Các cửa hàng lớn khỏi cần phải bàn, họ đã sớm lau cửa sổ đến mức sáng bóng, quét lên khung cửa lớp sơn đỏ tươi, treo đèn lồng đỏ thắm dưới mái hiên.
Thỉnh thoảng một cơn gió lạnh thổi qua khiến những hàng đèn lồng ngay ngắn đung đưa, người già đi ngang sẽ dừng lại xem, mỉm cười gật gù: “Tết đến rồi.”
Lũ trẻ ngơ ngác: “Chúng con nào thấy Tết đâu ạ?"
Chỗ nào ta?
Các cụ chỉ vào những tua rua đung đưa dưới đèn lồng, nghiêm túc giải thích: “Đó là Tết mang theo gió đi ngang qua đấy!”
Bọn trẻ mở to mắt nhìn chăm chăm, thầm nghĩ người lớn thật tuyệt vời, thực sự có thể nhìn thấy “Tết”.
Tuy nhiên, sự hứng thú của đám trẻ chỉ có thể kéo dài trong khoảng thời gian ngắn, chưa cảm nhận đủ ý nghĩa thực thụ của chữ “Tết” thì đã nhảy nhót đòi đốt pháo.
Trong thế giới đơn giản của trẻ thơ, còn gì thú vị hơn việc đốt pháo trong ngày Tết?
Không có nha!
Gia đình nào hơi dư dả không chịu nổi bọn nhỏ mè nheo, đành phải mua một dây pháo đỏ thẫm tháo rời ra, mỗi ngày phát cho bọn nhỏ mấy viên.
Bọn nhóc tụ tập tốp năm tốp ba, một tay cầm nhang, một tay cầm viên pháo, chịu đựng gió lạnh táp vào mặt đỏ bừng, vừa chạy vừa hét từ đầu đường đến cuối hẻm, nhất định phải tụ lại một đám mới vui.
Đám nhóc vây quanh, đứa trẻ cầm pháo bước ra giữa ánh mắt ghen tị và ngưỡng mộ của bạn bè, dựng đứng viên pháo nhỏ đỏ sậm trên mặt đất, dang rộng hai chân, một tay bịt tai, tay kia cố gắng duỗi ra chạm đầu nhang cháy đỏ vào ngòi nổ.
“Xì ~”
Khoảnh khắc đốm sáng màu đỏ cam thành công chuyển từ đầu nhang sang đầu ngòi pháo, bọn trẻ reo hò đồng thời rụt người về phía sau, ánh mắt vẫn dán chặt vào viên pháo.
“Đùng!”
Một tiếng nổ vang giòn, trong một khoảng trời nhỏ, những mảnh giấy đỏ rơi xuống lả tả như bông tuyết đỏ.
“Cùng là mùi thuốc pháo nhưng trước kia chỉ lo tránh còn không kịp, hiện tại lại yêu thích.” Tạ Uẩn nhìn làn khói xám nhạt tràn ngập đầu ngõ cách đó không xa, mỉm cười nói với Hồng Văn và Hà Nguyên Kiều.
Hôm nay anh ta có việc vào cung, vừa lúc gặp được Hồng Văn và Hà Nguyên Kiều tan làm, ba người kết bạn về chung.
Nói đến cũng lạ, hỏa pháo và pháo hoa pháo trúc vốn được làm từ cùng nguyên liệu, nhưng một thứ mang đến sự chết chóc, một thứ dùng để giải trí. Trước kia mỗi khi Tạ Uẩn ngửi mùi thuốc pháo là biết ngay bên ngoài đã chết rất nhiều người.
Nhưng hiện tại sắp ăn tết, cần phải chúc mừng!
Thiên hạ thái bình!
Hà Nguyên Kiều ngẫm nghĩ về câu nhận xét của Tạ Uẩn, cũng cảm khái: “Cùng một thứ mà cho ra hai loại cảm tưởng, kỳ diệu kỳ diệu!”
Hồng Văn vừa định góp lời thì chợt nghe sau lưng có một giọng nói thật trầm: “Cậu nhóc kia, xem vóc dáng không tệ, chi bằng theo ta học y nhé!”
Hà Nguyên Kiều và Tạ Uẩn đều theo bản năng quay lại, thấy một người đang ông cao tám thước mặc áo da cừu đứng sừng sững phía sau, một thanh trường thương vác trên vai rộng, đầu thương buộc tua rua đỏ thẫm treo một tay nải vải bố màu xám, mũi cao mắt hổ sáng quắc, nửa gương mặt dưới phủ kín râu quai nón xồm xoàm toát ra vẻ phóng đãng giang hồ không cách gì kềm chế.
'Người ngoài nghề xem náo nhiệt, ngươi trong nghề xem môn đạo', Tạ Uẩn lập tức thầm khen một tiếng "Tuyệt", đầu tiên nghĩ ngay nếu người này dấn thân vào quân ngũ, chắc chắn chỉ trong nháy mắt là có thể giết địch lập công.
Tạ Uẩn vừa định hỏi danh tánh thì thấy một bóng người đột nhiên phóng vụt tới: “Sư phụ!”
Sư phụ?
Tạ Uẩn và Hà Nguyên Kiều sửng sốt, thấy người kia hạ trường thương ra khỏi vai dộng "cộp" xuống đất thật mạnh, trực tiếp giơ tay nhấc bổng Hồng Văn vừa chạy ào tới lắc qua lắc lại: “Ừm, không tệ, béo lên rồi, cũng cao hơn.”
Hồng Văn cười ròn rã, giơ tay ước chừng một khoảng hai tấc: “Con cao lên nhiêu đây này!”
Đầu này đôi thầy trò đang thân mật nói chuyện, đầu kia Tạ Uẩn và Hà Nguyên Kiều đứng như trời trồng hít hà một hơi.
Sức lực thật khủng!
Thêm mấy ngày nữa là Hồng Văn mười chín, dạo này được nuôi hồng hào phổng phao hẳn lên, ước chừng phải cả trăm ba mươi trăm bốn mươi cân, thế mà người nọ giơ hai tay lập tức nhấc bổng lên, cánh tay không run chút nào!
Hà Nguyên Kiều quay sang nhìn Tạ Uẩn, người sau hiểu ý, vẻ mặt phức tạp lắc đầu: “Ta không nâng được dễ dàng vậy đâu, đây thật sự là thần lực trời sinh.”
Nếu cử tạ thì cũng có thể nâng lên hai ba trăm cân, nhưng tuyệt đối không thể nhấc lên nhẹ nhàng như vậy.
“Hai vị đại ca, đây là sư phụ của đệ, Hồng Nhai!” Hồng Văn kéo người tới giới thiệu, “Sư phụ, đây là tôn tử của Hà Viện phán, tên có hai chữ Nguyên Kiều, hiện giờ con ở nhà huynh ấy. Vị này chính là...”
Anh chàng còn chưa nói xong, Hồng Nhai giơ tay ngăn lại, nhìn chằm chằm Tạ Uẩn từ trên xuống dưới mấy lần, chợt cười: “Trấn Quốc công Tạ Quảng Nghiệp là gì của cậu?”
Tạ Uẩn kinh ngạc: “Ngài quen biết tổ phụ?”
Hồng Nhai cười đáp: “Thời trẻ ông cụ đánh giặc ngoài biên cương, ta từng phục vụ trong quân y mấy năm.” Nói xong bèn nhìn về phía Hà Nguyên Kiều, “Cũng ở nơi đó quen biết tổ phụ cậu.”
Hà Nguyên Kiều ồ lên: “Đúng ạ, ông nội từng phụng chỉ theo quân hành y mấy năm.”
Dừng một chút rồi cười ngượng ngùng: “Ông nội thường xuyên nhắc đến năm xưa quen một người bạn trong quân ngũ, cháu cứ tưởng là bạn cùng lứa tuổi, không ngờ lại là bạn vong niên!”
Nhìn Hồng Nhai chỉ khoảng bốn mươi mấy tuổi, nhưng Hà Thanh Đình đã trên sáu mươi!
Mấy người nhìn nhau, đồng loạt cười to.
Hôm nay tuy mới gặp nhưng hóa ra trưởng bối trong nhà đều quen biết nhau, thật là trùng hợp hiếm có trong đời người.
Hồng Văn hỏi: “Sư phụ, sao ngài đột nhiên tới đây? Chả thông báo một tiếng để con đi đón.”
“Đến coi con,” Hồng Nhai nhìn chằm chằm quan bào của Hồng Văn cũng chẳng biết cấp bậc thế nào, đành đầu hàng gãi gãi đầu, “Ta đâu thiếu tay thiếu chân, cần gì con đón?”
Tạ Uẩn nhìn nhìn phía sau Hồng Nhai: “Hồng sư phụ, ngài không cưỡi ngựa ạ?”
Hồng Nhai lắc đầu: “Không có ngựa.”
Hồng Văn hỏi: “Ngựa của sư phụ đâu?”
Hồng Nhai nhếch miệng cười, đáp ngon ơ: “Bán cho người ta đổi dược rồi.”
Hồng Văn khổ sở cau mày, dùng sức túm một chân Hồng Nhai nhấc lên, quả nhiên thấy đế giày mòn vẹt thủng lỗ: “Sư phụ đi bộ suốt thế này...”
Hồng Nhai hồn nhiên không thèm để ý, “Ta đi rất nhanh, chả đáng là gì.”
Thật ra trên đường còn thuận tiện đánh trả vài kẻ cướp đường rồi đoạt hết tiền bạc trên người chúng, vốn định sau khi vào thị trấn mua con ngựa thay vì đi bộ, nhưng trên đường ghé vào một hộ nhà nông tá túc, phát hiện nhà kia thật sự quá nghèo, thế là tặng cho người ta hết số bạc còn cầm chưa nóng tay...
Hà Nguyên Kiều và Tạ Uẩn liếc nhau:
Du y?
Mẹ kiếp, đây gọi là du hiệp thì đúng hơn!
Hóa ra lúc trước Hồng Văn kể chuyện sư phụ nhà mình đơn thương độc mã đánh lũ sơn phỉ tơi bời... đều là chuyện thật!
Hồng Văn thở dài: “Để con dẫn sư phụ đi mua đôi giày mới trước đã.”
Hồng Nhai vừa kinh ngạc vừa vui mừng: “Đồ nhi oai nhá!”
Còn có tiền trong người nữa chứ!
Ai ngờ hai người vừa định đi, có hai vị quân sĩ mặc đồng phục thủ thành chui ra từ quán trà bên vệ đường: “Vị tráng sĩ này...”
Vị thủ vệ khác đằng hắng kịch liệt, người lên tiếng lập tức thay đổi cách xưng hô, “À ừm, vị Hồng đại phu này, xin trả tiền bồi thường trước rồi hẵng đi.”
Hồng Văn kinh hãi: “Sư phụ, ngài thiếu nợ ai ạ?”
Hồng Nhai mặt mày mờ mịt: “Ta vừa tới mà!”
Đâu có cơ hội thiếu nợ?!
Vị thủ vệ vừa lên tiếng bèn cụp mắt, im lặng dùng mũi chân điểm điểm mặt đường lúc nãy Hồng Nhai dộng cây thương xuống, ánh mắt mọi người tập trung vào một chỗ:
Ối trời, mặt đường đá xanh thình lình thủng một lỗ thật sâu!
Hà Nguyên Kiều và Tạ Uẩn ở phía sau khe khẽ bàn luận:
“Huynh nói xem sư phụ của Hồng Văn chuyên về y hay chuyên về võ?”
“... Chắc võ nhỉ?”
Nếu không biết trước đây là sư phụ của Hồng Văn, giả sử có ai giới thiệu vị này sẽ truyền thụ y thuật, họ nhất định cho rằng người đó coi thường họ tuổi trẻ thiếu kiến thức và tranh cãi đến cùng!
Làm gì có đại phu nào giống như mãnh tướng như vậy!
Vị thủ vệ khác trình bày một cách ôn hòa: “Phiến đá xanh lót đường trong kinh thành đều do nơi khác vận chuyển tới, triều đình ban bố văn bản rõ ràng, quy định hư hao phải bồi thường, mỗi tấm đá ba lượng. Chúng tôi không hề lừa già dối trẻ, ngài muốn dùng ngân phiếu hay hiện bạc?”
Tuy triều Đại Lộc không có văn bản rõ ràng cấm mang theo binh khí, nhưng người này vóc dáng bất phàm, Tết nhất khiêng cây thương dài vào kinh... thật khiến người nổi da gà! Vì thế đội trưởng thủ vệ cửa thành kiểm tra rất cẩn thận giấy đi đường của ông ta, sau đó điều hai người lén bám đuôi bí mật theo dõi.
Hai thủ vệ theo sát phía sau, ngạc nhiên phát hiện đối tượng hình như quen biết với Tạ Tước gia và hai vị Thái y, bèn đồng loạt thở phào nhẹ nhõm. Ai ngờ hơi thở phào còn chưa hoàn toàn tống ra thì thấy đối tượng dộng cây thương một cái, chọc thủng luôn phiến đá xanh...
Hồng Văn vô cùng u oán nhìn Hồng Nhai, đối phương hổ thẹn cúi đầu: “Quen tay...”
Thật sự dộng xuống đường đất quen rồi.
Hồng Văn cực kỳ đau lòng, ba lượng, những ba lượng bạc lận đó!
Đủ mua hai đôi giày loại tốt, đế lót bông dày, đường may tinh mịn!
Cuối cùng vẫn do Hồng Văn thanh toán tiền phạt.
Hồng Nhai còn định nỗ lực kỳ kèo, vô cùng nghiêm túc hỏi thủ vệ cửa thành: “Nếu ta lấp phẳng cái lỗ này, có thể hoàn lại bạc hay không?”
Hồng Văn: “...Sư phụ, đi thôi!”
Tim Hồng Nhai như bị dao cắt, “Ba lượng đấy!”
Hồng Văn đen mặt, “Ai làm?”
Hồng Nhai: “... Ta.”
Suy xét đến quẫn cảnh của vị Hồng sư phụ ngay cả ba lượng tiền phạt cũng trả không nổi, Hà Nguyên Kiều cực kỳ nhiệt tình mời ông đến nhà mình làm khách.
Hồng Nhai sảng khoái gật đầu: “Vốn định đến bái phỏng Hà Viện phán đầu tiên.”
Phải cảm ơn người ta nuôi đồ đệ nhà mình thành trắng trẻo mập mạp.
Tạ Uẩn cảm thấy người đàn ông này rất thú vị, vừa hào hiệp lại vừa lương thiện, khẳng định có kinh nghiệm phong phú mà người bình thường không thể trải qua, nên rất muốn cùng trò chuyện.
Ngặt nỗi người nhà đang đợi mình về ăn cơm, đành phải lưu luyến chia tay tại giao lộ, cố gắng mời Hồng Nhai đến làm khách: “Tổ phụ luôn hoài niệm khoảng thời gian quá khứ, ngài đến chơi chắc chắn ông cụ sẽ rất vui!”
Hồng Nhai gãi cằm: “Tạ Tướng quân xác thật là vị tướng tài giỏi hiếm có, mỗi khi xuất quân đều phải dẫn đầu làm gương cho quân sĩ, cùng ăn cùng mặc với binh lính. Tuy nhiên đã nhiều năm trôi qua, biết được ông cụ còn khỏe mạnh là tốt lắm rồi, nếu không thể gặp mặt cũng không quan trọng.”
Tạ Uẩn cảm khái: “Quả nhiên là người tiêu sái.”
Hồng Nhai cười ha hả: “Được rồi, khen vậy khiến ta nổi da gà. Đi thôi đi thôi, đừng làm trễ giờ cơm!”
Tạ Uẩn cũng cười: “Không ngại đâu ạ, trong viện cháu có phòng bếp nhỏ.”
Hồng Nhai chậc lưỡi, giơ tay chỉ một vòng vào ba người Hồng Văn, Hà Nguyên Kiều và bản thân: “Làm trễ giờ chúng ta ăn cơm.”
Tạ Uẩn: “... À.”
Thật xin lỗi há!