Editor: Gấu Gầy
Hoàng Khải Dân giả vờ ốm để trốn tránh, ở nhà không ra ngoài, cáo già nhờ bà xã ra mặt giúp mình.
Du Thư Lãng thương xót sư mẫu vất vả, dự án lại đang vào thời điểm quan trọng, tất nhiên không thể bỏ mặc, chỉ là không đồng ý với yêu cầu của Hoàng Khải Dân, vị trí Chủ tịch Công ty dược phẩm Trường Lĩnh vẫn còn bỏ trống.
Ngày 15 tháng giêng, chỉ có Du Thư Lãng đến làm việc, tiến hành một loạt thí nghiệm, bận rộn đến 3 giờ chiều anh mới thay quần áo rời khỏi cơ sở nghiên cứu phát triển.
Buổi tối đã hứa đi xem đèn hoa cùng Thiêm Thiêm, cậu bé đã dùng đồng hồ điện thoại gọi tới nhắc anh một lần.
Không khí lễ hội trên phố càng lúc càng sôi nổi, ngay cả ở ngoại ô thành phố, tầm mắt cũng là một mảng đỏ tươi rực rỡ.
Du Thư Lãng đợi xe buýt tại bến, vẫn dựa vào biển số trạm, tâm trí hơi lơ đãng, suy nghĩ linh tinh.
"Pháo hoa đẹp không?" Một giọng nói thiếu niên sắc bén từ rất gần truyền vào trong tai, Du Thư Lãng liếc mắt nhìn, thấy một thiếu niên tuấn lãng đang dựa vào phía bên kia trạm.
Trời lạnh giá, thiếu niên chỉ mặc một chiếc áo bóng chày, quần rách kiểu dáng thời trang, giữa đôi giày bóng rổ AJ bản giới hạn lộ ra một đoạn mắt cá chân trắng ngần. Cậu đeo ba lô, cầm ván trượt, nhai kẹo cao su trong miệng, liếc mắt nhìn sang, hỏi lại: "Pháo hoa đêm mừng năm mới có đẹp không?"
Vai họ chỉ cách nhau một cột sắt, hơi thở phả ra từ miệng dường như có thể hòa quyện vào nhau.
"Đẹp." Du Thư Lãng trả lời một cách chán chường, mắt nhìn xa xăm, trong lòng than phiền, sao xe còn chưa đến?
Thái độ quá mức tùy tiện của Du Thư Lãng rõ ràng đã làm thiếu niên tức giận, giọng nói của cậu lại càng lạnh lùng: "Không xứng."
"Pháo hoa hay người?"
"Cả hai đều không xứng."
Du Thư Lãng không muốn tranh cãi với trẻ con, đúng lúc một chiếc xe buýt vào trạm, không quan tâm đúng sai, anh theo dòng người lên xe, chỉ để lại một câu: "Đợi cậu trưởng thành rồi hãy nói chuyện xứng hay không xứng."
Đêm đến, đèn đuốc nối tiếp, ánh sáng lấp lánh muôn nơi, tựa như phố chợ trên trời.
Lễ hội đèn lồng hàng năm, đúng vào ngày kỷ niệm thành phố, nên càng thêm long trọng.
Quảng trường trung tâm trưng bày hơn mười ngàn chiếc đèn lồng lớn nhỏ, bên cạnh con phố đi bộ lân cận còn tổ chức triển lãm đèn băng, thu hút đông đảo khách tham quan, lưu luyến quên lối về.
Du Thư Lãng ôm Thiêm Thiêm đi trong dòng người có phần vất vả, anh mua cho Thiêm Thiêm một chiếc đèn lồng hình gấu trúc, hiện giờ đã bị chen chúc biến dạng.
Phía trước là đám đông không thấy điểm dừng, Du Thư Lãng đành ôm Thiêm Thiêm rẽ vào con hẻm tối, tìm một nơi tương đối rộng rãi yên tĩnh hơn.
Không ngờ trong ngõ hẻm còn có một quán hoành thánh, và một người thợ làm đèn lồng, thấy đèn lồng hình gấu trúc trong tay Thiêm Thiêm bị móp, người thợ liền chủ động nhận lấy, loay hoay vài cái, con gấu trúc liền trở lại hình dáng ngây thơ đáng yêu như ban đầu.
Thiêm Thiêm vừa ăn hoành thánh nóng hổi, vừa ngồi xổm trước quầy bán đèn lồng vô cùng vui vẻ, Du Thư Lãng thở phào nhẹ nhõm, nghĩ bụng không cần phải chen chúc vào đám đông náo nhiệt kia nữa.
Anh đứng hút thuốc ở đầu hẻm, liên tục có người từ bên cạnh anh ùa về phía chính hội đèn lồng, Du Thư Lãng nhìn dòng người càng lúc càng đông, chậm rãi nhíu mày.
Dòng người giống như một sợi dây, không biết vì sao ở phía trước lại bị buộc một nút thắt. Đám đông vốn di chuyển chậm rãi bắt đầu trở nên tắc nghẽn, người phía trước không thể tiến lên, người phía sau lại không ngừng đổ về.
Có người mất thăng bằng, thân thể nghiêng ngả, không cẩn thận liền bị dòng người đằng sau tràn lên đâm ngã. Như một phản ứng dây chuyền, càng ngày càng nhiều người ngã xuống, hàng vạn đôi chân giẫm đạp lên người họ, tiếng kêu thảm thiết vang lên khắp nơi!
"Đừng chen lấn, có người ngã rồi!"
"Con tôi, con tôi mất tích rồi!"
"Chết tiệt, nguy hiểm lắm, mọi người lùi lại, mau lùi lại!"
Có người cố gắng chạy ra ngoài, nhưng càng có thêm nhiều người không rõ tình hình muốn xông vào trong. Không khí hòa bình và nhiệt liệt bỗng chốc bị phá vỡ, tiếng kêu thảm thiết xé lòng, một lễ kỷ niệm hoành tráng, biến thành một tai nạn hỗn loạn nguy hiểm!
Du Thư Lãng lúc này đang ở một trong những lối vào của quảng trường trung tâm, là nơi đường đi bộ và quảng trường giao nhau, hiển nhiên cũng là nơi có nhiều khách du lịch nhất. Hai bên đường dành riêng cho người đi bộ, cửa hàng trưng bày không gian sắc màu vui nhộn, mọi người huyên náo ồn ào, nên không nghe thấy tiếng kêu thê lương phía trước.
Du Thư Lãng trong lòng đã dấy lên nghi ngờ, cho nên rất cảnh giác. Anh đứng ở vị trí cao hơn, ngay cả khi không nghe thấy tiếng kêu cứu, cũng có thể nhận ra dòng người phía trước dường như có sự bất thường.
Bỗng dưng căng thẳng cơ thể, anh nhìn quanh một lượt, thấy một chiếc thang dựng ở góc tường của một cửa hàng, không nói một lời liền đặt thang vững chắc, nhanh chóng leo lên mái nhà.
Nhìn lên một cái, trái tim anh thắt lại! Phía trước hơn 200 mét đã xảy ra hỗn loạn không thể kiểm soát! Những cánh tay dài của du khách như bị cuốn vào nhau, giống như sinh vật đang cố gắng bò ra từ ngục tối.
Xuống thang, Du Thư Lãng ôm lấy Thiêm Thiêm đẩy cửa một cửa hàng gần đó, vội vàng nói: "Có tai nạn xảy ra phía trước, tôi cần qua đó giúp đỡ, làm phiền bạn chăm sóc đứa nhỏ giúp tôi."
Ra khỏi cửa, anh lại hét lên với người bán đèn hoa và ông lão bán hoành thánh già: "Có tai nạn giẫm đạp xảy ra phía trước, mọi người nhanh chóng trốn vào trong tiệm đi!"
Rẽ ra khỏi ngõ tối, liền thấy du khách vẫn đang cuồn cuộn đổ về hội trường chính, bảy tám thanh niên trông như sinh viên hí hửng đi qua bên cạnh Du Thư Lãng, bị anh ta giơ tay chặn lại.
Du Thư Lãng nói rất nhanh, nhưng vẫn bình tĩnh không hoảng loạn: "Có tai nạn giẫm đạp xảy ra phía trước, bây giờ tôi cần sự giúp đỡ của các bạn..."
Một lát sau, mấy sinh viên nhanh chóng thay đổi hướng đi, theo chỉ dẫn của Du Thư Lãng, dẫn một số du khách vào nhiều ngõ tối để phân luồng.
"Anh ấy nói nhất định không được la hét to tiếng, tránh gây hoảng loạn, không để du khách quay đầu lại, như vậy cũng dễ xảy ra tai nạn giẫm đạp."
Một sinh viên đại học khác gật đầu: "Kéo thêm một số người đến giúp đỡ, anh ấy nói chọn những người trẻ tuổi khỏe mạnh, nhìn có vẻ dễ giao tiếp."
"Vương Khanh Lương đã đi thông báo cho nhân viên an ninh ở cửa vào phố đi bộ chưa?"
"Phải rồi," người nọ nói xong, Vương Khanh Lương liền theo đường nhỏ chạy đi thông báo, bảo nhân viên đừng để khách du lịch vào nữa.
Chờ họ quay đầu lại, đã không còn thấy người đàn ông vừa rồi phân công nhiệm vụ một cách rõ ràng.
Càng đi về phía trước càng khó khăn, Du Thư Lãng ngược dòng người, vài lần suýt bị đẩy ngã.
Chen vào vòng trong, quét tầm mắt một vòng, tình hình còn nghiêm trọng hơn anh nghĩ. Nơi xảy ra tai nạn giẫm đạp là một bậc thang, chỉ rộng ba mét và dài hai mét, nhưng người chồng chất lên người, không biết đã chồng lên bao nhiêu tầng!
Dưới bậc thang cũng có khá nhiều người ngã, diện tích bị giẫm đạp do đám đông hoảng loạn và chen chúc, vẫn đang không ngừng mở rộng.
Tiếng kêu thảm thiết, rên rỉ, khóc lóc, quảng trường này lẽ ra phải chứa đựng niềm vui, lại biến thành địa ngục trần gian.
Đã có nhân viên an ninh tại hiện trường đang sơ tán khách du lịch ở ngoại vi, nhưng do lực lượng hạn chế, hiệu quả không cao.
Mạo hiểm bị giẫm đạp, Du Thư Lãng lập tức tham gia cùng bọn họ.
Rầm! Một tiếng động lớn vang lên từ không xa.
Du Thư Lãng đang sơ tán khách du lịch bỗng nhiên quay đầu nhìn lại, thấy một đài quan sát bằng gỗ cao khoảng ba mét đã sụp đổ!
Tiếng thét chói tai! Đài quan sát không chịu nổi trọng tải, đổ sập xuống cùng với hàng trăm khách du lịch leo lên để tránh bị giẫm đạp, đè lên đám đông đang hoảng sợ phía dưới!
Thế giới của Du Thư Lãng dường như lặng đi trong một khoảnh khắc, từng khuôn mặt hoảng loạn, sợ hãi, hối hận đóng băng lại! Anh bỗng nhiên thấy được cảnh tượng ngày tận thế mà Phàn Tiêu miêu tả, thấy được sự run rẩy và ám ảnh trong lòng mình.
Tiếng thét chói tai làm Du Thư Lãng giật mình tỉnh hồn, anh vội vàng kéo một người đàn ông to lớn mập mạp, đang cố gắng xô đẩy đám đông.
"Đừng hoảng sợ! Hãy rời đi một cách có tổ chức theo hướng dẫn, anh sẽ không sao đâu."
Tình hình tại khu vực cầu thang đã được kiểm soát cơ bản, đội y tế bên ngoài quảng trường đã nhanh chóng đến nơi, lần lượt xử lý và cấp cứu những người bị giẫm đạp.
Và lúc này, Du Thư Lãng đang cố gắng kéo một người phụ nữ bị kẹt dưới đài quan sát ra ngoài.
"Chân chị có thể di chuyển không? Có thể dùng sức không? Tôi sẽ bò vào một chút, chị ôm lấy cổ tôi, chúng ta cùng nhau ra ngoài."
Lúc này, đài quan sát làm từ gỗ và thép đã sụp đổ, một số nơi tạo thành không gian hẹp với mặt đất, có thể sụp đổ thêm nữa bất cứ lúc nào.
Du Thư Lãng đã bò vào, nằm sấp trên đất, để người phụ nữ ôm lấy cổ mình, dẫn dắt cô từng chút một bò ra ngoài.
Sau khi giao người phụ nữ cho những người cứu hộ khác, Du Thư Lãng đỡ eo đứng thẳng lên.
Cảnh tượng trước mắt là một đống đổ nát, cũng có thể gọi là địa ngục trần gian. Khắp nơi là những du khách rơi từ đài quan sát, một số người may mắn chỉ bị thương nhẹ, một số khác ôm chỗ đau quằn quại kêu rên, còn một số thì bất động, nằm trên mặt đất lạnh giá giống như đã say giấc.
Và đó chỉ là những người rơi từ đài cao xuống, còn có nhiều người bị đè dưới đống đổ nát!
Bây giờ, đã có rất nhiều nhân viên an ninh và tình nguyện viên tham gia vào công tác cứu hộ, ở mọi nơi có thể đột phá, giải cứu những du khách mắc kẹt.
Một bàn tay già nua đột nhiên nắm lấy Du Thư Lãng, một bà lão mái tóc pha sương quỳ bên chân anh, nước mắt đầm đìa, hai tay chắp lại: "Xin cậu, cứu cháu tôi, cứu cháu tôi! Xin cậu đấy!"
Du Thư Lãng không kịp giúp bà đứng dậy, chỉ nói "Đừng nóng vội", rồi cúi xuống để xem chỗ bà lão chỉ.
Trong khoảnh khắc cúi người, bóng dáng xa xăm bất chợt xâm nhập vào tầm mắt, rộng lớn và mạnh mẽ, quen thuộc đến lạ lùng. Du Thư Lãng hơi sững sờ, nhìn lại chỉ thấy những bóng người lộn xộn chồng chéo.
Anh cảm thấy mình bị hoa mắt, vội vàng gác lại suy nghĩ trong chốc lát, mở đèn pin, chiếu vào khe hở vỡ vụn.
Ánh sáng vàng nhạt hình trụ quét qua, Du Thư Lãng rùng mình, nơi chỉ rộng vài mét vuông này, lại đè ép nhiều người như vậy!
Tiếng rên đau, tiếng cầu cứu, sau khi nhìn thấy nguồn sáng từ đèn pin càng thêm thảm thiết. Du Thư Lãng nghe thấy một giọng nói quen thuộc trong đó, ánh sáng đèn pin chiếu tới, anh mở to mắt: "Phó tổng Tiết?"
Tiết Bảo Thiêm cũng giật mình, sau đó giống như thấy người thân gào khóc thảm thiết: "Du Thư Lãng! Chủ nhiệm Du! Cứu tôi với, tôi sắp bị nén chết rồi!"
Du Thư Lãng làm một động tác trấn an, anh nhanh chóng phân tích tình hình của khu vực hẹp này, rồi đưa ra phán đoán.
"Chỗ của anh không thể di chuyển ngay được, sợ là nếu di chuyển thì nơi này sẽ sụp."
"Anh đang ghim thù tôi phải không? Lần trước không cứu tôi, lần này cũng không cứu, chúng ta không phải đã hòa giải rồi sao? Tôi đã đổi WeChat của anh từ 'ngốc nghếch' sang 'bạn bè'." Tiết Bảo Thiêm tựa như bị tổn thương, lau mũi một cái, "Không ngờ tôi mẹ nó cuối cùng vẫn nhầm người!"
Du Thư Lãng không để ý đến hắn, hỏi một người bị thương dễ cứu nhất, sau khi biết chân anh ta bị gỗ đè, liền đứng dậy tìm một tảng đá rộng bằng hai bàn tay, sau đó cẩn thận bò vào không gian chật hẹp.
Dùng đá nâng đỡ khúc gỗ gãy, hướng dẫn người bị thương từ từ rút chân ra, sau đó dùng cách vừa mới cứu người phụ nữ, đưa người bị thương ra khỏi đống đổ nát.
"Đây không phải cháu của tôi." Bà lão lớn tuổi nằm sấp trên mặt đất lạnh giá, chỉ vào bên trong, "Cháu của tôi ở bên trong!"
Du Thư Lãng theo hướng bà chỉ nhìn vào, ánh sáng đèn pin chỉ chiếu vào vài mảnh vải, anh cảm thấy nặng nề trong lòng, đứa trẻ bị đè nặng như vậy, có nghĩa là rất khó để cứu ngay lập tức.
Anh lại cứu được một người bị thương nửa người đầy máu, vai người đó bị một mảnh gỗ nhọn đâm vào, máu tươi không ngừng chảy ra, làm áo lông màu xám nhạt của Du Thư Lãng nhuộm thành một mảnh đỏ thẫm.
Trên mặt cũng dính máu, nhớp nháp không thoải mái, Du Thư Lãng dùng vai chà một cái, lại cúi người xuống.
"Thư Lãng!" Một tiếng hét lớn cùng với gió lạnh đột ngột vang lên, Du Thư Lãng gần như mất sức bỗng dưng bị kéo vào một vòng tay quen thuộc.
"Anh làm sao vậy? Bị thương ở đâu?!" Giọng nói của Phàn Tiêu gần như thay đổi, mắt hắn phủ đầy nước mắt, muốn ôm chặt Du Thư Lãng, lại sợ làm anh đau, "Em đưa anh đến bệnh viện, đừng sợ, đừng sợ bảo bối, bây giờ em sẽ đưa anh đến bệnh viện ngay lập tức! Anh sẽ không sao đâu."
Bóng lưng đó hóa ra thật sự là hắn, không hiểu sao, Du Thư Lãng cảm thấy tròng mắt nóng lên, tâm tư rối bời, không thể nói rõ vui buồn.
Vòng tay này quá quen thuộc, quen đến nỗi anh dựa vào liền mất hết sức lực.
Phàn Tiêu dường như lại muốn bế công chúa, Du Thư Lãng nắm lấy bàn tay lạnh như băng của hắn, nhẹ giọng nói: "Tôi không sao."
Phàn Tiêu đã rơi vào một loại sợ hãi, không tiếp thu được bất cứ thông tin nào từ bên ngoài, nước mắt lã chã tuôn rơi, cố chấp muốn đưa Du Thư Lãng đến bệnh viện.
Du Thư Lãng dùng hai tay ôm lấy mặt Phàn Tiêu, ngón tay lau đi nước mắt của hắn, hơi ấm giao hoà, từng câu từng chữ nói: "Phàn Tiêu, tôi không sao, không bị thương, máu trên người là của người khác, tôi giống cậu, đang cứu người."
Anh nói hai lần, Phàn Tiêu mới dần dần bình tĩnh lại: "Anh không bị thương? Không chết chứ?"
Du Thư Lãng lại lau đi một giọt nước mắt ấm áp, nghiêm túc nói: "Không bị thương, không chết."
Lần này, đến lượt Phàn Tiêu mất sức, hắn lảo đảo lẩm bẩm một câu: "Hù chết tôi rồi."
Bỗng nhiên, hai người cảm thấy đau nhói ở mắt cá chân, cúi đầu nhìn xuống, thì ra là bị một cái gậy nhỏ từ đống đổ nát chọc vào.
"Các người đổi thời gian âu yếm nhau được không, cứu tôi với, tôi mẹ nó sắp thành Nhạc Sơn tiểu Phật rồi."
"Ai?" Phàn Tiêu hỏi.
"Tiết Bảo Thiêm." Du Thư Lãng rời khỏi vòng tay của Phàn Tiêu, lạnh nhạt nói, "Cứu người thôi."
Trong đống đổ nát, Du Thư Lãng vươn tay về phía Tuyết Bảo Thiêm: "Có thể di chuyển không? Bị thương ở đâu?"
Lúc này giọng nói của Tiết Bảo Thiêm lại trở nên trầm thấp: "Không chỗ nào bị thương, có thể di chuyển."
"Đưa tay cho tôi."
Một bàn tay to lớn lạnh lẽo được đưa vào lòng bàn tay của Du Thư Lãng: "Đưa anh ta ra ngoài trước."
Du Thư Lãng mới phản ứng lại, phía sau Tiết Bảo Thiêm còn có người!
Anh bật đèn pin, thấy Tiết Bảo Thiêm cố gắng nghiêng người, lộ ra người đang ở phía sau. Người đó gần như là nằm trên người Tiết Bảo Thiêm, ôm người dưới thân vào lòng. Vì sự che khuất của hiện trường lộn xộn và vấn đề góc độ, Du Thư Lãng không nhìn thấy người này.
"Đưa cậu ta ra ngoài, ông đây, bị đè chết mất, trước đây đè tôi giờ cũng đè tôi, nặng còn hơn cả gỗ."
"Không được." Phàn Tiêu cũng thò nửa người vào từ chối, "Cậu ta ở sau lưng anh, muốn cứu cậu ta thì phải cứu anh trước."
"Con mẹ nó đừng nói linh tinh, cậu có gia thế địa vị gì không? Nghe theo chủ nhiệm Du."
Ánh mắt hy vọng của Tiết Bảo Thiêm đặt trên người Du Thư Lãng, nhưng lại nghe thấy giọng nói bình tĩnh: "Chúng tôi sẽ đưa anh ra ngoài trước, sau đó mới cứu người kia."
Tiết Bảo Thiêm là người duy nhất từ đống đổ nát đi ra mà không hề bị thương. Hắn phủi phủi chiếc áo lông chồn bẩn thỉu, nhếch mông nói với người đàn ông bất tỉnh bên trong: "Bái bai cậu nha, nếu hôm nay cậu may mắn đi gặp Diêm Vương, nhớ nói với ông ấy một tiếng, kiếp sau cậu làm heo làm chó gì cũng được, đừng làm gay nữa, thật là mẹ nó khiến người ta phiền phức muốn chết."
Nói xong, hắn lôi cây gậy nhỏ, đi qua đám đông lộn xộn, không thấy bóng dáng.
Dưới đống đổ nát này chỉ còn lại người đàn ông đứng sau Tiết Bảo Thiêm và cậu bé bị chôn vùi sâu. Bà của cậu bé quỳ trên mặt đất, hai tay chắp lại, chảy nước mắt cầu xin thần linh phù hộ.
"Xe cơ giới đều kẹt trên đường không thể tới được, lúc tôi vào cứu người, thấy đứa trẻ đang chảy máu, sợ rằng không kịp chờ cần cẩu." Du Thư Lãng kéo khóa áo lông ra, "Tôi sẽ vào thăm dò tình huống."
"Em đi cùng anh." Phàn Tiêu cũng cởi áo khoác, "Những người ở phía trước đều đã được cứu ra, bây giờ không gian bên dưới không hề nhỏ, đứa trẻ bị ép sâu, địa hình phức tạp, một mình anh sợ là không tiện cứu người, em đi cùng anh, chúng ta cố gắng lần đầu vào là phải đưa được nó ra ngoài."
"Phàn Tiêu." Du Thư Lãng ngăn hắn lại, vẻ mặt do dự rối rắm.
Phàn Tiêu cười một cái: "Anh cứ coi như em đang làm màu trước mặt anh, lần trước làm màu, chúng ta cũng đã cùng nhau cứu được Thiêm Thiêm, lần này chắc chắn cũng sẽ thành công."
Nói xong, hắn dẫn đầu bò xuống đất, chui vào đống đổ nát. Du Thư Lãng im lặng một chốc, rồi nhanh chóng theo sau.
Bên trong tình hình còn phức tạp hơn dự kiến, hai người bò đến chỗ hẹp nhất, không thể tiến thêm, nhưng vẫn cách cậu bé một cánh tay.
Hơn nữa, trước mặt cậu bé có những mảnh gỗ vụn lớn nhỏ chắn ngang, cơ thể cậu bị kẹt giữa khe hở, máu tươi dưới ánh đèn pin cũng trở nên tái nhợt.
"Nhìn kìa." Ánh sáng đèn pin của Du Thư Lãng tập trung vào một góc, "Chúng ta chỉ cần tiến thêm nửa thân nữa, là có thể dọn sạch mảnh gỗ nhỏ dưới chân đứa trẻ, mở ra một lối đi cứu hộ."
Phàn Tiêu mắc kẹt trong khe hở, hắn nhìn lên nhìn xuống: "Để thò nửa thân vào, chúng ta cần mở rộng lối đi, những mảnh gỗ phía trên không thể chạm vào, chỉ có thể di chuyển những thứ dưới chân chúng ta."
Hắn di chuyển cơ thể lại gần Du Thư Lãng, nhường chỗ mình vừa mới nằm qua, dùng công cụ trong tay để nâng những mảnh gỗ trên mặt đất.
Những mảnh gỗ nhỏ dễ dàng được nâng lên, nhưng khi đến những mảnh gỗ to thì phải từng chút một đập vỡ rồi mới nâng được, những rung động nhỏ nhất cũng có thể gây sập, mỗi động tác của Phàn Tiêu đều như đang đánh cược vào sự chiếu cố của ông trời.
Hắn lại dựa vào Du Thư Lãng, hai cơ thể dán sát vào nhau, qua lớp quần áo mỏng manh trao đổi hơi ấm của nhau.
Hình như kể từ sau khi trò lừa của Phàn Tiêu bị phát hiện, đây là lần họ ở gần nhau nhất. Mặc dù trong thời gian này họ đã từng lên giường với nhau, đã từng cãi vã, đã từng có những khoảnh khắc không khoảng cách, thậm chí là âm khoảng cách, nhưng cũng không thể sánh bằng sự thân mật lúc này.
Du Thư Lãng nhìn mồ hôi của Phàn Tiêu từ thái dương chảy xuống, anh lảng tránh ánh mắt, kìm nén những suy nghĩ không nên có.
"Ưm...!" Phàn Tiêu rên lên một tiếng.
"Có chuyện gì vậy?"
"Không sao, lòng bàn tay đổ mồ hôi, cây đinh sắt trượt khỏi tay mất rồi."
Tiếng đập và tiếng va đập lại vang lên, lòng bàn tay của Phàn Tiêu bị mảnh gỗ sắc nhọn cắt vào nhanh chóng chảy máu.
Mở rộng lối đi, Phàn Tiêu lại tiến thêm nửa người vào phía trước. Hắn dùng tay quét sạch mảnh gỗ vụn dưới chân đứa trẻ, quả nhiên chỗ đó đủ rộng để kéo đứa trẻ ra.
Nhưng góc độ là một vấn đề, kéo mạnh chỉ có thể làm tăng thêm chấn thương cho cậu bé.
Du Thư Lãng lại khó khăn bò về phía trước một chút, ngực và lưng anh đều bị cắt vào, đau nhói.
Anh đưa tay ra, kéo lấy đầu đứa trẻ, sau đó nhìn về phía Phàn Tiêu.
Chỉ một ánh mắt, Phàn Tiêu đã hiểu ý của Du Thư Lãng, họ một người kéo một người giật, có thể giảm thiểu tối đa tổn thương thứ cấp cho đứa trẻ.
Du Thư Lãng nhẹ nhàng gật đầu, tay anh theo đó dùng sức hơn, Phàn Tiêu cũng lúc này phát lực, kéo đứa trẻ ra một chút.
Sau khi cố gắng lặp đi lặp lại hàng chục lần, cuối cùng đứa trẻ cũng được kéo ra ngoài. Phàn Tiêu nghiêng người ôm đứa trẻ vào lòng, từng bước lùi lại, cuối cùng rời khỏi đống đổ nát.
"Đang thở, còn sống." Khi hắn nói ra câu này, đám đông bùng nổ trong tiếng hoan hô nhiệt liệt, bà lão tóc bạc phơ quỳ xuống, hướng về phía Phàn Tiêu, nước mắt lưng tròng: "Bồ Tát phù hộ!"
Phàn Tiêu ôm đứa trẻ chạy về phía xe cứu thương, vừa chạy vừa quay đầu nhìn về phía Du Thư Lãng. Du Thư Lãng đã bò ra khỏi đống đổ nát, lấy ra một điếu thuốc ném vào miệng, vẫy tay với hắn, trên mặt hiện lên ý cười.
Phàn Tiêu ôm đứa trẻ lên xe cứu thương, y tá nhanh chóng đóng cửa xe, cắt đứt ánh mắt của hắn và Du Thư Lãng dù qua ngàn vạn người vẫn dính chặt vào nhau...
Xe cứu thương bật còi lái đi, Du Thư Lãng hai chân mềm nhũn, cả người lảo đảo, thể lực của anh đã hoàn toàn cạn kiệt, không còn khả năng tham gia cứu hộ.
Anh tìm một góc khuất ngồi xuống, bất ngờ phát hiện ra Tiết Bảo Thiêm.
"Không phải anh đã đi rồi sao?" Du Thư Lãng nhàn nhạt hỏi.
"Người đó... thế nào rồi?"
"Ai? Người đằng sau anh? Người đã bảo vệ anh dưới thân mình?" Du Thư Lãng ngả người về sau, thổi ra một làn khói, "Đã được người khác cứu, nghe nói không chết."
Người đàn ông ồn ào thái độ khác thường im lặng rất lâu, sau đó nghiến răng nghiến lợi: "Bảo vệ tôi? Cái tên đó chỉ muốn đè tôi dù cho có chết! Chết tiệt, lần này không chết, lần sau ông đây sẽ giết hắn!"
Đứng dậy đi xa, Tiết Bảo Thiêm vẫn chửi bới: "Diêm Vương tan làm sớm quá, bộ sợ không kịp bắt chuyến xe bus số hai về nhà à?!"
—-------
Hoàng Khải Dân giả vờ ốm để trốn tránh, ở nhà không ra ngoài, cáo già nhờ bà xã ra mặt giúp mình.
Du Thư Lãng thương xót sư mẫu vất vả, dự án lại đang vào thời điểm quan trọng, tất nhiên không thể bỏ mặc, chỉ là không đồng ý với yêu cầu của Hoàng Khải Dân, vị trí Chủ tịch Công ty dược phẩm Trường Lĩnh vẫn còn bỏ trống.
Ngày 15 tháng giêng, chỉ có Du Thư Lãng đến làm việc, tiến hành một loạt thí nghiệm, bận rộn đến 3 giờ chiều anh mới thay quần áo rời khỏi cơ sở nghiên cứu phát triển.
Buổi tối đã hứa đi xem đèn hoa cùng Thiêm Thiêm, cậu bé đã dùng đồng hồ điện thoại gọi tới nhắc anh một lần.
Không khí lễ hội trên phố càng lúc càng sôi nổi, ngay cả ở ngoại ô thành phố, tầm mắt cũng là một mảng đỏ tươi rực rỡ.
Du Thư Lãng đợi xe buýt tại bến, vẫn dựa vào biển số trạm, tâm trí hơi lơ đãng, suy nghĩ linh tinh.
"Pháo hoa đẹp không?" Một giọng nói thiếu niên sắc bén từ rất gần truyền vào trong tai, Du Thư Lãng liếc mắt nhìn, thấy một thiếu niên tuấn lãng đang dựa vào phía bên kia trạm.
Trời lạnh giá, thiếu niên chỉ mặc một chiếc áo bóng chày, quần rách kiểu dáng thời trang, giữa đôi giày bóng rổ AJ bản giới hạn lộ ra một đoạn mắt cá chân trắng ngần. Cậu đeo ba lô, cầm ván trượt, nhai kẹo cao su trong miệng, liếc mắt nhìn sang, hỏi lại: "Pháo hoa đêm mừng năm mới có đẹp không?"
Vai họ chỉ cách nhau một cột sắt, hơi thở phả ra từ miệng dường như có thể hòa quyện vào nhau.
"Đẹp." Du Thư Lãng trả lời một cách chán chường, mắt nhìn xa xăm, trong lòng than phiền, sao xe còn chưa đến?
Thái độ quá mức tùy tiện của Du Thư Lãng rõ ràng đã làm thiếu niên tức giận, giọng nói của cậu lại càng lạnh lùng: "Không xứng."
"Pháo hoa hay người?"
"Cả hai đều không xứng."
Du Thư Lãng không muốn tranh cãi với trẻ con, đúng lúc một chiếc xe buýt vào trạm, không quan tâm đúng sai, anh theo dòng người lên xe, chỉ để lại một câu: "Đợi cậu trưởng thành rồi hãy nói chuyện xứng hay không xứng."
Đêm đến, đèn đuốc nối tiếp, ánh sáng lấp lánh muôn nơi, tựa như phố chợ trên trời.
Lễ hội đèn lồng hàng năm, đúng vào ngày kỷ niệm thành phố, nên càng thêm long trọng.
Quảng trường trung tâm trưng bày hơn mười ngàn chiếc đèn lồng lớn nhỏ, bên cạnh con phố đi bộ lân cận còn tổ chức triển lãm đèn băng, thu hút đông đảo khách tham quan, lưu luyến quên lối về.
Du Thư Lãng ôm Thiêm Thiêm đi trong dòng người có phần vất vả, anh mua cho Thiêm Thiêm một chiếc đèn lồng hình gấu trúc, hiện giờ đã bị chen chúc biến dạng.
Phía trước là đám đông không thấy điểm dừng, Du Thư Lãng đành ôm Thiêm Thiêm rẽ vào con hẻm tối, tìm một nơi tương đối rộng rãi yên tĩnh hơn.
Không ngờ trong ngõ hẻm còn có một quán hoành thánh, và một người thợ làm đèn lồng, thấy đèn lồng hình gấu trúc trong tay Thiêm Thiêm bị móp, người thợ liền chủ động nhận lấy, loay hoay vài cái, con gấu trúc liền trở lại hình dáng ngây thơ đáng yêu như ban đầu.
Thiêm Thiêm vừa ăn hoành thánh nóng hổi, vừa ngồi xổm trước quầy bán đèn lồng vô cùng vui vẻ, Du Thư Lãng thở phào nhẹ nhõm, nghĩ bụng không cần phải chen chúc vào đám đông náo nhiệt kia nữa.
Anh đứng hút thuốc ở đầu hẻm, liên tục có người từ bên cạnh anh ùa về phía chính hội đèn lồng, Du Thư Lãng nhìn dòng người càng lúc càng đông, chậm rãi nhíu mày.
Dòng người giống như một sợi dây, không biết vì sao ở phía trước lại bị buộc một nút thắt. Đám đông vốn di chuyển chậm rãi bắt đầu trở nên tắc nghẽn, người phía trước không thể tiến lên, người phía sau lại không ngừng đổ về.
Có người mất thăng bằng, thân thể nghiêng ngả, không cẩn thận liền bị dòng người đằng sau tràn lên đâm ngã. Như một phản ứng dây chuyền, càng ngày càng nhiều người ngã xuống, hàng vạn đôi chân giẫm đạp lên người họ, tiếng kêu thảm thiết vang lên khắp nơi!
"Đừng chen lấn, có người ngã rồi!"
"Con tôi, con tôi mất tích rồi!"
"Chết tiệt, nguy hiểm lắm, mọi người lùi lại, mau lùi lại!"
Có người cố gắng chạy ra ngoài, nhưng càng có thêm nhiều người không rõ tình hình muốn xông vào trong. Không khí hòa bình và nhiệt liệt bỗng chốc bị phá vỡ, tiếng kêu thảm thiết xé lòng, một lễ kỷ niệm hoành tráng, biến thành một tai nạn hỗn loạn nguy hiểm!
Du Thư Lãng lúc này đang ở một trong những lối vào của quảng trường trung tâm, là nơi đường đi bộ và quảng trường giao nhau, hiển nhiên cũng là nơi có nhiều khách du lịch nhất. Hai bên đường dành riêng cho người đi bộ, cửa hàng trưng bày không gian sắc màu vui nhộn, mọi người huyên náo ồn ào, nên không nghe thấy tiếng kêu thê lương phía trước.
Du Thư Lãng trong lòng đã dấy lên nghi ngờ, cho nên rất cảnh giác. Anh đứng ở vị trí cao hơn, ngay cả khi không nghe thấy tiếng kêu cứu, cũng có thể nhận ra dòng người phía trước dường như có sự bất thường.
Bỗng dưng căng thẳng cơ thể, anh nhìn quanh một lượt, thấy một chiếc thang dựng ở góc tường của một cửa hàng, không nói một lời liền đặt thang vững chắc, nhanh chóng leo lên mái nhà.
Nhìn lên một cái, trái tim anh thắt lại! Phía trước hơn 200 mét đã xảy ra hỗn loạn không thể kiểm soát! Những cánh tay dài của du khách như bị cuốn vào nhau, giống như sinh vật đang cố gắng bò ra từ ngục tối.
Xuống thang, Du Thư Lãng ôm lấy Thiêm Thiêm đẩy cửa một cửa hàng gần đó, vội vàng nói: "Có tai nạn xảy ra phía trước, tôi cần qua đó giúp đỡ, làm phiền bạn chăm sóc đứa nhỏ giúp tôi."
Ra khỏi cửa, anh lại hét lên với người bán đèn hoa và ông lão bán hoành thánh già: "Có tai nạn giẫm đạp xảy ra phía trước, mọi người nhanh chóng trốn vào trong tiệm đi!"
Rẽ ra khỏi ngõ tối, liền thấy du khách vẫn đang cuồn cuộn đổ về hội trường chính, bảy tám thanh niên trông như sinh viên hí hửng đi qua bên cạnh Du Thư Lãng, bị anh ta giơ tay chặn lại.
Du Thư Lãng nói rất nhanh, nhưng vẫn bình tĩnh không hoảng loạn: "Có tai nạn giẫm đạp xảy ra phía trước, bây giờ tôi cần sự giúp đỡ của các bạn..."
Một lát sau, mấy sinh viên nhanh chóng thay đổi hướng đi, theo chỉ dẫn của Du Thư Lãng, dẫn một số du khách vào nhiều ngõ tối để phân luồng.
"Anh ấy nói nhất định không được la hét to tiếng, tránh gây hoảng loạn, không để du khách quay đầu lại, như vậy cũng dễ xảy ra tai nạn giẫm đạp."
Một sinh viên đại học khác gật đầu: "Kéo thêm một số người đến giúp đỡ, anh ấy nói chọn những người trẻ tuổi khỏe mạnh, nhìn có vẻ dễ giao tiếp."
"Vương Khanh Lương đã đi thông báo cho nhân viên an ninh ở cửa vào phố đi bộ chưa?"
"Phải rồi," người nọ nói xong, Vương Khanh Lương liền theo đường nhỏ chạy đi thông báo, bảo nhân viên đừng để khách du lịch vào nữa.
Chờ họ quay đầu lại, đã không còn thấy người đàn ông vừa rồi phân công nhiệm vụ một cách rõ ràng.
Càng đi về phía trước càng khó khăn, Du Thư Lãng ngược dòng người, vài lần suýt bị đẩy ngã.
Chen vào vòng trong, quét tầm mắt một vòng, tình hình còn nghiêm trọng hơn anh nghĩ. Nơi xảy ra tai nạn giẫm đạp là một bậc thang, chỉ rộng ba mét và dài hai mét, nhưng người chồng chất lên người, không biết đã chồng lên bao nhiêu tầng!
Dưới bậc thang cũng có khá nhiều người ngã, diện tích bị giẫm đạp do đám đông hoảng loạn và chen chúc, vẫn đang không ngừng mở rộng.
Tiếng kêu thảm thiết, rên rỉ, khóc lóc, quảng trường này lẽ ra phải chứa đựng niềm vui, lại biến thành địa ngục trần gian.
Đã có nhân viên an ninh tại hiện trường đang sơ tán khách du lịch ở ngoại vi, nhưng do lực lượng hạn chế, hiệu quả không cao.
Mạo hiểm bị giẫm đạp, Du Thư Lãng lập tức tham gia cùng bọn họ.
Rầm! Một tiếng động lớn vang lên từ không xa.
Du Thư Lãng đang sơ tán khách du lịch bỗng nhiên quay đầu nhìn lại, thấy một đài quan sát bằng gỗ cao khoảng ba mét đã sụp đổ!
Tiếng thét chói tai! Đài quan sát không chịu nổi trọng tải, đổ sập xuống cùng với hàng trăm khách du lịch leo lên để tránh bị giẫm đạp, đè lên đám đông đang hoảng sợ phía dưới!
Thế giới của Du Thư Lãng dường như lặng đi trong một khoảnh khắc, từng khuôn mặt hoảng loạn, sợ hãi, hối hận đóng băng lại! Anh bỗng nhiên thấy được cảnh tượng ngày tận thế mà Phàn Tiêu miêu tả, thấy được sự run rẩy và ám ảnh trong lòng mình.
Tiếng thét chói tai làm Du Thư Lãng giật mình tỉnh hồn, anh vội vàng kéo một người đàn ông to lớn mập mạp, đang cố gắng xô đẩy đám đông.
"Đừng hoảng sợ! Hãy rời đi một cách có tổ chức theo hướng dẫn, anh sẽ không sao đâu."
Tình hình tại khu vực cầu thang đã được kiểm soát cơ bản, đội y tế bên ngoài quảng trường đã nhanh chóng đến nơi, lần lượt xử lý và cấp cứu những người bị giẫm đạp.
Và lúc này, Du Thư Lãng đang cố gắng kéo một người phụ nữ bị kẹt dưới đài quan sát ra ngoài.
"Chân chị có thể di chuyển không? Có thể dùng sức không? Tôi sẽ bò vào một chút, chị ôm lấy cổ tôi, chúng ta cùng nhau ra ngoài."
Lúc này, đài quan sát làm từ gỗ và thép đã sụp đổ, một số nơi tạo thành không gian hẹp với mặt đất, có thể sụp đổ thêm nữa bất cứ lúc nào.
Du Thư Lãng đã bò vào, nằm sấp trên đất, để người phụ nữ ôm lấy cổ mình, dẫn dắt cô từng chút một bò ra ngoài.
Sau khi giao người phụ nữ cho những người cứu hộ khác, Du Thư Lãng đỡ eo đứng thẳng lên.
Cảnh tượng trước mắt là một đống đổ nát, cũng có thể gọi là địa ngục trần gian. Khắp nơi là những du khách rơi từ đài quan sát, một số người may mắn chỉ bị thương nhẹ, một số khác ôm chỗ đau quằn quại kêu rên, còn một số thì bất động, nằm trên mặt đất lạnh giá giống như đã say giấc.
Và đó chỉ là những người rơi từ đài cao xuống, còn có nhiều người bị đè dưới đống đổ nát!
Bây giờ, đã có rất nhiều nhân viên an ninh và tình nguyện viên tham gia vào công tác cứu hộ, ở mọi nơi có thể đột phá, giải cứu những du khách mắc kẹt.
Một bàn tay già nua đột nhiên nắm lấy Du Thư Lãng, một bà lão mái tóc pha sương quỳ bên chân anh, nước mắt đầm đìa, hai tay chắp lại: "Xin cậu, cứu cháu tôi, cứu cháu tôi! Xin cậu đấy!"
Du Thư Lãng không kịp giúp bà đứng dậy, chỉ nói "Đừng nóng vội", rồi cúi xuống để xem chỗ bà lão chỉ.
Trong khoảnh khắc cúi người, bóng dáng xa xăm bất chợt xâm nhập vào tầm mắt, rộng lớn và mạnh mẽ, quen thuộc đến lạ lùng. Du Thư Lãng hơi sững sờ, nhìn lại chỉ thấy những bóng người lộn xộn chồng chéo.
Anh cảm thấy mình bị hoa mắt, vội vàng gác lại suy nghĩ trong chốc lát, mở đèn pin, chiếu vào khe hở vỡ vụn.
Ánh sáng vàng nhạt hình trụ quét qua, Du Thư Lãng rùng mình, nơi chỉ rộng vài mét vuông này, lại đè ép nhiều người như vậy!
Tiếng rên đau, tiếng cầu cứu, sau khi nhìn thấy nguồn sáng từ đèn pin càng thêm thảm thiết. Du Thư Lãng nghe thấy một giọng nói quen thuộc trong đó, ánh sáng đèn pin chiếu tới, anh mở to mắt: "Phó tổng Tiết?"
Tiết Bảo Thiêm cũng giật mình, sau đó giống như thấy người thân gào khóc thảm thiết: "Du Thư Lãng! Chủ nhiệm Du! Cứu tôi với, tôi sắp bị nén chết rồi!"
Du Thư Lãng làm một động tác trấn an, anh nhanh chóng phân tích tình hình của khu vực hẹp này, rồi đưa ra phán đoán.
"Chỗ của anh không thể di chuyển ngay được, sợ là nếu di chuyển thì nơi này sẽ sụp."
"Anh đang ghim thù tôi phải không? Lần trước không cứu tôi, lần này cũng không cứu, chúng ta không phải đã hòa giải rồi sao? Tôi đã đổi WeChat của anh từ 'ngốc nghếch' sang 'bạn bè'." Tiết Bảo Thiêm tựa như bị tổn thương, lau mũi một cái, "Không ngờ tôi mẹ nó cuối cùng vẫn nhầm người!"
Du Thư Lãng không để ý đến hắn, hỏi một người bị thương dễ cứu nhất, sau khi biết chân anh ta bị gỗ đè, liền đứng dậy tìm một tảng đá rộng bằng hai bàn tay, sau đó cẩn thận bò vào không gian chật hẹp.
Dùng đá nâng đỡ khúc gỗ gãy, hướng dẫn người bị thương từ từ rút chân ra, sau đó dùng cách vừa mới cứu người phụ nữ, đưa người bị thương ra khỏi đống đổ nát.
"Đây không phải cháu của tôi." Bà lão lớn tuổi nằm sấp trên mặt đất lạnh giá, chỉ vào bên trong, "Cháu của tôi ở bên trong!"
Du Thư Lãng theo hướng bà chỉ nhìn vào, ánh sáng đèn pin chỉ chiếu vào vài mảnh vải, anh cảm thấy nặng nề trong lòng, đứa trẻ bị đè nặng như vậy, có nghĩa là rất khó để cứu ngay lập tức.
Anh lại cứu được một người bị thương nửa người đầy máu, vai người đó bị một mảnh gỗ nhọn đâm vào, máu tươi không ngừng chảy ra, làm áo lông màu xám nhạt của Du Thư Lãng nhuộm thành một mảnh đỏ thẫm.
Trên mặt cũng dính máu, nhớp nháp không thoải mái, Du Thư Lãng dùng vai chà một cái, lại cúi người xuống.
"Thư Lãng!" Một tiếng hét lớn cùng với gió lạnh đột ngột vang lên, Du Thư Lãng gần như mất sức bỗng dưng bị kéo vào một vòng tay quen thuộc.
"Anh làm sao vậy? Bị thương ở đâu?!" Giọng nói của Phàn Tiêu gần như thay đổi, mắt hắn phủ đầy nước mắt, muốn ôm chặt Du Thư Lãng, lại sợ làm anh đau, "Em đưa anh đến bệnh viện, đừng sợ, đừng sợ bảo bối, bây giờ em sẽ đưa anh đến bệnh viện ngay lập tức! Anh sẽ không sao đâu."
Bóng lưng đó hóa ra thật sự là hắn, không hiểu sao, Du Thư Lãng cảm thấy tròng mắt nóng lên, tâm tư rối bời, không thể nói rõ vui buồn.
Vòng tay này quá quen thuộc, quen đến nỗi anh dựa vào liền mất hết sức lực.
Phàn Tiêu dường như lại muốn bế công chúa, Du Thư Lãng nắm lấy bàn tay lạnh như băng của hắn, nhẹ giọng nói: "Tôi không sao."
Phàn Tiêu đã rơi vào một loại sợ hãi, không tiếp thu được bất cứ thông tin nào từ bên ngoài, nước mắt lã chã tuôn rơi, cố chấp muốn đưa Du Thư Lãng đến bệnh viện.
Du Thư Lãng dùng hai tay ôm lấy mặt Phàn Tiêu, ngón tay lau đi nước mắt của hắn, hơi ấm giao hoà, từng câu từng chữ nói: "Phàn Tiêu, tôi không sao, không bị thương, máu trên người là của người khác, tôi giống cậu, đang cứu người."
Anh nói hai lần, Phàn Tiêu mới dần dần bình tĩnh lại: "Anh không bị thương? Không chết chứ?"
Du Thư Lãng lại lau đi một giọt nước mắt ấm áp, nghiêm túc nói: "Không bị thương, không chết."
Lần này, đến lượt Phàn Tiêu mất sức, hắn lảo đảo lẩm bẩm một câu: "Hù chết tôi rồi."
Bỗng nhiên, hai người cảm thấy đau nhói ở mắt cá chân, cúi đầu nhìn xuống, thì ra là bị một cái gậy nhỏ từ đống đổ nát chọc vào.
"Các người đổi thời gian âu yếm nhau được không, cứu tôi với, tôi mẹ nó sắp thành Nhạc Sơn tiểu Phật rồi."
"Ai?" Phàn Tiêu hỏi.
"Tiết Bảo Thiêm." Du Thư Lãng rời khỏi vòng tay của Phàn Tiêu, lạnh nhạt nói, "Cứu người thôi."
Trong đống đổ nát, Du Thư Lãng vươn tay về phía Tuyết Bảo Thiêm: "Có thể di chuyển không? Bị thương ở đâu?"
Lúc này giọng nói của Tiết Bảo Thiêm lại trở nên trầm thấp: "Không chỗ nào bị thương, có thể di chuyển."
"Đưa tay cho tôi."
Một bàn tay to lớn lạnh lẽo được đưa vào lòng bàn tay của Du Thư Lãng: "Đưa anh ta ra ngoài trước."
Du Thư Lãng mới phản ứng lại, phía sau Tiết Bảo Thiêm còn có người!
Anh bật đèn pin, thấy Tiết Bảo Thiêm cố gắng nghiêng người, lộ ra người đang ở phía sau. Người đó gần như là nằm trên người Tiết Bảo Thiêm, ôm người dưới thân vào lòng. Vì sự che khuất của hiện trường lộn xộn và vấn đề góc độ, Du Thư Lãng không nhìn thấy người này.
"Đưa cậu ta ra ngoài, ông đây, bị đè chết mất, trước đây đè tôi giờ cũng đè tôi, nặng còn hơn cả gỗ."
"Không được." Phàn Tiêu cũng thò nửa người vào từ chối, "Cậu ta ở sau lưng anh, muốn cứu cậu ta thì phải cứu anh trước."
"Con mẹ nó đừng nói linh tinh, cậu có gia thế địa vị gì không? Nghe theo chủ nhiệm Du."
Ánh mắt hy vọng của Tiết Bảo Thiêm đặt trên người Du Thư Lãng, nhưng lại nghe thấy giọng nói bình tĩnh: "Chúng tôi sẽ đưa anh ra ngoài trước, sau đó mới cứu người kia."
Tiết Bảo Thiêm là người duy nhất từ đống đổ nát đi ra mà không hề bị thương. Hắn phủi phủi chiếc áo lông chồn bẩn thỉu, nhếch mông nói với người đàn ông bất tỉnh bên trong: "Bái bai cậu nha, nếu hôm nay cậu may mắn đi gặp Diêm Vương, nhớ nói với ông ấy một tiếng, kiếp sau cậu làm heo làm chó gì cũng được, đừng làm gay nữa, thật là mẹ nó khiến người ta phiền phức muốn chết."
Nói xong, hắn lôi cây gậy nhỏ, đi qua đám đông lộn xộn, không thấy bóng dáng.
Dưới đống đổ nát này chỉ còn lại người đàn ông đứng sau Tiết Bảo Thiêm và cậu bé bị chôn vùi sâu. Bà của cậu bé quỳ trên mặt đất, hai tay chắp lại, chảy nước mắt cầu xin thần linh phù hộ.
"Xe cơ giới đều kẹt trên đường không thể tới được, lúc tôi vào cứu người, thấy đứa trẻ đang chảy máu, sợ rằng không kịp chờ cần cẩu." Du Thư Lãng kéo khóa áo lông ra, "Tôi sẽ vào thăm dò tình huống."
"Em đi cùng anh." Phàn Tiêu cũng cởi áo khoác, "Những người ở phía trước đều đã được cứu ra, bây giờ không gian bên dưới không hề nhỏ, đứa trẻ bị ép sâu, địa hình phức tạp, một mình anh sợ là không tiện cứu người, em đi cùng anh, chúng ta cố gắng lần đầu vào là phải đưa được nó ra ngoài."
"Phàn Tiêu." Du Thư Lãng ngăn hắn lại, vẻ mặt do dự rối rắm.
Phàn Tiêu cười một cái: "Anh cứ coi như em đang làm màu trước mặt anh, lần trước làm màu, chúng ta cũng đã cùng nhau cứu được Thiêm Thiêm, lần này chắc chắn cũng sẽ thành công."
Nói xong, hắn dẫn đầu bò xuống đất, chui vào đống đổ nát. Du Thư Lãng im lặng một chốc, rồi nhanh chóng theo sau.
Bên trong tình hình còn phức tạp hơn dự kiến, hai người bò đến chỗ hẹp nhất, không thể tiến thêm, nhưng vẫn cách cậu bé một cánh tay.
Hơn nữa, trước mặt cậu bé có những mảnh gỗ vụn lớn nhỏ chắn ngang, cơ thể cậu bị kẹt giữa khe hở, máu tươi dưới ánh đèn pin cũng trở nên tái nhợt.
"Nhìn kìa." Ánh sáng đèn pin của Du Thư Lãng tập trung vào một góc, "Chúng ta chỉ cần tiến thêm nửa thân nữa, là có thể dọn sạch mảnh gỗ nhỏ dưới chân đứa trẻ, mở ra một lối đi cứu hộ."
Phàn Tiêu mắc kẹt trong khe hở, hắn nhìn lên nhìn xuống: "Để thò nửa thân vào, chúng ta cần mở rộng lối đi, những mảnh gỗ phía trên không thể chạm vào, chỉ có thể di chuyển những thứ dưới chân chúng ta."
Hắn di chuyển cơ thể lại gần Du Thư Lãng, nhường chỗ mình vừa mới nằm qua, dùng công cụ trong tay để nâng những mảnh gỗ trên mặt đất.
Những mảnh gỗ nhỏ dễ dàng được nâng lên, nhưng khi đến những mảnh gỗ to thì phải từng chút một đập vỡ rồi mới nâng được, những rung động nhỏ nhất cũng có thể gây sập, mỗi động tác của Phàn Tiêu đều như đang đánh cược vào sự chiếu cố của ông trời.
Hắn lại dựa vào Du Thư Lãng, hai cơ thể dán sát vào nhau, qua lớp quần áo mỏng manh trao đổi hơi ấm của nhau.
Hình như kể từ sau khi trò lừa của Phàn Tiêu bị phát hiện, đây là lần họ ở gần nhau nhất. Mặc dù trong thời gian này họ đã từng lên giường với nhau, đã từng cãi vã, đã từng có những khoảnh khắc không khoảng cách, thậm chí là âm khoảng cách, nhưng cũng không thể sánh bằng sự thân mật lúc này.
Du Thư Lãng nhìn mồ hôi của Phàn Tiêu từ thái dương chảy xuống, anh lảng tránh ánh mắt, kìm nén những suy nghĩ không nên có.
"Ưm...!" Phàn Tiêu rên lên một tiếng.
"Có chuyện gì vậy?"
"Không sao, lòng bàn tay đổ mồ hôi, cây đinh sắt trượt khỏi tay mất rồi."
Tiếng đập và tiếng va đập lại vang lên, lòng bàn tay của Phàn Tiêu bị mảnh gỗ sắc nhọn cắt vào nhanh chóng chảy máu.
Mở rộng lối đi, Phàn Tiêu lại tiến thêm nửa người vào phía trước. Hắn dùng tay quét sạch mảnh gỗ vụn dưới chân đứa trẻ, quả nhiên chỗ đó đủ rộng để kéo đứa trẻ ra.
Nhưng góc độ là một vấn đề, kéo mạnh chỉ có thể làm tăng thêm chấn thương cho cậu bé.
Du Thư Lãng lại khó khăn bò về phía trước một chút, ngực và lưng anh đều bị cắt vào, đau nhói.
Anh đưa tay ra, kéo lấy đầu đứa trẻ, sau đó nhìn về phía Phàn Tiêu.
Chỉ một ánh mắt, Phàn Tiêu đã hiểu ý của Du Thư Lãng, họ một người kéo một người giật, có thể giảm thiểu tối đa tổn thương thứ cấp cho đứa trẻ.
Du Thư Lãng nhẹ nhàng gật đầu, tay anh theo đó dùng sức hơn, Phàn Tiêu cũng lúc này phát lực, kéo đứa trẻ ra một chút.
Sau khi cố gắng lặp đi lặp lại hàng chục lần, cuối cùng đứa trẻ cũng được kéo ra ngoài. Phàn Tiêu nghiêng người ôm đứa trẻ vào lòng, từng bước lùi lại, cuối cùng rời khỏi đống đổ nát.
"Đang thở, còn sống." Khi hắn nói ra câu này, đám đông bùng nổ trong tiếng hoan hô nhiệt liệt, bà lão tóc bạc phơ quỳ xuống, hướng về phía Phàn Tiêu, nước mắt lưng tròng: "Bồ Tát phù hộ!"
Phàn Tiêu ôm đứa trẻ chạy về phía xe cứu thương, vừa chạy vừa quay đầu nhìn về phía Du Thư Lãng. Du Thư Lãng đã bò ra khỏi đống đổ nát, lấy ra một điếu thuốc ném vào miệng, vẫy tay với hắn, trên mặt hiện lên ý cười.
Phàn Tiêu ôm đứa trẻ lên xe cứu thương, y tá nhanh chóng đóng cửa xe, cắt đứt ánh mắt của hắn và Du Thư Lãng dù qua ngàn vạn người vẫn dính chặt vào nhau...
Xe cứu thương bật còi lái đi, Du Thư Lãng hai chân mềm nhũn, cả người lảo đảo, thể lực của anh đã hoàn toàn cạn kiệt, không còn khả năng tham gia cứu hộ.
Anh tìm một góc khuất ngồi xuống, bất ngờ phát hiện ra Tiết Bảo Thiêm.
"Không phải anh đã đi rồi sao?" Du Thư Lãng nhàn nhạt hỏi.
"Người đó... thế nào rồi?"
"Ai? Người đằng sau anh? Người đã bảo vệ anh dưới thân mình?" Du Thư Lãng ngả người về sau, thổi ra một làn khói, "Đã được người khác cứu, nghe nói không chết."
Người đàn ông ồn ào thái độ khác thường im lặng rất lâu, sau đó nghiến răng nghiến lợi: "Bảo vệ tôi? Cái tên đó chỉ muốn đè tôi dù cho có chết! Chết tiệt, lần này không chết, lần sau ông đây sẽ giết hắn!"
Đứng dậy đi xa, Tiết Bảo Thiêm vẫn chửi bới: "Diêm Vương tan làm sớm quá, bộ sợ không kịp bắt chuyến xe bus số hai về nhà à?!"
—-------