Đây là con phố chuyên bán đồ ăn sáng, thực khách tới lui phần lớn phải vội đi xa, số còn lại là thuận đường ăn bữa sáng trước khi thượng triều. Thương nhân giảo hoạt, nông dân chất phác, triều thần cao nhã... lúc này đều được kéo đến bên nhau bởi mấy phần điểm tâm, không còn ranh giới rõ ràng như bình thường.
Cửa hàng bánh nướng nhân xá xíu của Chu lão đại đã mở rất nhiều năm, được tất cả hàng xóm công nhận. Chiếc bánh nướng thật to với lớp vỏ bên ngoài xốp phồng tầng tầng lớp lớp vàng óng, bên trong là xá xíu được ướp qua đêm, đỏ nâu sáng bóng, cắn một miếng là mỡ tứa ra, nhân thịt mềm rục mà không bị ngấy.
Cửa hàng Chu lão đại còn có món "Độc môn tuyệt kỹ": Muối mè! Món này nghe thì rất đơn giản nhưng muốn làm ngon lại không hề dễ dàng.
Chu lão đại dường như bẩm sinh đã khéo léo trong cách thức chế biến thức ăn, muối mè ông ta làm rất thơm và mịn. Nếu trong nhà có trẻ con thỉnh thoảng biếng ăn, người lớn sẽ tới bỏ ra năm văn tiền mua một bao đem về, tùy tiện lấy bất kỳ bánh trái nào chấm ăn đều ngon miệng ngay.
Hồng Văn mê mẩn món bánh nướng nhân xá xíu chấm muối mè của hàng này, cứ cách ba ngày nếu không ăn là cảm thấy cả người bứt rứt.
Lúc này trong tay anh chàng cầm một chiếc bánh nướng, ấn thật mạnh vào đĩa muối mè, há to miệng cắn một miếng ngập mồm, xá xíu mềm ngọt tươm sốt hòa cùng với lớp vỏ ngoài giòn trong mềm, ngon không thể tả.
Hồng Văn thậm chí híp mắt lại, đầu gật gù biểu lộ niềm hạnh phúc.
Chỉ cần món này thôi là đủ kéo về một người muốn phí hoài bản thân, Hồng Văn kiên định nghĩ!
"Cho nên thưa Thế tử, rốt cuộc ngài muốn nói chuyện gì?"
Hắn và Hà Nguyên Kiều định ra ngoài sớm một chút để kiếm đồ ăn sáng, kết quả vừa mở cửa là phát hiện một chiếc xe ngựa chắn đường, đang muốn đi vòng qua thì bên trong chui ra một người không thể ngờ: Thế tử Định Quốc Công.
Phản ứng đầu tiên của Hồng Văn chính là: Ông nội này muốn đến trả thù!
Ai ngờ đối phương bày ra thái độ khiêm tốn khác thường, hỏi có thể làm phiền nói mấy câu.
Hồng Văn nhìn nhìn Hà Nguyên Kiều, lại nhìn sang hai Cấm vệ quân đứng cách Thế tử Định Quốc Công ba bước, chần chờ gật đầu.
Phủ Định Quốc Công bị điều tra, toàn phủ không ai được rời kinh, thậm chí đi lại trong kinh thành cũng phải có Cấm vệ quân đi theo giám sát.
Nói cách khác, chỉ cần Thế tử Định Quốc Công không thình lình nổi điên đánh người trên đường cái, ông ta muốn nói chuyện thì Hồng Văn không có cách gì ngăn cản.
Hồng Văn là người không thích làm bản thân chịu thiệt thòi, cũng không muốn thông cảm với tâm tình ngổn ngang của vị Thế tử vào lúc này, vì thế vẫn dựa theo kế hoạch ra ngoài ăn sáng...
Thế tử Định Quốc Công nhìn khóe miệng dính mỡ của Hồng Văn, trong lòng chợt cảm thấy vô cùng phức tạp.
Đây là người mở màn cho cuộc vạch trần huỷ diệt phủ Định Quốc Công?
Luôn cảm thấy có chút... không cam lòng.
Hà Nguyên Kiều đột nhiên đằng hắng thật to, khi Hồng Văn nhìn qua thì cầm lấy chiếc bánh nướng xá xíu, ý uy hiếp bộc lộ rõ ràng.
Coi chừng ta đập đệ bây giờ!
Đại khái cảm thấy bánh nướng không đủ để làm hung khí, Hà Nguyên Kiều suy nghĩ một chút, lại đổi thành thau gỗ đựng đầy cháo.
Hồng Văn lờ đi thản nhiên cắn thêm một miếng bánh nướng, thuận tiện gắp một đũa dưa ngâm tương giòn rụm ăn kèm, thực nghiêm túc nói với Thế tử Định Quốc Công: "Ngài biết tôi sẽ hội báo cho bệ hạ toàn bộ cuộc nói chuyện hôm nay không thiếu một chữ nhỉ?"
Thế tử Định Quốc Công ngẩn ra, cười khổ gật đầu: "Biết."
Hồng Văn ừm một tiếng: "Vậy khẳng định ngài cũng biết, dẫu không có tôi cũng sẽ có người khác, cho nên..."
Cho nên những ý định "chó cùng rứt giậu", "cá chết lưới rách" gì đó không cần thiết thi triển, thật sự không cần thiết.
Nụ cười khổ trên mặt Thế tử Định Quốc Công càng đậm, thật lâu sau mới buồn bã nói: "Kỳ thật ta thậm chí từng hoài nghi, ngươi có phải là quân cờ do ai xếp vào hay không."
Hồng Văn mở to đôi mắt, bên trong rõ ràng là kinh ngạc: Ngài cũng thật coi trọng ta!
Thế tử Định Quốc Công thở dài, đúng vậy, dẫu không có hắn thì cũng sẽ có người khác.
Chỉ là bại bởi một thằng nhóc lông tơ chưa sạch như vậy, luôn có cảm giác khó chịu không cam lòng.
Hồng Văn vừa nhai nuốt vừa quan sát ông ta, phát hiện người này thực sự thay đổi rất nhiều.
Ngày đó ở phủ Định Quốc Công, tuy chỉ vội vàng thoáng nhìn, nhưng Hồng Văn có thể lập tức kết luận vị Thế tử này tất nhiên là người cực kỳ cao ngạo.
Cho dù ở nhà mình nhưng cằm ông ta vẫn hơi hất lên, trong mắt toàn những tia tự đắc.
Thân là người thừa kế của một vị Quốc Công khai quốc, ngay cả người trong hoàng thất cũng phải đối đãi hết sức ưu ái, ông ta xác thật có vốn liếng để kiêu ngạo.
Thế nhưng hiện tại đôi mắt ông ta phủ đầy tơ máu, gương mặt tiều tụy, hai má vốn đầy đặn cũng hóp lại...
Tư thái thong dong về sự ưu việt biến mất, thay vào đó là hình ảnh suy đồi sâu sắc.
Nhưng Hồng Văn lại cảm thấy vị Thế tử Định Quốc Công như vậy trông càng thuận mắt hơn. Đây không phải là cảm giác hả hê khi người gặp họa, mà là, phải rồi, mà là vốn dĩ hắn cảm thấy mình giống như cây cỏ dại trong ruộng lúa chẳng có gì để kiêu ngạo, nhưng hiện tại cỏ rốt cuộc hơi giống lúa.
Hồng Văn bắt đầu tỉnh táo mà nhận thức bản thân.
Tầm mắt Thế tử Định Quốc Công hướng ra ngoài cửa sổ, nơi đó đậu xe ngựa của mình.
Xe ngựa kia dùng vật liệu chắc chắn thủ công tinh tế, người không biết nhìn hàng cũng có thể nhận ra giá trị xa xỉ, nhưng không ngờ còn sót lại rất nhiều chỗ trống.
Vốn dĩ bốn góc mái xe treo tua lông công kết bằng chỉ vàng, dưới biên màn xe trang trí bằng những viên ngọc châu, thậm chí ngay cả cương ngựa đều được khảm vàng ngọc, vòng cổ ngựa là chuỗi ngọc...
Nhưng lúc này tất cả đều biến mất.
Đặc biệt hai vòng tròn sáng màu trên vách xe hai bên thật sự đập vào mắt.
Nơi đó vốn là huy hiệu của phủ Định Quốc Công, trước kia chỉ cần nhìn đến đồ án đó là tất cả mọi người sẽ ùa tới, mà ông chính là trăng sáng được vây quanh, thỉnh thoảng thấy hứng thú sẽ vốc một nắm tiền tiêu sái vứt ra ngoài.
Rất nhiều cảnh tượng kiểu vậy vẫn hiện ra rõ ràng trước mắt, dường như mới xảy ra ngày hôm qua, nhưng hiện tại hồi tưởng lại, ông ta đột nhiên ý thức được mình ngu xuẩn cỡ nào.
"Lúc trước khi nhà ta đắc thế, nhìn khắp thiên hạ toàn là bằng hữu, ta là luôn ngồi trên mọi người, bọn họ tươi cười đón chào ta, xưng huynh gọi đệ với ta," Thế tử Định Quốc Công nhẹ giọng nói, dường như đang kể một đoạn chuyện xưa rất xa xôi, "Nhưng trong một đêm tất cả đều thay đổi, những gương mặt đã từng tươi cười đón chào thì nay lẩn tránh như tránh rắn rết, một đám đều đóng cửa không gặp...
Năm đó bằng hữu tự xưng có thể lên núi đao vào chảo dầu vì nhà ta thì lại dâng sổ con tố giác sớm nhất, cực kỳ buồn cười!"
Sắc mặt Hồng Văn trở nên kỳ quái: "Tôi nên đồng cảm với ngài sao?"
Thế tử Định Quốc Công: "..."
Một chút thương cảm mới vừa gom góp được nháy mắt tan thành mây khói.
Hồng Văn lại nói: "Thực ra, tôi cho rằng ngài muốn trả thù, hoặc chất vấn, nhưng hiện tại coi bộ không phải. Nhưng nếu ngài định khêu gợi sự đồng cảm để tôi đứng ra nói đỡ cho nhà ngài, vậy thì trăm triệu lần không có khả năng. Hoàn cảnh các vị xuống dốc đến mức độ như bây giờ thật do các vị gieo gió gặt bão."
Thế tử Định Quốc Công: "..."
Ngay cả một thị vệ cấm quân ngồi ở bàn kế bên phụ trách giám sát cũng ngạc nhiên liếc nhìn Hồng Văn một cái.
Nói thế nào nhỉ, phủ Định Quốc Công ở trong tình trạng như vậy chắc chắn sẽ có những người ra sức 'đánh chó rơi xuống nước', nhưng vị Tiểu Hồng đại nhân này lại cho người ta cảm giác rất kỳ quái, kiểu như... khiến người cảm thấy cậu ta nói rất có lý!
Vô cùng dõng dạc và chính nghĩa!
Hồng Văn bắt đầu húp cháo kê: "Có chuyện gì mong ngài nói thẳng, tôi sắp phải đi nha môn ngay lập tức, không có khả năng chờ ngài."
Đến muộn sẽ bị trừ bổng lộc!!! ️
"Không giấu gì ngươi, ta xác thật từng nghĩ đến việc trả thù," Thế tử Định Quốc Công chậm rãi nói, "Thậm chí đã nghĩ kỹ phải làm thế nào tra tấn ngươi."
Nếu không có thằng nhóc này bướng bỉnh can thiệp thì Trưởng công chúa sẽ không ra tay, nếu Trưởng công chúa không ra tay thì sự tình khẳng định sẽ thành 'chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không' như vô số mấy lần trước.
Chỉ là một đứa con nít bần hàn mà thôi, lo gì chứ?
"Sau sự việc đó, ta cũng từng nghĩ đến tìm ngươi cầu tình..."
Hồng Văn tuy trẻ tuổi, thâm niên chưa có nhưng lại được lòng các vị quý nhân trong cung, chuyện này một nửa là do hắn gây ra, nếu có thể nhờ hắn thuyết phục Trưởng công chúa đứng ra hòa giải...
Nhưng mọi chuyện chỉ có thể là nếu.
Hai bên mới gặp nhau lần đầu tiên đã như nước với lửa, bệ hạ ra tay như sấm sét càng tỏ rõ ý đồ: Vụ hội chùa chỉ là một mồi lửa, bệ hạ sớm đã nổi lên sát tâm.
Trong vòng vài ngày ngắn ngủn, Thế tử Định Quốc Công đã suy ngẫm rất nhiều, nhìn tình trạng vụ án biến hóa không ngừng bên ngoài mà mồ hôi lạnh chảy ròng, bàng hoàng sao nhà mình có thể hãm sâu đến thế.
Nếu chỉ đơn độc trưng ra một hai vụ án thì không đáng chi đâu, nhưng các vụ án ập tới liên tiếp, chồng chất lên nhau, thực sự nhìn rợn cả người. Chính gia đình họ đã mài mòn từng chút một tất cả 'Long ân thánh sủng' đến mức chẳng còn gì.
Cho đến hôm nay, mọi ân oán tình thù đều không còn quan trọng nữa, bởi kết quả đã được định đoạt rồi.
"Mấy ngày trước, A Vũ về nhà kể lại những lời ngươi khai sáng cho con bé," Thế tử Định Quốc Công nhìn Hồng Văn chăm chú, miệng cứ mấp máy hồi lâu, cuối cùng dường như hạ quyết tâm mới có thể bật ra, "Đa tạ ngươi."
Một lời thốt xong, cả người nhẹ nhõm.
Trước kia con gái từng biểu đạt sầu lo về kết cục này, thế mà ông chưa từng đặt ở trong lòng, đến nỗi khiến đứa con gái nhỏ phải một mình gánh nỗi lo còng lưng đến tận bây giờ.
Đáng tiếc thân là cha ruột mà ông còn không thấy rõ bằng một người ngoài.
Hồng Văn thở dài: "Ngài có thể nói ra lời như vậy chứng tỏ đầu óc vẫn chưa hồ đồ. Nếu tỉnh ngộ sớm hơn mấy năm, đâu đến nông nỗi này?"
Thế tử Định Quốc Công cười khẽ: "Bởi vì tự lập quá khó khăn. Làm người quanh năm sống trong vinh quang phú quý, chúng ta thản nhiên vứt bỏ những thứ mà cả đời người khác không thể chạm tới, chúng ta chưa bao giờ gặp phải những khó khăn gian khổ mà người đời thường nói về tụ tập và chia ly. Ngay cả Hoàng đế cũng phải cho chúng ta ba phần mặt mũi, tuy không phải hoàng tộc nhưng được đối xử hơn hẳn hoàng tộc..."
Khi cuộc sống mỗi ngày đều là hưởng thụ, mọi người sẽ theo bản năng phong bế chính mình, cự tuyệt nghĩ đến những trắc trở có thể xảy ra.
Dẫu là thánh nhân cũng sẽ bị lạc lối trong con đường mật ngọt độc hại chứ đừng nói đến phàm phu tục tử như bọn họ.
Hiện tại thật sự đã tỉnh ngộ, ngặt nỗi hối hận thì đã muộn.
Thế tử Định Quốc Công bỗng đứng dậy: "Hồng đại nhân, tương lai của ngươi tất nhiên vô hạn lượng, ta biết hiện tại chính mình không có tư cách nói gì, nhưng sau này nếu chuyện liên quan đến A Vũ, có thể giúp đỡ quan tâm con bé một ít? Con bé thật sự vô tội."
Một kẻ xưa nay cao ngạo lần thứ nhất cúi đầu, thổ lộ tất cả đều vì lòng yêu thương nữ nhi, thực sự khiến người động tâm.
Nhưng Hồng Văn lại dứt khoát nói: "Xin lỗi tôi không thể đáp ứng."
Thế tử Định Quốc Công bị kinh ngạc không thua chút nào so với Tiết Vũ hôm đó.
Hồng Văn chậm rãi lau sạch ngón tay dính nước thịt: "Sở dĩ tôi khuyên Tiết cô nương chỉ vì đang đứng trên cương vị là một đại phu, không muốn thấy bệnh nhân của mình chết vì không chịu chữa trị, hoàn toàn không có ý khác.
Còn phần Tiết cô nương có vô tội hay không, xin lỗi tôi không thể gật bừa. Có lẽ cô ấy không đích thân làm chuyện xấu, nhưng xác thật từng hưởng thụ hết mọi vinh hoa phú quý các vị đem đến, thậm chí từng có ý che chở Tiết Lương, đây chẳng phải đã tiếp tay cho giặc?
Ngài chỉ đau lòng cho nữ nhi của mình, nhưng chưa từng nghĩ đến những đứa trẻ trong gia đình bị các vị ức hiếp đáng thương biết bao nhiêu, chẳng phải họ càng vô tội hơn?
Huống hồ Bình Quận Vương không hề e ngại phủ Định Quốc Công như một cuộn chỉ rối mà nhất quyết giữ một mối tình thâm với Tiết cô nương, đây thật sự phải cảm tạ trời cao chiếu cố, trong cơn sóng gió điên đảo như thế mà Tiết cô nương có thể toàn thân rút lui, chẳng lẽ không phải quá may mắn?"
Đều là cô nương được nuông chiều mà lớn, ai lại không có cha sinh mẹ dưỡng, nhưng lúc trước Trưởng công chúa đã phải dứt khoát thực hiện chức trách của một công chúa hoàng gia, chấp nhận hoàn cảnh 'cửu tử nhất sinh' đi hòa thân tận biên cương? Vậy mà đâu nghe nàng oán giận vô tội hay đáng thương gì gì đó.
Ý niệm trên nháy mắt xuất hiện trong đầu Hồng Văn, nhưng hắn lập tức cảm thấy hiện giờ nghĩ đến vấn đề này không thích hợp, vội lắc lắc đầu đuổi nó ra ngoài.
Thế tử Định Quốc Công sững sờ, như bị sét đánh.
Hai thị vệ cấm quân liếc nhau, đều thấy được vẻ kinh ngạc trong mắt nhau.
Trước đó chỉ nghe nói có vị Tiểu Hồng Lại mục mới tới mà đã thoải mái như cá gặp nước, ngày cả Thái Hậu và bệ hạ đều coi trọng, hôm nay vừa thấy, quả nhiên bất phàm.
Có khả năng tất cả mọi người đều bị bề ngoài hiền lành dịu dàng của vị này đánh lừa, chưa từng nghĩ đến bên trong túi da kia cất giấu một thanh kiếm sắc.
Vị này có sự nhân từ và độ lượng của một đại phu, nhưng lại thanh tỉnh để biết rõ khi nào nên lạnh lùng tàn khốc...
Người như vậy, xác thật tiền đồ vô lượng!
*******
Hai tháng kế tiếp, những chuyện liên quan đến phủ Định Quốc Công đã chiếm toàn bộ lực chú ý của bá tánh kinh thành.
Đầu tiên là tất cả những người giữ chức quan của dòng chính Tiết gia và dòng bên nội đều bị truất biếm thành thứ dân. Ngoài ra Tam pháp ty dán thông cáo, xác định Tiết Lương trực tiếp hay gián tiếp bức tử ba người, Long Nguyên Đế đích thân phán trảm lập quyết.
Ngay sau đó, khâm sai đến quê quán Tiết gia điều tra gởi về tấu chương sáu trăm dặm kịch liệt, nói rõ "Tộc nhân Tiết gia ở bản địa xưng vương xưng bá không ai bì nổi, tất cả quan viên địa phương đều bị thao túng, trong số đó những vụ kiện tụng phán án oan uổng để bá chiếm đồng ruộng nhiều đếm không xuể... Nhà tổ của Tiết gia kéo dài vài dặm, những chỗ vượt quá quy củ không thể đánh giá nổi. Thêm vào đó, đông đảo quan viên nhà họ Tiết và doanh nhân cấu kết với nhau, bí mật kiểm soát việc đánh giá, bổ nhiệm, cách chức các quan lại địa phương, thành chúa tể một vùng..."
Sau khi Long Nguyên Đế xem xong giận không thể át, ngay đêm đó xóa bỏ danh hào Định Quốc Công, gỡ xuống tấm biển ngự tứ, bắt tất cả người liên quan đến vụ án tập trung giam giữ, kết án từng người một.
Đến tận lúc này, rốt cuộc Tiết Lương được đoàn tụ với người nhà.
Trong nhà lao Hình Bộ.