Thắc mắc này không chỉ mình Đào Thục Liên có, nhưng ai cũng im lặng nhìn xem Ninh Tố Ngọc sẽ nói thế nào. Nếu đến cả bạn thân là Thịnh Nhan Tuyền hỏi mà Ninh Tố Ngọc còn không nói nữa thì...
"Nhan Tuyền..."
"Rất khó nói sao?"
Thịnh Nhan Tuyền bình thản nhìn cô lập lại lần nữa.
Ninh Tố Ngọc đối diện với đôi mắt không tạp chất nhưng giống như nhìn thấu được tất cả kia thì vô thức run lên, bất giác cắn môi không nói lời nào.
"Chẳng lẽ cậu muốn đẩy thầy ấy vào chỗ thiên lý bất dung?"
"Không..." Ninh Tố Ngọc đau khổ lắc đầu nhưng Thịnh Nhan Tuyền không muốn nghe cô nói nhảm nữa.
"Cậu một ngàn câu "không phải" chính là đang dồn thầy vào cái ngưỡng có trăm cái miệng cũng không xóa được vết bẩn này. Chẳng lẽ cái thứ cậu gìn giữ trong lòng còn lớn hơn cả công ơn của thầy sao?"
"Mình không có!" Ninh Tố Ngọc như bị dồn ép mà hét toáng lên. Sắc mặt của Thịnh Nhan Tuyền lại càng lạnh lùng.
"Xùy!"
Đào Thục Liên không nhịn được cười khinh thường một tiếng. Đến lúc này cô không khỏi cảm thấy Ninh Tố Ngọc này đúng là lòng dạ hiểm ác rồi. Chứ cô không tin một người cho dù có yếu đuối đến cỡ nào lại không rõ ràng lúc này nên làm như thế nào mới đúng. Nếu cô ta thật sự thiện lương thì tự nhiên sẽ có cách phản ứng khác mà không phải giả tạo như bạch liên hoa thế này. Chẳng lẽ từ trước đến giờ cô ta toàn diễn thôi? Khắp nơi xum xuê giành lấy hảo cảm của người khác nhưng bản chất lại chẳng bằng một nữa cái thể hiện bên ngoài?
Thịnh Nhan Tuyền không biết Đào Thục Liên nghĩ gì, cô chỉ càng ngày càng thất vọng nhìn Ninh Tố Ngọc.
Mà người sau có lẽ nhìn thấy ánh mắt này của cô mà bất giác hoảng hốt, vội vàng lên tiếng: "Không phải như cậu nghĩ đâu!"
"Mình... Mình... Lúc đó mình chỉ là vô tình vấp té nên mới..." Ninh Tố Ngọc cúi đầu lắp bắp nói ra.
Giọng điệu của Thịnh Nhan Tuyền lại chẳng ấm lên chút nào: "Vậy tại sao cậu không nói ra?"
"Mình..."
Ninh Tố Ngọc cúi đầu. Nhưng chẳng ai hiểu cho cô nàng hết.
Bởi họ thật sự không hiểu. Có chút lý do cỏn con đến khó tin đó mà Ninh Tố Ngọc làm như chuyện gì mất mặt lắm không bằng, còn khiến mọi chuyện rối tung đến mức này.
"Ninh Tố Ngọc cậu đây là bị làm sao?"
Lớp trưởng Giang Trọng không nhịn được nữa mà lên tiếng chất vấn cô nàng: "Trong lớp chỉ cần là người đi ôn thi buổi tối đều biết lý do tại sao thầy lại đưa cậu về. So với ai còn tận tình hơn. Chúng tôi còn phải ghen tỵ với cậu! Bọn tôi không nói gì là vì bọn này đều hiểu dụng tâm lương khổ của thầy. Dù có chút nghi vấn cũng không ai nói ra, không gây áp lực cho cậu. Lại chẳng ai ngờ chỉ vì cái lý do chẳng ra gì đó của cậu mà khiến cho mọi chuyện ra như thế, cậu lại như thể đang che giấu một bí mật to lớn không thể cho ai biết! Nực cười thật."
Lê Ngọc Khương bình thường ít nói cũng lên tiếng: "Uổng cho công sức của thầy."
"Không... Mình không cố ý... Mình chỉ là sợ..."
Ninh Tố Ngọc bất an phân bua. Bộ dạng khiến người thương cảm. Nhưng lúc này lại chẳng có ai đồng tình với cô.
Thịnh Nhan Tuyền im lặng không nói gì nhìn Ninh Tố Ngọc.
Cô quả thật là không hiểu Ninh Tố Ngọc sợ cái gì. Sợ mất mặt à?
Mà thôi, từ thời điểm Ninh Tố Ngọc nói dối cô đã không muốn truy cứu cái gì nữa cả. Cô trông mong gì ở con người tự ti nhút nhát tận trong xương này chứ.
Cô vốn nên rõ mới phải. Lại có cái gì để trông mong. Cô cảm thấy tình cảm bạn bè giữa cô và Ninh Tố Ngọc chỉ hơn bạn học bình thường chút thôi. Không đến mức vì đối phương mà thất vọng tràn trề.
Nhưng đúng là cô đã thất vọng.
Vì Ninh Tố Ngọc nói dối.
Cho dù đối phương là sợ bị mất mặt mới đổi một cái lý do khác dễ chấp nhận hơn thì vẫn là nói dối.
"Giải tán thôi."
Cô nhìn đám người nói một câu. Nhìn thấy họ không ai nhúc nhích lại nói một câu nữa: "Đợi thầy ấy mở miệng nói rõ chuyện này đi. Không cần phải ở đây chèn ép bạn học nữa. Đối với ai cũng là không tôn trọng."
"Nếu thầy ấy muốn nói thì đã nói rồi. Có khi không nói là vì giữ thể diện cho cậu ta đó."
Đào Thục Liên cười khẩy.
Thịnh Nhan Tuyền nhìn cô nàng, mặc dù chả rõ tại sao đối phương ghét mình ra mặt nhưng cô lại không bận tâm. Trước khi Ninh Tố Ngọc mở miệng khiến cô nhức đầu cô đã nói: "Là vì chưa có cơ hội để nói cho tất cả mọi người cùng nghe thôi. Chứ lớp chúng tôi phàm là ai đi học buổi tối đều rõ ràng tiền căn hậu quả, cần gì phải cần thầy đến giải thích."
Cô nói được hùng hồn khiến đám người bên lớp hai không khỏi im lặng. Nhưng thái độ của người bên lớp một đã phần nào trợ lực cho lời nói của Thịnh Nhan Tuyền khiến họ muốn gắng gượng cũng không được nữa.
"Tôi nghĩ thứ hai thầy sẽ mượn cơ hội chào cờ nói rõ chuyện này. Mọi người cứ đợi đi."
Cô vừa nói vừa ngồi xuống bàn: "Giờ thì giải tán được rồi đấy. Lý do gì cũng đã nghe rồi, đừng làm quá lên khó coi lắm."
"Tại sao chúng tôi phải nghe cậu?"
Đào Thục Liên nhìn không ưa cái tư thái của cô mà khó chịu mở miệng khiêu khích.
"Nhan Tuyền..."
"Rất khó nói sao?"
Thịnh Nhan Tuyền bình thản nhìn cô lập lại lần nữa.
Ninh Tố Ngọc đối diện với đôi mắt không tạp chất nhưng giống như nhìn thấu được tất cả kia thì vô thức run lên, bất giác cắn môi không nói lời nào.
"Chẳng lẽ cậu muốn đẩy thầy ấy vào chỗ thiên lý bất dung?"
"Không..." Ninh Tố Ngọc đau khổ lắc đầu nhưng Thịnh Nhan Tuyền không muốn nghe cô nói nhảm nữa.
"Cậu một ngàn câu "không phải" chính là đang dồn thầy vào cái ngưỡng có trăm cái miệng cũng không xóa được vết bẩn này. Chẳng lẽ cái thứ cậu gìn giữ trong lòng còn lớn hơn cả công ơn của thầy sao?"
"Mình không có!" Ninh Tố Ngọc như bị dồn ép mà hét toáng lên. Sắc mặt của Thịnh Nhan Tuyền lại càng lạnh lùng.
"Xùy!"
Đào Thục Liên không nhịn được cười khinh thường một tiếng. Đến lúc này cô không khỏi cảm thấy Ninh Tố Ngọc này đúng là lòng dạ hiểm ác rồi. Chứ cô không tin một người cho dù có yếu đuối đến cỡ nào lại không rõ ràng lúc này nên làm như thế nào mới đúng. Nếu cô ta thật sự thiện lương thì tự nhiên sẽ có cách phản ứng khác mà không phải giả tạo như bạch liên hoa thế này. Chẳng lẽ từ trước đến giờ cô ta toàn diễn thôi? Khắp nơi xum xuê giành lấy hảo cảm của người khác nhưng bản chất lại chẳng bằng một nữa cái thể hiện bên ngoài?
Thịnh Nhan Tuyền không biết Đào Thục Liên nghĩ gì, cô chỉ càng ngày càng thất vọng nhìn Ninh Tố Ngọc.
Mà người sau có lẽ nhìn thấy ánh mắt này của cô mà bất giác hoảng hốt, vội vàng lên tiếng: "Không phải như cậu nghĩ đâu!"
"Mình... Mình... Lúc đó mình chỉ là vô tình vấp té nên mới..." Ninh Tố Ngọc cúi đầu lắp bắp nói ra.
Giọng điệu của Thịnh Nhan Tuyền lại chẳng ấm lên chút nào: "Vậy tại sao cậu không nói ra?"
"Mình..."
Ninh Tố Ngọc cúi đầu. Nhưng chẳng ai hiểu cho cô nàng hết.
Bởi họ thật sự không hiểu. Có chút lý do cỏn con đến khó tin đó mà Ninh Tố Ngọc làm như chuyện gì mất mặt lắm không bằng, còn khiến mọi chuyện rối tung đến mức này.
"Ninh Tố Ngọc cậu đây là bị làm sao?"
Lớp trưởng Giang Trọng không nhịn được nữa mà lên tiếng chất vấn cô nàng: "Trong lớp chỉ cần là người đi ôn thi buổi tối đều biết lý do tại sao thầy lại đưa cậu về. So với ai còn tận tình hơn. Chúng tôi còn phải ghen tỵ với cậu! Bọn tôi không nói gì là vì bọn này đều hiểu dụng tâm lương khổ của thầy. Dù có chút nghi vấn cũng không ai nói ra, không gây áp lực cho cậu. Lại chẳng ai ngờ chỉ vì cái lý do chẳng ra gì đó của cậu mà khiến cho mọi chuyện ra như thế, cậu lại như thể đang che giấu một bí mật to lớn không thể cho ai biết! Nực cười thật."
Lê Ngọc Khương bình thường ít nói cũng lên tiếng: "Uổng cho công sức của thầy."
"Không... Mình không cố ý... Mình chỉ là sợ..."
Ninh Tố Ngọc bất an phân bua. Bộ dạng khiến người thương cảm. Nhưng lúc này lại chẳng có ai đồng tình với cô.
Thịnh Nhan Tuyền im lặng không nói gì nhìn Ninh Tố Ngọc.
Cô quả thật là không hiểu Ninh Tố Ngọc sợ cái gì. Sợ mất mặt à?
Mà thôi, từ thời điểm Ninh Tố Ngọc nói dối cô đã không muốn truy cứu cái gì nữa cả. Cô trông mong gì ở con người tự ti nhút nhát tận trong xương này chứ.
Cô vốn nên rõ mới phải. Lại có cái gì để trông mong. Cô cảm thấy tình cảm bạn bè giữa cô và Ninh Tố Ngọc chỉ hơn bạn học bình thường chút thôi. Không đến mức vì đối phương mà thất vọng tràn trề.
Nhưng đúng là cô đã thất vọng.
Vì Ninh Tố Ngọc nói dối.
Cho dù đối phương là sợ bị mất mặt mới đổi một cái lý do khác dễ chấp nhận hơn thì vẫn là nói dối.
"Giải tán thôi."
Cô nhìn đám người nói một câu. Nhìn thấy họ không ai nhúc nhích lại nói một câu nữa: "Đợi thầy ấy mở miệng nói rõ chuyện này đi. Không cần phải ở đây chèn ép bạn học nữa. Đối với ai cũng là không tôn trọng."
"Nếu thầy ấy muốn nói thì đã nói rồi. Có khi không nói là vì giữ thể diện cho cậu ta đó."
Đào Thục Liên cười khẩy.
Thịnh Nhan Tuyền nhìn cô nàng, mặc dù chả rõ tại sao đối phương ghét mình ra mặt nhưng cô lại không bận tâm. Trước khi Ninh Tố Ngọc mở miệng khiến cô nhức đầu cô đã nói: "Là vì chưa có cơ hội để nói cho tất cả mọi người cùng nghe thôi. Chứ lớp chúng tôi phàm là ai đi học buổi tối đều rõ ràng tiền căn hậu quả, cần gì phải cần thầy đến giải thích."
Cô nói được hùng hồn khiến đám người bên lớp hai không khỏi im lặng. Nhưng thái độ của người bên lớp một đã phần nào trợ lực cho lời nói của Thịnh Nhan Tuyền khiến họ muốn gắng gượng cũng không được nữa.
"Tôi nghĩ thứ hai thầy sẽ mượn cơ hội chào cờ nói rõ chuyện này. Mọi người cứ đợi đi."
Cô vừa nói vừa ngồi xuống bàn: "Giờ thì giải tán được rồi đấy. Lý do gì cũng đã nghe rồi, đừng làm quá lên khó coi lắm."
"Tại sao chúng tôi phải nghe cậu?"
Đào Thục Liên nhìn không ưa cái tư thái của cô mà khó chịu mở miệng khiêu khích.