Thịnh Nhan Tuyền thầm than. Nếu cô thật sự mang thai, lúc đó có lẽ cái thai còn chưa đến ba tháng. Ba tháng đầu là thời điểm nguy hiểm cao, có thể dễ dàng sảy thai, thầy không cho cô đi là hợp lý thôi chứ chưa nói đến khả năng thầy còn có thể bắt cô nghỉ học ngay bây giờ. Mặc dù chỉ còn không đến nửa tháng là cô có thể thi cuối kỳ, có thể bắt đầu nghỉ hè. Chắc chắn cô sẽ không đồng ý, sống chết gì cũng phải đi thi. Nhưng đi khảo sát... Cả cô cũng cảm thấy không ổn. Cho dù cô không mong đứa nhỏ đến lúc này nhưng không phải là cô ghét nó, muốn bỏ nó. Cô cũng phải nghĩ cho nó.
Cô cũng không đến mức nhất định phải đi. Cô có thể bảo lưu nó lại để năm sau đi. Cô chỉ là muốn thử...
Nhìn vẻ mặt thầy trầm ngâm lại quật cường, cô vừa muốn cười vừa thấy tức. Cho nên cô liền làm mình làm mẩy: "Thầy không nói lý do thì đừng hòng ngăn cản em."
"Em không những đi mà đi xong em còn về quê nữa."
"..."
Về quê? Nghĩ cũng đừng nghĩ!
"Ưm..."
Thịnh Nhan Tuyền nhìn người đàn ông thẹn quá hóa giận đè cô ra hôn mà tức xì khói. Cô liều mạng cắn mạnh vào lưỡi thầy một cái cho bỏ ghét, nhưng sau đó vẫn bị thầy trêu chọc cho nhũn ra, thở hổn hển không ngừng.
"Em chưa thấy ai bá đạo như thầy hết!"
Giọng cô bởi vì vừa bị hôn đến mềm oặt mà nghe vào vừa nhu vừa kích thích chứ chẳng có tí lực uy lực gì hết.
Khương Tình không quan tâm mấy cái vuốt mèo của cô, dịu dàng mổ lên cái miệng cũng chẳng thua kém gì thản nhiên đáp: "Em mà thấy ai bá đạo như tôi thì làm sao có cửa em thích tôi được. Em chính là thích người bá đạo như tôi vậy nên mới thích tôi đấy."
"..."
Đây là tiếng người sao?
Sao cô nghe ra tiếng chó vậy???
Chó má thật chứ!!!
"Không cho em chửi bậy trong bụng, con tôi sẽ học xấu."
"..."
Giờ thầy chịu thừa nhận rồi à?
Sao thầy không giấu nữa đi!
Khương Tình bật cười, lại cúi đầu hôn cô một trận nữa mới buông ra, nhìn khóe mắt đỏ ửng vì kích tình của cô mà nhẹ giọng thủ thỉ: "Tôi cũng chẳng muốn giấu đâu. Chuyện vui như vậy tôi muốn chia sẻ cùng em liền cơ."
"..."
Vậy tại sao thầy lại giấu???
"Tại vì bác sĩ bảo em hiện tại không chịu được kích thích nữa. Lỡ em không muốn đứa nhỏ..."
"..."
Khương Tình nhìn vẻ câm nín của cô mà khó chịu cạ cạ mũi cô, có chút tủi thân dò hỏi: "Em không muốn đứa nhỏ sao?"
"..."
Thịnh Nhan Tuyền rất muốn làm vẻ mặt khinh bỉ đồng thời giơ ngón giữa với hắn mặc dù biểu tình của cô cũng chẳng khác mấy. Thứ đàn ông gì mà mặt dày thế không biết.
Khương Tình cười đến như mèo trộm được mỡ, trong lòng hạnh phúc muốn chết lại nhất định muốn nghe cô nói mà gặn hỏi: "Em thật không muốn nó sao? Nó nghe được sẽ buồn lắm đấy!"
"..."
Vô liêm sĩ vừa vừa thôi nha thầy.
"Bao lâu rồi?"
Cô hỏi.
"Sáu tuần đi. Tại em bất ngờ xảy ra chuyện, ảnh hưởng đến đứa nhỏ nên mới sinh ra biểu hiện sớm như vậy. Thường thì phải tám tuần mười tuần."
"Vậy mà thầy làm như nó sắp được năm tháng rồi mà cảm nhận được cái gì gọi là vui với buồn!!!"
Thịnh Nhan Tuyền muốn gào thét.
Thế mà thầy ấy còn cười được.
Cô tức điên bất chấp tất cả mà chỉ vào mũi thầy tỏ vẻ bản thân bất bình cỡ nào.
Khương Tình cười đến xuân về hoa nở, đôi mắt phượng hẹp dài khẽ cong lên vừa không biết xấu hổ nắm tay cô xuống, dịu dàng đặt lên đó từng nụ hôn ôn nhu nhất.
Thịnh Nhan Tuyền buồn bực quay mặt đi lại rút tay về nhưng không được. Còn bị thầy dụi vào cổ làm nũng: "Nói đi. Tôi muốn nghe."
Cô tức đến bật cười: "Em còn có thể nói không muốn được không?"
"Em không thể nói miễn cưỡng như vậy."
"!!!"
Còn kém cá chọn canh nữa!!
"Em nói thầy nghe, lỡ con sinh ra có cái mỏ hỗn thì nó nhất định là giống thầy mà không phải em."
"Ha ha..."
"Cùng lắm em chỉ truyền cho nó khả năng làm học tra thôi."
"..."
Há há há!!
Khương Tình bất đắc dĩ cười nhìn cô gái nhỏ hớn hở đến mức đáng đánh mà không thể đánh được, quả thật là nghẹn khuất. Nói vậy thôi nhưng chẳng mấy khi hắn động tay với cô, hắn chỉ động miệng là đủ rồi. Giờ có lẽ còn phải kiềm chế chút nữa nhưng hắn nghĩ hắn nhịn được. Cùng lắm hắn đợi cô sinh xong hắn đòi cả vốn lẫn lãi là được. Trong lòng hắn lại nói thôi vậy, cùng lắm lớn lên hắn trông coi nó cẩn thận, không để nó lây nhiễm tính xấu của mẹ nó là được.
Dù sao thì cũng giải quyết được vấn đề nói hay không nói này rồi, hắn vô thức thở phào một hơi trong lòng.
Sau khi Thịnh Nhan Tuyền truyền nước xong, bác sĩ tỏ vẻ vấn đề không cần ở bệnh viện nữa Khương Tình liền đưa cô về. Vừa về đến nhà cô đã nhận được điện thoại của Minh Kiều.
"Cô nương, sắp thi rồi đó."
Sao cô lại không biết cho được.
"Cậu chuyển giúp mình tài liệu vào gmail đi, mình sẽ ở đây ôn tập cho đến lúc đó."
Bởi vì thi cử nên bên nhóm nghiên cứu không có giao nhiệm vụ gì cho cô nữa. Sau khi thi xong lại nói.
Ngẫm đến sắp tới có thể phải nghỉ ở nhóm, cô còn chưa biết nên nói làm sao với các thầy cô nữa. Tình trạng này của cô tiếp xúc với thí nghiệm không có tốt, nghỉ là trong khả năng rồi.
"Cậu còn chưa khỏe nữa sao?"
Minh Kiều lo lắng hỏi.
"Mình..."
Thịnh Nhan Tuyền không biết nói sao nữa.
"Chỉ là tạm thời mình không về được. Dù sao cũng không cần đi học, mình ở đây ôn thi cũng được."
Bên kia im lặng một chút rồi ai oán nói: "Cậu có thầy thì bỏ bạn chứ gì."
Cô bật cười.
"Thật ra cậu có thể lên đây..."
"Bớt giỡn đi! Lên xem hai người ân ái hả?"
Minh Kiều lập tức bát bỏ ngay đề nghị của cô làm Thịnh Nhan Tuyền bật cười.
"Cậu có niềm vui rồi mà còn nói mình."
"Niềm vui gì? Niềm vui ở đâu? Cậu đừng có nói nhảm!"
Minh Kiều phản bác ba tiếng liền, nghe là biết giấu đầu hở đuôi.
"Chúng ta tự hiểu trong lòng được không? Không cần xỉ vả nhau như thế."
"Chậc. Tôi với cậu khác được không? Tôi là bị dây dưa đến phiền."
"Tôi thấy anh ta được lắm mà."
Người họ đang nói tới chính là cái anh chàng hôm đó đã cứu Minh Kiều từ trên âm mưu của Ninh Tố Ngọc. Không biết vì sao mà sau đó Minh Kiều và anh ta còn có duyên gặp lại, rồi liền dây dưa lên. Trông anh ta cũng rất có tiền, bộ dạng tinh anh không che giấu được. Quan trọng nhất là anh ta rất hợp sở thích của Minh Kiều. Chỉ là kiểu người này giống như ông thầy nào đó ấy, bá đạo rất biết chọc người, còn mặt dày khỏi nói. Làm không khéo có mà bị chọc cho tức chết.
"Dù sao thì cậu lo yêu đương của cậu đi."
Minh Kiều chốt hạ một câu rồi cúp máy luôn.
Thịnh Nhan Tuyền chỉ cười rồi đặt điện thoại xuống, sau đó nằm dài ra ghế sofa ngẩn ngơ một hồi. Bàn tay cô đặt trên bụng khẽ xoa xoa, quả thật vẫn chưa thật sự tin trong này đã có một hạt đậu đang âm thầm lớn lên. Sáu tuần, vậy đúng là lần đó rồi.
Người đàn ông tinh lực dồi dào kia vừa thả xuống giáp bảo vệ là một phát ngay đích, bắn chết kẻ địch liền. Quả thật là không muốn khen tặng.
Nhưng rồi cô bỗng nhiên nhớ đến một chuyện... Cô có thai có nghĩ là người nào đó phải ăn chay...
Cô cũng không đến mức nhất định phải đi. Cô có thể bảo lưu nó lại để năm sau đi. Cô chỉ là muốn thử...
Nhìn vẻ mặt thầy trầm ngâm lại quật cường, cô vừa muốn cười vừa thấy tức. Cho nên cô liền làm mình làm mẩy: "Thầy không nói lý do thì đừng hòng ngăn cản em."
"Em không những đi mà đi xong em còn về quê nữa."
"..."
Về quê? Nghĩ cũng đừng nghĩ!
"Ưm..."
Thịnh Nhan Tuyền nhìn người đàn ông thẹn quá hóa giận đè cô ra hôn mà tức xì khói. Cô liều mạng cắn mạnh vào lưỡi thầy một cái cho bỏ ghét, nhưng sau đó vẫn bị thầy trêu chọc cho nhũn ra, thở hổn hển không ngừng.
"Em chưa thấy ai bá đạo như thầy hết!"
Giọng cô bởi vì vừa bị hôn đến mềm oặt mà nghe vào vừa nhu vừa kích thích chứ chẳng có tí lực uy lực gì hết.
Khương Tình không quan tâm mấy cái vuốt mèo của cô, dịu dàng mổ lên cái miệng cũng chẳng thua kém gì thản nhiên đáp: "Em mà thấy ai bá đạo như tôi thì làm sao có cửa em thích tôi được. Em chính là thích người bá đạo như tôi vậy nên mới thích tôi đấy."
"..."
Đây là tiếng người sao?
Sao cô nghe ra tiếng chó vậy???
Chó má thật chứ!!!
"Không cho em chửi bậy trong bụng, con tôi sẽ học xấu."
"..."
Giờ thầy chịu thừa nhận rồi à?
Sao thầy không giấu nữa đi!
Khương Tình bật cười, lại cúi đầu hôn cô một trận nữa mới buông ra, nhìn khóe mắt đỏ ửng vì kích tình của cô mà nhẹ giọng thủ thỉ: "Tôi cũng chẳng muốn giấu đâu. Chuyện vui như vậy tôi muốn chia sẻ cùng em liền cơ."
"..."
Vậy tại sao thầy lại giấu???
"Tại vì bác sĩ bảo em hiện tại không chịu được kích thích nữa. Lỡ em không muốn đứa nhỏ..."
"..."
Khương Tình nhìn vẻ câm nín của cô mà khó chịu cạ cạ mũi cô, có chút tủi thân dò hỏi: "Em không muốn đứa nhỏ sao?"
"..."
Thịnh Nhan Tuyền rất muốn làm vẻ mặt khinh bỉ đồng thời giơ ngón giữa với hắn mặc dù biểu tình của cô cũng chẳng khác mấy. Thứ đàn ông gì mà mặt dày thế không biết.
Khương Tình cười đến như mèo trộm được mỡ, trong lòng hạnh phúc muốn chết lại nhất định muốn nghe cô nói mà gặn hỏi: "Em thật không muốn nó sao? Nó nghe được sẽ buồn lắm đấy!"
"..."
Vô liêm sĩ vừa vừa thôi nha thầy.
"Bao lâu rồi?"
Cô hỏi.
"Sáu tuần đi. Tại em bất ngờ xảy ra chuyện, ảnh hưởng đến đứa nhỏ nên mới sinh ra biểu hiện sớm như vậy. Thường thì phải tám tuần mười tuần."
"Vậy mà thầy làm như nó sắp được năm tháng rồi mà cảm nhận được cái gì gọi là vui với buồn!!!"
Thịnh Nhan Tuyền muốn gào thét.
Thế mà thầy ấy còn cười được.
Cô tức điên bất chấp tất cả mà chỉ vào mũi thầy tỏ vẻ bản thân bất bình cỡ nào.
Khương Tình cười đến xuân về hoa nở, đôi mắt phượng hẹp dài khẽ cong lên vừa không biết xấu hổ nắm tay cô xuống, dịu dàng đặt lên đó từng nụ hôn ôn nhu nhất.
Thịnh Nhan Tuyền buồn bực quay mặt đi lại rút tay về nhưng không được. Còn bị thầy dụi vào cổ làm nũng: "Nói đi. Tôi muốn nghe."
Cô tức đến bật cười: "Em còn có thể nói không muốn được không?"
"Em không thể nói miễn cưỡng như vậy."
"!!!"
Còn kém cá chọn canh nữa!!
"Em nói thầy nghe, lỡ con sinh ra có cái mỏ hỗn thì nó nhất định là giống thầy mà không phải em."
"Ha ha..."
"Cùng lắm em chỉ truyền cho nó khả năng làm học tra thôi."
"..."
Há há há!!
Khương Tình bất đắc dĩ cười nhìn cô gái nhỏ hớn hở đến mức đáng đánh mà không thể đánh được, quả thật là nghẹn khuất. Nói vậy thôi nhưng chẳng mấy khi hắn động tay với cô, hắn chỉ động miệng là đủ rồi. Giờ có lẽ còn phải kiềm chế chút nữa nhưng hắn nghĩ hắn nhịn được. Cùng lắm hắn đợi cô sinh xong hắn đòi cả vốn lẫn lãi là được. Trong lòng hắn lại nói thôi vậy, cùng lắm lớn lên hắn trông coi nó cẩn thận, không để nó lây nhiễm tính xấu của mẹ nó là được.
Dù sao thì cũng giải quyết được vấn đề nói hay không nói này rồi, hắn vô thức thở phào một hơi trong lòng.
Sau khi Thịnh Nhan Tuyền truyền nước xong, bác sĩ tỏ vẻ vấn đề không cần ở bệnh viện nữa Khương Tình liền đưa cô về. Vừa về đến nhà cô đã nhận được điện thoại của Minh Kiều.
"Cô nương, sắp thi rồi đó."
Sao cô lại không biết cho được.
"Cậu chuyển giúp mình tài liệu vào gmail đi, mình sẽ ở đây ôn tập cho đến lúc đó."
Bởi vì thi cử nên bên nhóm nghiên cứu không có giao nhiệm vụ gì cho cô nữa. Sau khi thi xong lại nói.
Ngẫm đến sắp tới có thể phải nghỉ ở nhóm, cô còn chưa biết nên nói làm sao với các thầy cô nữa. Tình trạng này của cô tiếp xúc với thí nghiệm không có tốt, nghỉ là trong khả năng rồi.
"Cậu còn chưa khỏe nữa sao?"
Minh Kiều lo lắng hỏi.
"Mình..."
Thịnh Nhan Tuyền không biết nói sao nữa.
"Chỉ là tạm thời mình không về được. Dù sao cũng không cần đi học, mình ở đây ôn thi cũng được."
Bên kia im lặng một chút rồi ai oán nói: "Cậu có thầy thì bỏ bạn chứ gì."
Cô bật cười.
"Thật ra cậu có thể lên đây..."
"Bớt giỡn đi! Lên xem hai người ân ái hả?"
Minh Kiều lập tức bát bỏ ngay đề nghị của cô làm Thịnh Nhan Tuyền bật cười.
"Cậu có niềm vui rồi mà còn nói mình."
"Niềm vui gì? Niềm vui ở đâu? Cậu đừng có nói nhảm!"
Minh Kiều phản bác ba tiếng liền, nghe là biết giấu đầu hở đuôi.
"Chúng ta tự hiểu trong lòng được không? Không cần xỉ vả nhau như thế."
"Chậc. Tôi với cậu khác được không? Tôi là bị dây dưa đến phiền."
"Tôi thấy anh ta được lắm mà."
Người họ đang nói tới chính là cái anh chàng hôm đó đã cứu Minh Kiều từ trên âm mưu của Ninh Tố Ngọc. Không biết vì sao mà sau đó Minh Kiều và anh ta còn có duyên gặp lại, rồi liền dây dưa lên. Trông anh ta cũng rất có tiền, bộ dạng tinh anh không che giấu được. Quan trọng nhất là anh ta rất hợp sở thích của Minh Kiều. Chỉ là kiểu người này giống như ông thầy nào đó ấy, bá đạo rất biết chọc người, còn mặt dày khỏi nói. Làm không khéo có mà bị chọc cho tức chết.
"Dù sao thì cậu lo yêu đương của cậu đi."
Minh Kiều chốt hạ một câu rồi cúp máy luôn.
Thịnh Nhan Tuyền chỉ cười rồi đặt điện thoại xuống, sau đó nằm dài ra ghế sofa ngẩn ngơ một hồi. Bàn tay cô đặt trên bụng khẽ xoa xoa, quả thật vẫn chưa thật sự tin trong này đã có một hạt đậu đang âm thầm lớn lên. Sáu tuần, vậy đúng là lần đó rồi.
Người đàn ông tinh lực dồi dào kia vừa thả xuống giáp bảo vệ là một phát ngay đích, bắn chết kẻ địch liền. Quả thật là không muốn khen tặng.
Nhưng rồi cô bỗng nhiên nhớ đến một chuyện... Cô có thai có nghĩ là người nào đó phải ăn chay...