Đối với Thục Quý phi, Hồng Văn rất xa lạ, chỉ nghe nói vị nương nương này xuất thân gia đình võ tướng, từ nhỏ quen biết Long Nguyên Đế, tính cách thẳng thắn có chút nóng nẩy, nhưng từ khi vào cung đã được vinh sủng không ngừng, đáng tiếc đến nay vẫn chưa có con nối dõi.
Người dưới không được phép tùy ý hỏi thăm chuyện riêng tư của các quý nhân trong cung, Hồng Văn chỉ đành mang đầy bụng tò mò đi theo vào Thường Thanh Cung.
Mới vào cửa đã phát giác ra điều bất phàm, trước đó đến Ninh Thọ Cung, lọt vào tầm mắt là hoa cỏ tràn ngập, nhưng chính viện Thường Thanh Cung lại bị tu sửa thành Diễn Võ Trường, bày một hàng đao, thương, kiếm, kích, búa, rìu, câu, soa,... đầy đủ mười tám ban binh khí. Thoạt nhìn, nơi này không giống cung điện của phi tần mà như doanh trại của tướng quân.
Sau đó, Hồng Văn và Hà Nguyên Kiều được dẫn tới... phòng bếp nhỏ.
Hồng Văn chớp chớp mắt, nhịn không được lui về phía sau một bước, ngửa đầu nhìn tấm biển dưới mái hiên, rồi quay sang nhìn nhìn nồi, chén, muôi, chậu bên trong và khói bếp trắng xanh thoát ra từ ống khói trên nóc nhà.
Ừ, đúng là phòng bếp nhỏ không sai!
Hắn theo bản năng nhìn về phía Hà Nguyên Kiều giàu kinh nghiệm hơn, phát hiện ông anh vô cùng thản nhiên, ở cửa hành lễ vấn an rồi trực tiếp đi vào.
Hồng Văn đi vào theo, ngước lên là thấy một mỹ nhân mặc trang phục cung đình chống nạnh đứng bên bệ bếp, tay phải cầm một con cá đã mổ bụng.
Mỹ nhân khoảng hai mươi mấy tuổi, vóc người cao gầy diễm lệ bức người, chỉ đứng như vậy mà dường như cả căn bếp được chiếu sáng ngời.
Nếu nói Văn Phi là hoa sen thanh lệ thì Thục Quý phi chính là hoa hồng kiều diễm, tỏa sáng chói mắt khiến người không dám nhìn gần.
Nhưng Hồng Văn mau chóng phát hiện mỹ nhân hoa hồng thật ra cực kỳ bình dị gần gũi, cũng không quay đầu lại chỉ kêu: “Tới rồi? Mau đến xem nồi dược thiện bổn cung chuẩn bị này.”
Hồng Văn theo Hà Nguyên Kiều tiến lên, phát hiện trên cái thớt bên cạnh bày mười mấy cái đĩa chỉnh tề, nào là nhân sâm, cẩu kỷ, tổ yến, ngân nhĩ, a giao, vân vân... đồ bổ gì cũng có.
Đây là kiểu phối hợp gì thế?!
Con cá trong tay Thục Quý phi còn đang nhỏ máu, vị này không kiên nhẫn hô người múc nước xối lên, sau đó đút ngay con cá vào ấm sành, phát hiện xoay kiểu nào đều không đút vừa, dứt khoát trực tiếp nhét vào.
Con cá vừa dài vừa béo, một nửa thân cá còn thò ra bên ngoài, nhìn từ xa giống một chú cá ngu ngốc muốn tự mình cắm đầu vào ấm sành.
Thục Quý phi thấy coi bộ không xong bèn tặc lưỡi, tùy tay vơ lấy chiếc đũa, chọc mạnh vào bụng cá. Lập tức nghe tiếng xương cá gãy rắc một cái, nửa phần đuôi cá rốt cuộc nghẹn uất rớt vào.
Hồng Văn: “...”
Nếu hắn không nhìn lầm, trên mình con cá vẫn còn vẩy chưa cạo sạch đúng không?
Không riêng Hồng Văn nhìn thấy, cung nữ bên người Thục Quý phi cũng phát hiện, nhỏ giọng nhắc nhở: “Nương nương, vẩy cá...”
Thục Quý phi chậc một tiếng, “Lát nữa lọc ra không phải xong rồi?”
Cung nữ trầm mặc một lát, thanh âm càng nhỏ: “Còn có, túi mật đắng kia bể rồi ạ.”
Thục Quý phi nghiêm mặt dạy bảo: “Thuốc đắng dã tật có lợi cho việc chữa bệnh, chẳng phải người ta còn nuốt cả mật rắn hay sao?”
Cung nữ: “...”
Nhưng đây đâu phải vị thuốc ạ!
Thục Quý phi suy nghĩ một chút, đại khái cảm thấy chưa đủ bổ bèn vốc một nắm hạt sen khô ném vào, động tác tiêu sái rất có phong độ đại tướng.
Cung nữ suýt khóc: “Nương nương, gạo sắp nở bung ra rồi, lúc này ngài mới cho hạt sen vào thì nấu sao cho nhừ được ạ?”
Thục Quý phi phớt lờ cung nữ, quay sang vẫy tay kêu Hà Nguyên Kiều: “Ngươi đến xem, coi nồi dược thiện của bổn cung thế nào, có dược tính gì tương khắc hay không?”
Chỉ nghe lời này, dường như còn rất nghiêm túc cẩn thận.
Hà Nguyên Kiều theo lời tiến lên, hô đắc tội rồi cầm muỗng gỗ quấy vài cái trong ấm cháo.
Hồng Văn đứng sau lưng rõ ràng ngửi được một cỗ tanh nồng, thậm chí từ thìa cháo vớt lên còn phát hiện cả rễ rau cải và chân mộc nhĩ!
Hà Nguyên Kiều bỗng cảm thấy mình bị thiếu lời diễn tả, đứng tại chỗ trầm mặc một lát, xoay người vẫy tay kêu Hồng Văn, dịu dàng cười bảo: “Dược thiện này vô cùng phức tạp, ngươi đến xem cho mở rộng tầm mắt.”
Hồng Văn: “...”
Dẫu ta học hành ít hơn huynh, nhưng huynh không thể lừa gạt ta kiểu vậy chứ!
Hồng Văn trực tiếp không chạm vào muỗng gỗ, trước tiên nêu lên một vấn đề: “Xin hỏi nương nương, ngài đang làm món gì thế ạ?”
Đôi mắt hạnh của Thục Quý phi trợn tròn, trên mặt tràn đầy vẻ kinh ngạc 'Món này mà ngươi không biết': “Cháo cá lát chứ gì!”
Hồng Văn nghiêm túc nói: “Hồi nương nương, chỗ này không chỉ là dược quý, nhưng khi hợp thành một nồi, dược liệu tầm thường khó có thể với tới.”
Đôi mắt Thục Quý phi sáng lấp lánh, dung mạo diễm lệ trông có nét ngây thơ: “Nghĩa là công hiệu lắm sao?”
Hồng Văn thần sắc phức tạp liếc ấm sành kia một cái: “Là độc tính ạ.”
Thục Quý phi: “...”
Hà Nguyên Kiều ngắm cái ót tròn vo của Hồng Văn, đứa nhỏ này thật đúng là dám nói!
Không hổ là người dám giáp mặt tranh chấp với Định Quốc Công, kêu hắn tới quả nhiên đúng rồi!
Trong phòng bếp nhỏ bỗng nhiên tràn ngập một sự im lặng khiến người xấu hổ.
Cũng không biết qua bao lâu, Thục Quý phi vẫn chưa từ bỏ ý định: “Ngươi muốn nói, bệ hạ ăn cháo này sẽ trúng độc?”
Hồng Văn ngạc nhiên trợn to hai mắt, choáng váng đầu óc: Chơi trò gì thế này? Ngài nấu thứ này cho ai ăn?
Trời thần ơi, Trấn Quốc Công quả nhiên đa mưu túc trí tàn nhẫn độc ác, đây là trực tiếp dùng nội gian muốn hành thích vua, chơi chiêu rút củi dưới đáy nồi hay sao?!
“Độc không ở thân mà ở tâm.” Hà Nguyên Kiều cảm thấy cứ tiếp tục như vậy thì sớm hay muộn Long Nguyên Đế sẽ mắc bệnh kén ăn, không khỏi thở dài, uyển chuyển khuyên: “Nương nương, thật ra ngài tội gì đích thân xuống bếp? Nên biết trù nghệ cũng giống như tập võ, đều cần thiên phú.”
Buông lỏng chính mình, tha cho bệ hạ không tốt sao?
Thục Quý phi chưa từ bỏ ý định, tự mình cầm muỗng gỗ ngoáy vài cái, lẩm bẩm: “Sao lại thế chứ? Ngươi xem, có thịt có rau, mấy ngày qua bệ hạ hơi húng hắng ho, ngân nhĩ cẩu kỷ đều có công dụng tẩm bổ, hạt sen thanh nhiệt hạ sốt...”
Cung nữ thật sự không kiềm được, tận tình khuyên bảo: “Nương nương, ngài là thân thiên kim, tội gì làm những chuyện thấp kém như vậy? Hãy để đó cho nô tỳ là được rồi ạ!”
Gấm vóc tơ lụa đều là vải quý, nhưng xếp chồng lên nhau cũng không thể tự mình biến nó thành xiêm y mà, đừng giày xéo thứ tốt!
Các phi tần khác chỉ cần rải một lớp mè lên thành phẩm là dám tuyên bố “Thần thiếp đích thân nấu nướng”, ngặt nỗi nương nương nhà mình lại cố chấp, nhất định phải tự tay làm lấy mọi chuyện, ngay cả con cá cũng xăn tay áo tự vớt.
Khủng bố nhất chính là, nương nương không hề có trù nghệ gì đáng nói!
Người khác nấu cơm đòi tiền, nương nương nấu cơm đòi mệnh, làm khó bệ hạ suốt bao nhiêu năm qua vẫn kiên định như lúc ban đầu...
Hồng Văn tự nhận là người không kén ăn, nhưng hôm nay nhìn một nồi hổ lốn được Thục Quý phi quấy lên, bỗng có chút buồn nôn.
Vốn dĩ món cháo kia trông đã đáng ngại, lại trải qua vài lần quấy đảo, hỗn hợp rau cải, mộc nhĩ, cẩu kỷ và hạt sen sống, còn trộn thêm da cá và thịt cá nát nhừ sền sệt...
Hồng Văn thề mình thoáng thấy trong một góc có người nôn khan! Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Thục Quý phi thế mà tự múc một thìa cho vào miệng, chẹp chẹp vài cái rồi phán: “Ta thấy ăn khá ngon.”
Hồng Văn: “...”
Hắn bỗng nhiên nảy sinh lòng hiếu kỳ nồng đậm đối với đồ ăn ở phủ Trấn Quốc Công!
Sau đó hắn trơ mắt nhìn Thục Quý phi tự mình múc tràn đầy một thố lớn, rồi dùng vỏ bông giữ nóng cẩn thận bao lại, giao cho thái giám tâm phúc: “Phỏng chừng bệ hạ vẫn đang phê sổ con, nào, mang đến cho bệ hạ bồi bổ.”
Mọi người trong phòng bếp nhỏ đều âm thầm ứa nước mắt thương cho "cúc hoa" của Long Nguyên Đế, thật vô cùng đáng sợ khi Quý phi đột nhiên sinh lòng quan tâm, nương nương không làm gì chính là sự bổ dưỡng lớn nhất cho bệ hạ.
Thái giám kia thưa vâng, xoay người định đi thì lại bị Thục Quý phi kêu trở về dặn dò: “Đều là đồ tốt, ngươi xem kỹ, đừng để kẻ khác chiếm lời.”
Thái giám nén tiếng thở dài, phản ứng thuần thục khiến người đau lòng.
Hồng Văn bị bỏ quên trong một góc á khẩu hồi lâu nhìn theo bóng dáng Thục Quý phi, thầm đánh giá có lẽ đây chính là tự tin của thế gia vọng tộc. Người được nuôi dưỡng trong nhà cao cửa rộng thật khác biệt, ngay cả phần tự tin không thể hiểu được đều nhiều hơn so với người khác.
Vào thăm nhà bà còm ở wattpad. Làm xong hết thảy, Thục Quý phi mới rửa tay thay quần áo, chuẩn bị bắt mạch.
Hiện tại trong đầu Hồng Văn như có vạn mã phi ầm ầm ầm, hoàn toàn không thể khống chế được được suy nghĩ đang lao nhanh, những hình ảnh lung tung rối loạn không ngừng hiện ra trước mắt -- chốc lát là hình ảnh món cháo khủng khiếp kia, chốc lát lại là bóng dáng thấy chết không sờn của thái giám đưa cháo.
Không được không được, ta là đại phu mà, hoàn hồn hoàn hồn!
Hắn vỗ mạnh lên mặt vài cái, một lần nữa điều hòa hơi thở, bắt đầu tập trung tốc ký phần kết luận mạch chứng.
“Ngày mười chín tháng ba giờ Thìn hai khắc, thần Hà Nguyên Kiều thỉnh mạch cho Thục Quý phi. Mạch tượng cường kiện hữu lực, không phù không trầm, đến đi thong dong, một hơi bốn nhịp...”
Hồng Văn tay năm tay mười tốc ký mấy hàng rồi chợt cảm thấy có gì đó không đúng:
Trời ạ, vị này không hề bệnh!
Trong cung hóa ra thực sự có người khỏe mạnh như thế?
Khó trách trước đó mọi người trong Thái Y Viện đều không gấp gáp, có lẽ theo suy nghĩ của Thục Quý phi, nhiệm vụ của Thái Y Viện chỉ là hầm dược thiện.
Thục Quý phi chả lo chuyện gì sẽ xảy ra, đang chống cằm chán đến chết, thình lình nhìn thấy Hồng Văn viết bằng hai tay một lúc, ánh mắt sáng ngời: “Đứa bé kia, tới đây nào.”
Hồng Văn ngẩn ra, theo bản năng nhìn một vòng chung quanh, cuối cùng chỉ chỉ chóp mũi chính mình:
Đứa bé? Thần?
Thục Quý phi cười xinh đẹp khiến hoa hồng cắm trong bình đặt trên bàn chợt ảm đạm thất sắc, gật gật đầu, “Đúng rồi.”
Hồng Văn sờ sờ cái mũi, trước tiên cẩn thận đặt những tờ bệnh án vừa khô mực sang một bên, sau đó mới ngoan ngoãn đi qua.
Thục Quý phi rất hứng thú nhìn hắn: “Hôm nay là lần đầu tiên ta thấy ngươi, mới tới à?”
Hồng Văn gật đầu: "Vâng ạ."
Thục Quý phi cười hỏi: “Tài này của ngươi thật hay nha, ai dạy ngươi? Chắc hẳn rất có ích khi bị người nhà bắt chép phạt?”
Cung nữ hồi môn của Thục Quý phi nghe vậy mắt giựt giựt, thầm nghĩ nương nương à, không phải người khắp thiên hạ đều bị chép phạt giống ngài!
Hồng Văn đáp: “Vi thần không cha không mẹ, từ nhỏ lớn lên với sư phụ.”
“Ôi chao, đây là ta không phải,” Thục Quý phi áy náy nói, hơi trầm ngâm rồi phân phó Đại cung nữ bên người: “Hay là vậy đi, Lưu Nguyệt, múc một chén cháo vừa rồi bổn cung mới nấu tới đây.”
Hồng Văn: “!!!!!”
Hắn cảm giác đây là nguy cơ lớn nhất mình gặp phải từ khi vào cung tới giờ, mồm miệng xưa nay lưu loát khéo đưa đẩy cũng có vài phần cứng đờ: “Khoan đã! Chuyện này, cháo kia, à đúng rồi, cháo kia là nương nương cố ý dùng bàn tay ngọc ngà nấu cho bệ hạ, vi thần có tài đức gì đâu ạ! Nào dám làm ra chuyện đại bất kính như thế?”
Đại khái Lưu Nguyệt cũng không đành lòng nhìn một tiểu thái y tiền đồ vô lượng chết non tại đây, hùa theo khuyên nhủ: “Đúng vậy nương nương, xác thật có chút không thích hợp.”
Thục Quý phi nhíu mày, “Là bổn cung sơ suất, thôi vậy.”
Hồng Văn lập tức trao cho Lưu Nguyệt ánh mắt cảm kích, tỷ tỷ, thật là ân nhân cứu mạng!
Bên kia Hà Nguyên Kiều đã thu dọn đồ đạc.
Thục Quý phi lại bỏ xuống Hồng Văn, thờ ơ nói: “Tới cũng tới rồi, Hà Thái y, tiện tay khai chút dược cho bổn cung đi. À, ngươi chuyên về khoa gì?”
Hà Nguyên Kiều cụp mắt đáp: “Thần chuyên về nam khoa ạ.”
Mọi người: “...”
(Nam khoa: chăm sóc sức khỏe cho nam giới, đặc biệt là các vấn đề liên quan đến hệ sinh dục nam và tiết niệu)
***********
“Bệ hạ,” Vạn Sinh, thái giám thân tín nhất của Long Nguyên Đế, tâm tình phức tạp bẩm báo, “Thục Quý phi nương nương đích thân nấu cháo cá dưỡng sinh, đặc biệt sai người dâng tặng ạ.”
“Vậy sao?” Long Nguyên Đế ngẩng đầu lên từ chồng sổ con, hơi xoay xoay cổ tay mỏi vì cầm bút, “Lấy tới trẫm nếm thử.”
Vạn Sinh tự mình bưng lên, vừa mở nắp ra, “... Ọe!”
Tô cháo này... trông rất 'tùy tâm sở dục' nhỉ.
Thấy rõ "dung nhan tôn quý" của món cháo cá, Long Nguyên Đế cũng trầm mặc một lát, sau đó mới cầm lấy cái thìa, do dự một chút, buông thìa, dứt khoát bưng cả thố cháo hùng hục húp một cách điên cuồng.
Gương mặt Vạn Sinh nhăn như quả óc chó, thầm nghĩ tình cảm của bệ hạ đối với Thục Quý phi thật cảm động đất trời...
Ước chừng húp hết một nửa, Long Nguyên Đế thật sự nuốt không trôi, miệng phì phì phun ra hai viên hạt sen cứng ngắc còn in dấu răng, “lạch cạch” rơi trên đĩa rồi xoay tròn.
Vạn Sinh: “... Bệ hạ, cần truyền thái y không ạ?”
Long Nguyên Đế uống vội mấy ngụm trà, ợ vài cái cảm thấy dạ dày như bị loét.
Ngài dùng sức nhéo nhéo cổ họng, bảo tiểu thái giám tới đưa cháo: “Trở về nói với Quý phi, tay nghề của nàng càng ngày càng xuất sắc. Trẫm ăn xong cảm giác mệt mỏi tiêu tan tinh thần tỉnh táo, có thể tiếp tục phê mấy chục cuốn sổ con.”
Chờ tiểu thái giám vừa đi, Vạn Sinh nhỏ giọng hỏi: “Bệ hạ, cháo dư lại, nô tài đổ chứ ạ?”
“Ăn nói hồ đồ,” Long Nguyên Đế lén nôn khan một tiếng, cả giận mắng, “Thiên hạ còn có bao nhiêu người ăn không đủ no, sao ngươi có thể xa hoa lãng phí như thế?”
Vạn Sinh thình thịch quỳ rạp xuống đất, hô nô tài đáng chết.
“Thôi,” Long Nguyên Đế rộng lượng xua tay, “Trẫm thấy ngươi dạo này rất mỏi mệt, cháo dư lại, đều thưởng cho ngươi.”
“Hả?” Vạn Sinh choáng váng.
Buổi chiều hôm đó, một tin tức nhanh chóng truyền khắp hoàng cung:
“Chẳng lẽ trong triều sắp sửa phát sinh đại sự?”
“Vì sao nói như vậy?”
“Ngươi không biết à? Vạn công công theo hầu bệ hạ mà mệt đến mức phải nôn mửa!”