"Trước đây mình đã cảm thấy chuyện này không ổn, muốn khuyên cậu cẩn thận hơn từ sớm, không ngờ vẫn là muộn. Nhan Tuyền, mình xin lỗi."
Thịnh Nhan Tuyền bị những lời này làm hoàn hồn, nhưng rốt cuộc cô đã rõ Ninh Tố Ngọc thật sự là biết quan hệ của thầy với cô. Có lẽ cũng chẳng biết rõ đến đâu nhưng cô nàng quả thật là muốn lấy chuyện này ra chèn ép cô. Nhưng cô nàng là nương theo tin đồn, bắt lấy cơ hội này hay cô nàng chính là người đã tung ra đây? Quả thật cô rất là nghi ngờ.
Nếu trước khi biết chuyện cô nàng đã làm với Trịnh Hòa thì có lẽ cô sẽ không nghĩ gì đâu, hiện tại cô không thể không nghi ngờ được. Con người này đã biến dạng đến trình độ nào... Vì mục đích mà bất chấp thủ đoạn. Không, có lẽ bản chất của cô nàng vốn là vậy, mặc dù nó khiến cho người ta lạnh lòng. Họ đã từng là bạn thân của nhau.
"Mình không cần cậu bận tâm. Cậu về đi."
Cô nói xong thì định đi nhưng bị cô nàng kéo tay lại: "Nhan Tuyền, cậu sao vậy? Mình chỉ là muốn tốt cho cậu."
"Chuyện này cậu đừng dính vào. Hơn nữa, hình như cậu đã quên quan hệ của chúng ta cũng không có đẹp như cậu nói. Tại sao mình phải nghe cậu?"
Thịnh Nhan Tuyền không vạch trần mà nói bóng nói gió. Những lời này chung quy ra lại thành khẳng định những gì cô nàng nói.
Ninh Tố Ngọc trong mắt lóe lên một tia khó lường nhưng cũng không định bỏ qua cơ hội này: "Cậu không cần vì chút chuyện mà hủy hoại thanh danh của mình. Cậu cũng phải nghĩ tới cô chú..."
Thịnh Nhan Tuyền trong mắt lóe lên hung quang. Ánh mắt này bị Ninh Tố Ngọc nhìn thấy, cô nàng liền giật mình buông tay cô ra.
Cô lại nương theo đó mà quay người đi luôn, chẳng thèm nói với Ninh Tố Ngọc câu nào nữa. Nếu cô nàng dám làm đến thế thì đừng trách cô. Cô nàng cảm thấy cô dễ bắt nạt lắm sao?
Có lẽ đi, nếu không tính chuyện cô nàng làm năm năm nay thì năm năm trước cô nàng cũng đã xem cô như dế mà quay mấy vòng. Rất nhiều chuyện cô từ ngờ vực đến khẳng định là có sự nhúng tay của Ninh Tố Ngọc bên trong. Nếu lại chọc điên cô, cô sẽ cho Ninh Tố Ngọc hiểu cô cũng không phải quả hồng mềm dễ nắn.
Sau khi cô đi Ninh Tố Ngọc liền quay qua Luu Vĩnh ái ngại nói: "Làm phiền quá đàn anh Vĩnh, em cũng không ngờ..."
"Không sao, không phải lỗi của em. Là Nhan Tuyền nhất thời bị mờ mắt."
Lưu Vĩnh lắc đầu. Trong lòng hắn đã nhận định Thịnh Nhan Tuyền quả thật đã leo lên người đại gia. Ở trước mặt Ninh Tố Ngọc lại tỏ ra rất phong độ.
"Haizz, trước đây em cùng cậu ấy có chút chuyện hiểu lầm. Giờ em nói gì cậu ấy cũng không nghe nữa."
Ninh Tố Ngọc buồn bã nói.
"Tôi cũng không biết tại sao em ấy lại thay đổi nhiều như vậy. Trước đây em ấy rất hiểu chuyện. Nếu tôi chịu quan tâm em ấy nhiều chút, có lẽ..."
Lưu Vĩnh liền an ủi. Ninh Tố Ngọc vừa nghe đã ngờ vực nhìn hắn: "Đàn anh là... Thích Nhan Tuyền sao?"
"Đúng vậy, thích cũng nhiều, theo đuổi cũng lâu rồi. Nhưng em ấy không đồng ý."
"Em cứ nghĩ cậu ấy sống cũng không vui vẻ nên mới đi lầm đường."
Ninh Tố Ngọc trong lòng ghen tỵ Thịnh Nhan Tuyền đi đâu cũng được người thích, ngoài mặt lại tỏ ra bất lực. Cô ta đã tìm được hiểu được, Lưu Vĩnh này là con trai của một gia đình điều kiện cũng chẳng kém Khương Tình. Trong nhà có công ty lớn, là công tử Sài thành không sai. Thịnh Nhan Tuyền leo lên được cây đại thụ này cũng chẳng kém, nhưng cố tình cậu ta cứ phải tranh với cô. Nếu vậy thì cô sẽ phá cho cậu ta đến miếng bánh cũng không ăn được. Người như cậu ta chỉ nên cùng Đặng Thanh Hoài lăn lộn thôi. Hừ, giờ chỉ hi vọng Đặng Thanh Hoài làm nên chuyện.
"Giờ đàn anh... Đàn anh đừng nghĩ xấu cho cậu ấy, thật ra cậu ấy rất tốt."
"Em không cần nói đỡ cho em ấy, sai là sai."
"Anh..."
Ninh Tố Ngọc khó xử nhìn hắn. Một hồi liền nói: "Đàn anh yên tâm đi, em sẽ cố gắng thuyết phục cậu ấy đi đường ngay. Có lẽ cậu ấy sẽ liền nhận ra anh mới là tốt nhất. Em ủng hộ anh."
Người như Lưu Vĩnh trọng nhất là sĩ diện, cho dù anh ta có thích Thịnh Nhan Tuyền thì cũng sẽ cho rằng cậu ta đã bị bẩn, sẽ không thích cậu ta nữa. Cùng lắm anh ta... Đúng vậy, chỉ cần anh ta cùng cậu ta phát sinh quan hệ, Khương Tình sẽ không thích cậu ta nữa. Mà con người Thịnh Nhan Tuyền thanh cao, cậu ta cũng sẽ không chạy đi tìm thầy nữa.
"Chỉ mong là vậy." . Truyện Nữ Phụ
Lưu Vĩnh cười giả tạo.
"Thật ra không phải giống như anh nghĩ đâu. Nhan Tuyền là thực thích người kia nên mới lầm tưởng đối phương cũng thích mình. Có điều anh đừng lo, con người Thịnh Nhan Tuyền rất truyền thống, không dễ dàng trao thân cho ai cả. Anh đừng vì vậy cho chê bai cậu ấy."
Ninh Tố Ngọc giỏi nhất là đóng vai bạn tốt, cô ta liền tìm đường xoay chuyển. Ít nhất cô cần tìm cách tách hai người họ ra khỏi nhau trước, sau đó lại tính. Mà với tính tình của Thịnh Nhan Tuyền, chưa chắc cậu ta sẽ vì phát sinh quan hệ với Lưu Vĩnh mà tới với anh ta. Như vậy đúng rồi. Như vậy là tốt nhất.
"Anh cũng không tin em ấy sẽ... Thôi, chúng ta cùng cố gắng vậy."
Lưu Vĩnh thấy Ninh Tố Ngọc nói như vậy, lại thêm hắn đã quen biết Thịnh Nhan Tuyền hơn năm nay nên cũng có cái nhìn chủ quan về con người Thịnh Nhan Tuyền, hắn cũng có chút tin. Dù sao hắn đã thích Thịnh Nhan Tuyền lâu như vậy, nói từ bỏ hắn cũng không cam lòng.
Ninh Tố Ngọc ánh mắt chợt lóe, ngoài mặt lại tiếp tục tạo mối quan hệ tốt với Lưu Vĩnh.
Những chuyện này Thịnh Nhan Tuyền liền không biết. Cô trễ một chuyến xe buýt vì biến cố mới rồi, lúc nhìn thấy Đặng Thanh Hoài trong quán liền hối lỗi nói: "Xin lỗi cậu, tôi gặp chút chuyện nên đến muộn."
"Không sao, tôi cũng rảnh."
Đặng Thanh Hoài lắc đầu.
"Tôi thấy cậu bây giờ thật tự tại."
Thịnh Nhan Tuyền cảm khái.
"Còn cậu, chẳng lẽ không hài lòng với cuộc sống?"
Nếu không tại sao lại đi con đường nhiều chông gai, còn dễ bị đâm cho tanh bành này. Một bước sai lầm là vạn kiếp bất phục.
Thịnh Nhan Tuyền có chút mệt vì hắn cứ như vậy nhưng cô không có giận chó đánh mèo: "Đâu có, tôi rất hài lòng. Cuộc sống đại học rất thú vị lại còn tự do. Tôi cũng có bạn thân để chia sẻ tâm sự."
Đặng Thanh Hoài vừa nghe liền nghĩ đến Ninh Tố Ngọc: "Ai vậy?"
"Ninh Tố Ngọc sao? Đúng rồi, hai cậu là bạn mà."
Mí mắt Thịnh Nhan Tuyền khẽ nháy, lại tỏ ra bình tĩnh hỏi: "Cậu còn nhớ Ninh Tố Ngọc à?"
Đặng Thanh Hoài liền tự nhiên nói: "Nhớ chứ, dạo trước tôi còn gặp cậu ta mà. Lại nói, chuyện của cậu là cậu ta nói cho tôi đó. Cậu ta rất lo cho cậu, muốn tôi khuyên cậu. Nhưng mà cậu đâu phải người dễ khuyên như thế."
Hắn nhìn cô gái ở đối diện, diện mạo thanh tú, so với trước đây nhiều thêm một phần thành thục lại càng thu hút ánh mắt người khác. Cái sự mạnh mẽ từ trong cách suy nghĩ của cô cũng chói mắt như vậy. Đặng Thanh Hoài có đôi lúc cũng hoài niệm quá khứ giữa họ. Nếu hắn đừng chuyển đi, có phải họ sẽ càng thân thiết... Hắn bỗng nhiên nhớ đến những lời Ninh Tố Ngọc đã nói: "Thanh Hoài, Nhan Tuyền trước đây vẫn luôn thích cậu. Nếu không phải cậu rời đi, hai người sẽ thành đôi thanh mai trúc mã thật sự. Cậu ở trong lòng Nhan Tuyền luôn có chỗ đứng nhất định, cậu có thể khuyên Nhan Tuyền."
"Nhan Tuyền, có phải cậu từng thích tôi?"
Thịnh Nhan Tuyền đang giật mình vì những lời trước đó Đặng Thanh Hoài nói, bất thình lình liền bị câu hỏi của hắn làm kinh ngạc. Cô bất giác ngước mắt lên nhìn lại hắn, lại bị ánh mắt nghiêm túc của hắn làm bất ngờ.
Cô mím môi một chút rồi nói: "Ai nói với cậu vậy? Ninh Tố Ngọc?"
"Ai nói không quan trọng."
Đặng Thanh Hoài lắc đầu: "Quan trọng là có hay không thôi."
Thịnh Nhan Tuyền bị những lời này làm hoàn hồn, nhưng rốt cuộc cô đã rõ Ninh Tố Ngọc thật sự là biết quan hệ của thầy với cô. Có lẽ cũng chẳng biết rõ đến đâu nhưng cô nàng quả thật là muốn lấy chuyện này ra chèn ép cô. Nhưng cô nàng là nương theo tin đồn, bắt lấy cơ hội này hay cô nàng chính là người đã tung ra đây? Quả thật cô rất là nghi ngờ.
Nếu trước khi biết chuyện cô nàng đã làm với Trịnh Hòa thì có lẽ cô sẽ không nghĩ gì đâu, hiện tại cô không thể không nghi ngờ được. Con người này đã biến dạng đến trình độ nào... Vì mục đích mà bất chấp thủ đoạn. Không, có lẽ bản chất của cô nàng vốn là vậy, mặc dù nó khiến cho người ta lạnh lòng. Họ đã từng là bạn thân của nhau.
"Mình không cần cậu bận tâm. Cậu về đi."
Cô nói xong thì định đi nhưng bị cô nàng kéo tay lại: "Nhan Tuyền, cậu sao vậy? Mình chỉ là muốn tốt cho cậu."
"Chuyện này cậu đừng dính vào. Hơn nữa, hình như cậu đã quên quan hệ của chúng ta cũng không có đẹp như cậu nói. Tại sao mình phải nghe cậu?"
Thịnh Nhan Tuyền không vạch trần mà nói bóng nói gió. Những lời này chung quy ra lại thành khẳng định những gì cô nàng nói.
Ninh Tố Ngọc trong mắt lóe lên một tia khó lường nhưng cũng không định bỏ qua cơ hội này: "Cậu không cần vì chút chuyện mà hủy hoại thanh danh của mình. Cậu cũng phải nghĩ tới cô chú..."
Thịnh Nhan Tuyền trong mắt lóe lên hung quang. Ánh mắt này bị Ninh Tố Ngọc nhìn thấy, cô nàng liền giật mình buông tay cô ra.
Cô lại nương theo đó mà quay người đi luôn, chẳng thèm nói với Ninh Tố Ngọc câu nào nữa. Nếu cô nàng dám làm đến thế thì đừng trách cô. Cô nàng cảm thấy cô dễ bắt nạt lắm sao?
Có lẽ đi, nếu không tính chuyện cô nàng làm năm năm nay thì năm năm trước cô nàng cũng đã xem cô như dế mà quay mấy vòng. Rất nhiều chuyện cô từ ngờ vực đến khẳng định là có sự nhúng tay của Ninh Tố Ngọc bên trong. Nếu lại chọc điên cô, cô sẽ cho Ninh Tố Ngọc hiểu cô cũng không phải quả hồng mềm dễ nắn.
Sau khi cô đi Ninh Tố Ngọc liền quay qua Luu Vĩnh ái ngại nói: "Làm phiền quá đàn anh Vĩnh, em cũng không ngờ..."
"Không sao, không phải lỗi của em. Là Nhan Tuyền nhất thời bị mờ mắt."
Lưu Vĩnh lắc đầu. Trong lòng hắn đã nhận định Thịnh Nhan Tuyền quả thật đã leo lên người đại gia. Ở trước mặt Ninh Tố Ngọc lại tỏ ra rất phong độ.
"Haizz, trước đây em cùng cậu ấy có chút chuyện hiểu lầm. Giờ em nói gì cậu ấy cũng không nghe nữa."
Ninh Tố Ngọc buồn bã nói.
"Tôi cũng không biết tại sao em ấy lại thay đổi nhiều như vậy. Trước đây em ấy rất hiểu chuyện. Nếu tôi chịu quan tâm em ấy nhiều chút, có lẽ..."
Lưu Vĩnh liền an ủi. Ninh Tố Ngọc vừa nghe đã ngờ vực nhìn hắn: "Đàn anh là... Thích Nhan Tuyền sao?"
"Đúng vậy, thích cũng nhiều, theo đuổi cũng lâu rồi. Nhưng em ấy không đồng ý."
"Em cứ nghĩ cậu ấy sống cũng không vui vẻ nên mới đi lầm đường."
Ninh Tố Ngọc trong lòng ghen tỵ Thịnh Nhan Tuyền đi đâu cũng được người thích, ngoài mặt lại tỏ ra bất lực. Cô ta đã tìm được hiểu được, Lưu Vĩnh này là con trai của một gia đình điều kiện cũng chẳng kém Khương Tình. Trong nhà có công ty lớn, là công tử Sài thành không sai. Thịnh Nhan Tuyền leo lên được cây đại thụ này cũng chẳng kém, nhưng cố tình cậu ta cứ phải tranh với cô. Nếu vậy thì cô sẽ phá cho cậu ta đến miếng bánh cũng không ăn được. Người như cậu ta chỉ nên cùng Đặng Thanh Hoài lăn lộn thôi. Hừ, giờ chỉ hi vọng Đặng Thanh Hoài làm nên chuyện.
"Giờ đàn anh... Đàn anh đừng nghĩ xấu cho cậu ấy, thật ra cậu ấy rất tốt."
"Em không cần nói đỡ cho em ấy, sai là sai."
"Anh..."
Ninh Tố Ngọc khó xử nhìn hắn. Một hồi liền nói: "Đàn anh yên tâm đi, em sẽ cố gắng thuyết phục cậu ấy đi đường ngay. Có lẽ cậu ấy sẽ liền nhận ra anh mới là tốt nhất. Em ủng hộ anh."
Người như Lưu Vĩnh trọng nhất là sĩ diện, cho dù anh ta có thích Thịnh Nhan Tuyền thì cũng sẽ cho rằng cậu ta đã bị bẩn, sẽ không thích cậu ta nữa. Cùng lắm anh ta... Đúng vậy, chỉ cần anh ta cùng cậu ta phát sinh quan hệ, Khương Tình sẽ không thích cậu ta nữa. Mà con người Thịnh Nhan Tuyền thanh cao, cậu ta cũng sẽ không chạy đi tìm thầy nữa.
"Chỉ mong là vậy." . Truyện Nữ Phụ
Lưu Vĩnh cười giả tạo.
"Thật ra không phải giống như anh nghĩ đâu. Nhan Tuyền là thực thích người kia nên mới lầm tưởng đối phương cũng thích mình. Có điều anh đừng lo, con người Thịnh Nhan Tuyền rất truyền thống, không dễ dàng trao thân cho ai cả. Anh đừng vì vậy cho chê bai cậu ấy."
Ninh Tố Ngọc giỏi nhất là đóng vai bạn tốt, cô ta liền tìm đường xoay chuyển. Ít nhất cô cần tìm cách tách hai người họ ra khỏi nhau trước, sau đó lại tính. Mà với tính tình của Thịnh Nhan Tuyền, chưa chắc cậu ta sẽ vì phát sinh quan hệ với Lưu Vĩnh mà tới với anh ta. Như vậy đúng rồi. Như vậy là tốt nhất.
"Anh cũng không tin em ấy sẽ... Thôi, chúng ta cùng cố gắng vậy."
Lưu Vĩnh thấy Ninh Tố Ngọc nói như vậy, lại thêm hắn đã quen biết Thịnh Nhan Tuyền hơn năm nay nên cũng có cái nhìn chủ quan về con người Thịnh Nhan Tuyền, hắn cũng có chút tin. Dù sao hắn đã thích Thịnh Nhan Tuyền lâu như vậy, nói từ bỏ hắn cũng không cam lòng.
Ninh Tố Ngọc ánh mắt chợt lóe, ngoài mặt lại tiếp tục tạo mối quan hệ tốt với Lưu Vĩnh.
Những chuyện này Thịnh Nhan Tuyền liền không biết. Cô trễ một chuyến xe buýt vì biến cố mới rồi, lúc nhìn thấy Đặng Thanh Hoài trong quán liền hối lỗi nói: "Xin lỗi cậu, tôi gặp chút chuyện nên đến muộn."
"Không sao, tôi cũng rảnh."
Đặng Thanh Hoài lắc đầu.
"Tôi thấy cậu bây giờ thật tự tại."
Thịnh Nhan Tuyền cảm khái.
"Còn cậu, chẳng lẽ không hài lòng với cuộc sống?"
Nếu không tại sao lại đi con đường nhiều chông gai, còn dễ bị đâm cho tanh bành này. Một bước sai lầm là vạn kiếp bất phục.
Thịnh Nhan Tuyền có chút mệt vì hắn cứ như vậy nhưng cô không có giận chó đánh mèo: "Đâu có, tôi rất hài lòng. Cuộc sống đại học rất thú vị lại còn tự do. Tôi cũng có bạn thân để chia sẻ tâm sự."
Đặng Thanh Hoài vừa nghe liền nghĩ đến Ninh Tố Ngọc: "Ai vậy?"
"Ninh Tố Ngọc sao? Đúng rồi, hai cậu là bạn mà."
Mí mắt Thịnh Nhan Tuyền khẽ nháy, lại tỏ ra bình tĩnh hỏi: "Cậu còn nhớ Ninh Tố Ngọc à?"
Đặng Thanh Hoài liền tự nhiên nói: "Nhớ chứ, dạo trước tôi còn gặp cậu ta mà. Lại nói, chuyện của cậu là cậu ta nói cho tôi đó. Cậu ta rất lo cho cậu, muốn tôi khuyên cậu. Nhưng mà cậu đâu phải người dễ khuyên như thế."
Hắn nhìn cô gái ở đối diện, diện mạo thanh tú, so với trước đây nhiều thêm một phần thành thục lại càng thu hút ánh mắt người khác. Cái sự mạnh mẽ từ trong cách suy nghĩ của cô cũng chói mắt như vậy. Đặng Thanh Hoài có đôi lúc cũng hoài niệm quá khứ giữa họ. Nếu hắn đừng chuyển đi, có phải họ sẽ càng thân thiết... Hắn bỗng nhiên nhớ đến những lời Ninh Tố Ngọc đã nói: "Thanh Hoài, Nhan Tuyền trước đây vẫn luôn thích cậu. Nếu không phải cậu rời đi, hai người sẽ thành đôi thanh mai trúc mã thật sự. Cậu ở trong lòng Nhan Tuyền luôn có chỗ đứng nhất định, cậu có thể khuyên Nhan Tuyền."
"Nhan Tuyền, có phải cậu từng thích tôi?"
Thịnh Nhan Tuyền đang giật mình vì những lời trước đó Đặng Thanh Hoài nói, bất thình lình liền bị câu hỏi của hắn làm kinh ngạc. Cô bất giác ngước mắt lên nhìn lại hắn, lại bị ánh mắt nghiêm túc của hắn làm bất ngờ.
Cô mím môi một chút rồi nói: "Ai nói với cậu vậy? Ninh Tố Ngọc?"
"Ai nói không quan trọng."
Đặng Thanh Hoài lắc đầu: "Quan trọng là có hay không thôi."