Editor: Gấu Gầy
"Hai trăm tệ, anh làm gì vậy! Nguy hiểm!"
Chiếc xe trên đường đột nhiên chuyển hướng, lao thẳng về phía dải phân cách giữa! Tiếng phanh chói tai đánh thức các loài sinh vật đã chìm ngủ say, đèn xe chợt sáng lên trong màn đêm tạo ra một vết cắt sắc lẹm!
Nguy hiểm đã đến trước mắt!
"Mẹ kiếp!" Tiết Bảo Thiêm dự đoán trước cú va chạm sắp xảy ra, lộ ra vẻ mặt hoảng sợ, hắn buông tay khỏi vô lăng, bị Trương Thỉ đẩy mạnh ngã trở về ghế phụ.
Để tránh lật xe, Trương Thỉ không quay vô lăng mạnh, chỉ nhẹ nhàng quay lại một chút, để đầu xe vừa vặn tránh được, phần giữa và sau của thân xe không thể tránh khỏi va chạm vào dải phân cách, phát ra tiếng ma sát chói tai.
Chiếc xe trượt đi mười mấy mét mới dừng lại, Trương Thỉ kéo phanh tay, thở phào nhẹ nhõm, hắn đặt tay lên vô lăng nhìn về phía người gây ra tai nạn, không nói một lời.
"Nhìn cái gì?" Tiêu Bảo Thiêm từ sợ hãi đã chuyển sang hoảng loạn, cố tỏ ra mạnh mẽ, cứng cổ nói, "Nếu không phải cậu bắt cóc tôi trước, làm sao tôi có thể giật lấy vô lăng?"
Hắn khạc một tiếng: "Hơn nữa cậu lái xe kiểu gì vậy? Lúc nãy xử lý như thế có được không? Sợ chết tôi rồi, mạng của tôi đáng giá hơn mạng của cậu nhiều đấy."
"Câm miệng." Trương Thỉ tháo dây an toàn, bật đèn trần, lục từ hộp đựng đồ ra giấy bút, đặt lên vô lăng bắt đầu viết.
Cửa xe đã khóa từ lâu, Tiêu Bảo Thiêm biết mình không thể chạy thoát, nên cũng hơi tò mò Trương Thỉ đang viết gì, liếc mắt nhìn qua.
"Đệt, cậu để lại lời nhắn cho cảnh sát giao thông à?" Tiêu Bảo Thiêm không thể tin được, "Cậu con mẹ nó đầu heo à? Trời tối mịt, lại không có camera giám sát, chạy đi rồi ai mà biết là cậu đâm vào? Cậu có biết dải phân cách này đền bù mất bao nhiêu tiền không, đủ mua nửa cái mạng của cậu đấy."
Trương Thỉ không để ý đến sự ồn ào của Tiêu Bảo Thiêm, cầm bút hỏi hắn: "Chữ 'cách' trong 'dải phân cách' viết thế nào?"
Tiêu Bảo Thiêm sững sờ, tìm kiếm trong đầu một vòng, chậc một tiếng: "Tôi mẹ nó làm sao biết?"
Trương Thỉ không biết đã viết cái gì thay thế, tìm băng dính rồi xuống xe dán tờ giấy lên dải phân cách bị hỏng. Khi xuống xe, hắn khóa cửa rất nhanh, không để cho Tuyết Bảo Thiêm có cơ hội chạy trốn.
Trở lại xe, phát hiện Tuyết Bảo Thiêm mắt sáng rực, vội vàng nói: "Trương Thỉ, chúng ta gọi điện cho cảnh sát đi, ở đây chờ họ đến xử lý tai nạn, đây mới là việc mà một công dân tuân thủ pháp luật nên làm, chứ không phải để lại tờ giấy rồi vỗ mông bỏ chạy."
Đây là cơ hội tốt để Tuyết Bảo Thiêm thoát thân, hắn đang vui mừng vì sự nhanh trí của mình, nhưng lại bị một tiếng "không được" của Trương Thỉ đánh gục.
"Không được." Trương Thỉ khởi động xe, "Tôi đang vội."
"Đêm khuya thế này, anh vội cái gì?"
"Vội 'chịch' anh."
"Cậu có thể nói chuyện văn minh một chút không? Không cho tôi nói 'đ.ụ' này 'đ.ụ' nọ, cậu lại có thể tuỳ tiện mở miệng, Trương Thỉ, từ nhỏ đến lớn có phải cậu chưa từng ăn đập?"
Tuyết Bảo Thiêm lại bắt đầu mắng chửi, nhưng không dám động đến vô lăng nữa. Hắn chửi tổ tiên mười tám đời Trương Thỉ, chửi đến họ hàng xa, Trương Thỉ mới phân tâm nhìn hắn, ánh mắt lạnh lùng.
Xe rẽ một cái, đột ngột dừng lại ở một công viên hoang vắng, cây cối trơ trụi, gió lạnh thổi qua, Tuyết Bảo Thiêm bất chợt rùng mình.
"Tại sao dừng xe?" Tuyết Bảo Thiêm giữa việc bị 'chịch' và bị giết đã chọn cái đầu tiên, "Không phải cậu muốn 'chịch' tôi sao?"
"Thì bây giờ 'chịch' nè." Trương Thỉ kéo Tuyết Bảo Thiêm về phía mình, hết sức chân thành đề nghị, "Sau này đừng chửi họ hàng của tôi nữa."
"Tại... sao?"
"Bởi vì tôi thực sự có một người anh họ."
Tuyết Bảo Thiêm bị ném ra ghế sau, hắn giãy dụa như một con cá lật đuôi, Trương Thỉ không kiên nhẫn, không biết từ đâu lấy ra một sợi dây thừng, dùng kỹ thuật chuyên nghiệp buộc hắn vào tay vịn cửa xe.
Tuyết Bảo Thiêm lập tức hoảng sợ, bắt đầu vùng vẫy trong tuyệt vọng: "Trương ca, tôi miệng tiện, lại khó coi, cậu 'chịch' tôi cũng chẳng vui vẻ gì, không bằng, tôi tìm cho cậu hai nam sinh trắng trẻo đẹp trai, thế nào?"
Trương Thỉ đang cởi quần áo của hắn, hời hợt nói: "Không cần phức tạp như vậy, tắt đèn là được."
Tắt đèn là được? Tuyết Bảo Thiêm cuối cùng cũng phản ứng lại trước khi bị lột sạch, hắn chửi bới: "Lão tử nói mình khó coi chỉ là khiêm tốn, cậu mẹ kiếp còn cho là thật? Ai con mẹ nó gặp tôi không khen một tiếng 'Thái tử gia đẹp trai'! Mắt cậu bị mù à?!"
Trong lúc Tiết Bảo Thiêm đang chửi mắng, Trương Thỉ chuyên tâm gặm cắn, hắn tự động chặn tiếng ồn ào của Tiết Bảo Thiêm, định đi thẳng vào vấn đề.
"Chờ chút chút chút..." Tiết Bảo Thiêm cuối cùng nhận ra tình huống của mình, mắt lướt qua bắt đầu thương lượng, "Trương ca, đừng dùng phía dưới nữa, con mẹ nó đau lắm, dùng phía trên được không?"
Trương Thỉ từ trên cao nhìn xuống, ánh sáng lốm đốm trong mắt dần được bóng tối che phủ: "Hai trăm tệ, anh muốn cắn tôi rồi thoát thân à?"
"...Không, không có ý đó." Tiết Bảo Thiêm có chút kích động, "Tôi chỉ thích làm vậy thôi."
"Thế thì trùng hợp, tôi không thích làm vậy."
Cơ thể trầm xuống, không gian chật hẹp bên trong xe bị tiếng la hét chửi bới của Tiết Bảo Thiêm lấp đầy...
Cũng có lúc không thể chửi nổi, Tiết Bảo Thiêm như một con cá sắp chết đang giãy giụa. Sau những cú thúc thô bạo ban đầu, Trương Thỉ chậm lại, thậm chí có vẻ nhẹ nhàng chăm sóc Tiết Bảo Thiêm.
"Còn đau không?" Hắn hỏi.
Tiết Bảo Thiêm không trả lời, nước mắt từ khóe mắt trào ra làm gã đàn ông xấu xa này lần đầu trông có vẻ yếu đuối.
"Hôn một cái." Tiết Bảo Thiêm không mắng chửi người, giọng nói có chút gợi cảm, "Trương Thỉ, hôn tôi một cái."
Trương Thỉ giật mình, thậm chí cả động tác cũng dừng lại, hắn nhẹ nhàng hỏi: "Tại sao phải hôn?"
Cổ tay mảnh khảnh đã bị dây thừng thô ráp cọ xát đỏ cả lên, kết hợp với vết đỏ ở khóe mắt, làm Tiết Bảo Thiêm trông thật đáng thương tội nghiệp.
"Một nụ hôn có lẽ sẽ không còn đau nữa."
Trương Thỉ lại chăm chú nhìn hắn một hồi, mới từ từ cúi xuống, chóp tai hơi đỏ, thấp giọng nói: "Tôi chưa hôn ai bao giờ, không biết cách hôn."
"Tôi biết, để tôi dạy cậu."
Trương Thỉ hôn xuống, cảm giác môi chạm môi khiến hắn có chút xao xuyến, lý trí còn sót lại bị sự mong đợi tràn ngập xâm chiếm, dẫn dắt hắn hôn sâu hơn.
Tiết Bảo Thiêm mở miệng, dụ dỗ Trương Thỉ vào bên trong, đợi đến khi hắn hôn sâu nhất và động tình nhất, hàm răng khép chặt, cắn xuống thật mạnh!
"Aa!" Trương Thỉ bật ra, máu trong miệng đã bắt đầu chảy.
Thấy vậy, Tiết Bảo Thiêm bị trói hai tay cười ngông cuồng: "Cháu trai, ông nội hôm nay nhất định phải cắn đứt cái gì của cháu mới được!"
"Gọi tiếng ông nội nghe nào," Hắn cực kỳ đắc ý, "Còn nói được không?"
Tình cảm trong mắt Trương Thỉ bị quét sạch, đôi mắt tối om đến doạ người, hắn lau máu ở khóe miệng, với tay lấy giấy bút vừa dùng, đặt lên bụng Tiết Bảo Thiêm viết vài chữ.
Bật đèn trần, chữ viết xiêu vẹo được đưa đến trước mắt Tiết Bảo Thiêm.
"Hai trăm tệ, là anh tự tìm."
"Ý cậu là gì?" Tiết Bảo Thiêm cảm thấy máu trong người mình đang dần dần lạnh đi sau khi đọc mấy chữ đó.
Trương Thỉ ném giấy bút sang một bên, từ từ cúi xuống như một con thú dữ, nhìn vào mắt hắn, dùng hết sức lực tát một cái thật mạnh!
"Đệt mẹ!" Tiết Bảo Thiêm suýt nữa không thở được, "Trương Thỉ, tao chửi tổ tiên mày, chửi anh họ của mày!"
Bàn tay lớn không thương tiếc bịt miệng hắn lại, Tiết Bảo Thiêm bị bịt miệng như một chiếc thuyền nhỏ bị bão tố lật tung xé nát!
—-------
"Hai trăm tệ, anh làm gì vậy! Nguy hiểm!"
Chiếc xe trên đường đột nhiên chuyển hướng, lao thẳng về phía dải phân cách giữa! Tiếng phanh chói tai đánh thức các loài sinh vật đã chìm ngủ say, đèn xe chợt sáng lên trong màn đêm tạo ra một vết cắt sắc lẹm!
Nguy hiểm đã đến trước mắt!
"Mẹ kiếp!" Tiết Bảo Thiêm dự đoán trước cú va chạm sắp xảy ra, lộ ra vẻ mặt hoảng sợ, hắn buông tay khỏi vô lăng, bị Trương Thỉ đẩy mạnh ngã trở về ghế phụ.
Để tránh lật xe, Trương Thỉ không quay vô lăng mạnh, chỉ nhẹ nhàng quay lại một chút, để đầu xe vừa vặn tránh được, phần giữa và sau của thân xe không thể tránh khỏi va chạm vào dải phân cách, phát ra tiếng ma sát chói tai.
Chiếc xe trượt đi mười mấy mét mới dừng lại, Trương Thỉ kéo phanh tay, thở phào nhẹ nhõm, hắn đặt tay lên vô lăng nhìn về phía người gây ra tai nạn, không nói một lời.
"Nhìn cái gì?" Tiêu Bảo Thiêm từ sợ hãi đã chuyển sang hoảng loạn, cố tỏ ra mạnh mẽ, cứng cổ nói, "Nếu không phải cậu bắt cóc tôi trước, làm sao tôi có thể giật lấy vô lăng?"
Hắn khạc một tiếng: "Hơn nữa cậu lái xe kiểu gì vậy? Lúc nãy xử lý như thế có được không? Sợ chết tôi rồi, mạng của tôi đáng giá hơn mạng của cậu nhiều đấy."
"Câm miệng." Trương Thỉ tháo dây an toàn, bật đèn trần, lục từ hộp đựng đồ ra giấy bút, đặt lên vô lăng bắt đầu viết.
Cửa xe đã khóa từ lâu, Tiêu Bảo Thiêm biết mình không thể chạy thoát, nên cũng hơi tò mò Trương Thỉ đang viết gì, liếc mắt nhìn qua.
"Đệt, cậu để lại lời nhắn cho cảnh sát giao thông à?" Tiêu Bảo Thiêm không thể tin được, "Cậu con mẹ nó đầu heo à? Trời tối mịt, lại không có camera giám sát, chạy đi rồi ai mà biết là cậu đâm vào? Cậu có biết dải phân cách này đền bù mất bao nhiêu tiền không, đủ mua nửa cái mạng của cậu đấy."
Trương Thỉ không để ý đến sự ồn ào của Tiêu Bảo Thiêm, cầm bút hỏi hắn: "Chữ 'cách' trong 'dải phân cách' viết thế nào?"
Tiêu Bảo Thiêm sững sờ, tìm kiếm trong đầu một vòng, chậc một tiếng: "Tôi mẹ nó làm sao biết?"
Trương Thỉ không biết đã viết cái gì thay thế, tìm băng dính rồi xuống xe dán tờ giấy lên dải phân cách bị hỏng. Khi xuống xe, hắn khóa cửa rất nhanh, không để cho Tuyết Bảo Thiêm có cơ hội chạy trốn.
Trở lại xe, phát hiện Tuyết Bảo Thiêm mắt sáng rực, vội vàng nói: "Trương Thỉ, chúng ta gọi điện cho cảnh sát đi, ở đây chờ họ đến xử lý tai nạn, đây mới là việc mà một công dân tuân thủ pháp luật nên làm, chứ không phải để lại tờ giấy rồi vỗ mông bỏ chạy."
Đây là cơ hội tốt để Tuyết Bảo Thiêm thoát thân, hắn đang vui mừng vì sự nhanh trí của mình, nhưng lại bị một tiếng "không được" của Trương Thỉ đánh gục.
"Không được." Trương Thỉ khởi động xe, "Tôi đang vội."
"Đêm khuya thế này, anh vội cái gì?"
"Vội 'chịch' anh."
"Cậu có thể nói chuyện văn minh một chút không? Không cho tôi nói 'đ.ụ' này 'đ.ụ' nọ, cậu lại có thể tuỳ tiện mở miệng, Trương Thỉ, từ nhỏ đến lớn có phải cậu chưa từng ăn đập?"
Tuyết Bảo Thiêm lại bắt đầu mắng chửi, nhưng không dám động đến vô lăng nữa. Hắn chửi tổ tiên mười tám đời Trương Thỉ, chửi đến họ hàng xa, Trương Thỉ mới phân tâm nhìn hắn, ánh mắt lạnh lùng.
Xe rẽ một cái, đột ngột dừng lại ở một công viên hoang vắng, cây cối trơ trụi, gió lạnh thổi qua, Tuyết Bảo Thiêm bất chợt rùng mình.
"Tại sao dừng xe?" Tuyết Bảo Thiêm giữa việc bị 'chịch' và bị giết đã chọn cái đầu tiên, "Không phải cậu muốn 'chịch' tôi sao?"
"Thì bây giờ 'chịch' nè." Trương Thỉ kéo Tuyết Bảo Thiêm về phía mình, hết sức chân thành đề nghị, "Sau này đừng chửi họ hàng của tôi nữa."
"Tại... sao?"
"Bởi vì tôi thực sự có một người anh họ."
Tuyết Bảo Thiêm bị ném ra ghế sau, hắn giãy dụa như một con cá lật đuôi, Trương Thỉ không kiên nhẫn, không biết từ đâu lấy ra một sợi dây thừng, dùng kỹ thuật chuyên nghiệp buộc hắn vào tay vịn cửa xe.
Tuyết Bảo Thiêm lập tức hoảng sợ, bắt đầu vùng vẫy trong tuyệt vọng: "Trương ca, tôi miệng tiện, lại khó coi, cậu 'chịch' tôi cũng chẳng vui vẻ gì, không bằng, tôi tìm cho cậu hai nam sinh trắng trẻo đẹp trai, thế nào?"
Trương Thỉ đang cởi quần áo của hắn, hời hợt nói: "Không cần phức tạp như vậy, tắt đèn là được."
Tắt đèn là được? Tuyết Bảo Thiêm cuối cùng cũng phản ứng lại trước khi bị lột sạch, hắn chửi bới: "Lão tử nói mình khó coi chỉ là khiêm tốn, cậu mẹ kiếp còn cho là thật? Ai con mẹ nó gặp tôi không khen một tiếng 'Thái tử gia đẹp trai'! Mắt cậu bị mù à?!"
Trong lúc Tiết Bảo Thiêm đang chửi mắng, Trương Thỉ chuyên tâm gặm cắn, hắn tự động chặn tiếng ồn ào của Tiết Bảo Thiêm, định đi thẳng vào vấn đề.
"Chờ chút chút chút..." Tiết Bảo Thiêm cuối cùng nhận ra tình huống của mình, mắt lướt qua bắt đầu thương lượng, "Trương ca, đừng dùng phía dưới nữa, con mẹ nó đau lắm, dùng phía trên được không?"
Trương Thỉ từ trên cao nhìn xuống, ánh sáng lốm đốm trong mắt dần được bóng tối che phủ: "Hai trăm tệ, anh muốn cắn tôi rồi thoát thân à?"
"...Không, không có ý đó." Tiết Bảo Thiêm có chút kích động, "Tôi chỉ thích làm vậy thôi."
"Thế thì trùng hợp, tôi không thích làm vậy."
Cơ thể trầm xuống, không gian chật hẹp bên trong xe bị tiếng la hét chửi bới của Tiết Bảo Thiêm lấp đầy...
Cũng có lúc không thể chửi nổi, Tiết Bảo Thiêm như một con cá sắp chết đang giãy giụa. Sau những cú thúc thô bạo ban đầu, Trương Thỉ chậm lại, thậm chí có vẻ nhẹ nhàng chăm sóc Tiết Bảo Thiêm.
"Còn đau không?" Hắn hỏi.
Tiết Bảo Thiêm không trả lời, nước mắt từ khóe mắt trào ra làm gã đàn ông xấu xa này lần đầu trông có vẻ yếu đuối.
"Hôn một cái." Tiết Bảo Thiêm không mắng chửi người, giọng nói có chút gợi cảm, "Trương Thỉ, hôn tôi một cái."
Trương Thỉ giật mình, thậm chí cả động tác cũng dừng lại, hắn nhẹ nhàng hỏi: "Tại sao phải hôn?"
Cổ tay mảnh khảnh đã bị dây thừng thô ráp cọ xát đỏ cả lên, kết hợp với vết đỏ ở khóe mắt, làm Tiết Bảo Thiêm trông thật đáng thương tội nghiệp.
"Một nụ hôn có lẽ sẽ không còn đau nữa."
Trương Thỉ lại chăm chú nhìn hắn một hồi, mới từ từ cúi xuống, chóp tai hơi đỏ, thấp giọng nói: "Tôi chưa hôn ai bao giờ, không biết cách hôn."
"Tôi biết, để tôi dạy cậu."
Trương Thỉ hôn xuống, cảm giác môi chạm môi khiến hắn có chút xao xuyến, lý trí còn sót lại bị sự mong đợi tràn ngập xâm chiếm, dẫn dắt hắn hôn sâu hơn.
Tiết Bảo Thiêm mở miệng, dụ dỗ Trương Thỉ vào bên trong, đợi đến khi hắn hôn sâu nhất và động tình nhất, hàm răng khép chặt, cắn xuống thật mạnh!
"Aa!" Trương Thỉ bật ra, máu trong miệng đã bắt đầu chảy.
Thấy vậy, Tiết Bảo Thiêm bị trói hai tay cười ngông cuồng: "Cháu trai, ông nội hôm nay nhất định phải cắn đứt cái gì của cháu mới được!"
"Gọi tiếng ông nội nghe nào," Hắn cực kỳ đắc ý, "Còn nói được không?"
Tình cảm trong mắt Trương Thỉ bị quét sạch, đôi mắt tối om đến doạ người, hắn lau máu ở khóe miệng, với tay lấy giấy bút vừa dùng, đặt lên bụng Tiết Bảo Thiêm viết vài chữ.
Bật đèn trần, chữ viết xiêu vẹo được đưa đến trước mắt Tiết Bảo Thiêm.
"Hai trăm tệ, là anh tự tìm."
"Ý cậu là gì?" Tiết Bảo Thiêm cảm thấy máu trong người mình đang dần dần lạnh đi sau khi đọc mấy chữ đó.
Trương Thỉ ném giấy bút sang một bên, từ từ cúi xuống như một con thú dữ, nhìn vào mắt hắn, dùng hết sức lực tát một cái thật mạnh!
"Đệt mẹ!" Tiết Bảo Thiêm suýt nữa không thở được, "Trương Thỉ, tao chửi tổ tiên mày, chửi anh họ của mày!"
Bàn tay lớn không thương tiếc bịt miệng hắn lại, Tiết Bảo Thiêm bị bịt miệng như một chiếc thuyền nhỏ bị bão tố lật tung xé nát!
—-------