Rốt cuộc người ngoài đều đã đi, nhưng cô cũng mất hết tâm tình ăn cơm. Đồ ăn cũng nguội lạnh hết cả.
"Phục vụ, gói lại giùm tôi. Thanh toán."
Khương Tình nhìn cô gái nhỏ như mất hết sức lực sau cuộc chiến kia thì liền đưa ra quyết định dời chỗ. Hắn gọi phục vụ, dặn dò rồi kéo tay cô đứng dậy đi lên xe đợi.
Thịnh Nhan Tuyền cũng thuận theo, được hắn đưa vào trong xe.
Quả thật chẳng khác nào đi đánh trận, hãi hùng khiếp vía quá.
Cũng may kết quả không đến nổi nào...
Ặc... Cái gì mà không đến nổi nào chứ...
Thịnh Nhan Tuyền nghĩ muốn úp mặt vào hai lòng bàn tay không ngẩng lên nữa thôi. Mà cô cũng làm vậy thật.
Khương Tình im lặng không nói. Thật ra hắn chỉ muốn cho cô thời gian hòa hoãn lại thôi chứ chẳng nghĩ gì cả. Mặc dù những lời Đặng Thanh Hoài nói ít nhiều cũng khiến hắn phải để bụng nhưng chưa đến nổi làm hắn lùi bước. Khương Tình hắn chưa từng e ngại cái gì, hắn chỉ là tôn trọng Thịnh Nhan Tuyền nên mới không nói gì thôi.
Hắn không phải ngu mà không rõ ý đồ của Đặng Thanh Hoài. Nhưng vậy thì sao? Con đường này họ đã đi thì không có lý do nào giữa chừng đã ngừng lại. Hắn cũng không cho phép.
Họ vẫn im lặng như vậy cho đến khi về tới nhà.
Thịnh Nhan Tuyền nhìn người đàn ông đang loay hoay hâm lại thức ăn họ mang về từ nhà hàng mà liên tục thở dài.
"Lại than thở nữa sẽ mau già."
"..."
Thịnh Nhan Tuyền tức cười, nhưng thật ra tâm tình đã thấy tốt hơn. Cô lại đi tới, từ đằng sau ôm lấy thầy, áp mặt vào lưng thầy buồn buồn nói: "Thầy yên tâm đi, em sẽ không già hơn thầy đâu."
Thầy ấy khẽ khựng lại một chút rồi tiếp tục động tác trên tay vừa dịu giọng nói: "Nể tình em lúc nãy biểu hiện không tệ, hay là hôm nay em ở lại tới tối tôi đưa em về, tận tình thưởng cho em."
Mặc dù lời nói ra vẫn thiếu đứng đắn như vậy.
"Thầy đừng có mơ nữa đi!"
Thịnh Nhan Tuyền cụng đầu cái bốp vào lưng thầy rồi buông tay ra muốn đi. Nhưng nửa đường đã bị thầy kéo lại, áp lên kệ bếp hôn nghiến một trận.
Cô hơi sững sốt một chút rồi cũng thuận theo nhắm mắt vươn tay đi ôm cổ thầy đáp lại.
Hai người họ môi lưỡi dây dưa một hồi, đến khi lò vi sóng phát ra một tiếng ting mới buông nhau ra.
Thầy ấy khẽ ôn nhu vuốt nhẹ đôi môi sưng đỏ của cô một cái, lau đi sợi chỉ bạc do họ tạo ra, lại cúi đầu mổ lên đó một cái rồi mới vươn tay qua vai cô mở nắp lò vi sóng lấy thức ăn ra.
"Ăn cơm thôi."
"Em đi lấy chén."
...
Chớp mắt Thịnh Nhan Tuyền đã gặp lại ông thầy của cô được một tháng rưỡi gần hai tháng rồi. Ngần ấy thời gian cũng đã xảy ra rất nhiều chuyện mà cô chẳng thể ngờ tới.
Nhưng nhiêu đó lại chưa phải là hết.
Những khuất mắc tưởng chừng như không thể nào có giữa cô và Ninh Tố Ngọc tựa như một cái dằm cắm trong tim, chưa hóa giải thì mọi chuyện còn chưa thể kết thúc được. Cô lại không thể thẳng thắn hỏi Ninh Tố Ngọc bởi vì cô biết cô nàng sẽ không chịu nói. Cô nàng diễn cả đời, trừ khi đứng được trên đỉnh nhân sinh, lại đạp cô dưới chân, nếu không đến cuối cùng cô nàng sẽ không thôi buông bỏ diễn trò mà nói cho cô biết tất cả đâu.
Cô gặp lại Ninh Tố Ngọc là vào ngày cách thời điểm cô gặp được Khương mẹ khoảng một tuần. Cô chưa đợi được Khương mẹ thì đã gặp lại Ninh Tố Ngọc.
"Nhan Tuyền ở đây!"
Ninh Tố Ngọc vẫn tiếp tục vai diễn bạn tốt của mình. Cô nàng vừa nhìn thấy cô đã nhỏm người lên vẫy tay như thể họ là bạn thật thân thiết.
Thịnh Nhan Tuyền vốn ghét nhất là làm bộ làm tịch cho nên sắc mặt cô rất lạnh nhạt xen lẫn chút bất ngờ nhìn Ninh Tố Ngọc đang ngồi đối diện Đặng Thanh Hoài. Hôm nay vốn dĩ là cô đi gặp Đặng Thanh Hoài, lại không nghĩ rằng Đặng Thanh Hoài sẽ im hơi lặng tiếng kéo theo Ninh Tố Ngọc. Cô nhìn Minh Kiều đã nửa đường đòi theo cô tới, hai cô bạn thân chớp mắt giao lưu với nhau rồi cùng nhau tiến về chỗ họ.
Cô vốn là biết chừng nào cô còn chưa xé rách mặt với Ninh Tố Ngọc thì cái mối quan hệ nửa vời này vẫn sẽ tiếp tục. Nhưng dạo này bình yên quá cô cũng ngán phải lá mặt lá trái thế này với cô nàng. Cô không nghĩ Ninh Tố Ngọc lại ngốc đến mức không cảm nhận được gì, thậm trí là biết cô đã biết gì đó. Nhưng cô nàng vẫn cứ...
"Đây là..."
Đặng Thanh Hoài nhìn Minh Kiều tỏ vẻ. Nhưng chưa đợi Thịnh Nhan Tuyền mở miệng Ninh Tố Ngọc đã cướp lời trước: "Minh Kiều! Đã lâu không gặp."
"Đã lâu không gặp, cậu thay đổi thật nhiều, Tố Ngọc."
Minh Kiều ngoài cười trong không cười nhìn cô nàng tự nhiên đáp lại.
"Thanh Hoài, đây là Minh Kiều, bạn cấp ba của Nhan Tuyền đó. Hai người sao lại đi chung vậy?"
Ninh Tố Ngọc lại như không nhìn thấy biểu hiện của Minh Kiều mà tự nhiên như người trong nhà giới thiệu Minh Kiều với Đặng Thanh Hoài. Câu sau cô nàng lại quay qua ngờ vực nhìn hai người Thịnh Nhan Tuyền.
"Chúng tôi thi vào cùng trường."
Thịnh Nhan Tuyền đơn giản nói, không nhìn vẻ kinh ngạc của cô nàng mà ngồi xuống bên cạnh Đặng Thanh Hoài. Minh Kiều lại ngồi bên cạnh Ninh Tố Ngọc.
Ninh Tố Ngọc có vẻ không biết thật nên biểu hiện rất ngạc nhiên, sau đó lại niềm nở nói: "Như vậy tốt quá rồi. Cậu không biết, tôi ở trong trường chẳng quen thuộc ai, thật là hoài niệm ngày xưa quá chừng."
Hai người Tuyền - Kiều đánh mắt nhìn nhau, sau đó im lặng đạt thành nhận thức rồi bắt đầu tự nhiên đối đáp lại Ninh Tố Ngọc, như thế họ thật thân quen vậy.
Thật ra Minh Kiều biết Ninh Tố Ngọc, cũng có thể xem là quen. Thời cấp ba họ học chung trường với nhau kia mà. Nhưng Minh Kiều và Thịnh Nhan Tuyền chung lớp, còn Ninh Tố Ngọc lại khác lớp. Cô nàng cũng có hay đi tìm Thịnh Nhan Tuyền, sau đó thì tiếp xúc gần với Minh Kiều. Trước đây Minh Kiều cảm thấy cô gái này làm người giống như u lan được nuôi trong nhà kính, cực kỳ yểu điệu. Minh Kiều sinh ra đã thiếu cái sự nữ tính, cho nên cô nàng đối với Ninh Tố Ngọc khá là hâm mộ mặc dù cô cảm thấy Thịnh Nhan Tuyền mới là tiểu thư chính gốc. Sự nữ tính của Thịnh Nhan Tuyền chẳng cần cố gắng gì đã có thể bày ra, còn Ninh Tố Ngọc thì cứ như rất cố gắng để duy trì hình tường. Nhưng cô cũng công nhận cái sự cố gắng của cô nàng mà đối xử với cô nàng khá mềm mỏng.
Ngẫm lại thì Ninh Tố Ngọc đã từng vì tiếp cận Thịnh Nhan Tuyền mà qua lại bán thảm với Minh Kiều cô. Giờ Minh Kiều mới thấy thật ra cô nàng đã diễn cái vai bạn bè thâm tình kia lâu như vậy rồi. May mà bản thân chưa có bị cô nàng bán đi còn giúp cô nàng đếm tiền. Này có một phần là vì thái độ Thịnh Nhan Tuyền rất cứng rắn, không phải muốn khuyên là khuyên được. Cô cũng cảm thấy không thể xen vào nên chưa từng giúp Ninh Tố Ngọc cái gì. Cùng lắm chỉ an ủi cô nàng mà thôi.
"Nhan Tuyền, cậu không giận tôi đấy chứ."
Đương lúc đó Đặng Thanh Hoài ấp úng một hồi rồi không nhịn được ngập ngừng hỏi.
Thịnh Nhan Tuyền thản nhiên liếc hắn: "Tôi mà giận thì hôm nay đã không đến đây."
Đặng Thanh Hoài chưa kịp thở phào nhẹ nhõm đã lại nghe cô nói: "Nhưng lúc đó tôi thật có giận. Cậu xuýt là làm tôi đứng cả tim."
"Xin lỗi, tôi bí quá hòa liều, lại cảm thấy không làm gì tôi sẽ hối hận."
Đặng Thanh Hoài cười buồn.
"Nhan Tuyền, cậu đừng giận cậu ấy nữa. Cậu ấy cũng chỉ là muốn giúp cậu thôi."
Ninh Tố Ngọc bỗng nhiên lên tiếng khiến Thịnh Nhan Tuyền giật mình. Cô nhìn Ninh Tố Ngọc nhưng lại nhìn Đặng Thanh Hoài ngờ vực hỏi: "Cậu nói cho cậu ấy biết rồi?"
Đặng Thanh Hoài lại không hiểu ý tứ ẩn giấu trong ánh mắt và lời nói của Thịnh Nhan Tuyền mà chỉ cười khổ: "Tôi sợ cậu giận thật cho nên muốn tìm người làm đồng minh. Lỡ cậu có giận thì Tố Ngọc cũng có thể nói đỡ cho tôi. Cho nên tôi mới đưa cậu ấy đến đây. Mà quả thật cậu đã giận, nếu không đã không dẫn theo người khác đến. Là sợ hiềm nghi khiến anh ta ghen sao?"
Hắn cười yếu ớt. Thịnh Nhan Tuyền lại không nói có đúng hay không. Ngược lại là Ninh Tố Ngọc nắm bắt thời cơ rất tốt, liền lên tiếng cứu vãn tình huống: "Nhan Tuyền, Thanh Hoài chỉ là có ý tốt thôi. Cậu sẽ không đến mức vì một người mới quen mà giận cậu ấy chứ. Hai người là thanh mai trúc mã lớn lên bên nhau mà. Chúng tôi đều muốn tốt cho cậu."
Minh Kiều mém thì bật cười. Cô nàng vội vàng nâng ly trà sữa lên nhấp một ngụm hòng che giấu.
Mấy ngón tay đang đặt ở dưới bàn của Thịnh Nhan Tuyền thì hơi co lại, ngoài mặt thì cô nói: "Cậu nói đúng."
Một lời đồng tình không mặn không nhạt, đến cả Đặng Thanh Hoài còn cảm thấy cô qua loa có lệ. Cố tình Ninh Tố Ngọc lại xem như không thấy, cô nàng hùa theo: "Tôi biết mà."
"Tôi đã nói cậu đừng lo mà cậu không nghe. Tôi biết Nhan Tuyền là người miệng cứng lòng mềm."
Cô nàng còn quay qua Đặng Thanh Hoài tỏ vẻ khiến cậu ta cười gãi mũi. Sau đó thì tỏ ra cảm thán nói: "Tôi vẫn luôn cho rằng hai người sẽ đến với nhau, cho dù Thanh Hoài đã chuyển đi. Thanh Hoài cậu còn nhớ Lâm Thiệu không? Cậu ta cũng thích Nhan Tuyền đó, còn tỏ tình với cậu ấy nữa. Nhưng cậu ấy không đồng ý, là vì cậu đó."
Cô nàng ngây thơ nói, hoàn toàn làm lơ ánh mắt lạnh lùng của Thịnh Nhan Tuyền.
"Phục vụ, gói lại giùm tôi. Thanh toán."
Khương Tình nhìn cô gái nhỏ như mất hết sức lực sau cuộc chiến kia thì liền đưa ra quyết định dời chỗ. Hắn gọi phục vụ, dặn dò rồi kéo tay cô đứng dậy đi lên xe đợi.
Thịnh Nhan Tuyền cũng thuận theo, được hắn đưa vào trong xe.
Quả thật chẳng khác nào đi đánh trận, hãi hùng khiếp vía quá.
Cũng may kết quả không đến nổi nào...
Ặc... Cái gì mà không đến nổi nào chứ...
Thịnh Nhan Tuyền nghĩ muốn úp mặt vào hai lòng bàn tay không ngẩng lên nữa thôi. Mà cô cũng làm vậy thật.
Khương Tình im lặng không nói. Thật ra hắn chỉ muốn cho cô thời gian hòa hoãn lại thôi chứ chẳng nghĩ gì cả. Mặc dù những lời Đặng Thanh Hoài nói ít nhiều cũng khiến hắn phải để bụng nhưng chưa đến nổi làm hắn lùi bước. Khương Tình hắn chưa từng e ngại cái gì, hắn chỉ là tôn trọng Thịnh Nhan Tuyền nên mới không nói gì thôi.
Hắn không phải ngu mà không rõ ý đồ của Đặng Thanh Hoài. Nhưng vậy thì sao? Con đường này họ đã đi thì không có lý do nào giữa chừng đã ngừng lại. Hắn cũng không cho phép.
Họ vẫn im lặng như vậy cho đến khi về tới nhà.
Thịnh Nhan Tuyền nhìn người đàn ông đang loay hoay hâm lại thức ăn họ mang về từ nhà hàng mà liên tục thở dài.
"Lại than thở nữa sẽ mau già."
"..."
Thịnh Nhan Tuyền tức cười, nhưng thật ra tâm tình đã thấy tốt hơn. Cô lại đi tới, từ đằng sau ôm lấy thầy, áp mặt vào lưng thầy buồn buồn nói: "Thầy yên tâm đi, em sẽ không già hơn thầy đâu."
Thầy ấy khẽ khựng lại một chút rồi tiếp tục động tác trên tay vừa dịu giọng nói: "Nể tình em lúc nãy biểu hiện không tệ, hay là hôm nay em ở lại tới tối tôi đưa em về, tận tình thưởng cho em."
Mặc dù lời nói ra vẫn thiếu đứng đắn như vậy.
"Thầy đừng có mơ nữa đi!"
Thịnh Nhan Tuyền cụng đầu cái bốp vào lưng thầy rồi buông tay ra muốn đi. Nhưng nửa đường đã bị thầy kéo lại, áp lên kệ bếp hôn nghiến một trận.
Cô hơi sững sốt một chút rồi cũng thuận theo nhắm mắt vươn tay đi ôm cổ thầy đáp lại.
Hai người họ môi lưỡi dây dưa một hồi, đến khi lò vi sóng phát ra một tiếng ting mới buông nhau ra.
Thầy ấy khẽ ôn nhu vuốt nhẹ đôi môi sưng đỏ của cô một cái, lau đi sợi chỉ bạc do họ tạo ra, lại cúi đầu mổ lên đó một cái rồi mới vươn tay qua vai cô mở nắp lò vi sóng lấy thức ăn ra.
"Ăn cơm thôi."
"Em đi lấy chén."
...
Chớp mắt Thịnh Nhan Tuyền đã gặp lại ông thầy của cô được một tháng rưỡi gần hai tháng rồi. Ngần ấy thời gian cũng đã xảy ra rất nhiều chuyện mà cô chẳng thể ngờ tới.
Nhưng nhiêu đó lại chưa phải là hết.
Những khuất mắc tưởng chừng như không thể nào có giữa cô và Ninh Tố Ngọc tựa như một cái dằm cắm trong tim, chưa hóa giải thì mọi chuyện còn chưa thể kết thúc được. Cô lại không thể thẳng thắn hỏi Ninh Tố Ngọc bởi vì cô biết cô nàng sẽ không chịu nói. Cô nàng diễn cả đời, trừ khi đứng được trên đỉnh nhân sinh, lại đạp cô dưới chân, nếu không đến cuối cùng cô nàng sẽ không thôi buông bỏ diễn trò mà nói cho cô biết tất cả đâu.
Cô gặp lại Ninh Tố Ngọc là vào ngày cách thời điểm cô gặp được Khương mẹ khoảng một tuần. Cô chưa đợi được Khương mẹ thì đã gặp lại Ninh Tố Ngọc.
"Nhan Tuyền ở đây!"
Ninh Tố Ngọc vẫn tiếp tục vai diễn bạn tốt của mình. Cô nàng vừa nhìn thấy cô đã nhỏm người lên vẫy tay như thể họ là bạn thật thân thiết.
Thịnh Nhan Tuyền vốn ghét nhất là làm bộ làm tịch cho nên sắc mặt cô rất lạnh nhạt xen lẫn chút bất ngờ nhìn Ninh Tố Ngọc đang ngồi đối diện Đặng Thanh Hoài. Hôm nay vốn dĩ là cô đi gặp Đặng Thanh Hoài, lại không nghĩ rằng Đặng Thanh Hoài sẽ im hơi lặng tiếng kéo theo Ninh Tố Ngọc. Cô nhìn Minh Kiều đã nửa đường đòi theo cô tới, hai cô bạn thân chớp mắt giao lưu với nhau rồi cùng nhau tiến về chỗ họ.
Cô vốn là biết chừng nào cô còn chưa xé rách mặt với Ninh Tố Ngọc thì cái mối quan hệ nửa vời này vẫn sẽ tiếp tục. Nhưng dạo này bình yên quá cô cũng ngán phải lá mặt lá trái thế này với cô nàng. Cô không nghĩ Ninh Tố Ngọc lại ngốc đến mức không cảm nhận được gì, thậm trí là biết cô đã biết gì đó. Nhưng cô nàng vẫn cứ...
"Đây là..."
Đặng Thanh Hoài nhìn Minh Kiều tỏ vẻ. Nhưng chưa đợi Thịnh Nhan Tuyền mở miệng Ninh Tố Ngọc đã cướp lời trước: "Minh Kiều! Đã lâu không gặp."
"Đã lâu không gặp, cậu thay đổi thật nhiều, Tố Ngọc."
Minh Kiều ngoài cười trong không cười nhìn cô nàng tự nhiên đáp lại.
"Thanh Hoài, đây là Minh Kiều, bạn cấp ba của Nhan Tuyền đó. Hai người sao lại đi chung vậy?"
Ninh Tố Ngọc lại như không nhìn thấy biểu hiện của Minh Kiều mà tự nhiên như người trong nhà giới thiệu Minh Kiều với Đặng Thanh Hoài. Câu sau cô nàng lại quay qua ngờ vực nhìn hai người Thịnh Nhan Tuyền.
"Chúng tôi thi vào cùng trường."
Thịnh Nhan Tuyền đơn giản nói, không nhìn vẻ kinh ngạc của cô nàng mà ngồi xuống bên cạnh Đặng Thanh Hoài. Minh Kiều lại ngồi bên cạnh Ninh Tố Ngọc.
Ninh Tố Ngọc có vẻ không biết thật nên biểu hiện rất ngạc nhiên, sau đó lại niềm nở nói: "Như vậy tốt quá rồi. Cậu không biết, tôi ở trong trường chẳng quen thuộc ai, thật là hoài niệm ngày xưa quá chừng."
Hai người Tuyền - Kiều đánh mắt nhìn nhau, sau đó im lặng đạt thành nhận thức rồi bắt đầu tự nhiên đối đáp lại Ninh Tố Ngọc, như thế họ thật thân quen vậy.
Thật ra Minh Kiều biết Ninh Tố Ngọc, cũng có thể xem là quen. Thời cấp ba họ học chung trường với nhau kia mà. Nhưng Minh Kiều và Thịnh Nhan Tuyền chung lớp, còn Ninh Tố Ngọc lại khác lớp. Cô nàng cũng có hay đi tìm Thịnh Nhan Tuyền, sau đó thì tiếp xúc gần với Minh Kiều. Trước đây Minh Kiều cảm thấy cô gái này làm người giống như u lan được nuôi trong nhà kính, cực kỳ yểu điệu. Minh Kiều sinh ra đã thiếu cái sự nữ tính, cho nên cô nàng đối với Ninh Tố Ngọc khá là hâm mộ mặc dù cô cảm thấy Thịnh Nhan Tuyền mới là tiểu thư chính gốc. Sự nữ tính của Thịnh Nhan Tuyền chẳng cần cố gắng gì đã có thể bày ra, còn Ninh Tố Ngọc thì cứ như rất cố gắng để duy trì hình tường. Nhưng cô cũng công nhận cái sự cố gắng của cô nàng mà đối xử với cô nàng khá mềm mỏng.
Ngẫm lại thì Ninh Tố Ngọc đã từng vì tiếp cận Thịnh Nhan Tuyền mà qua lại bán thảm với Minh Kiều cô. Giờ Minh Kiều mới thấy thật ra cô nàng đã diễn cái vai bạn bè thâm tình kia lâu như vậy rồi. May mà bản thân chưa có bị cô nàng bán đi còn giúp cô nàng đếm tiền. Này có một phần là vì thái độ Thịnh Nhan Tuyền rất cứng rắn, không phải muốn khuyên là khuyên được. Cô cũng cảm thấy không thể xen vào nên chưa từng giúp Ninh Tố Ngọc cái gì. Cùng lắm chỉ an ủi cô nàng mà thôi.
"Nhan Tuyền, cậu không giận tôi đấy chứ."
Đương lúc đó Đặng Thanh Hoài ấp úng một hồi rồi không nhịn được ngập ngừng hỏi.
Thịnh Nhan Tuyền thản nhiên liếc hắn: "Tôi mà giận thì hôm nay đã không đến đây."
Đặng Thanh Hoài chưa kịp thở phào nhẹ nhõm đã lại nghe cô nói: "Nhưng lúc đó tôi thật có giận. Cậu xuýt là làm tôi đứng cả tim."
"Xin lỗi, tôi bí quá hòa liều, lại cảm thấy không làm gì tôi sẽ hối hận."
Đặng Thanh Hoài cười buồn.
"Nhan Tuyền, cậu đừng giận cậu ấy nữa. Cậu ấy cũng chỉ là muốn giúp cậu thôi."
Ninh Tố Ngọc bỗng nhiên lên tiếng khiến Thịnh Nhan Tuyền giật mình. Cô nhìn Ninh Tố Ngọc nhưng lại nhìn Đặng Thanh Hoài ngờ vực hỏi: "Cậu nói cho cậu ấy biết rồi?"
Đặng Thanh Hoài lại không hiểu ý tứ ẩn giấu trong ánh mắt và lời nói của Thịnh Nhan Tuyền mà chỉ cười khổ: "Tôi sợ cậu giận thật cho nên muốn tìm người làm đồng minh. Lỡ cậu có giận thì Tố Ngọc cũng có thể nói đỡ cho tôi. Cho nên tôi mới đưa cậu ấy đến đây. Mà quả thật cậu đã giận, nếu không đã không dẫn theo người khác đến. Là sợ hiềm nghi khiến anh ta ghen sao?"
Hắn cười yếu ớt. Thịnh Nhan Tuyền lại không nói có đúng hay không. Ngược lại là Ninh Tố Ngọc nắm bắt thời cơ rất tốt, liền lên tiếng cứu vãn tình huống: "Nhan Tuyền, Thanh Hoài chỉ là có ý tốt thôi. Cậu sẽ không đến mức vì một người mới quen mà giận cậu ấy chứ. Hai người là thanh mai trúc mã lớn lên bên nhau mà. Chúng tôi đều muốn tốt cho cậu."
Minh Kiều mém thì bật cười. Cô nàng vội vàng nâng ly trà sữa lên nhấp một ngụm hòng che giấu.
Mấy ngón tay đang đặt ở dưới bàn của Thịnh Nhan Tuyền thì hơi co lại, ngoài mặt thì cô nói: "Cậu nói đúng."
Một lời đồng tình không mặn không nhạt, đến cả Đặng Thanh Hoài còn cảm thấy cô qua loa có lệ. Cố tình Ninh Tố Ngọc lại xem như không thấy, cô nàng hùa theo: "Tôi biết mà."
"Tôi đã nói cậu đừng lo mà cậu không nghe. Tôi biết Nhan Tuyền là người miệng cứng lòng mềm."
Cô nàng còn quay qua Đặng Thanh Hoài tỏ vẻ khiến cậu ta cười gãi mũi. Sau đó thì tỏ ra cảm thán nói: "Tôi vẫn luôn cho rằng hai người sẽ đến với nhau, cho dù Thanh Hoài đã chuyển đi. Thanh Hoài cậu còn nhớ Lâm Thiệu không? Cậu ta cũng thích Nhan Tuyền đó, còn tỏ tình với cậu ấy nữa. Nhưng cậu ấy không đồng ý, là vì cậu đó."
Cô nàng ngây thơ nói, hoàn toàn làm lơ ánh mắt lạnh lùng của Thịnh Nhan Tuyền.