• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hồng Văn và Hà Nguyên Kiều chật vật chạy trốn về nhà, người Hà gia chưa kịp vui mừng thì đã bị chấn kinh vì bộ dạng đầu bù tóc rối của hai người.

Bà cụ Hà tròn miệng kinh ngạc, cả buổi mới nặn ra một câu: “Này, hai đứa gặp cướp giữa đường à?”

Hỏi rõ ngọn nguồn xong, mọi người không biết nên khóc hay cười, thúc giục hai người đi tắm rửa thay quần áo.

Ăn vận tươm tất xong thì Hồng Nhai cũng về đến nơi, vừa thấy Hồng Văn là vỗ đùi cười ha hả, chả có chút lòng thương hại nào.

Hồng Văn tức giận dùng mông ủn vị sư phụ không nên nết: “Sư phụ đi đâu thế? Bệ hạ còn hỏi đấy.”

Hồng Nhai bị ủn cho một cái thật mạnh khiến ghế nhấc hẳn lên ba chân, nhưng ông là người biết võ và gan cũng lớn, chỉ dùng một chân ghế còn chống dưới đất giữ thăng bằng mà vẫn ngồi vững, huênh hoang nói: “Ra khỏi thành đi một vòng, săn được mấy con thỏ.”

Đáng tiếc mùa này đàn thỏ đều trụng lông cho mát, bộ lông thưa thớt đến đáng thương, bằng không còn có thể thêm mấy tấm lông.

Hồng Văn và Hà Nguyên Kiều đều nhìn về hướng phòng bếp, người sau còn kể: “Năm nay mưa thường xuyên, cỏ cây lên xanh um, chẳng biết có mấy hang thỏ từ đâu mọc ra, sinh sản như điên. Đường đất vùng ngoại thành đầy hố do bọn thỏ đào, mấy tháng qua không biết bao nhiêu xe ngựa lọt hố, bao nhiêu người bị thương chân, thật là quá đáng...”

Hồng Nhai gật đầu: “Đúng vậy, vốn ta đâu định săn thỏ, ai ngờ thấy một đám người đốt cỏ khô xông khói vào hang bèn đi theo bắt, chẳng tốn công gì mà cũng xách về được một xâu!”

Chỉ cần cỏ và nước đầy đủ, mỗi năm một con thỏ cái có thể sinh chín mười lần, mỗi lần vài con, sau đó khoảng nửa năm là đám thỏ con lại có thể sinh lứa nhỏ hơn... Một khi thỏ quá nhiều, cỏ không đủ ăn sẽ đi gặm hoa màu, dân chúng kêu khổ không ngừng.

Các nha dịch của Đài tư nha môn ra ngoài tuần tra bị thương người ngựa không biết bao nhiêu lần, vì thế đặc biệt dán bố cáo cổ vũ bá tánh đi bắt thỏ.

Người dân bình thường thu nhập có hạn, hàng năm hiếm khi có thịt ăn, bắt thỏ vừa ăn thịt vừa tích cóp da lông nên đều hăng hái tham gia. Chỉ trong nửa tháng, tình hình đã được cải thiện rất nhiều.

Bà cụ Hà cười nói: “Đã gọi người làm thỏ rồi. Trời nóng không thiết ăn uống, vừa lúc nấu món thỏ cay rát để khai vị, ăn cơm nhiều hơn.”

Hà Thanh Đình phe phẩy quạt hương bồ: “Hiếm khi cả nhà tề tựu đông đủ, tối nay không có chuyện gì quan trọng, chúng ta hãy uống vài chén.”

Hồng Văn nghe xong vội xua tay: “Vạn công công nói có chút việc cần nhờ ạ, chưa chừng lát nữa sẽ tới, cháu không uống đâu.”

Mọi người đồng loạt dừng tay, trăm miệng một lời: “Hay là ý chỉ tứ hôn?”

Vẻ mặt Hồng Văn nháy mắt biến thành dưa leo héo.

Hà Nguyên Kiều phụt cười: “Đây thật đúng là cái hay không nói, nói cái dở.”

Hồng Văn thuật lại vụ Long Nguyên Đế chạy trốn, Hà Thanh Đình cũng hết ý kiến: “Thật không ngờ...”

Bà cụ Hà cười khuyên: “Đây mới là cách làm của thân nhân thương yêu cô nương nhà mình. Đứa bé ngoan, cháu không cần sốt ruột! Hiện giờ tình nghĩa đã có, đại nghĩa cũng có, trong cung cùng lắm là hành cháu thêm mấy ngày, tuyệt đối không có biến cố gì đâu.”

“Nhà có người già như có bảo bối,” Hồng Văn nhẹ nhàng thở phào, “Nghe bà nói vậy cháu cũng an tâm.”

Lời còn chưa dứt đã thấy Hà Thanh Đình híp mắt nhìn qua, Hồng Văn vội vàng sửa miệng: “Nhà chúng ta có hai bảo bối, dĩ nhiên càng thêm an tâm.”

Hà Thanh Đình hừ một tiếng, mặt già rất là đắc ý.

Con nít lớn rất nhanh, chỉ hơn một năm không gặp mà Bình Bình An An phổng phao hẳn lên, Hồng Văn muốn bế cả hai nhóc một lúc phải hơi cố sức.

Bình Bình hỏi: “Tứ hôn là gì ạ? Hồng thúc thúc muốn cưới vợ sao?”

An An nhỏ giọng hỏi: “Cưới vợ là gì?”

Bình Bình nhìn em gái: “Cái này mà muội không biết? Đấy là, đấy là ở chung với nhau, rồi sinh ra một bé con.”

Trong tiếng cười của một đám người lớn, An An tròn mắt suy nghĩ một lúc mới kinh ngạc hỏi: “Hồng thúc thúc sẽ sinh bé con?”

Nói xong bèn lay Hồng Văn: “Chỗ nào ạ?”

Mọi người càng cười ngặt nghẽo, Hồng Văn bế cô bé lên, cầm bàn tay mũm mĩm bóp bóp: “Đây là việc thúc làm không nổi, phải chờ thẩm thẩm tương lai của cháu mới làm được.”

Chà, lâu quá không gặp mấy vị hoàng tử công chúa trong cung, thật nhớ ghê!

An An tiếp tục truy vấn: “Ai là thẩm thẩm ạ?”

Hà Nguyên Kiều xoa bím tóc cô bé: “Thẩm thẩm tương lai của cháu rất đặc biệt, hôm nào cháu gặp sẽ biết.”

Nếu xét về huyết thống, Trưởng công chúa Gia Chân quả thật là nữ lang tôn quý nhất triều Đại Lộc hiện giờ, không ai sánh nổi.

Bình Bình chống tay lên vai cha nhún nhảy, tiếp tục hỏi những câu trẻ con: “Vì sao phải là ngày khác? Hôm nay không kịp sao ạ?”

“Thằng nhóc thúi xuống mau, nóng muốn chết.” Hà Nguyên Kiều bị nhóc làm cho lảo đảo, trở tay vỗ vào mông núng nính của nhóc, “Có biết con nặng bao nhiêu không?”

Bình Bình vung vẩy đôi chân, hét lớn không công bằng: “Hồng thúc thúc bế được muội muội nãy giờ, cha là phụ thân của con mà cõng con chút xíu đã không vui!”

Hà Nguyên Kiều trợn trắng mắt về phía Hồng Văn: “Nghe chưa, đều tại đệ chiều hư tụi nó.”

Món chủ đạo của bữa tối là thịt thỏ hầm cay rát, còn có khổ qua nhồi, măng xào, cà tím om tương và mấy loại rau theo mùa, ngoài ra mỗi người được thêm một tô mì lạnh gà xé với dưa leo thái sợi, vị chua mát rất ngon miệng.

Mùa hè ban ngày rất nóng, càng về chiều thì bên ngoài càng mát hơn nhưng trong nhà vẫn còn oi, vì thế bàn ăn được bày ngoài sân. Nhà này không thiếu đại phu, bốn góc sân đều đốt nhang đuổi muỗi tự chế, tuy ngoài vườn hoa cỏ cây cối rất nhiều nhưng không có một con muỗi nào.

Ngước lên nhìn xuyên qua giàn nho rậm rạp là có thể ngắm những vì sao và vầng trăng sáng, làn gió nhẹ đưa đến mùi dạ lan hương của nhà ai dễ chịu không thể tả.

Hà Thanh Đình rất có hứng, ôm ra bình rượu Thiệu Hưng trân quý, chưa kịp rót vào chén thì Vạn Sinh mang theo thánh chỉ tới nhà.

“Ôi chao, chư vị khai tiệc sớm nhỉ? Tạp gia không ngừng đẩy nhanh tốc độ, thế là đến vừa kịp lúc.”

Mọi người đều mời Vạn Sinh ngồi vào vị trí, người sau uyển chuyển từ chối, tuyên đọc thánh chỉ ngay tại chỗ.

Những câu văn hoa không cần phải nói, Hồng Văn há hốc mồm: “Bảo hạ quan đi Thượng thư phòng dạy học?!”

Vạn Sinh cười đưa qua thánh chỉ: “Đừng nóng vội, ý của bệ hạ là, chư vị hoàng tử và thư đồng đều là rường cột nước nhà trong tương lai, không thể để hai mắt bị bôi đen, nên nghe chút cuộc sống gian nan của thế nhân. Nếu muốn tìm người dạy đề tài này, ngoài Tiểu Hồng Thái y ra thì còn ai? Tiểu Hồng Thái y chỉ cần mỗi buổi sáng đi dạy một canh giờ, buổi chiều nên làm việc gì thì cứ làm việc đó, sẽ không trì hoãn.”

Hồng Văn hiểu ra, buồn bã than: “Tóm lại, hạ quan chỉ được nhận một phần bổng lộc mà phải làm hai công việc?”

Vạn Sinh: “...”

Thật muốn nói như vậy thì cũng đúng...

Đây chính vì "người tài giỏi thường nhiều việc" ấy mà?

Từ xưa đến nay, ngài thấy ai đặt nặng vấn đề bổng lộc với Hoàng đế chưa?

Hồng Nhai cũng nhỏ giọng nói thầm: “... Đúng là rất keo kiệt.”

Vạn Sinh: “...”

Ngài có thể đừng gây thêm rắc rối được không?

Bầu không khí có chút khó xử.

Vạn Sinh đằng hắng một tiếng, cố nặn ra nụ cười: “Thật ra cũng không hẳn như vậy, chẳng phải bệ hạ còn phân phó tạp gia đưa đồ ban thưởng tới sao? Chỉ một mình Tiểu Hồng Thái y có phần!”

Nhờ liên tiếp kê biên, Long Nguyên Đế tiếp nhận rất nhiều đất đai và tài sản của những chùa miếu đạo quan vi phạm lệnh cấm, coi như ngài đã phát tài. Đặc biệt Hồng Văn dẫn đầu đám người trị liệu ôn dịch thực sự làm rất tốt, vì thế Hoàng đế ban thưởng hào phóng phá lệ.

Hồng Văn xem xét danh mục quà tặng, ừ, xác thật cũng được an ủi.

Tuyên đọc thánh chỉ xong, mọi người lại mời Vạn Sinh cùng dùng cơm.



Vạn Sinh cười từ chối: “Thật sự không cần khách sáo, tạp gia đã ăn trong cung.”

Sau đó quay sang nhìn Hồng Nhai, khen không dứt miệng: “Quả nhiên bộ dạng rất chính trực, đã sớm nghe nói nghĩa cử của Hồng đại phu, chỉ mong được gặp mặt, hôm nay coi như hoàn thành tâm nguyện.”

Hồng Nhai chắp tay, đĩnh đạc cười: “Xin đừng khen những lời như vậy làm tôi phát hoảng, thật ra tôi ở đây vì lo lắng cho thằng nhỏ này mà thôi. Tôi chu du bên ngoài quen rồi, xin ngài không cần nói với ai khiến tôi nhấp nhổm lo sợ.”

Đây là có ý muốn giấu bệ hạ? Vạn Sinh lại nhìn Hồng Nhai một cái rồi cười nói: “Tiên sinh không cần quá khiêm tốn, mỗi người có thể tự mình nhận định đúng sai.”

Quay sang bảo Hồng Văn: “Tối nay không cần trực đêm, hiếm khi được về nhà nghỉ ngơi một chút, tạp gia đi đến Lê Viên ở phố Đông nghe vài màn kịch. Chờ Tiểu Hồng Thái y dùng cơm chiều xong, chúng ta gặp nhau ở nơi đó được không?”

Những thái giám có quyền thế đều sẽ đặt mua nhà cửa ngoài cung và mua người hầu hạ giống chủ nhân của bất kỳ gia đình giàu có nào, Vạn Sinh cũng không ngoại lệ.

Mọi người tiễn Vạn Sinh ra cửa, ông ta luôn mãi đáp lễ bảo không cần đưa nữa, sau đó đi thẳng đến Lê Viên.

Hồng Văn dùng xong bữa chiều, quyết định đi bộ đến Lê Viên để tiêu cơm.

Rạp hát đang ca diễn đến màn con khỉ họ Tôn đại náo thiên cung, khán giả trầm trồ khen ngợi. Vạn Sinh nhắm hờ mắt, tay đặt trên đầu gối đánh nhịp theo tiếng ca, thấy Hồng Văn tới vội mời ngồi, kêu trà.

“Tiểu Hồng Thái y thật vất vả trở về, theo lý không nên tới phiền toái,” Vạn Sinh áy náy nói, “Nhưng chuyện này thực sự không thể kéo lâu.”

Hồng Văn giơ tay: “Công công nói lời này thật quá khách sáo, giữa hai chúng ta không cần như thế.”

Vạn Sinh nhẹ nhàng vỗ bàn, giơ ngón tay cái về phía Hồng Văn: “Quả nhiên là người sảng khoái, nếu như thế, ta cũng không vòng vo, song chuyện này thật khó có thể mở miệng...”

Sau khi thành thái giám, ít nhiều gì cũng sẽ để lại vài vấn đề, một trong những vấn đề phổ biến nhất là khó tiểu tiện.

Không sợ nói trắng ra hơi thô tục, dù sao cũng là dùng dao cắt phăng "của quý", người ra tay chưa chắc đều khéo léo, thường thường sau khi lành lại dễ dàng bị mấy vấn đề khi đi tiểu như són tiểu, nước tiểu phân đôi, khó tránh khỏi dây vào người, bị nghiêm trọng còn sẽ sưng đỏ gây ra chứng viêm, cho nên các thái giám thường có mùi khó chịu trên người.

Đây cũng là nguyên nhân họ bị người đời coi khinh.

Hơn nữa vì phải luôn ở sát bên cạnh hầu hạ quý nhân, các cung nữ thái giám đều không dám uống nhiều nước, sợ thường xuyên đi vệ sính sẽ hỏng việc, cho nên hay bị khô nóng trong người.

Khoảng thời gian trước tình hình bệnh dịch bùng nổ ở Đông Bắc, Vạn Sinh hầu Long Nguyên Đế cũng bận đến tối tăm mặt mũi, có khi cả ngày không uống được miếng nước, dần dần thân thể bắt đầu không thoải mái.

Lúc ấy sự tình chưa giải quyết xong, Vạn Sinh cắn răng chống đỡ thì cũng qua, nhưng bây giờ được nhàn rỗi, hỏa khí tích tụ bấy lâu bùng lên, gây ra bệnh nặng.

Đầu tiên là mắc tiểu liên tục, giống như không thể nín được, nhưng nếu thật đi tiểu thì cứ són ra từng giọt đau rát vô cùng, màu cũng hơi đỏ như tiểu ra máu.

Sau đó thì thậm chí không tiểu được nữa!

Nói tới đây, Vạn Sinh sốt ruột vô cùng, ghé sát vào tai Hồng Văn tố khổ: “Chẳng sợ nói ra bị chê cười, tính đến hôm nay, ta đã không đi tiểu được bốn ngày rồi!”

Ông ta giơ lên bốn ngón tay, lại kéo căng y phục sát vào người để Hồng Vặn nhìn bụng dưới phồng to: “Cứng như hòn đá, nước tiểu bên trong không thoát ra được!”

Nếu không phải nghiêm trọng như thế, ông cũng không vội đến mức này.

Hồng Văn cũng không ngờ nghiêm trọng như vậy, ra hiệu cho Vạn Sinh đưa tay để bắt mạch, thấp giọng hỏi: “Sao Công công kéo lâu như vậy, sớm nên khám chứ ạ!”

Vạn Sinh thở dài: “Loại chuyện này đâu thể tùy tiện để người ngoài biết được?”

Cạnh tranh giữa các thái giám cũng rất khốc liệt, đừng thấy hiện giờ ông là thân tín bên cạnh Long Nguyên Đế, các tiểu thái giám dưới quyền đều cung kính xưng hô “Vạn gia gia”, nhưng đám nhãi con đó đều có dã tâm lớn lắm đấy!

Nếu lỡ để người biết được ông có vấn đề, Long Nguyên Đế tất nhiên sẽ để ông nghỉ dưỡng bệnh, song ngự tiền đâu thể thiếu người hầu hạ, dĩ nhiên phải nâng người dưới lên thay... Sau khi ông khỏi bệnh quay trở lại, nhỡ mất luôn vị trí ở ngự tiền thì phải làm sao? Chi bằng ngã bệnh chết luôn tại ngự tiền, ít ra còn có thể làm Long Nguyên Đế thương xót.

Hồng Văn nghe đàn biết ý, cũng nhẹ nhàng thở dài: “Thật khổ cho các vị.”

Vạn Sinh xua xua tay, cười tự giễu: “Lăn lộn kiếm miếng cơm, thiên hạ ai không gian khổ? Có rất nhiều người chưa kịp tiến lên đã bị phế bỏ, ta không có bản lĩnh gì khác, đi được đến bước này thật không dám than khổ.”

Dừng một chút lại thở dài: “Vốn nghĩ cứ cố chịu đựng giống như trước kia, có lẽ cắn răng qua một thời gian thì sẽ ổn, ai ngờ lại chịu không nổi. Chắc hẳn mấy năm qua theo bệ hạ sống trong nhung lụa, tuổi cũng lớn rồi, thân thể càng ngày càng lụn bại...”

Vạn Sinh không có giao tình sâu đậm với các thái y của Thái Y Viện, bằng không đâu đến mức kéo dài mãi tận hôm nay. Vốn định nếu thật sự chịu không nổi thì tìm đại một Thái y nào đó khám xem sao, ai ngờ ông trời thật sự mở mắt, Tiểu Hồng Thái y đột nhiên trở về!

Mấy năm nay, ông lạnh nhạt quan sát, Hồng Văn tuy còn trẻ tuổi nhưng coi bộ tính tình khá linh hoạt, y thuật lại rất thỏa đáng, miệng cũng kín bưng... Thật sự là ứng cử viên sáng giá.

Cho nên vừa thấy Hồng Văn trở về, Vạn Sinh lập tức xin phép Long Nguyên Đế nghỉ nửa buổi, chỉ nói thân mình hơi không dễ chịu, muốn nhờ Hồng Thái y nhìn một chút.

Long Nguyên Đế xưa nay coi trọng ông, hỏi han quan tâm một phen rồi phê chuẩn.

Hồng Văn gật đầu, bắt đầu hỏi bệnh: “Ban đêm ngài ngủ thế nào? Có thường xuyên cảm thấy khát nước?”

Vạn Sinh vỗ đùi: “Đúng thế đấy, không tiểu được mà cứ khát nước, uống bao nhiêu cũng không hết khát, ta sợ tự mình làm bụng dưới nổ tung.”

Không uống thì khát; uống thì trướng, Vạn Sinh sắp bị bức đến phát điên.

Khổ nỗi vào ban đêm, thể xác và tinh thần đều mệt mỏi nhưng bụng trướng đau không cách gì ngủ được.

“Cho tiểu bối nhìn xem đầu lưỡi,” Hồng Văn nheo mắt xem kỹ, thấy bựa lưỡi vàng nhờn, mạch sác, trong lòng đã biết: “Công công bị chứng bàng quang thấp nhiệt. Nói một cách đơn giản là do ẩm ướt và nóng bức chứa đọng ở bàng quang rồi biểu hiện ra ngoài. Khi hơi ẩm và nhiệt khí uất kết ở bàng quang sẽ làm khí hóa bất lợi, cho nên mới gây ra bệnh này.”

Vạn Sinh bừng tỉnh ngộ ra: “Đúng là chỉ có Tiểu Hồng Thái y mới giải thích được rõ ràng.”

Dẫu người không hiểu y lý nghe xong cũng thấy thông suốt.

Hồng Văn cười cười: “Thật ra các thái y khác cũng sẽ khám ra thôi ạ, chỉ là hiếm lắm mới được Công công tín nhiệm, đây là vinh dự của tiểu bối.”

Vạn Sinh bật cười, thầm khen cậu trẻ này thật biết cách ăn nói.

Vinh dự... Chữa bịnh cho một thái giám ẻo lả thì vinh dự nỗi gì?

Hồng Văn móc ra giấy bút than luôn mang theo trong người để viết đơn thuốc: “Bệnh của Công công không phải khó chữa, tiểu bối sẽ khai thang thuốc Bát Chính Tán để điều trị. Thang thuốc này giúp lợi thủy thông lâm, thanh lợi thấp nhiệt, thường thì chỉ uống một ngày sẽ thấy hiệu quả, song bệnh của Công công trì hoãn khá lâu nên phải uống trong ba ngày. Ba ngày sau trước khi tiểu bối vào cung, chúng ta lại hẹn gặp ở chỗ này, đến lúc đó tiểu bối sẽ đổi phương thuốc cho ngài.”

Vạn Sinh đáp ứng ngay, thấy Hồng Văn lưu loát viết xuống tám loại dược liệu gồm: cù mạch, hoạt thạch, biển súc, xa tiền tử, sơn chi tử, đại hoàng, mộc thông, cam thảo, tuy ông ta không hiểu về dược liệu nhưng vẫn cảm thấy rất lợi hại.

Viết xong đơn thuốc Bát Chính Tán, Hồng Văn đặt sang một bên rồi tiếp tục viết tờ khác: “Ngày mùa hè nóng bức, Công công đang bị bệnh tất nhiên vô cùng khó chịu, tiểu bối kê cho ngài thêm hai phương thuốc. Thứ nhất là thuốc bột, mỗi ngày buổi tối hòa tan trong chậu nước ấm để ngồi vào ngâm, thứ hai cũng là thuốc bột nhưng để thoa ngoài da. Nhờ vậy sẽ bảo đảm dưới thân được thoải mái mát mẻ.”

Ngày mùa hè, thái giám sợ nhất là nhiễm bệnh đường tiểu, bởi vì ẩm ướt oi bức nên chứng cũ chưa đi lại dễ dàng thêm chứng mới, khổ nỗi không tiện khai bệnh, vì vậy điều quan trọng là đại phu phải suy xét mọi mặt.

Đây là lần đầu tiên Vạn Sinh nhờ Hồng Văn xem bệnh, sau khi khám xong cảm giác cả người như tắm mình trong gió xuân -- vấn đề bản thân vừa nghĩ đến thì người ta đã cân nhắc hết rồi, thậm chí vấn đề bản thân chưa nghĩ tới thì người ta cũng đã suy nghĩ thay mình chu toàn! Thật sự không cần phí đầu óc chút nào!

Vạn Sinh không khỏi thở phào, nghĩ thầm thật là "anh hùng xuất thiếu niên", hèn chi bất cứ người nào tiếp xúc với Hồng Văn đều khen không dứt miệng, cách xử thế và tâm tư cẩn thận thật sự không thể chê vào đâu được.

Hơn nữa cậu trẻ này rất thân thiết với các hoàng tử và công chúa, tiền đồ sau này thật vô hạn lượng.

Vạn Sinh vội sai người đi bốc thuốc, còn mình thì ngồi tán chuyện với Hồng Văn.

Vạn Sinh là người phúc hậu, Hồng Văn thành tâm đối đãi nên ông ta cũng tìm chút chuyện gì đó để hồi báo.

Thấy vẻ mặt Hồng Văn lộ nét lo âu, Vạn Sinh cười khuyên: “Ta biết vì sao Tiểu Hồng Thái y ưu phiền. Theo ngu kiến của ta, cậu không cần quá mức sầu lo, an tâm thuận theo tự nhiên là được.”

Trải qua vụ xem bệnh vừa rồi, hai người coi như thẳng thắn thành khẩn đối đãi nhau, huống hồ khi Long Nguyên Đế “chạy trốn” thì Vạn Sinh cũng ở đó, Hồng Văn không e dè thổ lộ với ông vấn đề này, lập tức thở dài: “Nói thì dễ đấy ạ, nhưng...”

Nhưng Long Nguyên Đế căn bản không cho mình cơ hội mở miệng!

Vạn Sinh cười ha hả: “Đây là thế nhân thường nói, 'Kẻ trong cuộc u mê, kẻ bàng quan tỉnh táo', nếu quan tâm quá ắt bị loạn, cậu quá mức sốt ruột nên mới làm bệ hạ trêu đùa...”

Thấy Hồng Văn tròn mắt chú ý lắng nghe, Vạn Sinh càng thêm hứng thú nói chuyện, hơi hạ giọng tiết lộ: “Ta không ngại cho cậu biết chút chuyện không nên nói, thời trẻ khi tiên đế còn trên đời, cảnh ngộ của đương kim Thái Hậu thực sự khá gian nan, nhiều khi không thể chăm sóc bệ hạ và Trưởng công chúa. Ở trong chốn thâm cung, hai huynh muội coi như sống nương tựa lẫn nhau, cho nên tình cảm rất khăng khít.

Sau đó Trưởng công chúa xuất ngoại hòa thân, phò mã đã qua đời nên cách đối xử với Trưởng công chúa thế nào chúng ta không thể bàn tới, nhưng bệ hạ khó tránh khỏi nỗi lo 'một lần bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng'. Ấy thế mà cậu lại hối hả muốn cưới, trong lòng bệ hạ quả thật khó có thể dứt bỏ.

Huống hồ Trưởng công chúa không phải chỉ là một công chúa tầm thường, nàng có năng lực không thua gì Hoàng tử hay Vương gia, dĩ nhiên bệ hạ càng coi trọng...”



“Thì ra là thế!” Hồng Văn chỉ mới làm việc trong cung hơn một năm, đâu thể nào biết được uẩn khúc của đời trước? Nghe xong lời này mới coi như hiểu được.

Vạn Sinh nhấp một ngụm trà rồi nói tiếp: “Hiện giờ Trưởng công chúa không thành hôn, ít nhiều gì còn có thể ở trong cung, mỗi ngày bệ hạ đều có thể gặp muội muội. Nhưng một khi Trưởng công chúa kết hôn, chắc chắn phải xây phủ riêng, đến lúc đó e là mười ngày nửa tháng bệ hạ mới gặp được một lần. Huống hồ một khi cô nương kết hôn thì có phu quân, mẫu thân hay huynh trưởng tự nhiên phải xếp phía sau...”

Nói trắng ra là, vẫn không nỡ để em gái mình lấy chồng!

Nhưng buông bỏ được hay không là một chuyện, có thể hay không lại là một chuyện khác.

Thái độ của Long Nguyên Đế đối với vị Tiểu Hồng Thái y ra sao, Vạn Sinh theo hầu hạ bên cạnh từ nhỏ là người hiểu rõ nhất, dẫu là Thái Hậu cũng không thể hiểu con mình bằng Vạn Sinh.

Trước đây khi không ai ở trước mặt, Long Nguyên Đế thỉnh thoảng nhắc tới "thằng nhãi họ Hồng", trong giọng nói lộ ra ý thưởng thức rõ ràng, hiển nhiên rất yêu thích Hồng Văn.

Nếu thích như vậy, chẳng lẽ còn không kéo về làm người trong gia đình?

Hồng Văn cũng là người thông minh, nhưng cứ vướng vào chuyện của Trưởng công chúa là tâm thần rối loạn, lập tức vò đầu bứt tai suy nghĩ nửa ngày, ngập ngừng hỏi ý kiến: “Hay là tiểu bối đi cầu xin Thái Hậu?”

Vạn Sinh cười tủm tỉm nhìn hắn cảm khái: “Một chữ 'Tình' thật khiến người khó có thể nắm bắt, Tiểu Hồng là người trưởng thành sớm mà cũng không thể ngoại lệ...”

Đáng tiếc mình là một phế nhân, đời này không có khả năng trải nghiệm những phiền não này.

Vạn Sinh nhẹ nhàng gõ gõ mặt bàn, chỉ nói một câu: “Bệ hạ cho cậu đi thư phòng dạy học mà.”

Hồng Văn sửng sốt, bỗng nhiên đầu óc sáng suốt, hiểu rõ mọi việc.

“Ôi, đa tạ Công công bảo ban!”

Nếu Long Nguyên Đế thật sự không muốn, cần gì phải cho hắn có cơ hội tiếp xúc thân mật với chư vị Hoàng tử? Hai vị Hoàng tử đều có quan hệ thân thiết với Trưởng công chúa, nếu mình đi dạy mấy nhóc, lo gì không gặp được Trưởng công chúa?

Chắc hẳn tuy Long Nguyên Đế luyến tiếc gả muội muội nhưng cũng biêt rõ chuyện này không thể tránh khỏi, thế là muốn tìm cho bản thân vài bậc thang...

Sau khi hiểu được suy nghĩ của Long Nguyên Đế, Hồng Văn cũng an tâm. Vì thế ba ngày kế tiếp dụng tâm chuẩn bị, gói gọn tất cả những trải nghiệm của mình ở Đông Bắc và trên đường vào một quyển sách kèm theo tranh minh họa.

Tuy nói vụ đi Thượng thư phòng dạy học có lòng riêng của Long Nguyên Đế, nhưng rốt cuộc công vẫn lớn hơn tư, Hồng Văn không muốn cô phụ một phen tâm ý.

Mọi người đều biết Hồng Văn vừa về nhà cần nghỉ ngơi cho khỏe, trong ba ngày này, ngoại trừ các bá tánh cảm kích lén lút để gà vịt thịt cá và các loại quà nhỏ trước của Hà gia để tỏ tấm lòng, không có người nào không biết điều tới cửa quấy rầy.

Ba ngày trôi qua thật nhanh, đến ngày thứ tư, sáng sớm Hồng Văn thay quan bào mới, đeo thẻ bài mới, hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang tiến cung.

Hắn tới quá sớm, đợi chốc lát Bạch tiên sinh mới có mặt, vừa thấy hắn là cười vui vẻ chào hỏi: “Từ biệt lâu ngày, Hồng Thái y luôn ổn chứ?”

Hồng Văn đâu dám nhận lễ của ông, cuống quít tiến lên nâng: “Ngài làm tiểu bối ngại chết! Nào nào nào, ngài mau ngồi xuống để tiểu bối bắt mạch cho ngài.”

Vừa vào mùa hè là trông ông cụ càng thêm gầy gò, nhìn không khác gì cây trúc trong góc vườn.

Bạch tiên sinh sửng sốt rồi bật cười: “Lời này đã không nghe được mấy tháng rồi. Nhờ phúc của Hồng Thái y, thân thể tàn tạ này còn có thể tự chống đỡ thêm vài năm nữa.”

Hai người nhường qua nhường lại đi vào phòng trong, Hồng Văn bắt mạch cho Bạch tiên sinh trước, thấy mạch tượng bình thản chứng tỏ lão tiên sinh cũng đã học được cách tự chăm sóc bản thân, không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

“Ngày mùa hè nắng nóng khó chịu, lát nữa tiểu bối sẽ làm cho ngài vài viên thuốc tễ thanh nhiệt tiêu ẩm, mỗi ngày ngài nhai một viên là được ạ.”

Bạch tiên sinh cười tủm tỉm nhìn Hồng Văn bận rộn, sau đó hỏi: “Không biết Hồng tiên sinh định dạy học theo phương pháp gì?”

Hồng Văn nghe câu này bị xấu hổ quá, sờ mũi nói: “Đây thật đúng là 'múa rìu qua mắt thợ', ngài nói vậy khiến tiểu bối không chỗ dung thân... Tiểu bối không được học hành chính quy, hiện giờ 'không trâu bắt chó đi cày', cùng lắm là thuật lại chút hiểu biết bên ngoài thôi ạ. Nếu tiểu bối nói năng không được lưu loát, xin ngài đừng chê cười ạ.”

Bạch tiên sinh cười ha hả một hồi, vuốt chòm râu chậm rãi nói: “Học vấn chẳng phân biệt cao thấp, ai cũng có sở trường riêng, lão phu chỉ biết đùa nghịch với sách vở của vị tiền nhiệm, chưa chắc cao quý hơn chỗ nào; Hồng tiên sinh chu du bên ngoài tận mắt nhìn thấy nỗi khổ cực của bá tánh, vậy kiến thức thấp hơn chỗ nào? Không cần tự coi nhẹ mình.”

Đang nói chuyện thì bên ngoài đã có người tới, học sinh vào cửa là hành lễ vấn an tiên sinh trước, song vừa ngẩng đầu là lập tức sửng sốt.

Hồng Văn cười vui vẻ vẫy tay kêu bọn nhỏ: “Hai vị điện hạ mạnh giỏi.”

Cũng do Long Nguyên Đế có tâm chơi xấu, cố ý không nói cho mọi người là ai sẽ đến dạy học. Mấy ngày qua đám học sinh vắt hết óc mà chẳng đoán được sẽ là vị đại nho đương thời nào đây, trăm triệu lần không ngờ...

Ngũ Hoàng tử ối một tiếng, lập tức lao tới như một viên đại bác nhỏ, ôm eo Hồng Văn hét lớn: “Là Tiểu Hồng đại nhân!”

Hồng Văn xoa cái đầu tròn tròn của nhóc: “Ôi chao, Ngũ điện hạ của chúng ta cao lên rồi đây này!”

Ngũ Hoàng tử ngửa đầu nhìn Hồng Văn, đôi mắt tròn xoe tràn ngập vui mừng: “Đúng đấy, ta cao nhiêu đây nè!”

Nhóc giơ tay làm hiệu, có vẻ rất tự hào.

Hồng Văn khen ngay, “Ối chà, Ngũ điện hạ của chúng ta thật ghê gớm!”

Ngũ Hoàng tử cười khúc khích, thấy Bạch tiên sinh đứng bên cạnh cười tủm tỉm nhìn mình, lúc này mới ngượng ngùng buông tay, lùi ra phía sau một bước, nhỏ giọng nói: “Tiểu Hồng đại nhân, ta rất nhớ huynh.”

Tim Hồng Văn mềm nhũn đến rối tinh rối mù: “Ta cũng rất nhớ các vị.”

Lúc này Tam Hoàng tử đã nhanh chóng điều chỉnh tốt tâm tình, thong thả tiến lên, nghe vậy rầu rĩ nói: “Nhưng hôm đó tiểu cô cô sai người đưa thư về, kể là trong khu tái định cư, à phải, hiện tại nên gọi là Y trấn, có rất nhiều đứa bé lai, nghe nói Hồng Thái y rất quan tâm đến cô bé tên Lena.”

Nói xong bèn liếc Hồng Văn.

Hồng Văn: “...”

Thằng nhãi đáng ghét!

Hắn cố gắng nhẫn nhịn, cuối cùng không thể nhịn được dứt khoát vươn hai tay bóp má Tam Hoàng tử, nghiến răng nghiến lợi: “Con nít mà không học ngoan!”

Tam Hoàng tử không ngờ Hồng Văn dám “động tay động chân” ngay trước mặt Bạch tiên sinh, cả người ngơ ngác, sau khi lấy lại tinh thần thì gương mặt nhỏ đỏ bừng: “Quả thực to gan! Dám...”

Hồng Văn lại nhân cơ hội gãi gãi dưới cằm nhóc, lúc này mới huênh hoang chống nạnh nói: “Ở trong vạn vật, cái tôn quý nhất chính là thiên, địa, quân, thân, sư. Kể từ hôm nay ta cũng coi như là lão sư của điện hạ, điện hạ phải cung kính kêu ta một tiếng tiên sinh đấy! Sao ta lại không dám?”

Tam Hoàng tử sợ nhột nhất, bị Hồng Văn gãi vài cái dưới cằm phải cười khanh khách, sau đó lại xấu hổ và giận dữ muốn chết.

Cậu nhóc mười tuổi đã rất cao rồi, Hồng Văn chỉ hơi cúi xuống là có thể mặt đối mặt với nhóc, hắn nhìn thẳng vào mắt cậu nhỏ, mang chút dáng vẻ kiêu ngạo của "tiểu nhân đắc chí": “Thế nào, sao không gọi tiên sinh?”

Tam Hoàng tử che mặt kinh hãi: Thiên hạ còn có người mặt dày vô sỉ đến thế?!

Nhưng Ngũ Hoàng tử nhanh chóng làm phản, trong trẻo hô: “Tiên sinh! Tiểu Hồng tiên sinh!”

Tam Hoàng tử căm tức nhìn sang: Đúng là tiểu phản đồ!

“Ừ!” Hồng Văn sảng khoái đáp lại, vận lực nhấc Ngũ Hoàng tử lên cao xoay một vòng: “Ngũ điện hạ của chúng ta giỏi quá.”

Tam Hoàng tử hận đến nghiến răng, rốt cuộc vẫn miễn cưỡng ậm ừ: “Tiên sinh...”

Hồng Văn trơ mặt thò lại gần, ra vẻ kinh ngạc nói: “Ủa, vừa rồi có con muỗi ở đâu tới vo ve thế nhỉ? Ta không nghe rõ.”

Sắc mặt Tam Hoàng tử đỏ như máu, cậu nhỏ di di một chân trên mặt đất, ngắc ngứ nửa ngày mới bất chấp tất cả lớn tiếng hô: “Tiên sinh!”

“Ừ!” Hồng Văn cao hứng đáp.

Lần đầu tiên Bạch tiên sinh nhìn bọn họ giao tiếp với nhau, vừa rất kinh ngạc vừa như suy tư gì, có vẻ đã hiểu được thâm ý của Long Nguyên Đế khi sắp xếp như vậy.

Thấy nhóc Tam mặt đỏ đến tận mang tai, Hồng Văn mới không trêu ghẹo nữa, đi qua nhẹ nhàng xoa đầu hắn, dịu dàng hỏi: “Ta đã trở về, điện hạ không vui sao?”

Tam Hoàng tử không tránh, liếc nhanh nhìn Hồng Văn rồi vội dời mắt, lí nhí: “Vui chứ...”

Huynh đã trở lại, ta thật sự rất vui.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK