Vậy mà cô còn nghe một số người nói thầy lạnh lùng, hung dữ... Ừm thì thầy một khi không vui sẽ mở miệng ác thật, nhưng đó không phải thước đo để đánh giá một người.
"Nhan Tuyền, bài này biết làm không?"
Bỗng nhiên bị gọi, Thịnh Nhan Tuyền giật mình.
Nói thật là làm một học tra nhưng không có cái tâm của tra, cô cũng rất sợ bị gọi lên bảng.
Nhưng khi nhìn vào đôi mắt của người kia, cô vậy mà đứng dậy. Cô nói: "Em chỉ làm được câu A."
"Làm tới chỗ nào em biết thì thôi."
Bài này quả thật là cái câu Thịnh Nhan Tuyền đã hỏi hắn vào buổi sáng. Một bài gồm có ba câu A, B, C, yêu cầu chứng minh ba con đường. Câu A cô chỉ cần áp dụng định luật pi-ta-go là có thể giải rồi, nhưng hai câu sau cô không biết làm.
Hắn đã nói vậy rồi thì cô cũng không đùng đẩy nữa.
Học theo cách trình bày của thầy, cô dùng bốn dòng giải xong câu A rồi đặt phấn lại đi về. Tốc độ vậy mà nhanh hơn đám bạn học đang làm trên bảng nhiều, là người đầu tiên trở lại chỗ ngồi.
Khương Tình đứng ở phần bảng của cô nhìn xem, sau đó đặt phấn viết xuống một dòng chứng minh hai tam giác ABD và ABE bằng nhau bên dưới. Đó là đề mục của câu B. Nhưng thầy lại không có gọi ai lên làm nó mà để đó.
Thịnh Nhan Tuyền không cho rằng cả lớp chẳng có ai biết làm, nhưng cô cũng không suy nghĩ nhiều. Dù sao ổng không bắt bẻ chữ của cô như vịt là cô vui rồi. Cô quay sang bên cạnh thì thầm cùng Ninh Tố Ngọc: "Cậu làm được câu đó không?"
"Ý nghĩa thì hiểu được nhưng chưa chắc giải được gọn gàng như thầy. Chắc có lẽ là vì vậy nên thầy mới không cho người khác lên làm."
Ninh Tố Ngọc cười nhẹ nói. Thịnh Nhan Tuyền cũng không tiếc cho cô nàng một cái tán thành cách nhìn nhận này. Nhưng Ninh Tố Ngọc vẫn không nhịn được nhìn cô lởi sởi nói: "Cậu tiến bộ thật, Nhan Tuyền."
"Mình rập khuôn áp dụng thôi."
Muốn nói vận dụng thuần thục thì còn lâu mới được. Nhưng để hai câu giống hệt nhau nằm cùng nhau mà cô còn không biết giải thì cô nên qua lớp hai học cho rồi.
Bản thân cô lại chưa từng cho rằng mình ngu dốt, ngược lại cô còn rất nhạy bén, tâm tư xoay chuyển nhanh. Cô cảm thấy toán hình cũng không khó.
Nhưng cô lại không biết nhìn khuôn mặt hờ hững của cô, người bên cạnh cô bàn tay đặt ở nơi người khác không thấy khẽ nắm chặt lại. Thời điểm nhìn thấy ánh mắt ở nơi bục giảng vô tình lướt đến đây rồi rơi trên người Thịnh Nhan Tuyền, đối phương còn cúi đầu che đi cái mím môi.
"Cậu bỏ câu này đi sẽ khiến bài giải ngắn hơn."
Bỗng nhiên nghe Thịnh Nhan Tuyền ở bên tai nói lời này, Ninh Tố Ngọc rối rít ngẩng đầu lên. Biểu tình tự nhiên không khác lúc bình thường, nhưng thời điểm nhìn thấy mục đích của Thịnh Nhan Tuyền, khóe miệng cô hơi cứng đờ mặc dù tay cô vẫn sửa theo đó.
Thịnh Nhan Tuyền lại không có ý thức bản thân đã bị người kia ảnh hưởng, đến cách giải đề cũng chú trọng ngắn gọn dễ hiểu. Cô càng không biết trong lòng người bên cạnh nghĩ gì khi bị một học tra như cô sửa bài, sau đó cô đều chú tâm đi nghe giảng.
...
"Này các cậu có nhìn thấy dạo gần đây Nhan Tuyền thay đổi hẳn không?"
Ngô Bích Ngọc vừa nghe Đào Thục Liên nói đã đáp lời: "Sao không thấy cho được? Tôi còn chưa thấy Ngọc Khương tích cực như cậu ta."
Đám người theo mắt Ngô Bích Ngọc nhìn đến hành lang phòng học. Ở nơi đó, Thịnh Nhan Tuyền đang cầm vở hỏi bài Khương Tình. Mặc cho hôm nay bọn họ không có tiết hình học nhưng Thịnh Nhan Tuyền vẫn cầm theo đề cương ôn thi do Khương Tình phát ra lên lớp.
"Tại sao không thấy cậu ta tích cực với đại số?"
Lời này có vẻ quá khơi gợi ý nghĩ kỳ lạ của người khác đi.
Nhưng lời vừa ra còn chưa để ai kịp suy nghĩ thì bên cạnh đã vang lên âm thanh nhu mềm lại cứng rắn: "Các cậu nghĩ gì vậy? Cậu ấy không giỏi hình học nên chú trọng vào nó thôi. Các cậu không ngồi cạnh cậu ấy nên không biết cậu ấy đối với đại số cũng tích cực như nhau."
Lại không biết có bao nhiêu dụng tâm lương khổ? Cố ý vẻ đường cho hươu chạy?
"Cậu cho rằng chúng tôi nghĩ gì vậy?"
Đào Thục Liên làm người luôn đanh đá khác hẳn cái tên của cậu ta, là thành phần luôn vì thành tích mà bị đẩy qua đẩy lại giữa hai lớp, nói chuyện còn rất không kiêng nể, thích khiêu khích. Cô nàng vừa nghe Ninh Tố Ngọc nói đã cười cười phản bác lại: "Chẳng lẽ chúng tôi còn có thể nghĩ Nhan Tuyền kia đối với thầy Tình có cái gì không thể phạm nên mới tích cực như vậy?"
Lời vừa ra ai nấy đều thấy Ninh Tố Ngọc một mặt giật mình hoảng hốt xua tay nói: "Làm sao có thể!? Chúng ta đều là học sinh."
"Xùy!"
Đào Thục Liên không biết có phải không ưa Ninh Tố Ngọc hay không mà cười mỉa một tiếng. Mặc cho đám người xung quanh chẳng ai hiểu chuyện gì, ai mặt nhìn nhau dò hỏi.
"Nhan Tuyền, bài này biết làm không?"
Bỗng nhiên bị gọi, Thịnh Nhan Tuyền giật mình.
Nói thật là làm một học tra nhưng không có cái tâm của tra, cô cũng rất sợ bị gọi lên bảng.
Nhưng khi nhìn vào đôi mắt của người kia, cô vậy mà đứng dậy. Cô nói: "Em chỉ làm được câu A."
"Làm tới chỗ nào em biết thì thôi."
Bài này quả thật là cái câu Thịnh Nhan Tuyền đã hỏi hắn vào buổi sáng. Một bài gồm có ba câu A, B, C, yêu cầu chứng minh ba con đường. Câu A cô chỉ cần áp dụng định luật pi-ta-go là có thể giải rồi, nhưng hai câu sau cô không biết làm.
Hắn đã nói vậy rồi thì cô cũng không đùng đẩy nữa.
Học theo cách trình bày của thầy, cô dùng bốn dòng giải xong câu A rồi đặt phấn lại đi về. Tốc độ vậy mà nhanh hơn đám bạn học đang làm trên bảng nhiều, là người đầu tiên trở lại chỗ ngồi.
Khương Tình đứng ở phần bảng của cô nhìn xem, sau đó đặt phấn viết xuống một dòng chứng minh hai tam giác ABD và ABE bằng nhau bên dưới. Đó là đề mục của câu B. Nhưng thầy lại không có gọi ai lên làm nó mà để đó.
Thịnh Nhan Tuyền không cho rằng cả lớp chẳng có ai biết làm, nhưng cô cũng không suy nghĩ nhiều. Dù sao ổng không bắt bẻ chữ của cô như vịt là cô vui rồi. Cô quay sang bên cạnh thì thầm cùng Ninh Tố Ngọc: "Cậu làm được câu đó không?"
"Ý nghĩa thì hiểu được nhưng chưa chắc giải được gọn gàng như thầy. Chắc có lẽ là vì vậy nên thầy mới không cho người khác lên làm."
Ninh Tố Ngọc cười nhẹ nói. Thịnh Nhan Tuyền cũng không tiếc cho cô nàng một cái tán thành cách nhìn nhận này. Nhưng Ninh Tố Ngọc vẫn không nhịn được nhìn cô lởi sởi nói: "Cậu tiến bộ thật, Nhan Tuyền."
"Mình rập khuôn áp dụng thôi."
Muốn nói vận dụng thuần thục thì còn lâu mới được. Nhưng để hai câu giống hệt nhau nằm cùng nhau mà cô còn không biết giải thì cô nên qua lớp hai học cho rồi.
Bản thân cô lại chưa từng cho rằng mình ngu dốt, ngược lại cô còn rất nhạy bén, tâm tư xoay chuyển nhanh. Cô cảm thấy toán hình cũng không khó.
Nhưng cô lại không biết nhìn khuôn mặt hờ hững của cô, người bên cạnh cô bàn tay đặt ở nơi người khác không thấy khẽ nắm chặt lại. Thời điểm nhìn thấy ánh mắt ở nơi bục giảng vô tình lướt đến đây rồi rơi trên người Thịnh Nhan Tuyền, đối phương còn cúi đầu che đi cái mím môi.
"Cậu bỏ câu này đi sẽ khiến bài giải ngắn hơn."
Bỗng nhiên nghe Thịnh Nhan Tuyền ở bên tai nói lời này, Ninh Tố Ngọc rối rít ngẩng đầu lên. Biểu tình tự nhiên không khác lúc bình thường, nhưng thời điểm nhìn thấy mục đích của Thịnh Nhan Tuyền, khóe miệng cô hơi cứng đờ mặc dù tay cô vẫn sửa theo đó.
Thịnh Nhan Tuyền lại không có ý thức bản thân đã bị người kia ảnh hưởng, đến cách giải đề cũng chú trọng ngắn gọn dễ hiểu. Cô càng không biết trong lòng người bên cạnh nghĩ gì khi bị một học tra như cô sửa bài, sau đó cô đều chú tâm đi nghe giảng.
...
"Này các cậu có nhìn thấy dạo gần đây Nhan Tuyền thay đổi hẳn không?"
Ngô Bích Ngọc vừa nghe Đào Thục Liên nói đã đáp lời: "Sao không thấy cho được? Tôi còn chưa thấy Ngọc Khương tích cực như cậu ta."
Đám người theo mắt Ngô Bích Ngọc nhìn đến hành lang phòng học. Ở nơi đó, Thịnh Nhan Tuyền đang cầm vở hỏi bài Khương Tình. Mặc cho hôm nay bọn họ không có tiết hình học nhưng Thịnh Nhan Tuyền vẫn cầm theo đề cương ôn thi do Khương Tình phát ra lên lớp.
"Tại sao không thấy cậu ta tích cực với đại số?"
Lời này có vẻ quá khơi gợi ý nghĩ kỳ lạ của người khác đi.
Nhưng lời vừa ra còn chưa để ai kịp suy nghĩ thì bên cạnh đã vang lên âm thanh nhu mềm lại cứng rắn: "Các cậu nghĩ gì vậy? Cậu ấy không giỏi hình học nên chú trọng vào nó thôi. Các cậu không ngồi cạnh cậu ấy nên không biết cậu ấy đối với đại số cũng tích cực như nhau."
Lại không biết có bao nhiêu dụng tâm lương khổ? Cố ý vẻ đường cho hươu chạy?
"Cậu cho rằng chúng tôi nghĩ gì vậy?"
Đào Thục Liên làm người luôn đanh đá khác hẳn cái tên của cậu ta, là thành phần luôn vì thành tích mà bị đẩy qua đẩy lại giữa hai lớp, nói chuyện còn rất không kiêng nể, thích khiêu khích. Cô nàng vừa nghe Ninh Tố Ngọc nói đã cười cười phản bác lại: "Chẳng lẽ chúng tôi còn có thể nghĩ Nhan Tuyền kia đối với thầy Tình có cái gì không thể phạm nên mới tích cực như vậy?"
Lời vừa ra ai nấy đều thấy Ninh Tố Ngọc một mặt giật mình hoảng hốt xua tay nói: "Làm sao có thể!? Chúng ta đều là học sinh."
"Xùy!"
Đào Thục Liên không biết có phải không ưa Ninh Tố Ngọc hay không mà cười mỉa một tiếng. Mặc cho đám người xung quanh chẳng ai hiểu chuyện gì, ai mặt nhìn nhau dò hỏi.