“Vạn sự khởi đầu nan”, chỉ mấy chữ nhẹ bổng nhưng khi thật sự rơi trên đầu mình mới thể nghiệm hết ý nghĩa.
Trước tiên, Hồng Văn và đoàn người cẩn thận hỏi tên vị đại phu địa phương, sau khi võ trang kín mít bèn đi gặp người bệnh, kiên nhẫn xem xét mạch tượng, sắc mặt, đầu lưỡi, thậm chí cả chất nôn mửa, cuối cùng nhất trí đưa ra kết luận:
Lần này xác thật là một loại dịch bệnh gần như hoàn toàn mới.
Tất cả mọi người chỉ có một cảm giác:
Khó giải quyết!
Dùng dược trong nghề y là một việc vô cùng tinh tế, phàm là vị dược hơi tăng giảm, hiệu quả sẽ khác nhau như trời với đất, bệnh tật cũng giống vậy.
Dịch bệnh hoàn toàn mới đồng nghĩa với việc trong cung không có tài liệu tham khảo, yêu cầu bọn họ tự mình mò mẫm.
Nhưng người bệnh không chờ lâu được.
Đây là thật sự là cuộc chiến cướp đoạt sinh mệnh từ tay Diêm Vương, lúc này thần kinh của mọi người đều căng thẳng.
Hơn nữa, gộp luôn cả vị đại phu địa phương thì trong khu tái định cư chỉ có sáu người hành nghề y, ấy mà bệnh nhân lại phân tán khắp nơi, mỗi khi phát sinh tình huống căn bản không kịp thông báo. Vì thế, Hồng Văn nhanh chóng quyết định tập trung tất cả bệnh nhân trong một gian nhà, gia đình họ thì được đưa đến nơi khác quản lý, tạm thời không thể tiếp xúc với người ngoài để tránh lây bịnh.
Bệnh nhân đầu tiên là một cậu bé bảy tuổi tên Tùng Châm, sốt đến mức cả người nóng bỏng, mạch tượng hỗn loạn, thần trí mê man.
Thỉnh thoảng có lúc thanh tỉnh, cậu bé khàn giọng hỏi: “Có phải con sắp chết?”
Hồng Văn lắc đầu: “Không đâu, chúng ta tới cứu con.”
Đôi mắt hõm sâu của Tùng Châm nhanh chóng ngập nước: “Tỷ tỷ đâu ạ?”
Người nhà của cậu bé cùng chạy nạn trong chiến loạn đã chết hết, cô bé được gọi là tỷ tỷ vẫn là nửa đường quen biết. Hai đứa trẻ sống nương tựa lẫn nhau, chắc phải trải qua vô số gian nan mới trụ được đến ngày hôm nay.
“Tỷ ấy ở chung với nhóm người lớn trong một gian nhà khác.” Hồng Văn đeo mặt nạ bảo hộ có nhét gói thuốc, giọng nói hơi lùng bùng khó nghe.
Đôi môi khô nứt của Tùng Châm run rẩy: “Hồng đại phu, nếu con chết, ngài hãy dặn tỷ tỷ đừng khóc. Tỷ tỷ đã khóc quá nhiều, đôi mắt sắp hỏng rồi.”
Những đứa trẻ từng trải qua bất hạnh chín chắn hơn người bình thường rất nhiều, trẻ con tất nhiên sợ hãi tử vong nhưng vẫn còn tâm trí lo lắng cho thân nhân.
Hồng Văn chớp mắt thật nhanh, cổ họng sưng nghẹn đau đớn: “Nếu con lo lắng cho tỷ tỷ thì phải cố gắng khỏi bịnh, chờ sau này biến thành nam tử hán...”
“Hồng đại phu.” Những giọt nước mắt lớn bỗng rời khỏi khóe mắt, cậu bé nghẹn ngào áp xuống tiếng nức nở, “Con sợ quá!”
Trình Bân đứng sau lưng nghe xong, rốt cuộc nhịn không được tông cửa xông ra, gió bắc bén nhọn hòa với tiếng nấc nhỏ vụn len vào.
Nhưng anh ta cũng không rời đi thật lâu, qua một lát liền quay vào với đôi mắt đỏ hoe, im lặng bắt mạch cho bệnh nhân và thảo luận đơn thuốc với Hồng Văn.
Bởi vì không có sẵn phương thuốc để tham khảo, bọn họ chỉ có thể có hết sức tìm kiếm những điểm tương đồng nhỏ nhất của các trận dịch trong quá khứ, sau đó tiến thêm một bước bằng cách phỏng đoán.
Đây là đánh cược, dùng sinh mệnh đánh cược.
Tất cả mọi người đều bị áp lực cực lớn đè nặng tới mức không thẳng lưng nổi, ngay cả Hồng Nhai vẫn luôn thô cuồng hào sảng cũng không còn vẻ tươi cười, đôi mặt lộ ra phía trên mặt nạ bảo hộ đầy vẻ trang nghiêm.
Nếu không thể mau chóng khống chế dịch bệnh, biện pháp duy nhất là thiêu rụi khu tái định cư bao gồm toàn bộ người bên trong.
Dĩ nhiên cũng bao gồm cả bọn họ, bao gồm tướng sĩ đứng gác bên ngoài và Hoàng Biện.
Mỗi người đều nghĩ đến kết quả này, rồi lại không dám nghĩ kỹ, cơ mà đối với loại chuyện này càng kiềm chế càng nhớ tới.
Đại phu cũng là người, cũng muốn sống, càng muốn sống cùng với mọi người.
“Đừng suy nghĩ bậy bạ!” Hồng Văn đột nhiên lạnh lùng gắt, “Không lý gì cuộc chiến vừa bắt đầu mà chúng ta đã nhụt chí ba phần, các ngươi không muốn trở về thì thôi, nhưng ta nhất định sẽ trở về!”
“Chúng tôi muốn!” Mọi người trăm miệng một lời hô.
“Vậy hãy nhanh chóng hoàn hồn!” Hồng Văn đột nhiên mỉm cười, giọng điệu lại mang theo sự tinh nghịch quen thuộc, “Đừng trì hoãn ta về nhà ăn cơm mềm!”
Mọi người đều biết chuyện tình cảm của Hồng Văn và Trưởng công chúa Gia Chân, nghe xong lời này đầu tiên là sửng sốt, sau đó cười vang, bầu không khí nặng nề chợt nhẹ nhàng hơn.
(Ăn cơm mềm: ý chỉ đàn ông bám váy vợ. Ở đây Hồng Văn chơi chữ để làm giãn bầu không khí, thay vì nói “về nhà ăn cơm”, anh chàng nói “về nhà ăn cơm mềm” muốn tự trêu mình bám váy công chúa)
Hiện tại trong số sáu đại phu có mặt thì kinh nghiệm của Hồng Nhai sâu nhất, song ông chỉ là bình dân áo vải; trong khi Hồng Văn có chức quan cao nhất mà tuổi lại nhỏ nhất. Ngay từ đầu mọi người đều lo lắng, liệu có khả thi khi giao nhiều sinh mạng như vậy vào tay một thanh niên dưới hai mươi tuổi? Ấy thế mà Hồng Văn có thể trụ vững, chỉ sau vài giờ ngắn ngủi đã trưởng thành một cách rõ rệt.
Tất cả mọi người, bao gồm binh lính canh gác đều bị tiếng gắt của Hồng Thái y khiến cho bình tĩnh lại, ánh mắt trở nên kiên định hơn.
Đúng vậy, tình hình đã tới nông nổi này, kinh sợ thì có ích gì?!
Hãy chung tay chiến đấu đến cùng!
Từng loạt mệnh lệnh gấp mà không loạn được phân bố, mỗi cá nhân răm rắp làm theo: khai đơn, bốc thuốc, sắc dược, v.v... đâu vào đấy.
Khi chén dược đầu tiên sắc xong, tất cả mọi người đều trầm ngâm, do dự không dám đụng vào, bởi vì không ai biết uống vào chén dược này sẽ có kết quả gì.
Hoàng Biện nuốt nước bọt đánh ực một cái, dứt khoát tình nguyện: “Để ta thử cho!”
“Vô ích,“ Hồng Văn lắc đầu, “Hiện tại đại nhân không nhiễm bệnh, uống vào cũng không thấy được gì.”
Bàn tay đưa ra của Hoàng Biện cương cứng tại chỗ, có cảm giác bất lực sâu sắc.
Một chút nhẹ nhõm vừa chớm nở lúc nãy tan biến không còn sót lại chút gì, nếu phải chỉ định rõ đút thuốc cho ai và ai ra tay trước chính là gánh trên vai toàn bộ trách nhiệm. Nếu sự tình chuyển biến tốt đẹp là vận may, nếu không chuyển biến tốt đẹp...
Hồng Nhai nhắm mắt, vừa muốn ra tay thì Hồng Văn đã nhanh nhẹn bước lên, bưng chén thuốc đi đến chỗ Tùng Châm đang lâm vào hôn mê, từng muỗng đút xuống.
“A Văn!” Hồng Nhai hiếm khi gằn giọng.
Hồng Văn làm như không nghe, tiếp tục đút thuốc.
Đút thuốc xong Hồng Văn đứng lên, thấy ánh mắt mọi người đều đổ dồn lên người mình, hắn nhẹ nhàng nhướng mày: “Bốc thuốc đi.”
Mọi người sửng sốt, im lặng tản ra.
Thấy Hồng Nhai cau mày, Hồng Văn mỉm cười với ông: “Ai không biết sư đồ chúng ra đồng tâm, ngài ra tay hay con ra tay có gì khác nhau?”
Hồng Nhai thở dài nặng nề: “Con nha!”
Đồ đệ lớn rồi, có ý kiến riêng.
Dừng một chút, Hồng Nhai tự an ủi: “Cơ mà phương thuốc này không tệ, chắc hẳn sẽ hữu dụng.”
Phương thuốc mới toanh này chính là tinh hoa kết tụ từ tổng cộng số năm hành nghề y của tất cả sáu người, dẫu không thể “dựng sào thấy bóng”, phỏng chừng cũng sẽ không làm bệnh tình chuyển biến xấu hơn.
Tuy nói như thế nhưng con đường phía trước mênh mông quá, không ai dám cam đoan khi chưa có kết quả chân chính.
Quá trình đút thuốc thật ra rất đơn giản, nhưng ai nấy đều cảm thấy như có một tảng đá nặng đè trong tim, tràn đầy lo lắng thấp thỏm.
Lần này không giống dĩ vãng, nếu...
Bọn họ không dám nghĩ tiếp.
Đút thuốc xong, thần kinh của mọi người vẫn căng chặt, đều im lặng bước ra ngoài cửa, mặc gió lạnh thổi cho tỉnh táo.
Hồng Nhai nhìn đồ đệ, phát hiện trong mắt Hồng Văn cực kỳ bình tĩnh, nhịn không được hỏi: “Con không lo à?”
Hồng Văn hỏi lại: “Lo lắng hữu dụng ạ?”
Hồng Nhai cứng họng, xác thật vô dụng.
Ông dùng ánh mắt hoàn toàn mới đánh giá thằng bé một tay mình nuôi lớn, hình như lần đầu tiên phát hiện hắn ưu tú đến vậy.
Hồng Văn không chú ý tới ánh mắt sư phụ, nhìn chằm chằm vào màn đêm vô biên, giọng điệu gần như lạnh lùng đến mức tàn khốc: “Thay vì ở nơi này trước sợ sói, sau sợ hổ, chi bằng buông tay thử một lần.”
Khóe miệng Hồng Nhai giấu dưới lớp mặt nạ bảo hộ nhếch lên, hiển nhiên thái độ dứt khoát quả quyết của tiểu đồ đệ đã chiếm được tim ông.
“Khổ nỗi,“ Trình Bân do dự nói ra sự lo lắng của mình, “Thuốc này ngay cả chính chúng ta cũng không dám xác định, lỡ như...”
“Không có lỡ như,“ Hồng Văn chém đinh chặt sắt ngắt lời, “Người bệnh không đủ khả năng trả giá cho vụ 'lỡ như' này. Lỡ như hữu hiệu thì sao? Lỡ như người bệnh sẽ chết trong lúc chúng ta do dự thì sao?”
Đây là lần đầu tiên họ chính miệng bàn đến chữ “chết” từ sau khi đi vào khu tái định cư. Hòa cùng với cơn gió tuyết, một chữ này đã tàn nhẫn xé nát một tầng may mắn cuối cùng.
Mọi người đều lâm vào trầm mặc.
Đúng vậy.
Nếu là bệnh khác, bọn họ có thể từ từ nghiên cứu, sàng lọc kỹ càng, nhưng không phải bây giờ.
Hồng Văn chậm rãi thở hắt ra, quay đầu nhìn những đôi mắt đỏ hoe của Trình Bân và hai gã y sinh: “Cố gắng đừng khóc.”
Ba người đều hơi hổ thẹn: “Đại nhân, chúng hạ quan đã thất lễ.”
Có mấy người vẫn còn quá trẻ.
“Ta không phải chê bai các ngươi làm mất mặt,“ Hồng Văn lắc đầu, “Bản thân người bệnh là một nguồn độc di động, một khi các ngươi rơi lệ chắc chắn phải lau đi, trong quá trình chà lau có khả năng nhiễm bệnh. Trong vòng mấy trăm dặm chỉ có mấy người chúng ta là đại phu, không thể gánh nổi tổn thất. Nếu một người trong số các ngươi ngã xuống, có nghĩa là hàng chục, hàng trăm người mất cơ hội được chữa trị. Vì vậy, ta ra lệnh cho các ngươi với tư cách là cấp trên, hãy coi sự an toàn của bản thân là ưu tiên hàng đầu, không được khóc mà có khóc cũng không cho lau. Điều này không chỉ có trách nhiệm với chính các ngươi mà còn với tất cả bá tánh.”
Trong mắt Trình Bân và hai y sĩ đều hiện ra sự kinh ngạc khó có thể khắc chế.
Hồng Văn đọc được suy nghĩ của họ: “Có phải các ngươi cảm thấy ta thực lạnh lùng tàn khốc?”
Làm đại phu trước nay luôn được yêu cầu phải cứu sống và chữa lành, hiện tại tình huống nghiêm trọng như thế, vị Thái y này lại chính miệng yêu cầu mọi người phải tự bảo vệ mình.
Đám người Trình Bân gật đầu rồi lại lắc đầu: “Đại nhân nói đúng.”
Bọn họ dĩ nhiên hiểu đạo lý này, chỉ là luôn có sự khác biệt giữa việc thầm nghĩ và nói huỵch toẹt.
Hồng Văn nhìn chằm chằm bọn họ một lát, khẽ thở dài: “Ta biết các ngươi đều xuất thân từ gia đình khá giả, cuộc sống cho tới nay đều thuận buồm xuôi gió. Công việc khó nhọc nhất mà các ngươi từng làm có lẽ là đi vào trong quân an ủi, hoặc chăm sóc sức khỏe cho vài người đặc biệt ở kinh thành.”
Lời này thực sự nghe hơi nhói tim, thấy có người muốn phản bác, Hồng Văn giơ tay ngăn lại, tiếp tục nói: “Nhưng ta và sư phụ khác hẳn, chúng ta chứng kiến xác chết đói đầy đường vào những năm mất mùa thiên tai, nhìn thấy đống hài cốt gãy tay cụt chân ngổn ngang trên chiến trường, tự tay giành lấy sự sống cho người còn thoi thóp từ đống xác chết còn ấm... Các ngươi có thể tưởng tượng ra loại cảm giác bất lực khi trơ mắt nhìn người chết trước mặt mình mà không làm gì được hay chưa?”
Quả tim con người đều là máu thịt, đại phu cũng là người, cũng có hỉ nộ ái ố, thấy bệnh nhân khỏi hẳn sẽ hạnh phúc, thấy bọn họ chết đi cũng sẽ thương tâm.
Mà một khi số lần thương tâm quá nhiều, trái tim bằng thịt trong lồng ngực cũng sẽ bị chai lại.
Thương tâm có ích gì không?
Không có.
Nghe mấy câu trước, đám người Trình Bân vẫn chưa phục lắm, nhưng nghe tới phần sau, ba người lại chìm vào im lặng một lần nữa, ít nhiều gì cũng tự biết xấu hổ.
Chỉ vài người bị bịnh dịch trước mắt mà đã đưa bọn họ đến bờ vực suy sụp, nếu có hàng trăm, hàng nghìn, hàng chục nghìn người...
Có lẽ bọn họ thật sự an nhàn ở kinh thành quá lâu.
“Nếu muốn làm một đại phu tốt, nhất định phải nhẫn tâm, phải bình tĩnh,“ Hồng Văn thản nhiên chỉ ra, “Thậm chí có thể nói là vô tình.”
Hắn liếc nhìn Hồng Nhai một cái: “Đây là bài học đầu tiên năm đó sư phụ dạy ta, ta từng cảm thấy rất khó chịu.”
Hắn đã từng cảm thấy lời này quá mức vô tình, nhưng tuổi càng lớn, trải nghiệm càng nhiều, cuối cùng cũng hiểu được ý tốt của đối phương.
Thân là đại phu, cứ mãi chìm đắm trong nỗi đau ly biệt sẽ đánh mất năng lực phán đoán cơ bản nhất.
Đấy là thất trách!
Hồng Nhai nhe nanh với Hồng Văn dưới lớp mặt nạ bảo hộ, đáng tiếc không ai thấy.
Hồng Văn tiếp tục nói: “Ta mặc kệ trong lòng các ngươi khổ sở hoặc kinh hoảng cỡ nào, ngay cả khi khóc sau lưng ai đó, cũng nhất định không được thể hiện điều đấy trước mặt bệnh nhân.
Các ngươi là đại phu! Là hy vọng duy nhất để bệnh nhân cầu sinh. Nếu ngay cả đại phu cũng luống cuống, người bệnh còn có niềm tin hay sao? Không gì đáng buồn bằng mất hết hy vọng, ý chí cầu sinh quan trọng biết bao nhiêu, không cần ta phải nhắc nhiều nữa chứ?”
Xét về tuổi tác và thâm niên trong Thái Y Viện, Hồng Văn đều là đệ đệ, nhưng từ khi hắn còn bú sữa đã được Hồng Nhai đặt trong thùng thuốc đi khắp nơi hành y. Món đồ chơi thời thơ ấu của những đứa trẻ khác là hổ bông, tượng đất sét, còn của hắn là các loại dược liệu và phương thuốc cải biên thành ca khúc...
Cho nên nếu thật xét về thâm niên làm nghề y, Hồng Văn tuyệt đối đè bẹp cả ba đại phu đang có mặt nơi đây.
Một khi Hồng Văn nhận thức được điểm này, anh chàng răn dạy thuận miệng vô cùng.
Cũng không biết trải qua bao lâu, vị đại phu địa phương bên trong đột nhiên hô to: “Hạ sốt rồi, đứa nhỏ này hạ sốt rồi!”
Đầu tiên mọi người sửng sốt, sau đó vui mừng khôn xiết, lao vào như đàn ong vỡ tổ.
Cảm nhận được Hồng Nhai đang nhìn mình chăm chú, Hồng Văn hỏi: “Sao thế ạ?”
Hồng Nhai cười cười, vừa định theo thói quen vò đầu đồ đệ, sực nhớ tới vụ truyền bệnh thì dừng lại ngay, chỉ cảm khái: “Con thật sự trưởng thành!”
Năm xưa cục thịt nhỏ cứ loạng choạng lẫm chẫm chạy theo sau lưng mình kêu “Sư phụ”, đã thành một đại phu ưu tú có thể một mình đảm đương một phương.
Ɓà ᥴòm thích chương này, mỗi một đoạn đều mang ý nghĩa nhân văn, đọc rất cảm động.
Trước tiên, Hồng Văn và đoàn người cẩn thận hỏi tên vị đại phu địa phương, sau khi võ trang kín mít bèn đi gặp người bệnh, kiên nhẫn xem xét mạch tượng, sắc mặt, đầu lưỡi, thậm chí cả chất nôn mửa, cuối cùng nhất trí đưa ra kết luận:
Lần này xác thật là một loại dịch bệnh gần như hoàn toàn mới.
Tất cả mọi người chỉ có một cảm giác:
Khó giải quyết!
Dùng dược trong nghề y là một việc vô cùng tinh tế, phàm là vị dược hơi tăng giảm, hiệu quả sẽ khác nhau như trời với đất, bệnh tật cũng giống vậy.
Dịch bệnh hoàn toàn mới đồng nghĩa với việc trong cung không có tài liệu tham khảo, yêu cầu bọn họ tự mình mò mẫm.
Nhưng người bệnh không chờ lâu được.
Đây là thật sự là cuộc chiến cướp đoạt sinh mệnh từ tay Diêm Vương, lúc này thần kinh của mọi người đều căng thẳng.
Hơn nữa, gộp luôn cả vị đại phu địa phương thì trong khu tái định cư chỉ có sáu người hành nghề y, ấy mà bệnh nhân lại phân tán khắp nơi, mỗi khi phát sinh tình huống căn bản không kịp thông báo. Vì thế, Hồng Văn nhanh chóng quyết định tập trung tất cả bệnh nhân trong một gian nhà, gia đình họ thì được đưa đến nơi khác quản lý, tạm thời không thể tiếp xúc với người ngoài để tránh lây bịnh.
Bệnh nhân đầu tiên là một cậu bé bảy tuổi tên Tùng Châm, sốt đến mức cả người nóng bỏng, mạch tượng hỗn loạn, thần trí mê man.
Thỉnh thoảng có lúc thanh tỉnh, cậu bé khàn giọng hỏi: “Có phải con sắp chết?”
Hồng Văn lắc đầu: “Không đâu, chúng ta tới cứu con.”
Đôi mắt hõm sâu của Tùng Châm nhanh chóng ngập nước: “Tỷ tỷ đâu ạ?”
Người nhà của cậu bé cùng chạy nạn trong chiến loạn đã chết hết, cô bé được gọi là tỷ tỷ vẫn là nửa đường quen biết. Hai đứa trẻ sống nương tựa lẫn nhau, chắc phải trải qua vô số gian nan mới trụ được đến ngày hôm nay.
“Tỷ ấy ở chung với nhóm người lớn trong một gian nhà khác.” Hồng Văn đeo mặt nạ bảo hộ có nhét gói thuốc, giọng nói hơi lùng bùng khó nghe.
Đôi môi khô nứt của Tùng Châm run rẩy: “Hồng đại phu, nếu con chết, ngài hãy dặn tỷ tỷ đừng khóc. Tỷ tỷ đã khóc quá nhiều, đôi mắt sắp hỏng rồi.”
Những đứa trẻ từng trải qua bất hạnh chín chắn hơn người bình thường rất nhiều, trẻ con tất nhiên sợ hãi tử vong nhưng vẫn còn tâm trí lo lắng cho thân nhân.
Hồng Văn chớp mắt thật nhanh, cổ họng sưng nghẹn đau đớn: “Nếu con lo lắng cho tỷ tỷ thì phải cố gắng khỏi bịnh, chờ sau này biến thành nam tử hán...”
“Hồng đại phu.” Những giọt nước mắt lớn bỗng rời khỏi khóe mắt, cậu bé nghẹn ngào áp xuống tiếng nức nở, “Con sợ quá!”
Trình Bân đứng sau lưng nghe xong, rốt cuộc nhịn không được tông cửa xông ra, gió bắc bén nhọn hòa với tiếng nấc nhỏ vụn len vào.
Nhưng anh ta cũng không rời đi thật lâu, qua một lát liền quay vào với đôi mắt đỏ hoe, im lặng bắt mạch cho bệnh nhân và thảo luận đơn thuốc với Hồng Văn.
Bởi vì không có sẵn phương thuốc để tham khảo, bọn họ chỉ có thể có hết sức tìm kiếm những điểm tương đồng nhỏ nhất của các trận dịch trong quá khứ, sau đó tiến thêm một bước bằng cách phỏng đoán.
Đây là đánh cược, dùng sinh mệnh đánh cược.
Tất cả mọi người đều bị áp lực cực lớn đè nặng tới mức không thẳng lưng nổi, ngay cả Hồng Nhai vẫn luôn thô cuồng hào sảng cũng không còn vẻ tươi cười, đôi mặt lộ ra phía trên mặt nạ bảo hộ đầy vẻ trang nghiêm.
Nếu không thể mau chóng khống chế dịch bệnh, biện pháp duy nhất là thiêu rụi khu tái định cư bao gồm toàn bộ người bên trong.
Dĩ nhiên cũng bao gồm cả bọn họ, bao gồm tướng sĩ đứng gác bên ngoài và Hoàng Biện.
Mỗi người đều nghĩ đến kết quả này, rồi lại không dám nghĩ kỹ, cơ mà đối với loại chuyện này càng kiềm chế càng nhớ tới.
Đại phu cũng là người, cũng muốn sống, càng muốn sống cùng với mọi người.
“Đừng suy nghĩ bậy bạ!” Hồng Văn đột nhiên lạnh lùng gắt, “Không lý gì cuộc chiến vừa bắt đầu mà chúng ta đã nhụt chí ba phần, các ngươi không muốn trở về thì thôi, nhưng ta nhất định sẽ trở về!”
“Chúng tôi muốn!” Mọi người trăm miệng một lời hô.
“Vậy hãy nhanh chóng hoàn hồn!” Hồng Văn đột nhiên mỉm cười, giọng điệu lại mang theo sự tinh nghịch quen thuộc, “Đừng trì hoãn ta về nhà ăn cơm mềm!”
Mọi người đều biết chuyện tình cảm của Hồng Văn và Trưởng công chúa Gia Chân, nghe xong lời này đầu tiên là sửng sốt, sau đó cười vang, bầu không khí nặng nề chợt nhẹ nhàng hơn.
(Ăn cơm mềm: ý chỉ đàn ông bám váy vợ. Ở đây Hồng Văn chơi chữ để làm giãn bầu không khí, thay vì nói “về nhà ăn cơm”, anh chàng nói “về nhà ăn cơm mềm” muốn tự trêu mình bám váy công chúa)
Hiện tại trong số sáu đại phu có mặt thì kinh nghiệm của Hồng Nhai sâu nhất, song ông chỉ là bình dân áo vải; trong khi Hồng Văn có chức quan cao nhất mà tuổi lại nhỏ nhất. Ngay từ đầu mọi người đều lo lắng, liệu có khả thi khi giao nhiều sinh mạng như vậy vào tay một thanh niên dưới hai mươi tuổi? Ấy thế mà Hồng Văn có thể trụ vững, chỉ sau vài giờ ngắn ngủi đã trưởng thành một cách rõ rệt.
Tất cả mọi người, bao gồm binh lính canh gác đều bị tiếng gắt của Hồng Thái y khiến cho bình tĩnh lại, ánh mắt trở nên kiên định hơn.
Đúng vậy, tình hình đã tới nông nổi này, kinh sợ thì có ích gì?!
Hãy chung tay chiến đấu đến cùng!
Từng loạt mệnh lệnh gấp mà không loạn được phân bố, mỗi cá nhân răm rắp làm theo: khai đơn, bốc thuốc, sắc dược, v.v... đâu vào đấy.
Khi chén dược đầu tiên sắc xong, tất cả mọi người đều trầm ngâm, do dự không dám đụng vào, bởi vì không ai biết uống vào chén dược này sẽ có kết quả gì.
Hoàng Biện nuốt nước bọt đánh ực một cái, dứt khoát tình nguyện: “Để ta thử cho!”
“Vô ích,“ Hồng Văn lắc đầu, “Hiện tại đại nhân không nhiễm bệnh, uống vào cũng không thấy được gì.”
Bàn tay đưa ra của Hoàng Biện cương cứng tại chỗ, có cảm giác bất lực sâu sắc.
Một chút nhẹ nhõm vừa chớm nở lúc nãy tan biến không còn sót lại chút gì, nếu phải chỉ định rõ đút thuốc cho ai và ai ra tay trước chính là gánh trên vai toàn bộ trách nhiệm. Nếu sự tình chuyển biến tốt đẹp là vận may, nếu không chuyển biến tốt đẹp...
Hồng Nhai nhắm mắt, vừa muốn ra tay thì Hồng Văn đã nhanh nhẹn bước lên, bưng chén thuốc đi đến chỗ Tùng Châm đang lâm vào hôn mê, từng muỗng đút xuống.
“A Văn!” Hồng Nhai hiếm khi gằn giọng.
Hồng Văn làm như không nghe, tiếp tục đút thuốc.
Đút thuốc xong Hồng Văn đứng lên, thấy ánh mắt mọi người đều đổ dồn lên người mình, hắn nhẹ nhàng nhướng mày: “Bốc thuốc đi.”
Mọi người sửng sốt, im lặng tản ra.
Thấy Hồng Nhai cau mày, Hồng Văn mỉm cười với ông: “Ai không biết sư đồ chúng ra đồng tâm, ngài ra tay hay con ra tay có gì khác nhau?”
Hồng Nhai thở dài nặng nề: “Con nha!”
Đồ đệ lớn rồi, có ý kiến riêng.
Dừng một chút, Hồng Nhai tự an ủi: “Cơ mà phương thuốc này không tệ, chắc hẳn sẽ hữu dụng.”
Phương thuốc mới toanh này chính là tinh hoa kết tụ từ tổng cộng số năm hành nghề y của tất cả sáu người, dẫu không thể “dựng sào thấy bóng”, phỏng chừng cũng sẽ không làm bệnh tình chuyển biến xấu hơn.
Tuy nói như thế nhưng con đường phía trước mênh mông quá, không ai dám cam đoan khi chưa có kết quả chân chính.
Quá trình đút thuốc thật ra rất đơn giản, nhưng ai nấy đều cảm thấy như có một tảng đá nặng đè trong tim, tràn đầy lo lắng thấp thỏm.
Lần này không giống dĩ vãng, nếu...
Bọn họ không dám nghĩ tiếp.
Đút thuốc xong, thần kinh của mọi người vẫn căng chặt, đều im lặng bước ra ngoài cửa, mặc gió lạnh thổi cho tỉnh táo.
Hồng Nhai nhìn đồ đệ, phát hiện trong mắt Hồng Văn cực kỳ bình tĩnh, nhịn không được hỏi: “Con không lo à?”
Hồng Văn hỏi lại: “Lo lắng hữu dụng ạ?”
Hồng Nhai cứng họng, xác thật vô dụng.
Ông dùng ánh mắt hoàn toàn mới đánh giá thằng bé một tay mình nuôi lớn, hình như lần đầu tiên phát hiện hắn ưu tú đến vậy.
Hồng Văn không chú ý tới ánh mắt sư phụ, nhìn chằm chằm vào màn đêm vô biên, giọng điệu gần như lạnh lùng đến mức tàn khốc: “Thay vì ở nơi này trước sợ sói, sau sợ hổ, chi bằng buông tay thử một lần.”
Khóe miệng Hồng Nhai giấu dưới lớp mặt nạ bảo hộ nhếch lên, hiển nhiên thái độ dứt khoát quả quyết của tiểu đồ đệ đã chiếm được tim ông.
“Khổ nỗi,“ Trình Bân do dự nói ra sự lo lắng của mình, “Thuốc này ngay cả chính chúng ta cũng không dám xác định, lỡ như...”
“Không có lỡ như,“ Hồng Văn chém đinh chặt sắt ngắt lời, “Người bệnh không đủ khả năng trả giá cho vụ 'lỡ như' này. Lỡ như hữu hiệu thì sao? Lỡ như người bệnh sẽ chết trong lúc chúng ta do dự thì sao?”
Đây là lần đầu tiên họ chính miệng bàn đến chữ “chết” từ sau khi đi vào khu tái định cư. Hòa cùng với cơn gió tuyết, một chữ này đã tàn nhẫn xé nát một tầng may mắn cuối cùng.
Mọi người đều lâm vào trầm mặc.
Đúng vậy.
Nếu là bệnh khác, bọn họ có thể từ từ nghiên cứu, sàng lọc kỹ càng, nhưng không phải bây giờ.
Hồng Văn chậm rãi thở hắt ra, quay đầu nhìn những đôi mắt đỏ hoe của Trình Bân và hai gã y sinh: “Cố gắng đừng khóc.”
Ba người đều hơi hổ thẹn: “Đại nhân, chúng hạ quan đã thất lễ.”
Có mấy người vẫn còn quá trẻ.
“Ta không phải chê bai các ngươi làm mất mặt,“ Hồng Văn lắc đầu, “Bản thân người bệnh là một nguồn độc di động, một khi các ngươi rơi lệ chắc chắn phải lau đi, trong quá trình chà lau có khả năng nhiễm bệnh. Trong vòng mấy trăm dặm chỉ có mấy người chúng ta là đại phu, không thể gánh nổi tổn thất. Nếu một người trong số các ngươi ngã xuống, có nghĩa là hàng chục, hàng trăm người mất cơ hội được chữa trị. Vì vậy, ta ra lệnh cho các ngươi với tư cách là cấp trên, hãy coi sự an toàn của bản thân là ưu tiên hàng đầu, không được khóc mà có khóc cũng không cho lau. Điều này không chỉ có trách nhiệm với chính các ngươi mà còn với tất cả bá tánh.”
Trong mắt Trình Bân và hai y sĩ đều hiện ra sự kinh ngạc khó có thể khắc chế.
Hồng Văn đọc được suy nghĩ của họ: “Có phải các ngươi cảm thấy ta thực lạnh lùng tàn khốc?”
Làm đại phu trước nay luôn được yêu cầu phải cứu sống và chữa lành, hiện tại tình huống nghiêm trọng như thế, vị Thái y này lại chính miệng yêu cầu mọi người phải tự bảo vệ mình.
Đám người Trình Bân gật đầu rồi lại lắc đầu: “Đại nhân nói đúng.”
Bọn họ dĩ nhiên hiểu đạo lý này, chỉ là luôn có sự khác biệt giữa việc thầm nghĩ và nói huỵch toẹt.
Hồng Văn nhìn chằm chằm bọn họ một lát, khẽ thở dài: “Ta biết các ngươi đều xuất thân từ gia đình khá giả, cuộc sống cho tới nay đều thuận buồm xuôi gió. Công việc khó nhọc nhất mà các ngươi từng làm có lẽ là đi vào trong quân an ủi, hoặc chăm sóc sức khỏe cho vài người đặc biệt ở kinh thành.”
Lời này thực sự nghe hơi nhói tim, thấy có người muốn phản bác, Hồng Văn giơ tay ngăn lại, tiếp tục nói: “Nhưng ta và sư phụ khác hẳn, chúng ta chứng kiến xác chết đói đầy đường vào những năm mất mùa thiên tai, nhìn thấy đống hài cốt gãy tay cụt chân ngổn ngang trên chiến trường, tự tay giành lấy sự sống cho người còn thoi thóp từ đống xác chết còn ấm... Các ngươi có thể tưởng tượng ra loại cảm giác bất lực khi trơ mắt nhìn người chết trước mặt mình mà không làm gì được hay chưa?”
Quả tim con người đều là máu thịt, đại phu cũng là người, cũng có hỉ nộ ái ố, thấy bệnh nhân khỏi hẳn sẽ hạnh phúc, thấy bọn họ chết đi cũng sẽ thương tâm.
Mà một khi số lần thương tâm quá nhiều, trái tim bằng thịt trong lồng ngực cũng sẽ bị chai lại.
Thương tâm có ích gì không?
Không có.
Nghe mấy câu trước, đám người Trình Bân vẫn chưa phục lắm, nhưng nghe tới phần sau, ba người lại chìm vào im lặng một lần nữa, ít nhiều gì cũng tự biết xấu hổ.
Chỉ vài người bị bịnh dịch trước mắt mà đã đưa bọn họ đến bờ vực suy sụp, nếu có hàng trăm, hàng nghìn, hàng chục nghìn người...
Có lẽ bọn họ thật sự an nhàn ở kinh thành quá lâu.
“Nếu muốn làm một đại phu tốt, nhất định phải nhẫn tâm, phải bình tĩnh,“ Hồng Văn thản nhiên chỉ ra, “Thậm chí có thể nói là vô tình.”
Hắn liếc nhìn Hồng Nhai một cái: “Đây là bài học đầu tiên năm đó sư phụ dạy ta, ta từng cảm thấy rất khó chịu.”
Hắn đã từng cảm thấy lời này quá mức vô tình, nhưng tuổi càng lớn, trải nghiệm càng nhiều, cuối cùng cũng hiểu được ý tốt của đối phương.
Thân là đại phu, cứ mãi chìm đắm trong nỗi đau ly biệt sẽ đánh mất năng lực phán đoán cơ bản nhất.
Đấy là thất trách!
Hồng Nhai nhe nanh với Hồng Văn dưới lớp mặt nạ bảo hộ, đáng tiếc không ai thấy.
Hồng Văn tiếp tục nói: “Ta mặc kệ trong lòng các ngươi khổ sở hoặc kinh hoảng cỡ nào, ngay cả khi khóc sau lưng ai đó, cũng nhất định không được thể hiện điều đấy trước mặt bệnh nhân.
Các ngươi là đại phu! Là hy vọng duy nhất để bệnh nhân cầu sinh. Nếu ngay cả đại phu cũng luống cuống, người bệnh còn có niềm tin hay sao? Không gì đáng buồn bằng mất hết hy vọng, ý chí cầu sinh quan trọng biết bao nhiêu, không cần ta phải nhắc nhiều nữa chứ?”
Xét về tuổi tác và thâm niên trong Thái Y Viện, Hồng Văn đều là đệ đệ, nhưng từ khi hắn còn bú sữa đã được Hồng Nhai đặt trong thùng thuốc đi khắp nơi hành y. Món đồ chơi thời thơ ấu của những đứa trẻ khác là hổ bông, tượng đất sét, còn của hắn là các loại dược liệu và phương thuốc cải biên thành ca khúc...
Cho nên nếu thật xét về thâm niên làm nghề y, Hồng Văn tuyệt đối đè bẹp cả ba đại phu đang có mặt nơi đây.
Một khi Hồng Văn nhận thức được điểm này, anh chàng răn dạy thuận miệng vô cùng.
Cũng không biết trải qua bao lâu, vị đại phu địa phương bên trong đột nhiên hô to: “Hạ sốt rồi, đứa nhỏ này hạ sốt rồi!”
Đầu tiên mọi người sửng sốt, sau đó vui mừng khôn xiết, lao vào như đàn ong vỡ tổ.
Cảm nhận được Hồng Nhai đang nhìn mình chăm chú, Hồng Văn hỏi: “Sao thế ạ?”
Hồng Nhai cười cười, vừa định theo thói quen vò đầu đồ đệ, sực nhớ tới vụ truyền bệnh thì dừng lại ngay, chỉ cảm khái: “Con thật sự trưởng thành!”
Năm xưa cục thịt nhỏ cứ loạng choạng lẫm chẫm chạy theo sau lưng mình kêu “Sư phụ”, đã thành một đại phu ưu tú có thể một mình đảm đương một phương.
Ɓà ᥴòm thích chương này, mỗi một đoạn đều mang ý nghĩa nhân văn, đọc rất cảm động.