Mục lục
Chú Đừng Qua Đây! - LeeGun20042001
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc nghe Lưu Phiến Phiến muốn cùng mình ra ngoài, suy nghĩ đầu tiên của Lãnh Di Mạt chính là cố đoán thử rốt cuộc mục đích của cô ta là gì, chắc chắn không thể nào có ý tốt như vậy đâu. Nhưng dù thế nào thì đây cũng là cách tốt nhất hiện giờ để cô có thể ra ngoài, không phải bị nhốt trong phòng như một vật nuôi đúng nghĩa của Tả Bân nữa.

– Đừng nghĩ chị đưa tôi ra ngoài thì tôi sẽ biết ơn chị.

Đem theo thái độ chẳng mấy thiện cảm đi cùng Lưu Phiến Phiến đến trung tâm thương mại rồi, Lãnh Di Mạt cũng không muốn nhịn thêm nữa, trực tiếp nói thẳng. Nhưng biểu cảm cùng thái độ của người phụ nữ này đã thực sự khiến cô phải bất ngờ.

– Lãnh tiểu thư, hình như đây là lần đầu tiên chúng ta có thể nói chuyện riêng với nhau như vậy thì phải.

Xuất phát từ ác cảm ban đầu rồi nên dù Lưu Phiến Phiến có bày ra bộ mặt nào đi nữa thì đối với Lãnh Di Mạt, cô ta vẫn là cái gai trong mắt. Cô nhất định không quên được sự quan tâm đặc biệt của Tả Bân đối với cô ta trong mấy ngày qua, chỉ nghĩ tới thôi đã khiến cô khó chịu đến mức muốn đánh người rồi.

– Tôi với chị có gì để nói chứ? Dù sao cũng đã ra ngoài rồi, tôi còn có việc phải làm, tạm biệt ở đây nhé.

Nghe Lãnh Di Mạt đang muốn tự ý rời đi, Lưu Phiến Phiến nhanh chóng ngăn cản.

– Lãnh tiểu thư, hình như cô có hiểu lầm gì rồi. Lão đại cho tôi đưa cô ra ngoài nhưng không có nghĩa là cô được tự ý đi lung tung, cô phải trong tầm mắt của tôi, nếu xảy ra chuyện gì thì cô sẽ phải tự giải thích lão đại.

Lãnh Di Mạt nghe như vừa nghe được một câu chuyện tiếu lâm, không do dự gì mà hất tay của cô ta đang giữ lấy cổ tay của mình.

– Chẳng lẽ chị thật sự muốn đi cùng tôi sao?

Cô cười cười với ánh mắt đầy chán ghét, nhưng hình như vừa nghĩ ra gì đó nên bất chợt lại gật đầu.

– Được thôi, nếu chị muốn vậy thì tôi sẽ đi cùng chị.

..

Cả một buổi sáng, Tả Bân đều ngồi trong phòng làm việc để xử lý một đống văn kiện đã chất thành đống trên bàn, xong lại không ngừng gõ lạch cạch trên bàn phím nhanh như một trận gió quét qua.

– Lão đại, dựa trên tiến trình của quỹ đầu tư nên tạm thời đã giữ được giá cổ phiếu ổn định, nhưng vẫn chưa có dấu hiệu tăng trở lại.

Hầu Tử ôm theo một đống báo cáo vừa được lập sáng nay, lại vừa thao tác trên chiếc tablet, mở ra những dữ liệu liên quan rồi trình lên cho Tả Bân xem, trong lúc đó mới đặt đống báo cáo kia lên bàn làm việc của hắn. Đi cùng cậu ta là thư ký của Tả Bân, cũng đang bận rộn không kém.

Tả Bân tạm dừng việc đang làm lại để kiểm tra tình hình đang thu thập mới nhất, ngón tay đeo nhẫn lướt màn hình lên từng trang một. Hình như hắn khá hài lòng với kết quả này, chân mày giãn ra, gật gật đầu mấy cái nữa, tiếp tục phân phó nhiệm vụ.

– Tiếp tục đưa báo cáo tăng doanh số ra ngoài.

Vừa nghe hắn nói, thư ký vừa nhanh chóng ghi lại những thông tin cần thiết.

– Chủ tịch, đã đặt lịch hẹn với giám đốc Châu rồi, là bốn giờ chiều nay tại nhà hàng Wang.

Tả Bân vừa đọc tài liệu vừa gật đầu, tách cà phê hắn vừa uống xong cũng đã hết rồi. Hắn đẩy chiếc cốc rỗng ra đầu bàn, nói với thư ký của mình.

– Tôi biết rồi. Cô ra ngoài pha cho tôi một tách cà phê.

Thư ký nhanh nhạy làm theo yêu cầu của hắn. Cửa phòng vừa đóng lại, Hầu Tử cũng hỏi ngay.

– Lão đại, còn kết luận từ bên thanh tra thì sao? Nếu sớm công bố ra ngoài không phải có thể sớm xoay chuyển tình thế rồi ư?

Với thắc mắc này của Hầu Tử, Tả Bân hoàn toàn có thể hiểu. Hắn vừa lướt màn hình vừa lắc đầu để phân tích.

– Vẫn chưa phải lúc thích hợp. Sau khi ký được hợp đồng đơn Hỏa Trùng Tử đầu tiên thì công bố luôn một lần trong buổi họp báo. Như vậy mới có tác dụng triệt để.

Hầu Tử rất tập trung nghe hắn chỉ giải, cũng không định hỏi gì thêm. Nhưng sau đó người lên tiếng nữa lại là Tả Bân, hoàn toàn không đoán được tâm tư của hắn vì cứ dán chặt hai mắt vào những dãy số liệu trên màn hình khi hỏi.

– Vẫn theo sát Mạt Mạt chứ?

Hầu Tử luôn trong tư thế sẵn sàng báo cáo bất kỳ vấn đề gì với hắn, chỉ cần hắn vừa hỏi thôi là cậu ta báo lại ngay.

– Lão đại yên tâm. Tiểu thư vẫn đang đi cùng Phiến Phiến, người của chúng ta đều ở xung quanh bảo vệ.

Tả Bân nghe xong cũng không nói gì nữa, gật đầu một cái, đồng thời xua tay cho cậu ta lui ra ngoài trước.

Hắn ngồi một mình trong phòng vẫn không cho phép bản thân lơ là hay mất tập trung cho công việc trước mắt, nhưng trong đầu lại không ngừng xuất hiện toàn hình ảnh của Lãnh Di Mạt. Hôm nay cả Lưu Phiến Phiến và Lãnh Di Mạt cũng đều rất lạ, một người lại muốn đi ra ngoài cùng người mình không mấy ưa, người kia cũng quá dễ dàng thỏa hiệp nữa đi. Không hiểu sao hắn lại có một cảm giác bồn chồn không yên, chính xác hơn thì chính là lo lắng…..Khi nghĩ đến điều này thì hắn cũng không khỏi thấy bản thân quá mức nực cười, bây giờ hắn phải xử lý cả đống vấn đề như vậy không phải đều nhờ phúc của Lãnh Di Mạt ư? Vậy mà hắn vẫn còn có tâm tư để nghĩ đến cô, đúng là điên thật rồi!

……

Tình hình của Đan Thạch hiện giờ đúng là như lời mà Ryan đã nói với Tiểu Ngư hôm qua, chính là đứng trên dầu sôi lửa bỏng, xem ra thì hậu quả do Lãnh Di Mạt gây ra không hề nhỏ. Bị Ryan giữ lại đây, Tiểu Ngư cứ tưởng là anh ta cũng đang bận rộn giải quyết chuyện này. Nhưng vừa rồi cũng chính mắt nó nhìn thấy Ryan chỉ đang mải mê viết tiểu thuyết của anh ta, hoàn toàn không có chút dấu hiệu nào của việc bị ảnh hưởng bởi chuyện của Đan Thạch, đúng là lừa người mà!

– Công chúa Ryan! Chém chết anh, đồ ngụy quân tử! Dám lừa tôi sao? Tôi đúng là ngu mới tin anh đó.

Tiểu Ngư đã đứng trong nhà bếp được một lúc rồi nhưng vẫn chưa gọt xong một dĩa trái cây. Chỉ một trái dưa mà bây giờ đã bị nó cắt thành trăm mảnh, cứ mỗi dao cắt xuống là một câu chửi. Cư nhiên xem quả dưa trước mặt là Ryan để mà trút giận, nếu không ấm ức này nó biết tìm ai để tính sổ đây chứ?

– Chém chết anh, đồ lừa đảo! Con ma háo sắc! Lừa tôi này, tôi cho anh lừa tôi này!

Nó càng chém càng có vẻ hăng hơn, trên bàn đã biến thành một bãi chiến trường mà không ai muốn nhìn vào. Vì cứ chủi rồi chặt dưa nên Tiểu Ngư cũng không để ý có người đã đứng phía sau từ nãy giờ.

– Cô có định sẽ đốt nhà tôi luôn không vậy?

– A!

– Ui!

– Cẩn thận!

Vì nghe quá bất ngờ nên Tiểu Ngư liền bị dọa cho một phen giật mình. Nó kêu lên một tiếng rồi vì giật mình mà tự làm mình bị thương. Con dao cắt trúng ngón tay của nó, máu rất nhanh đã theo miệng vết thương chảy ra ngoài. Ryan cũng cuống lên sau khi làm nó giật mình rồi dẫn tới sự cố như vậy.

– Nhóc con, mau thả lỏng đi.

Ryan vừa cầm tay của nó lên vừa nhắc nhở, anh ta còn cuống hơn cả Tiểu Ngư nữa. Nhanh chóng đưa tay của nó lên cao rồi ngậm lấy ngón tay đang chảy máu kia, dùng sức mút mạnh,

Thời gian cứ như đang trôi chậm lại, Tiểu Ngư ngây ngốc nhìn người đàn ông đang cầm tay của mình, còn cúi đầu mút lấy ngón tay của mình nữa. Cứ mỗi lần nhìn Ryan nghiêm túc như vậy thì tim của nó lại mất kiểm soát và loạn nhịp, thỉnh thoảng lại muốn phá vỡ lồng ngực để nhảy ra ngoài luôn. Nó vẫn đang nghĩ, có lẽ anh ta sẽ không biết ánh mắt sáng rực của nó cứ nhìn chằm chằm anh ta như vậy đâu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK