Quan bào dày nặng không thông khí, với thời tiết này vừa ra ngoài là mồ hôi ướt đẫm, càng miễn bàn phải đi ngang qua hơn phân nửa tòa cung thành. Những lão đại nhân lớn tuổi cứ mỗi khi đến mùa này là nhăm nhe cáo lão hồi hương.
Trưa hôm đó Thái Y Viện nhận được tin, trong nhóm tú nữ có ba người cáo bệnh, muốn mời người qua xem.
Trước khi đến vòng cuối cùng định ra danh phận, các tú nữ không có tư cách thỉnh Thái y, tất cả bệnh hoạn thương tật đều giao cho Lại mục xử lý.
Hôm nay trong số các Lại mục trực ban chỉ có Hồng Văn và Hoàng Lại mục trẻ tuổi nhất, không thể tránh. Hai người đau khổ liếc nhau, chịu nóng ra cửa.
Trùng hợp đụng phải Phương Chi Tân đứng trước cửa Hộ Bộ nói chuyện với ai đó, ông tướng này vừa thấy Hồng Văn là tận dụng mọi cơ hội dụ dỗ: “Nhìn xem ta nói có sai không? Hộ Bộ chúng ta không cần ra ngoài dưới trời nóng như điên thế này!”
Hiện giờ toàn bộ Thái Y Viện đều biết Hộ Bộ vô cùng mơ ước Tiểu Hồng Lại mục nhà mình, lén ước định nhất quyết không thể để thằng bé đơn độc lang thang bên ngoài, ít nhất “Hai người thành đội, ba người thành đàn”.
Lúc này Hoàng Lại mục thấy Phương Chi Tân, lập tức chuông cảnh báo reo vang trong đầu, hai tay dang ra che chở Hồng Văn sau người.
Hồng Văn: “... Hoàng đại nhân?”
Hoàng Lại mục cũng không quay đầu lại, giọng nói đong đầy cảnh giác, “Đừng vội nghe hắn nói hươu nói vượn, lúc Hộ Bộ đi từng nhà đòi nợ thảm vô cùng! Thời buổi này thiếu tiền mới là đại gia.”
Hồng Văn: “... Không phải, cánh chuồn trên mũ thúc chọc vào mắt cháu rồi.”
Hoàng Lại mục: “... Ờ.”
Đứng đối diện Phương Chi Tân không biết là quan viên của bộ nào, quan bào toàn thân đều ướt đẫm, thấy thế nhịn không được lau mồ hôi ngắt lời: “Phương đại nhân, lát nữa hàn huyên không muộn. Vì sao tháng này băng phí cho nha môn chúng ta bị cắt giảm một nửa?”
Phương Chi Tân móc từ trong tay áo một quyển sổ to dí vào mặt vị kia: “Năm ngoái nha môn các vị thiếu Hộ Bộ tổng cộng hơn một ngàn bảy trăm lượng bạc, đến bây giờ vẫn chưa trả được. Không thể khiếu nại, mỗi tháng sẽ bị trừ tiền, khi nào trừ xong thì nói tiếp!”
Mí mắt Hồng Văn giựt mạnh, bắt đầu cố gắng hồi tưởng xem Thái Y Viện thiếu bao nhiêu tiền.
Còn có màn khấu trừ bổng lộc nữa sao?!
Vẻ mặt Hoàng Lại mục cũng hoảng sợ, kéo Hồng Văn bỏ chạy, “Đi mau đi mau...”
Nhà bacom2 ở wattpad. Vì đề phòng thích khách, trong cung không trồng những hàng cổ thụ có thể che nắng, lúc này mặt trời còn chưa khuất núi, gần như chiếu thẳng xuống dưới, phóng mắt nhìn quanh cảm giác bầu không khí cũng vặn vẹo.
Hồng Văn và Hoàng Lại mục tới Chu Thúy Cung nơi ở của các tú nữ là toàn bộ áo trong đã ướt đẫm, vội đi múc nước rửa sạch tay và mặt.
Hai tú nữ bị cảm nắng nên cũng không quá quan trọng, họ đến từ vùng duyên hải Tây Bắc, quen với khí hậu mát lạnh, đột nhiên đi vào Vọng Yến Đài vừa nóng lại vừa buồn nên khó có thể thích ứng, uống thuốc tĩnh dưỡng là ổn.
Họ đều là thiếu nữ chỉ mới mười sáu mười bảy tuổi, lần đầu xa nhà lại không hợp khí hậu, cả hai đều gầy giơ xương.
Hồng Văn và Hoàng Lại mục thấy họ quá tội nghiệp, không hẹn mà cùng bỏ thêm cam thảo vào phương thuốc của họ.
Tốt xấu gì cam thảo cũng để lại vị ngọt trong miệng, miệng ngọt thì bớt nhớ nhà.
Cuối cùng là một người quen cũ, thật sự có điểm phiền toái.
Hồng Văn vừa bắt mạch cho Tiết Vũ đã phải nhíu mày: “Tiết cô nương, cô nương tuổi còn trẻ, nên chú ý giữ gìn sức khỏe thì tốt hơn, rảnh rỗi đừng suy nghĩ quá nhiều.”
Khoảng chừng một tháng kể từ gặp mặt lần trước, sức khỏe của Tiết Vũ không những không chuyển biến tốt đẹp, ngược lại càng tệ hơn.
Ưu tư quá độ, loại suy nhược đến mức này mà đặt trên người một thiếu nữ mười sáu tuổi quả thực khiến đại phu rùng mình.
Tiết Vũ miễn cưỡng mỉm cười: “Tôi sẽ tận lực.”
Trên mặt Tiết Vũ hiện ra vẻ do dự, thật lâu sau mới hạ quyết tâm, dường như cầu xin hỏi: “Hồng đại nhân, ngài biết nhà tôi xảy ra chuyện gì không?”
Bệnh của Tiết Vũ vốn không nghiêm trọng đến vậy, thế nhưng sáng sớm hôm nay đột nhiên có một tú nữ khác chạy tới báo tin, nói người phủ Định Quốc Công đều bị đuổi về nhà kiểm điểm.
Vừa nghe vậy, gan Tiết Vũ thật sự muốn nứt ra, định hỏi kỹ nội tình nhưng người nọ cũng không rõ ràng lắm.
Ngặt nỗi hiện giờ nàng đang ở trong cung, không tiện truyền tin tức qua lại, Long Nguyên Đế ra lệnh rõ ràng cấm người phủ Định Quốc Công vào cung cầu tình, vì thế không có cách gì hỏi thăm, cho tới bây giờ vẫn không biết tình huống nào đã dẫn đến chuyển biến bất ngờ như thế.
Hồng Văn thầm nghĩ, cô nương quả thật là hỏi đúng người.
Tuy chân tướng có thể tàn khốc, nhưng Hồng Văn vẫn một năm một mười thuật lại cho Tiết Vũ toàn bộ sự tình phát sinh ở hội chùa.
Sau khi Tiết Vũ nghe xong, ánh mắt trống rỗng không lên tiếng một lúc lâu, sau đó đột nhiên bật khóc.
“Đều là số mệnh...”
Nàng đã liều mạng đến mức này, thậm chí không tiếc dùng hạnh phúc nửa đời sau của mình làm tiền đặt cược, nhưng trong nhà chẳng có ai hiểu được nỗi khổ tâm của nàng!
Hồng Văn thở dài: “Chuyện đã đến nước này, Tiết cô nương vẫn nên tự bảo vệ mình thì hơn.”
Sự suy tàn của phủ Định Quốc Công là một kết cục đã được đoán trước, chỉ còn là vấn đề thời gian sớm hay muộn mà thôi. Nói câu không xuôi tai, giả sử ngày sau cao ốc sụp đổ, nếu Tiết Vũ vẫn có thể đứng lên, ít nhất còn kéo được những người vô tội một phen...
Cũng không biết Tiết Vũ có nghe vào tai hay không, bụm mặt khóc nức nở một hồi, sau đó đứng lên hành lễ với Hồng Văn: “Tôi thay mặt Nhị ca nhận lỗi với ngài. Nhị ca tôi là kẻ khốn nạn, xin ngài ngàn vạn lần đừng chấp nhặt, tha thứ lần này.”
Thay mặt người khác xin lỗi là điều thiếu chân thành và vô nghĩa nhất.
Kẻ phạm lỗi không cần ra mặt, có lẽ trong lòng vẫn còn bất mãn, nhưng người chịu tội thay lại đáng thương đến mức người bị hại không muốn tha thứ cũng khó. Luôn có cảm giác bị bức bách.
Nhưng vì sao người ta nhất định phải tha thứ?
Làm sai chính là làm sai, nỗi đau mà người khác phải gánh chịu liệu có thể bỏ qua bằng vài lời “Xin lỗi thay” nhẹ như không, hoặc làm bộ nhận lỗi giùm một chút là có thể xóa bỏ hoàn toàn?
Thậm chí có thể việc "Xin lỗi thay" hết lần này đến lần khác khiến những kẻ xấu kia trở nên kiêu ngạo hơn, càng không kiêng nể gì, dẫn đến một ngày gây ra rắc rối lớn tới nỗi không thể cứu vãn.
Trong mười mấy năm làm du y kiếm sống, Hồng Văn đã chứng kiến quá nhiều bi kịch tương tự, vì thế lắc đầu nghiêm túc nói: “Tiết cô nương, xin thứ không thể tòng mệnh.”
Tiết Vũ sững sờ ngây người.
Hồng Văn tiếp tục: “Có lẽ cô nương mang ý tốt, nhưng ta xin nói thẳng, đây thật sự không phải là biện pháp đúng đắn. Huống hồ người mà nhà cô nương tổn thương không phải là ta, thậm chí không chỉ ngừng lại ở hai cha con ngày hôm qua. Ta có tha thứ hay không đâu có gì quan trọng?
Ta không biết cô nương làm vậy là muốn cầu được một chút an ủi cho bản thân hay vì điều gì khác, nhưng đối với những người bị tổn thương thì thật sự không công bằng.”
Gò má Tiết Vũ vẫn còn đọng đôi dòng lệ, nhưng đáy mắt đã tràn đầy kinh ngạc.
Những lời này quá sắc bén và thẳng thắn, không có bất kỳ uyển chuyển hay giữ lại, giống lưỡi dao sắc bén sáng như tuyết đâm thẳng vào nàng gây thương tích đầy mình.
Trong nháy mắt, đầu óc Tiết Vũ trống rỗng, nhưng sau cú sốc ngắn ngủi, Tiết Vũ muộn màng nhận ra đây mới chính là vị Lại mục mình biết.
Đúng rồi, trong lần gặp đầu tiên thì vị Tiểu Hồng Lại mục đã dám trực diện với sự thịnh nộ của tổ phụ, không chút nao núng đấu võ mồm, dĩ nhiên là nhân vật lợi hại ngoài mềm trong cứng...
Hồng Văn kê đơn xong bắt đầu thu dọn hòm thuốc, đi mau tới cửa rồi xoay người lại: “Tiết cô nương, cứ cho là ta lắm miệng lải nhải -- Nếu cô nương lựa chọn vào cung, trong lòng không nên canh cánh đến chuyện bên ngoài thì tốt hơn. Còn về phần những mục đích khác, sau này cẩn thận tính toán cũng không muộn.”
Nói trắng ra, nhóm tú nữ này có mấy ai là đơn thuần nghĩ đến vào cung để tìm lang quân như ý? Ít nhiều gì đều có mục đích nâng đỡ nhà mẹ đẻ.
Suy tính như vậy không gì đáng trách, khổ nỗi nếu không thể đi đến chặng cuối cùng, suy tính cho nhiều nhưng có ích lợi gì đâu?
Tiết Vũ nghe xong lời này có phản ứng ra sao thì Hồng Văn chả biết, chỉ là vừa rời Chu Thúy Cung không bao lâu đã bị thái giám ngự tiền mời đi theo. Đến wattpad thăm nhà bà còm.
Khi bước vào Kỳ Lân Điện, Long Nguyên Đế đang ở trước bàn khom lưng viết gì đó, như thường lệ mặc bộ thường phục nửa cũ.
Góc tường đặt một lu sen trắng nở rộ, cả đại sảnh tràn ngập hương thơm thoang thoảng, thật ra thanh nhã hơn nhiều so với đốt hương nhân tạo.
Đương nhiên, cũng tiết kiệm hơn.
Hồng Văn trịnh trọng hành đại lễ: “Vi thần Hồng Văn, khấu kiến bệ hạ.”
Long Nguyên Đế nhướng mày: “Sao hả, được ban thưởng nên hiện giờ thỉnh an càng thành tâm?”
Hồng Văn: “... Xưa nay vi thần luôn thành tâm ạ.”
Long Nguyên Đế chắp tay sau lưng dời bước tới phía sau Hồng Văn, nhấc mũi chân chọc chọc mông hắn: “Hừ, nói thật đi!”
Hồng Văn bị chọc đến lắc lư, sau khi lấy lại thăng bằng bèn ngoan ngoãn thú nhận: “Đúng ạ.”
Hắn là người phàm tục, được khích lệ đương nhiên nhiệt tình tăng thêm mười phần, chẳng lẽ không phải là bản chất con người?
Long Nguyên Đế thầm cười: “Trẫm chưa bao giờ bủn xỉn, chỉ cần ngươi dụng tâm làm việc, ban thưởng dĩ nhiên không thể thiếu.”
Hồng Văn: “...”
Đây rõ ràng là gạt người!
“Đứng lên đi,” Long Nguyên Đế trở lại sau ngự án ngồi xuống, “Đến bắt mạch cho nha đầu phủ Định Quốc Công? Nàng tìm ngươi cầu tình?”
Hồng Văn lắc đầu: “Thật ra cũng không tính là vậy ạ.”
Sau đó thuật lại cuộc đối thoại vừa rồi của hai người không sót một chữ.
Long Nguyên Đế liếc hắn một cái: “Mỗi khi ngươi há mồm, cũng coi như lợi hại.”
Hồng Văn bẩm: “Vi thần ăn ngay nói thật thôi ạ, ngài không thấy đứa bé hôm qua đáng thương bao nhiêu, người cha cũng không dám lên tiếng giành lẽ công bằng cho con mình.”
Nếu không phải phủ Định Quốc Công tác oai tác quái quen rồi, các bá tánh sao lại sợ đến thế?
Long Nguyên Đế ừ một tiếng: “Ngươi nói không sai, dựa vào đâu mà cứ thay người khác xin lỗi? Chả có giá trị gì!”
Dừng một chút rồi lắc đầu: “Rốt cuộc chỉ là một tiểu nha đầu, dẫu đọc được mấy quyển sách nhưng kiến thức vẫn thiếu.”
Trước đó trông cũng có vẻ thông minh, cơ mà chưa được rèn luyện, một khi gặp phải chuyện lớn là rối loạn trận tuyến.
“Được rồi,” Long Nguyên Đế xua tay, “Trở về đi, làm việc thật tốt.”
Hồng Văn vừa định lui ra ngoài, lại nghe Long Nguyên Đế mang theo ý cười hỏi: “Đúng rồi, được ban thưởng sao không mời khách?”
Ngài biết người Hà gia vẫn chưa mượn cơ hội để khoe khoang, ngược lại hành sự khiêm tốn, Long Nguyên Đế rất hài lòng, lời này chỉ thuận miệng hỏi mà thôi.
Ai ngờ thấy Hồng Văn nghiêm túc bẩm: “Vi thần muốn tích cóp tiền cưới vợ ạ!”
Long Nguyên Đế: “... Cút đi cút đi, đứng chỗ này chướng mắt!”
Hồng Văn lon ton đi rồi.
Nhìn bóng dáng hớn hở chạy xa của hắn, Long Nguyên Đế tự cười một hồi, trong lòng cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.
Sau một lát, Thái Hậu gởi một ma ma tới truyền lời: “Bẩm bệ hạ, Thái Hậu sai nô tỳ tới hỏi một chút, chuyện hôm kia Thái phi thỉnh cầu, ngài nghĩ thế nào ạ?”
Long Nguyên Đế hơi kinh ngạc: “Ủa, phủ Định Quốc Công xảy ra chuyện như vậy, thằng nhóc kia không thay đổi ý định ban đầu?”
Ma ma than: “Là vậy đấy ạ, Thái Hậu cũng kinh ngạc, nói là hiếm khi thằng bé kia lông bông suốt hai mươi năm cuối cùng biết kiên định đúng một chuyện, đây chẳng phải là ý trời? Thái Hậu không nỡ bác bỏ ạ.”
Long Nguyên Đế cười: “Được rồi, ngươi về hồi bẩm Thái Hậu, trẫm ân chuẩn.”
Ngày kế, khi người khắp kinh thành đang chờ xem Long Nguyên Đế muốn xử trí phủ Định Quốc Công thế nào, trong cung đột nhiên truyền ra ý chỉ:
- - -- Tứ hôn Bình Quận Vương và nữ nhi của Định Quốc Công Thế tử.
Mà vị Bình Quận Vương kia, chính là đệ đệ nhỏ nhất của Long Nguyên Đế.