Tóm lại Thịnh Nhan Tuyền chẳng kịp suy nghĩ nguyên nhân tại sao cô lại phải dính vào chuyện này. Cô cho rằng mình không phải vì Ninh Tố Ngọc, nhưng cô cũng không có nghĩ nữa mà nói: "Chính bởi vì biết nên em mới còn ngồi ở đây nói chuyện với thầy đó."
"Ồ? Vậy nếu tôi thật sự như người ta đồn thì em tính làm sao?"
"!!"
Thịnh Nhan Tuyền gần như đứng bật dậy mở to mắt trừng trừng nhìn hắn. Nhưng bên trong không phải là không dám tin mà là giận dữ. Giận hắn lúc này rồi mà còn đùa được. Lời đó lại có thể đem ra đùa được hay sao???
Khương Tình không nhận ra cảm xúc trong đôi mắt mình dịu đi khi nhìn cô gái nhỏ. Hắn cũng không chọc cô nữa mà có phần dỗ dành nói: "Uống nước đi đã. Đầu em sắp bốc khói rồi."
Sau đó hắn nhìn cô gái nhỏ hung tợn trừng hắn một trận, một hơi nốc hết ly nước đến mức giọt nước tràn ra khóe miệng lại bị cô dữ dằn dùng tay lau đi như côn đồ ngoài chợ mà không nhịn được lắc đầu bật cười. Nhưng hắn cũng nương theo đó mà nói: "Đại loại là Tố Ngọc bỗng nhiên nhìn thấy ở gần dốc núi có cái bóng trắng nên sợ hãi đâm vào người tôi."
"..."
Đại thể là hắn nói quá nhanh, quá đơn giản nên nhất thời Thịnh Nhan Tuyền không biết nói sao về cảm xúc của mình lúc này nữa.
Thật ra cô cũng lờ mờ đoán được chuyện có lẽ cũng đơn giản thôi, như cái cách thầy ấy nói lúc này vậy. Tuy cô không biết phản ứng đầu tiên của con người ta khi nhìn thấy ma là thế nào, liệu có giống Ninh Tố Ngọc không, nhưng mà lý do này cô không biết làm sao để phản bác. Mà cảm xúc của cô kỳ quái vậy có lẽ là do sự tình nó đơn giản như thế. Cô vừa câm nín vừa cảm thấy nhẹ nhõm. Nhưng sau đó chuyện khó hiểu cũng hiện lên trong đầu cô.
Chỉ là nó không liên quan đến người trước mặt nên cô không nói nữa.
Khương Tình nhìn cô im lặng như vậy không hiểu sao lại thấy buồn cười.
Nhưng hắn còn chưa kịp nói gì đã nghe cô hỏi: "Thầy định làm sao?"
"Hả?"
Làm sao là làm gì?
Khương Tình bị cô hỏi đến mụ đầu, quả thật là không kịp phản ứng.
Thịnh Nhan Tuyền lại muốn đập hắn một trận ra bã. Cô nín nhịn một hồi rồi mới mở miệng gằn từng chữ: "Thầy không định mặc kệ mọi chuyện đó chứ? Thầy có biết làm không khéo..."
"Vậy em nói tôi phải làm gì?"
"..."
Khương Tình nhìn cô câm nín mà cười bất đắc dĩ.
"Thì..."
Thịnh Nhan Tuyền nói được một chữ rồi không nói tiếp nữa. Vậy mà Khương Tình vẫn hiểu khó khăn của cô: "Tôi nghĩ cho dù tôi có đứng trước mặt mọi người thề thốt thì cũng chưa chắc họ đã tin."
Bản thân hắn còn cảm thấy chuyện này quá mức lố lăng huống chi là Thịnh Nhan Tuyền. Nhưng cố tình nó cứ khó xử như vậy dù mọi chuyện rất đơn giản.
Thịnh Nhan Tuyền mấp mấy môi một hồi lại vẫn không nói ra được lời nào. Không phải cô không nghĩ tới để Ninh Tố Ngọc đi đính chính. Nhưng đâu phải Ninh Tố Ngọc chưa từng có cơ hội nói rõ, vậy mà cô nàng lại không nói. Hiện tại nói người ta chưa chắc đã tin, còn sẽ cho rằng họ phản cung là vì để đánh tan lời đồn mà không phải sự thật. Họ đã bỏ lỡ thời cơ tốt nhất để giải thích rồi, hiện tại thầy ấy có nói gì cũng khó mà rửa được tội danh chứ chưa nói Ninh Tố Ngọc còn không làm ra trò trống gì. Cho dù họ nói thẳng ra lý do ban đầu thì sao, cũng chưa chắc chứng minh được thầy ấy không có ý với học trò của mình. Nếu không ai lại đi ôm ôm ấp ấp như thế với học trò? Sao không phải là cái gì mà phải là ôm? Thịnh Nhan Tuyền thật muốn quay về quá khứ đi bổ não Ninh Tố Ngọc ra.
Bây giờ kiểu gì vết nhơ này thầy cũng sẽ rửa không trôi cho dù có dùng cách thức công khai giải thích. Bản thân cô sống ở đây bao nhiêu lâu tự nhiên hiểu bản tính thích tọc mạch của người nơi này. Có đôi khi bản thân họ đều biết chuyện chả có gì, chỉ cho là lời chót lưỡi đầu môi lúc nhàm chán, cũng chẳng nghĩ nó ảnh hưởng thanh danh của người khác. Đáng hận như vậy đấy.
Cả một buổi chiều hôm đó cô nghĩ mãi mà vẫn không nghĩ ra được cách nào chu toàn.
Bởi vì họ không học toán hình vào buổi tối nên hôm đó cô cũng được về sớm, nhưng cô vẫn là không nghĩ ra cách. Mặc dù thứ khiến cô khó hiểu nhất là thái độ của Ninh Tố Ngọc.
Tại sao vậy?
Tại vì Ninh Tố Ngọc chưa từng nói lời nào với cô về chuyện này. Cô không tin Ninh Tố Ngọc không biết, kiểu gì ở khu đó cũng đã đồn ầm lên rồi.
Vậy tại sao Ninh Tố Ngọc lại giả bộ như không có chuyện gì?
Buổi tối lúc ăn cơm ba cô có nói với cô: "Buổi chiều Tố Ngọc có đến tìm con đi học nhưng ba nói con đi trước rồi."
"Dạ."
Thịnh Nhan Tuyền thờ ơ đáp lại, thực chất cô đang đợi ông nói tiếp. Quả nhiên sau đó cô nghe ông nói: "Ba thấy biểu hiện của nó cũng bình thường."
"Ồ? Vậy nếu tôi thật sự như người ta đồn thì em tính làm sao?"
"!!"
Thịnh Nhan Tuyền gần như đứng bật dậy mở to mắt trừng trừng nhìn hắn. Nhưng bên trong không phải là không dám tin mà là giận dữ. Giận hắn lúc này rồi mà còn đùa được. Lời đó lại có thể đem ra đùa được hay sao???
Khương Tình không nhận ra cảm xúc trong đôi mắt mình dịu đi khi nhìn cô gái nhỏ. Hắn cũng không chọc cô nữa mà có phần dỗ dành nói: "Uống nước đi đã. Đầu em sắp bốc khói rồi."
Sau đó hắn nhìn cô gái nhỏ hung tợn trừng hắn một trận, một hơi nốc hết ly nước đến mức giọt nước tràn ra khóe miệng lại bị cô dữ dằn dùng tay lau đi như côn đồ ngoài chợ mà không nhịn được lắc đầu bật cười. Nhưng hắn cũng nương theo đó mà nói: "Đại loại là Tố Ngọc bỗng nhiên nhìn thấy ở gần dốc núi có cái bóng trắng nên sợ hãi đâm vào người tôi."
"..."
Đại thể là hắn nói quá nhanh, quá đơn giản nên nhất thời Thịnh Nhan Tuyền không biết nói sao về cảm xúc của mình lúc này nữa.
Thật ra cô cũng lờ mờ đoán được chuyện có lẽ cũng đơn giản thôi, như cái cách thầy ấy nói lúc này vậy. Tuy cô không biết phản ứng đầu tiên của con người ta khi nhìn thấy ma là thế nào, liệu có giống Ninh Tố Ngọc không, nhưng mà lý do này cô không biết làm sao để phản bác. Mà cảm xúc của cô kỳ quái vậy có lẽ là do sự tình nó đơn giản như thế. Cô vừa câm nín vừa cảm thấy nhẹ nhõm. Nhưng sau đó chuyện khó hiểu cũng hiện lên trong đầu cô.
Chỉ là nó không liên quan đến người trước mặt nên cô không nói nữa.
Khương Tình nhìn cô im lặng như vậy không hiểu sao lại thấy buồn cười.
Nhưng hắn còn chưa kịp nói gì đã nghe cô hỏi: "Thầy định làm sao?"
"Hả?"
Làm sao là làm gì?
Khương Tình bị cô hỏi đến mụ đầu, quả thật là không kịp phản ứng.
Thịnh Nhan Tuyền lại muốn đập hắn một trận ra bã. Cô nín nhịn một hồi rồi mới mở miệng gằn từng chữ: "Thầy không định mặc kệ mọi chuyện đó chứ? Thầy có biết làm không khéo..."
"Vậy em nói tôi phải làm gì?"
"..."
Khương Tình nhìn cô câm nín mà cười bất đắc dĩ.
"Thì..."
Thịnh Nhan Tuyền nói được một chữ rồi không nói tiếp nữa. Vậy mà Khương Tình vẫn hiểu khó khăn của cô: "Tôi nghĩ cho dù tôi có đứng trước mặt mọi người thề thốt thì cũng chưa chắc họ đã tin."
Bản thân hắn còn cảm thấy chuyện này quá mức lố lăng huống chi là Thịnh Nhan Tuyền. Nhưng cố tình nó cứ khó xử như vậy dù mọi chuyện rất đơn giản.
Thịnh Nhan Tuyền mấp mấy môi một hồi lại vẫn không nói ra được lời nào. Không phải cô không nghĩ tới để Ninh Tố Ngọc đi đính chính. Nhưng đâu phải Ninh Tố Ngọc chưa từng có cơ hội nói rõ, vậy mà cô nàng lại không nói. Hiện tại nói người ta chưa chắc đã tin, còn sẽ cho rằng họ phản cung là vì để đánh tan lời đồn mà không phải sự thật. Họ đã bỏ lỡ thời cơ tốt nhất để giải thích rồi, hiện tại thầy ấy có nói gì cũng khó mà rửa được tội danh chứ chưa nói Ninh Tố Ngọc còn không làm ra trò trống gì. Cho dù họ nói thẳng ra lý do ban đầu thì sao, cũng chưa chắc chứng minh được thầy ấy không có ý với học trò của mình. Nếu không ai lại đi ôm ôm ấp ấp như thế với học trò? Sao không phải là cái gì mà phải là ôm? Thịnh Nhan Tuyền thật muốn quay về quá khứ đi bổ não Ninh Tố Ngọc ra.
Bây giờ kiểu gì vết nhơ này thầy cũng sẽ rửa không trôi cho dù có dùng cách thức công khai giải thích. Bản thân cô sống ở đây bao nhiêu lâu tự nhiên hiểu bản tính thích tọc mạch của người nơi này. Có đôi khi bản thân họ đều biết chuyện chả có gì, chỉ cho là lời chót lưỡi đầu môi lúc nhàm chán, cũng chẳng nghĩ nó ảnh hưởng thanh danh của người khác. Đáng hận như vậy đấy.
Cả một buổi chiều hôm đó cô nghĩ mãi mà vẫn không nghĩ ra được cách nào chu toàn.
Bởi vì họ không học toán hình vào buổi tối nên hôm đó cô cũng được về sớm, nhưng cô vẫn là không nghĩ ra cách. Mặc dù thứ khiến cô khó hiểu nhất là thái độ của Ninh Tố Ngọc.
Tại sao vậy?
Tại vì Ninh Tố Ngọc chưa từng nói lời nào với cô về chuyện này. Cô không tin Ninh Tố Ngọc không biết, kiểu gì ở khu đó cũng đã đồn ầm lên rồi.
Vậy tại sao Ninh Tố Ngọc lại giả bộ như không có chuyện gì?
Buổi tối lúc ăn cơm ba cô có nói với cô: "Buổi chiều Tố Ngọc có đến tìm con đi học nhưng ba nói con đi trước rồi."
"Dạ."
Thịnh Nhan Tuyền thờ ơ đáp lại, thực chất cô đang đợi ông nói tiếp. Quả nhiên sau đó cô nghe ông nói: "Ba thấy biểu hiện của nó cũng bình thường."