• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Gấu Gầy

Cuối tuần nghỉ ngơi hai ngày. Du Thư Lãng bình phục đi làm.

Cả buổi sáng chôn chân trong phòng thí nghiệm, nhờ người nhắc mới giật mình nhận ra đã đến giờ ăn trưa.

Dạ dày yếu, anh không dám chểnh mảng, đứng dậy thay quần áo, đi về phía căn tin.

Dược phẩm Trường Lĩnh ban đầu là một phần của Đại học Trường Lĩnh, sau đó tách ra nhưng vẫn thuê lại nơi làm việc trong trường đại học, ăn cùng căn tin của giáo viên và nhân viên.

Bước ra cửa, rẽ phải, đi theo lối tắt, chưa đi được mấy bước, đã thấy một người lúng túng nhìn quanh.

Bộ vest trắng, giày da bóng loáng, trong khuôn viên trường học thấy ít nhưng cũng không quá lạ lẫm, Du Thư Lãng bước nhanh, vượt qua người đó.

"Du chủ nhiệm phải không?"

Chân chợt dừng lại, Du Thư Lãng quay đầu tìm tiếng nói.

Người mặc vest trắng nhiệt tình tiến lại gần, đặt chân lên cái bóng trải dài phía trước của Du Thư Lãng: "Thật sự là anh, sao gọi điện mà anh không nghe máy? Tôi đợi anh rất lâu rồi."

Phản ứng đầu tiên của Du Thư Lãng là muốn nhăn mày, nhưng lại lý trí mà làm dịu nếp nhăn, giọng điệu nhẹ nhàng: "Phó tổng Tiết, đã lâu không gặp."

Ở góc căn tin nhân viên, Du Thư Lãng và Tiết Bảo Thiêm ngồi đối diện nhau.

Tiết Bảo Thiêm mặc bộ vest trắng rất nổi bật, cộng thêm khí chất nhà giàu mới nổi, không khỏi thu hút vô số ánh nhìn.

Du Thư Lãng đẩy đĩa thức ăn về phía Tiết Bảo Thiêm: "Cơm trường không bằng nhà hàng, Phó tổng Tiết thông cảm."

"Biết mà, tôi cũng không kỳ vọng gì." Mắt Tiết Bảo Thiêm lấp lánh tinh quái, "Chỉ là tôi chưa bao giờ ăn cơm ở trường, thấy mới lạ."

Hắn nhặt đũa lên, rồi hỏi: "Không có khăn ăn à?"

Thấy Du Thư Lãng lắc đầu, "Chậc" một tiếng, đứng dậy cởi áo vest ra.

Du Thư Lãng từng cùng Tiết Bảo Thiêm ăn cơm, ấn tượng sâu sắc với sự kén chọn kiểu cách của hắn, dù là sơn hào hải vị cũng phải chọn lựa kỹ lưỡng, vào miệng không được bao nhiêu, chửi còn nhiều hơn ăn.

Lúc này lại kéo ra tư thế, như gió cuốn mây tan mà ăn sạch sẽ, ngụm canh cuối cùng cũng bị nuốt vào bụng, Tiết Bảo Thiêm mới bắt đầu chê bai: "Canh gì trong veo nhạt nhẽo, quả nhiên quá bình thường."

"Phó tổng Tiết, tìm tôi có việc gì?"

Ngoại trừ việc tiếp khách, Du Thư Lãng không muốn nói chuyện công việc khi ăn cơm, nhưng anh không muốn kéo dài với Tiết Bảo Thiêm, liền dẫn dắt hắn nói về chuyện chính.

Anh thật sự không hiểu Tiết Bảo Thiêm, không có chuyện gì chính đáng khiến Tiết Bảo Thiêm phải đặc biệt chạy đến và chờ đợi lâu như vậy.

"Anh biết không, Phàn Tiêu đã sụp đổ rồi!"

Du Thư Lãng thần sắc như thường uống một ngụm nước trái cây.

"Đúng đúng đúng, anh chắc chắn biết, chuyện nhà hắn ầm ĩ như vậy, hai người lại có mối quan hệ như thế, làm sao có thể không biết?"

Ngón tay gõ vài cái trên bàn, Du Thư Lãng dù giọng điệu bình thản nhưng ánh mắt lại cảnh báo: "Phó tổng Tiết, chú ý hoàn cảnh."

Tiết Bảo Thiêm biểu thị sự đồng tình, cúi người xuống, hạ giọng nói: "Vậy anh có biết hắn gần đây đã trở về không? Không còn một chút tài sản, gần đây đang bán hàng, chạy xe máy cà tàng qua các ngõ hẻm, bộ quần áo trên người cộng lại tôi thấy cũng không đủ tiền bữa ăn này."

Hắn lẩm bẩm vài tiếng, bề ngoài thở dài, nhưng ánh mắt lại phóng to dị sắc: "Hắn trước kia bá đạo như vậy, thường hay đạp lên đầu người ta, có thể nói là kẻ thù nhiều không đếm xuể, trước kia hắn có tiền có đường, mọi người nhẫn nhịn, cung kính. Bây giờ hắn không là cái thá gì, người quen gặp mặt, ai còn để cho hắn kiêu ngạo, bị người ta chê bai, xúc phạm ngay trước mặt, ài, thật đúng là phượng hoàng rơi xuống không bằng gà!"

Du Thư Lãng không ngẩng đầu, tiếp tục ăn cơm của mình.

Tiết Bảo Thiêm dường như cũng không quan tâm đến phản ứng của anh, tiếp tục nói: "Hôm qua hắn đến cửa hàng thuốc của tôi, muốn đem thuốc trong tay hắn đặt lên kệ thuốc của tôi."

Tiết Bảo Thiêm vỗ mạnh vào đùi: "Tôi nghĩ cơ hội không phải đã đến rồi sao? Vận may luân chuyển, cũng có lúc Phàn Tiêu rơi vào tay tôi!"

"Tôi trước kia chỉ có thể nhìn mặt hắn mà hành xử, cung kính nịnh bợ, khi cậu ta tâm trạng tốt, gọi tôi là Thái Tử gia, tâm trạng không tốt, mặt mày lạnh lùng hơn ai hết! Bây giờ cũng đến lượt hắn phải nhìn mặt tôi!"

Có người quen đi ngang qua, Du Thư Lãng mỉm cười chào hỏi, nụ cười tắt nhanh, khi quay trở lại mặt Tiết Bảo Thiêm thì đã không còn dấu vết.

Tiết Bảo Thiêm lấy ra một điếu thuốc, không đợi Du Thư Lãng nói, hắn đã nhanh chóng nói trước: "Biết mà, chỗ này không được hút thuốc, tôi chỉ cầm thôi, không thì trong lòng bứt rứt."

Du Thư Lãng tiếp tục ăn cơm, trong lúc nhai cơm, tuỳ tiện hỏi: "Anh đã đè Phàn Tiêu dưới chân rồi, còn bứt rứt gì nữa?"

"Nếu thật sự đè được dưới chân thì tôi đã không bứt rứt." Tiết Bảo Thiêm phiền lòng, "Hôm qua... hôm qua tôi đã luyện tập một lượt ở văn phòng rồi, nhưng khi thực sự gặp Phàn Tiêu, mẹ kiếp, tôi... tôi không dám."

Tiết Bảo Thiêm xê dịch mông, thay đổi tư thế: "Anh biết không? Hắn chỉ mặc bộ quần áo rách nát đứng đó, cười cười nhìn tôi, tôi liền mẹ nó cảm thấy hắn có mùi nguy hiểm, không chừng còn giữ một số bài sau!"

"Đậu má, uống trà của tôi mất hai ngàn tệ một lạng, còn nói không ngon bằng trà của Chủ nhiệm Du." Tiết Bảo Thiêm nhướng mày, "Lát nữa Chủ nhiệm Du mời tôi uống một tách trà đi, để tôi xem thử trà ngon là như thế nào."

Du Thư Lãng đặt đũa xuống, kết thúc bữa ăn, hỏi lại câu hỏi vừa rồi: "Hôm nay Phó tổng Tiết tìm tôi có việc gì?"

Tiêu Bảo Thiêm có chút kỳ quái: "Phàn Tiêu đã trở về, hơn nữa còn trở về một cách tả tơi như vậy, chẳng lẽ anh không có suy nghĩ gì sao?"

Du Thư Lãng bật cười: "Phó tổng Tiêu cảm thấy tôi nên có suy nghĩ gì?"

"Trả thù đó!" Tiêu Bảo Thiêm suýt nữa là đập bàn, "Cậu ta lúc trước không phải đã ép buộc anh sao? Hồi trước không làm gì được hắn, bây giờ đúng là cơ hội để trả thù."

Tiêu Bảo Thiêm nghiến răng: "Nếu người nhà tôi mà tả tơi đến mức bị người khác khi dễ, tôi mẹ nó sẽ giết chết hắn, bắt hắn quỳ xuống đất gọi tôi là ông nội."

"Người nhà anh cái gì?"

"À..." Tiêu Bảo Thiêm muốn tát vào miệng mình, "Giám đốc Du, cơ hội tốt như vậy mà anh không nắm bắt?"

Du Thư Lãng không biết làm sao với Tiêu Bảo Thiêm, đành phải thuận theo hỏi: "Trả thù thế nào?"

Tiêu Bảo Thiêm cầm điếu thuốc cách không chỉ chỉ Du Thư Lãng: "Anh đó, quá tốt bụng rồi. Nhìn Bạch Tam Giây người ta đi, dốc hết sức muốn trả thù Phàn Tiêu kìa, cũng không biết bọn họ kết thù cái gì?"

"Bạch Vũ Bằng?"

Du Thư Lãng nghĩ đến người đàn ông ngồi trong nhà vệ sinh, nửa người đầy máu, Phàn Tiêu chính là liên kết với hắn, mới che giấu được tội ác. Ngày đó, Phàn Tiêu đánh Bạch Vũ Bằng gần chết, chiếm được cảm tình trước mặt anh, cũng sau sự kiện đó, Du Thư Lãng mới thực sự gần gũi với Phàn Tiêu, cho phép hắn thân thiết bước vào cuộc sống của mình.

Bệ cửa sổ căn tin luôn có chim sẻ mổ thức ăn, Du Thư Lãng nhìn chúng nó, bình thản nói: "Nợ gì trả nấy, cũng coi như công bằng, tệ nhất cũng chỉ bị đánh một trận mà thôi."

"Đánh một trận?" Tiết Bảo Thiêm xời một tiếng, "Chủ nhiệm Du nghĩ quá đơn giản rồi, tôi nghe nói lần này hắn muốn chơi chết Phàn Tiêu."

Chim sẻ trên bệ cửa sổ vỗ cánh bay đi, ngón tay thon dài cuộn lại, nắm thành quả đấm...

Buổi chiều học hai tiết, giảng viên gọi người trả lời câu hỏi, Du Thư Lãng lần đầu tiên không trả lời đúng.

Giảng viên đùa: "Cuối cùng thì 'chú Du' của các em cũng chừa đường sống cho các em rồi."

Du Thư Lãng là người lớn tuổi nhất trong lớp, ban đầu mọi người gọi anh là Du ca, sau đó không biết cô gái nào làm nũng gọi anh một tiếng "chú", xưng hô này liền truyền ra.

Du Thư Lãng vô cùng không thích cách xưng hô này, nó khiến anh nhớ đến Lục Trăn, anh đã sửa lại nhiều lần nhưng không mấy hiệu quả.

Hôm nay tâm trạng không vui, giữa tiếng cười của mọi người, anh chậm rãi mở miệng: "Sau này mọi người đừng gọi là 'chú' nữa, trên giường đã có người gọi như vậy, nên nghe không được tự nhiên."

Tiếng cười nhanh chóng dừng lại, cả phòng lặng ngắt như tờ, chỉ trong chốc lát tiếng "wow" cao thấp liên tiếp vang lên, ngay cả giảng viên đã ngoài sáu mươi cũng ho khan vài tiếng, ra lệnh: "Sau này không được gọi nữa, tất cả đều là bạn học, gọi là bạn học Du."

—--------

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK