"Hình như sắc mặt anh không tốt lắm thì phải..."
Lâm Ngọc Hằng ngờ vực nói, còn muốn vươn tay chạm vào trán hắn nhưng bị hắn đẩy ra.
"Được rồi cô về đi, tôi còn có việc."
Hắn nói xong liền muốn đi nhưng bị Lâm Ngọc Hằng nắm tay kéo lại. Hắn muốn giằng ra nhưng Lâm Ngọc Hằng nhất quyết không buông khiến hai người giằng co một hồi trước cổng công ty.
"Buông tay."
Hắn lạnh giọng. Sắc mặt có phần hung ác.
Lâm Ngọc Hằng khẽ giật mình liền buông lỏng tay. Nhưng cô nàng vẫn cố chấp nói: "Anh thật sự không thích em sao? Ba mẹ anh đều muốn em kết hôn..."
"Cô im miệng."
Khương Tình nhíu mày trừng mắt nhìn cô.
Lâm Ngọc Hằng khẽ mím môi quật cường nhìn hắn. Người đàn ông này khiến cô phải hạ thấp tư thái, cũng là khiến cô cam tâm tình nguyện, nhưng liên tục bị từ chối, cô cũng khó chịu chứ.
"Họ không xen vào chuyện của tôi được thì để cô tới. Lâm Ngọc Hằng, cô cũng có lòng tự trọng chứ?"
Khương Tình quả thật không muốn nói nhiều với cô nàng. Nhưng hắn không muốn tiếp tục lằng nhằng nữa. Nhìn Lâm Ngọc Hằng bậm môi, hắn nói: "Họ không thể cho cô hứa hẹn mang tính quyết định gì đâu, cô tự biết mà suy xét đi. Còn tôi sẽ không lấy cô."
Nói xong liền hắn quay đầu đi luôn.
Xe của trợ lý đã ngừng lại phía trước công ty nãy giờ nhưng không dám chạy tới thúc giục hắn.
Hắn lên xe, không nhìn Lâm Ngọc Hằng đứng giậm chân trước cổng công ty lấy một cái.
Vốn là muốn nhắm mắt dưỡng thần, ai biết thời điểm xe vừa chạy tới được một chút, hắn ở khóe mắt vô tình liếc thấy một bóng dáng... Hắn tưởng mình hoa mắt, nhìn không rõ. Nhưng thời điểm nó vừa lướt qua hắn liền không kịp chờ đợi quát bảo trợ lý dừng xe lại. Trợ lý đều bị hắn dọa cho giật mình vội vàng thắng xe.
Khương Tình đang đau đầu còn bị giật cho một cái muốn choáng váng, nhưng hắn đã chẳng còn thời gian đi để ý mà đảo lảo mở cửa xuống xe.
Lâm Ngọc Hằng ở bên kia còn chưa đi không nghĩ hắn còn ngừng lại nên liền bước về phía hắn vài bước. Nhưng cô nàng nhanh chóng nhận ra hắn không phải là đang hướng về mình, điệu bộ còn có chút chật vật vội vàng khiến cô nàng ngờ vực ngừng lại yên lặng nhìn theo.
Khương Tình không có để ý. Hắn chạy vội đến chỗ góc nhỏ kia.
Người ngồi ở đó rõ ràng bị tiếng bước chân của hắn làm giật mình, nhưng lại không có ngẩng đầu lên mà còn vô thức co lại. Dáng vẻ nhỏ bé bất lực kia khiến tim hắn run lên.
Em ấy biết người đến là hắn. Khương Tình liền nhận định như vậy.
Em ấy đã ngồi ở đây bao lâu? Đã nghe những gì?
"Mộng Mộng."
Giọng hắn khản đặc hơn so với lúc nãy, nhưng mang theo nhu tình cũng không hề giống giọng điệu lúc nói chuyện với Lâm Ngọc Hằng.
Thịnh Nhan Tuyền bị âm thanh này của hắn làm run rẩy. Cảm giác không muốn đối mặt với thầy ấy trong lúc nhất thời đều bị cảm giác lo lắng đè ép xuống. Cô quay mặt đi vừa cố gắng lau vội những vệt nước mắt, nghĩ muốn làm như không có gì nhưng đó là chuyện không có khả năng. Cô chậm chạp vịnh tường lảo đảo đứng lên, dáng vẻ chật vật lại cố gắng nở nụ cười khó coi cũng như mở đôi mắt sưng đỏ mờ mịt nhìn người đàn ông kia, khàn giọng gọi: "Thầy..."
Ở lúc Khương Tình sững sờ chưa kịp phản ứng, cô đã bước tới, đưa hai tay chạm vào mặt hắn, cười mếu máo: "Thầy bị bệnh à..."
Khương Tình không phản ứng. Lâm Ngọc Hằng lại giật cả mình.
Đây là ai?
Câu hỏi trong lòng Lâm Ngọc Hằng lại không có người giải đáp cho cô.
Còn Khương Tình đã phản ứng lại mà vươn tay ôm siết lấy cô gái nhỏ đã hai ngày không thấy. Thịnh Nhan Tuyền thuận theo nhón chân ôm chặt cổ hắn, nhỏ giọng nức nở: "Thầy, xin lỗi..."
"Đừng nói nữa." Khương Tình khàn giọng.
"Không, là em sai... Em không nên nói như vậy... Đáng lẽ ra... Đáng lẽ em nên đi tìm thầy sớm hơn... Thầy dễ dỗ như vậy... Em dỗ một chút thầy sẽ vui vẻ trở lại..."
Cô nghẹn ngào tiếng có tiếng không, một câu thôi đã nấc đến mấy lần. Nước mắt thì thấm ướt hõm cổ của hắn.
Khương Tình lại bị cô chọc cười. Lúc này mặt hắn hơi tái nên nụ cười có chút khó coi, nhưng hắn là cười chân tâm thật ý. Hắn thều thào: "Tôi dễ dỗ hồi nào..."
"Không biết... Không thì em nhường thầy mấy lần, thầy cãi thắng cũng sẽ vui..."
Hắn cười phụt một tiếng, đôi tay lại ra sức siết chặt tấm lưng thon gầy của cô gái nhỏ. Cô giống như ốm đi so với lúc trước, đã gầy lại còn tiều tụy. Có lẽ... Hắn khó chịu cô cũng chẳng thoải mái bao nhiêu.
Hắn nên vui hay nên buồn đây...
Lúc này hắn rất muốn đem cô khảm vào người, không thì cũng phải đem cô giữ lấy mới bày tỏ được hết kích động của hắn. Nhưng hắn biết lúc này là không thể.
"Đi."
Hắn buông cô ra, nắm tay cô kéo đi.
Thịnh Nhan Tuyền không dám đôi co với hắn lúc này nên ngoan ngoãn để cho hắn bày bố.
"Đợi tôi một chút."
Khương Tình nói với trợ lý một tiếng rồi nắm tay Thịnh Nhan Tuyền đi ngược vào công ty.
Lúc họ đi ngang Lâm Ngọc Hằng nhìn Thịnh Nhan Tuyền muốn nói gì nhưng rốt cuộc vẫn không có nói. Sau đó cô nhìn bóng lưng họ biến mất trong đại sảnh mà bần thần một hồi.
Thịnh Nhan Tuyền từ lúc đó chỉ biết cúi đầu đi theo. Tòa nhà này cô chưa vào bao giờ nhưng lúc này cô lại không có tâm trạng để ý đến nó khí khái thế nào. Cô chỉ biết lặng lẽ đi theo người đàn ông phía trước, cùng hắn vào thang máy.
Thang máy nội bộ chỉ có mình họ, cô liền bị thầy ấy đè trên tường mạnh mẽ hôn lên.
Cô không có phản kháng mà còn chủ động đưa tay ôm lấy cổ thầy, tận tình dâng lên bản thân chỉ vì muốn xoa dịu nội tâm bị tổn thương của người đàn ông này.
Nhưng họ cũng chẳng dính được lâu. Bởi vì cửa thang máy đã muốn mở.
Thầy ấy dẫn cô đi ra. Cô nhìn thấy những ánh mắt kinh ngạc nhìn mình nhưng cô đã nhanh chóng cúi đầu không nhìn nữa.
Thầy ấy mang cô vào một căn phòng, có lẽ là văn phòng làm việc của thầy. Sau khi lại đè cô ra ghế sofa hôn một trận nữa thầy mới đứng lên nói: "Ở đây chờ tôi."
Cô ngoan ngoãn gật đầu, lưu luyến nhìn thầy rời đi.
Trong văn phòng nhất thời chỉ còn có mình cô. Thịnh Nhan Tuyền liền ngã gục xuống ghế sofa, một chút tâm trạng để ý đến nơi này cũng không có.
Cô mệt mỏi chỉ muốn ngã đầu ngủ một giấc.
Khương Tình nghĩ không sai. Từ ngày hôm đó không gọi được cho hắn Thịnh Nhan Tuyền đã âm thầm khóc một trận đến sưng mắt. Ngày hôm sau cô cũng chẳng khá hơn, suốt ngày luôn bị vây trong tình trạng suy sụp khiến Minh Kiều cũng phải đau đầu. Cô ăn ít, ngủ ít, khóc thì nhiều. Mặc dù cô chẳng cho ai thấy nhưng chỉ cần nhìn đôi mắt lúc nào cũng ửng đỏ của cô, Minh Kiều dù có mù thì vẫn thấy được, hiểu được. Nhưng cô nàng không biết làm sao khuyên. Đến hôm nay cô nàng mới mạnh mẽ tống cổ cô ra khỏi nhà. Vốn đã không khỏe, Thịnh Nhan Tuyền còn lội một đường trên xe buýt cả người thật ra đã muốn mông lung lại khóc một trận, hiện tại vừa đặt đầu xuống cô liền mê man.
Đến cả thư ký mang nước vào cô cũng không biết.
Đám người bên ngoài tò mò muốn chết nhưng lại không dám làm phiền cô. Rốt cuộc Thịnh Nhan Tuyền đã ngủ như vậy cho đến khi Khương Tình đi gặp đối tác trở về.
Thịnh Nhan Tuyền là ở trong tiếng tách khi viên thuốc bị bẻ ra khỏi vỏ mà giật mình tỉnh lại. Vừa mở mắt ra đã thấy thầy ấy ngồi bên cạnh, dáng vẻ mệt mỏi, làn da xanh xao, cô chưa từng thấy thầy ấy như vậy bao giơ. Thầy ấy luôn là dáng vẻ gọn gàng tươm tất như nét chữ của thầy, có thể cãi tay đôi với cô ba ngày ba đêm bề ngoài cũng không mất phong độ.
Dáng vẻ yếu ớt này... Cô nhìn không quen...
Lâm Ngọc Hằng ngờ vực nói, còn muốn vươn tay chạm vào trán hắn nhưng bị hắn đẩy ra.
"Được rồi cô về đi, tôi còn có việc."
Hắn nói xong liền muốn đi nhưng bị Lâm Ngọc Hằng nắm tay kéo lại. Hắn muốn giằng ra nhưng Lâm Ngọc Hằng nhất quyết không buông khiến hai người giằng co một hồi trước cổng công ty.
"Buông tay."
Hắn lạnh giọng. Sắc mặt có phần hung ác.
Lâm Ngọc Hằng khẽ giật mình liền buông lỏng tay. Nhưng cô nàng vẫn cố chấp nói: "Anh thật sự không thích em sao? Ba mẹ anh đều muốn em kết hôn..."
"Cô im miệng."
Khương Tình nhíu mày trừng mắt nhìn cô.
Lâm Ngọc Hằng khẽ mím môi quật cường nhìn hắn. Người đàn ông này khiến cô phải hạ thấp tư thái, cũng là khiến cô cam tâm tình nguyện, nhưng liên tục bị từ chối, cô cũng khó chịu chứ.
"Họ không xen vào chuyện của tôi được thì để cô tới. Lâm Ngọc Hằng, cô cũng có lòng tự trọng chứ?"
Khương Tình quả thật không muốn nói nhiều với cô nàng. Nhưng hắn không muốn tiếp tục lằng nhằng nữa. Nhìn Lâm Ngọc Hằng bậm môi, hắn nói: "Họ không thể cho cô hứa hẹn mang tính quyết định gì đâu, cô tự biết mà suy xét đi. Còn tôi sẽ không lấy cô."
Nói xong liền hắn quay đầu đi luôn.
Xe của trợ lý đã ngừng lại phía trước công ty nãy giờ nhưng không dám chạy tới thúc giục hắn.
Hắn lên xe, không nhìn Lâm Ngọc Hằng đứng giậm chân trước cổng công ty lấy một cái.
Vốn là muốn nhắm mắt dưỡng thần, ai biết thời điểm xe vừa chạy tới được một chút, hắn ở khóe mắt vô tình liếc thấy một bóng dáng... Hắn tưởng mình hoa mắt, nhìn không rõ. Nhưng thời điểm nó vừa lướt qua hắn liền không kịp chờ đợi quát bảo trợ lý dừng xe lại. Trợ lý đều bị hắn dọa cho giật mình vội vàng thắng xe.
Khương Tình đang đau đầu còn bị giật cho một cái muốn choáng váng, nhưng hắn đã chẳng còn thời gian đi để ý mà đảo lảo mở cửa xuống xe.
Lâm Ngọc Hằng ở bên kia còn chưa đi không nghĩ hắn còn ngừng lại nên liền bước về phía hắn vài bước. Nhưng cô nàng nhanh chóng nhận ra hắn không phải là đang hướng về mình, điệu bộ còn có chút chật vật vội vàng khiến cô nàng ngờ vực ngừng lại yên lặng nhìn theo.
Khương Tình không có để ý. Hắn chạy vội đến chỗ góc nhỏ kia.
Người ngồi ở đó rõ ràng bị tiếng bước chân của hắn làm giật mình, nhưng lại không có ngẩng đầu lên mà còn vô thức co lại. Dáng vẻ nhỏ bé bất lực kia khiến tim hắn run lên.
Em ấy biết người đến là hắn. Khương Tình liền nhận định như vậy.
Em ấy đã ngồi ở đây bao lâu? Đã nghe những gì?
"Mộng Mộng."
Giọng hắn khản đặc hơn so với lúc nãy, nhưng mang theo nhu tình cũng không hề giống giọng điệu lúc nói chuyện với Lâm Ngọc Hằng.
Thịnh Nhan Tuyền bị âm thanh này của hắn làm run rẩy. Cảm giác không muốn đối mặt với thầy ấy trong lúc nhất thời đều bị cảm giác lo lắng đè ép xuống. Cô quay mặt đi vừa cố gắng lau vội những vệt nước mắt, nghĩ muốn làm như không có gì nhưng đó là chuyện không có khả năng. Cô chậm chạp vịnh tường lảo đảo đứng lên, dáng vẻ chật vật lại cố gắng nở nụ cười khó coi cũng như mở đôi mắt sưng đỏ mờ mịt nhìn người đàn ông kia, khàn giọng gọi: "Thầy..."
Ở lúc Khương Tình sững sờ chưa kịp phản ứng, cô đã bước tới, đưa hai tay chạm vào mặt hắn, cười mếu máo: "Thầy bị bệnh à..."
Khương Tình không phản ứng. Lâm Ngọc Hằng lại giật cả mình.
Đây là ai?
Câu hỏi trong lòng Lâm Ngọc Hằng lại không có người giải đáp cho cô.
Còn Khương Tình đã phản ứng lại mà vươn tay ôm siết lấy cô gái nhỏ đã hai ngày không thấy. Thịnh Nhan Tuyền thuận theo nhón chân ôm chặt cổ hắn, nhỏ giọng nức nở: "Thầy, xin lỗi..."
"Đừng nói nữa." Khương Tình khàn giọng.
"Không, là em sai... Em không nên nói như vậy... Đáng lẽ ra... Đáng lẽ em nên đi tìm thầy sớm hơn... Thầy dễ dỗ như vậy... Em dỗ một chút thầy sẽ vui vẻ trở lại..."
Cô nghẹn ngào tiếng có tiếng không, một câu thôi đã nấc đến mấy lần. Nước mắt thì thấm ướt hõm cổ của hắn.
Khương Tình lại bị cô chọc cười. Lúc này mặt hắn hơi tái nên nụ cười có chút khó coi, nhưng hắn là cười chân tâm thật ý. Hắn thều thào: "Tôi dễ dỗ hồi nào..."
"Không biết... Không thì em nhường thầy mấy lần, thầy cãi thắng cũng sẽ vui..."
Hắn cười phụt một tiếng, đôi tay lại ra sức siết chặt tấm lưng thon gầy của cô gái nhỏ. Cô giống như ốm đi so với lúc trước, đã gầy lại còn tiều tụy. Có lẽ... Hắn khó chịu cô cũng chẳng thoải mái bao nhiêu.
Hắn nên vui hay nên buồn đây...
Lúc này hắn rất muốn đem cô khảm vào người, không thì cũng phải đem cô giữ lấy mới bày tỏ được hết kích động của hắn. Nhưng hắn biết lúc này là không thể.
"Đi."
Hắn buông cô ra, nắm tay cô kéo đi.
Thịnh Nhan Tuyền không dám đôi co với hắn lúc này nên ngoan ngoãn để cho hắn bày bố.
"Đợi tôi một chút."
Khương Tình nói với trợ lý một tiếng rồi nắm tay Thịnh Nhan Tuyền đi ngược vào công ty.
Lúc họ đi ngang Lâm Ngọc Hằng nhìn Thịnh Nhan Tuyền muốn nói gì nhưng rốt cuộc vẫn không có nói. Sau đó cô nhìn bóng lưng họ biến mất trong đại sảnh mà bần thần một hồi.
Thịnh Nhan Tuyền từ lúc đó chỉ biết cúi đầu đi theo. Tòa nhà này cô chưa vào bao giờ nhưng lúc này cô lại không có tâm trạng để ý đến nó khí khái thế nào. Cô chỉ biết lặng lẽ đi theo người đàn ông phía trước, cùng hắn vào thang máy.
Thang máy nội bộ chỉ có mình họ, cô liền bị thầy ấy đè trên tường mạnh mẽ hôn lên.
Cô không có phản kháng mà còn chủ động đưa tay ôm lấy cổ thầy, tận tình dâng lên bản thân chỉ vì muốn xoa dịu nội tâm bị tổn thương của người đàn ông này.
Nhưng họ cũng chẳng dính được lâu. Bởi vì cửa thang máy đã muốn mở.
Thầy ấy dẫn cô đi ra. Cô nhìn thấy những ánh mắt kinh ngạc nhìn mình nhưng cô đã nhanh chóng cúi đầu không nhìn nữa.
Thầy ấy mang cô vào một căn phòng, có lẽ là văn phòng làm việc của thầy. Sau khi lại đè cô ra ghế sofa hôn một trận nữa thầy mới đứng lên nói: "Ở đây chờ tôi."
Cô ngoan ngoãn gật đầu, lưu luyến nhìn thầy rời đi.
Trong văn phòng nhất thời chỉ còn có mình cô. Thịnh Nhan Tuyền liền ngã gục xuống ghế sofa, một chút tâm trạng để ý đến nơi này cũng không có.
Cô mệt mỏi chỉ muốn ngã đầu ngủ một giấc.
Khương Tình nghĩ không sai. Từ ngày hôm đó không gọi được cho hắn Thịnh Nhan Tuyền đã âm thầm khóc một trận đến sưng mắt. Ngày hôm sau cô cũng chẳng khá hơn, suốt ngày luôn bị vây trong tình trạng suy sụp khiến Minh Kiều cũng phải đau đầu. Cô ăn ít, ngủ ít, khóc thì nhiều. Mặc dù cô chẳng cho ai thấy nhưng chỉ cần nhìn đôi mắt lúc nào cũng ửng đỏ của cô, Minh Kiều dù có mù thì vẫn thấy được, hiểu được. Nhưng cô nàng không biết làm sao khuyên. Đến hôm nay cô nàng mới mạnh mẽ tống cổ cô ra khỏi nhà. Vốn đã không khỏe, Thịnh Nhan Tuyền còn lội một đường trên xe buýt cả người thật ra đã muốn mông lung lại khóc một trận, hiện tại vừa đặt đầu xuống cô liền mê man.
Đến cả thư ký mang nước vào cô cũng không biết.
Đám người bên ngoài tò mò muốn chết nhưng lại không dám làm phiền cô. Rốt cuộc Thịnh Nhan Tuyền đã ngủ như vậy cho đến khi Khương Tình đi gặp đối tác trở về.
Thịnh Nhan Tuyền là ở trong tiếng tách khi viên thuốc bị bẻ ra khỏi vỏ mà giật mình tỉnh lại. Vừa mở mắt ra đã thấy thầy ấy ngồi bên cạnh, dáng vẻ mệt mỏi, làn da xanh xao, cô chưa từng thấy thầy ấy như vậy bao giơ. Thầy ấy luôn là dáng vẻ gọn gàng tươm tất như nét chữ của thầy, có thể cãi tay đôi với cô ba ngày ba đêm bề ngoài cũng không mất phong độ.
Dáng vẻ yếu ớt này... Cô nhìn không quen...