• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Gấu Gầy

Thi Lực Hoa đã thuê trọn một quán bar để tổ chức sinh nhật cho Phàn Tiêu. Hắn còn mời các diễn viên biểu diễn từ Thái Lan đủ mọi giới tính, mặc những bộ đồ càng ít vải càng tốt, nhảy những điệu nhảy nóng bỏng nhất, trong tiếng nhạc chói tai, váy và ngực cũng dao động theo.

Thi Lực Hoa ôm một cô gái ngồi xuống bên cạnh Phàn Tiêu, hỏi: "Không thích à?".

"Thích." Phàn Tiêu cười một cách lười biếng, "Thi công tử đã tốn kém rồi."

"Thích đến mức cả đêm mắt cũng không rời khỏi chủ nhiệm Du nhà anh à?" Thi Lực Hoa nhẹ nhàng cười khẩy, "Nếu không phải tôi hiểu anh, còn tưởng rằng anh thật sự sa lưới rồi đấy."

Hắn nghiêng người thì thầm bên tai Phàn Tiêu: "Đừng quên, anh ta chính là món quà sinh nhật mà tôi tặng anh, thế nào, món quà này không tệ chứ?"

Phàn Tiêu nhấp một ngụm rượu, nhếch môi lạnh lùng, không mặn không nhạt nói: "Khá tốt."

Thi Lực Hoa có chút tự hào, hắn vỗ nhẹ lên vai Phàn Tiêu: "Biết anh đã thay đổi sở thích, màn trình diễn tiếp theo là cố ý chuẩn bị cho anh, nhìn trúng ai cũng được, đừng chỉ chăm chăm gặm một cọng cỏ, thỉnh thoảng thay đổi khẩu vị một chút."

Hắn gọi trợ lý lại thì thầm vài câu, không bao lâu sau, những cô gái có đường cong nảy nở trên sân khấu đã được thay thế bằng một nhóm thanh niên có thân hình khỏe mạnh.

Điều không thay đổi là, lượng vải vẫn rất ít.

Du Thư Lãng kết thúc cuộc gọi và trở lại, đập vào mắt anh là thanh niên đầy phòng, có người thanh mảnh xinh đẹp, có người cao lớn mạnh mẽ, tất cả đều có những lợi thế riêng.

Họ bước xuống sân khấu, cơ thể uốn éo theo nhạc, mềm dẻo không thua gì phụ nữ, cùng với sự rung động của cơ bắp, đẩy không khí lên đến cao trào.

Du Thư Lãng đi qua đám đông ngồi xuống sofa, khuỷu tay đè lên đầu gối, nghiêng đầu cười nhìn người đàn ông bên cạnh: "Phàn tổng thật là hăng hái."

Phàn Tiêu rót rượu cho Du Thư Lãng, đưa đến tay: "Bọn họ chỉ làm ầm ĩ mà thôi."

"Có ai đáng chú ý không?" Du Thư Lãng nhấp một ngụm rượu, ánh mắt lướt qua một lượt đám thanh niên đẹp trai, sau đó nhìn Phàn Tiêu cười, "Tôi thấy chất lượng cũng không tệ."

"Cũng không tệ?" Trong mùi rượu có thêm mùi giấm.

Du Thư Lãng gật đầu, anh chống chân lên, khí chất lạnh lùng hòa lẫn vài phần phóng đãng: "Hôm nay là sinh nhật của Phàn tổng, cậu chọn trước đi, chọn xong để tôi test thử."

Phàn Tiêu cảm thấy chua chát trong lòng, miệng đắng ngắt, hắn tiến lại gần Du Thư Lãng, giọng điệu nguy hiểm: "Test thử là sao, chủ nhiệm Du?"

Du Thư Lãng liếc mắt nhìn hắn: "Phàn tổng còn không biết test thử là sao à? Vậy hôm nay để tôi dạy cậu."

Anh rút người ra, vỗ tay một cái, tuỳ tiện gọi một thanh niên bên cạnh: "Cậu, đến đây."

Thanh niên toàn thân cơ bắp, nhìn là biết là kết quả của việc tập gym. Hắn có chuyên môn rất tốt, đứng bên cạnh Du Thư Lãng chờ mệnh lệnh kế tiếp.

Ánh mắt lạnh lùng liếc qua đầu gối, thanh niên lập tức hiểu ý, gọn gàng quỳ xuống dưới chân Du Thư Lãng.

Phàn Tiêu siết chặt tay cầm ly rượu, nhưng không hề biểu hiện thái độ, cắn răng cười nói: "Thầy Du, tiếp tục đi."

Du Thư Lãng gõ nhẹ lên bàn, thanh niên bắt đầu rót rượu, hỏi khẩu vị của Du Thư Lãng, thao tác phối rượu rất điêu luyện và chuyên nghiệp.

Rượu vào miệng, mùi vị không tồi, Du Thư Lãng như có ý khen ngợi, vỗ nhẹ lên mặt chàng trai trẻ.

Nhận được khích lệ, thanh niên lại cọ xát bên cạnh chân Du Thư Lãng, cơ ngực đã dán lên đùi.

Phàn Tiêu uống rượu rất nhanh, đôi mắt toé lửa, nhưng mặt vẫn giữ nụ cười: "Chỉ thế này thôi sao thầy Du, sao không dùng kỹ thuật đặc biệt của mình?"

Du Thư Lãng không để ý đến giọng điệu âm dương quái khí của Phàn Tiêu, cầm ly rượu lên, đưa rượu đến miệng thanh niên. Thanh niên rất biết cách quyến rũ, vừa ngước nhìn Du Thư Lãng với đôi mắt tràn ngập mong đợi, một mặt theo tay anh nuốt chất lỏng trong ly.

Giọt rượu màu vàng kim chảy dọc theo khóe miệng xuống ngực, tạo ra kích thích cảm quan trực tiếp, thúc đẩy khao khát sâu kín nhất trong lòng người.

Du Thư Lãng thờ ơ vươn tay lau nhẹ lên đôi môi ướt át kia, như một tín hiệu nào đó, thanh niên hứng tình, lại tiến gần nghiêng người dùng miệng thăm dò nơi không thể nói.

Cạch! Phàn Tiêu đặt mạnh ly rượu xuống bàn, tiếng động bất ngờ khiến thanh niên đang nghiêng người giật mình, động tác cũng dừng lại.

Phàn Tiêu lấy hộp diêm ra lật ngược, giọng nói thoát ra nhẹ nhàng chậm rãi, vẫn mang theo nụ cười nhạt: "Thầy Du sẵn lòng dạy, vậy chúng ta đổi chỗ khác để dạy cho tốt được không?"

"Được thôi." Du Thư Lãng không mấy quan tâm đáp lại, anh đỡ thanh niên ngồi xuống ngay ngắn lại, lấy ví tiền từ trong túi ra, rút một xấp tiền giấy đặt lên bàn, nhẹ giọng nói "Vất vả".

Vừa dứt lời, Du Thư Lãng đột nhiên nắm lấy cổ tay của Phàn Tiêu, kéo anh đứng dậy ném ra một câu: "Nếu muốn học, thì ngoan một chút."

Phòng kế bên, đèn tắt.

Phàn Tiêu đè Du Thư Lãng vào cánh cửa, lộ ra hàm răng dữ tợn như thú dữ: "Thầy Du muốn dạy thế nào? Hả?"

Trong bóng tối, giọng nói của Du Thư Lãng mất đi sự lạnh lùng vừa rồi, trong giọng nói có chút nuông chiều: "Phàn tổng ghen à?"

"Tôi ăn đủ thứ, chưa từng ăn giấm."

Du Thư Lãng cười khẽ, vỗ nhẹ vào gáy Phàn Tiêu: "Đúng, Phàn tổng của chúng ta không bao giờ ghen."

Anh ôm chặt người: "Sinh nhật vui vẻ."

Trong lòng Phàn Tiêu không thoải mái, qua chiếc quần tây, mạnh mẽ đẩy một cái: "Thầy dạy em làm sao để vui vẻ đi!"

Cạch, Du Thư Lãng bật một chiếc đèn tường, ánh sáng dịu nhẹ đặc trưng của quán bar bao phủ hai người.

Người đàn ông bị đè lên cửa trở tay khóa cửa, anh ôm Phàn Tiêu cắn tai: "Những gì vừa rồi tôi dạy, cậu đã học được chưa?"

Trong lúc đối phương hơi giật mình, Du Thư Lãng dẫn hắn đến trước sofa, nhẹ nhàng đẩy một cái, Phàn Tiêu ngồi xuống.

Du Thư Lãng từ trên cao nhìn xuống, ngón tay dài từ từ mở vài nút áo dưới cổ, lộ ra cần cổ trắng ngần và xương quai xanh.

"Tiên sinh cần loại rượu nào?"

Chiếc áo sơ mi trắng đã mở nút, quần tây đen chỉnh tề, giày da thương vụ phản chiếu ánh sáng mờ... Du Thư Lãng từ từ quỳ xuống bên chân Phàn Tiêu...

Đinh tai nhức óc! Tiếng đập của trái tim, tiếng máu chảy, tiếng đạo đức vỡ vụn, tiếng thú tính phá vỡ vỏ bọc... Phàn Tiêu cố gắng kìm nén bản thân, mới không xé nát Du Thư Lãng ngay lập tức!

"Thư Lãng, anh..." giọng hắn trầm khàn đến mức gần như khô khốc, bắt đầu một câu, nhưng không biết tiếp theo định nói gì.

Du Thư Lãng mở mắt, giọng nói bình bình nhưng mê hoặc: "Tiên sinh có yêu cầu gì không?"

Phàn Tiêu nhìn anh thật lâu, cuối cùng tựa lưng vào sofa, lạnh lùng nói: "Rót rượu đi, theo sở thích của thầy."

Thi Lực Hoa đã đặt trọn quán bar, ngay cả phòng trống cũng để sẵn rượu, chính là vì chuẩn bị cho trường hợp dắt tay vui vẻ.

Hương rượu tràn ngập, Du Thư Lãng nâng ly đưa đến trước mặt Phàn Tiêu, hắn nhận lấy uống một ngụm, nhíu mày: "Thầy Du không chuyên nghiệp nhỉ, rượu pha nhạt quá."

Học trò giỏi hơn thầy, Du Thư Lãng có chút bất đắc dĩ, anh lại gần một chút, tỏ ra xin tha thứ.

Phàn Tiêu dùng đầu gối nhẹ nhàng cọ vào xương quai xanh của anh, không bao lâu sau đã nhìn thấy một vết đỏ.

Ánh mắt hắn trở nên rực lửa, trầm giọng ra lệnh: "Đến giữa đi."

Đôi chân hơi mở ra, ý tứ không thể rõ ràng hơn, Du Thư Lãng di chuyển đến giữa hai đầu gối của Phàn Tiêu, ngửa đầu hỏi hắn: "Tôi pha cho Phàn tổng một ly khác được không?"

"Không cần." Phàn Tiêu rõ ràng đã không thể chờ đợi thêm nữa, "Bước tiếp theo là gì, à đúng, đến lượt thầy Du uống rượu rồi."

Rõ ràng hắn là một học trò giỏi, biết cách học hỏi và vận dụng. Uống một hớp rượu lớn, Phàn Tiêu cúi xuống hôn lên môi Du Thư Lãng.

Chất lỏng cay nồng chuyển qua, trong miệng hai người cùng một hương rượu. Hôn rất sâu, Phàn Tiêu như muốn nuốt chửng người ta, cho đến khi Du Thư Lãng không chịu nổi, cắn đau hắn, nụ hôn mới kết thúc.

Ngón tay thô ráp xoa lên đôi môi mềm mại, hệ số khát máu từng cái nổ tung, Phàn Tiêu không kiểm soát được lực đạo, xoa nát đôi môi thành màu đỏ rực.

"Đến lượt thầy Du."

Dưới ánh mắt của thú dữ, Du Thư Lãng từ từ tiến lại gần, chầm chậm cúi đầu...

Tiếng kéo khoá vang lên trong căn phòng trống trãi, Phàn Tiêu chìm vào lưng ghế sofa, hơi thở càng lúc càng gấp gáp nặng nề, ngón tay lướt vào mái tóc mềm mại chậm rãi vuốt ve, lại ở trong một khoảnh khắc động tình, mạnh mẽ bóp xuống!

Thời gian trôi qua thật chậm, nhưng cũng thật nhanh. Phàn Tiêu đang chuyển đổi giữa sự điên cuồng và bùng nổ.

Đột nhiên, cửa phòng bị gõ mạnh, giọng của Thi Lực Hoa vang lên ở bên ngoài: "Phàn Tiêu, anh có trong đó không?"

"Đừng nhúc nhích." Phàn Tiêu đẩy nhanh tốc độ, thở hổn hển nói, "Ai cho thầy dừng lại, thầy Du?"

Tốc độ càng nhanh, tiếng gõ cửa càng gấp.

"Phàn Tiêu, anh mau mở cửa, hôn thê của anh đến rồi kìa!"

Một cú rùng mình kịch liệt, dịch ấm trào ra, trò chơi kết thúc.

—--------

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK