêu đương rồi."

—--------

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK