Mục lục
Chú Đừng Qua Đây! - LeeGun20042001
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đúng là chỉ một lúc sau thì cánh cửa giảng đường đã được mở ra, một nhóm người đi vào, dẫn đầu là thầy hiệu trưởng và hai hiệu phó, còn có hai trưởng khoa đi cùng và người sau cùng cũng chính là người được tất cả sinh viên trong giảng đường chú ý nhất, chính là chủ tịch Hội đồng trường mới.

– Xin lỗi đã cắt ngang tiết học của các bạn. Tôi xin phép giới thiệu một chút, vị này chính là chủ tịch Hội đồng trường mới nhậm chức hôm nay, Tả tiên sinh.

Hiệu trưởng đứng trước bục giảng nói với toàn sinh viên trong hội trường, giới thiệu người đàn ông đi lên.

Cả hội trường đều được một phen ồn ào, cảm thán vì vẻ ngoài đẹp trai quá mức tưởng tượng của vị chủ tịch mới tới. Nhưng vì có mặt của các lãnh đạo trường nên vẫn phải giữ chút ý tứ và còn trong tầm kiểm soát được.

Mà cũng vì tiếng Tả tiên sinh kia nên Lãnh Di Mạt đang tập trung sửa bài luận cũng phải ngẩng đầu lên để xem thử. Giây phút đó, cô tưởng chừng cả thế giới đang ngừng lại trước mắt, vô thức đánh rơi cả đồ đạc trên bàn, thật sự không ngờ được là suy đoán bừa lúc nãy của cô lại thành thật rồi, người đàn ông đang đứng cạnh hiệu trưởng tự giới thiệu bản thân đó không phải là Tả Bân sao? Như vậy chủ tịch Hội đồng trưởng mới thực sự là Tả Bân?

Lãnh Di Mạt tròn mắt kinh hãi nhìn chằm chằm người đàn ông. Vị trí trung tâm của đám đông đúng là rất hợp với hắn, luôn luôn tỏa ra một loại hào quang mà chỉ có thể nhìn chứ không bao giờ chạm tới được, hắn chính là một khối đá quý nguyên chất thu hút mọi sự tò mò nhưng chỉ cần chạm vào thì có thể bị phỏng ngay. Dáng vẻ cao cao tại thượng đó luôn toát ra một loại khí chất bức người mà Lãnh Di Mạt không dám phát ra sự chú ý nào. Nhưng cô lại cũng không ngờ được là sau khi nói xong mấy câu giới thiệu thì Tả Bân liền đi tới chỗ của cô.

Một màn này khiến cho cả hội trường lại được một phen kinh ngạc, mọi ánh mắt đều đổ dồn về hướng này, ai nấy cũng che miệng bàn tán với người bên cạnh.

Người đàn ông càng đến gần thì Lãnh Di Mạt càng cảm giác không khí xung quanh của mình đã bị cướp đoạt. Hai mắt cô trợn tròn và đầy cảnh giác nhìn từng động tác của hắn. Tả Bân đứng trước mặt cô, sau đó hơi cúi người xuống và rướn người về trước, một tay hắn chống trên tựa ghế của cô, để tư thế kề sát mặt bên tai cô thuận lợi hơn.

– Thế nào? Em thích món quà này chứ?

Lãnh Di Mạt cuộn chặt hai tay, giận đến xanh người, nghiến răng nghiến lợi hỏi ngược lại hắn.

– Anh còn bày trò gì nữa đây hả? Tự dưng lại bỏ vốn đầu tư vào trường đại học, anh bệnh không nhẹ đâu nhỉ? Tả tiên sinh đây lại chấp nhận một việc đầu tư phi lợi nhuận sao?

Tả Bân cũng không hề tức giận khi bị cô phủi bỏ hoàn toàn như vậy, ngược lại còn nhếch môi cười rất phấn khích.

– Đúng là vợ anh vẫn hiểu anh nhất. Anh làm việc luôn dựa trên lợi ích. Ai nói với em đây là đầu tư lỗ vốn chứ, với anh thì đây là một đầu tư có lời cao nhất đấy. Lợi nhuận mà anh có thể có được từ việc đầu tư này chính là một tờ giấy kết hôn.

Nghe hắn nói đến câu cuối, nhịp tim của Lãnh Di Mạt bất giác lại đập nhanh hơn. Nhất thời cũng trở nên cuống quýt và mất tự tin, lúng túng tìm cách né tránh hơi thở nóng rực cứ phả vào bên tai. Nhưng cô vẫn tự nhắc nhở mình chưa thể buông tay chịu trói được.

– Tả Bân, tôi nghĩ anh nên đi khám bác sĩ sớm đi. Anh sắp hết thuốc chữa rồi đấy.

Tả Bân vẫn giương khóe môi cười cười, mặt hắn giống như chẳng có chút ảnh hưởng gì từ những lời cô vừa mắng, còn mặt dày tuyên bố.

– Đúng là vẫn chỉ vợ hiểu anh nhất. Bệnh của anh đúng là vô phương cứu chữa rồi, chỉ có em mới chữa khỏi được cho anh thôi. Cho nên từ hôm nay anh sẽ để em trong tầm mắt đấy, đến khi nào em chịu chữa bệnh cho anh thì thôi.

Hai người thì thầm qua lại, còn trong tư thế rất đỗi ái muội này, thật khiến những người đang nhìn vào nghĩ đen tối đi, rất nhiều người còn đang đoán già đoán non mối quan hệ của hai người bọn họ.

Biết mình đang là trung tâm của mọi sự chú ý nên Lãnh Di Mạt càng muốn đẩy tên nam nhân này ra nhanh hơn. Cô trừng mắt cảnh cáo hắn, nghiến chặt răng nói.

– Tôi không phải là bác sĩ. Anh có bệnh thì đến bệnh viện mà chữa.

Lần này Tả Bân lại không đôi co với cô nữa, hắn chỉ bật cười khẽ một tiếng từ cổ họng, còn cúi xuống hôn nhẹ vào cổ cổ cô mới đứng lên. Khi hắn đi rồi mà Lãnh Di Mạt vẫn chưa hoàn hồn vì nụ hôn quá mức mờ ám vừa nãy, hắn lại định dở trò gì nữa đây?

Từ lúc Tả Bân thân mật nói chuyện với Lãnh Di Mạt ở giữa giảng đường thì mối quan hệ của hai người đã trở thành một chủ đề bàn tán sôi nổi nhất trong trường. Lãnh Di Mạt đi đến đâu cũng có những ánh mắt tò mò nhìn theo, thật ra thì trong trường số sinh viên có gia thế hiển hách không phải là ít nhưng trường hợp của Lãnh Di Mạt có thể khiến nhiều người chú ý như vậy vì nó đang được thêu dệt trên một câu chuyện tình yêu lãng mạn như tiểu thuyết.

– Mạt Mạt, cậu xem đám nhiều chuyện đó đúng là suốt ngày chỉ biết lo chuyện bao đồng mà.

Bạn cùng bàn của Lãnh Di Mạt khi nhìn thấy mấy nhóm sinh viên tụm ba tụm bảy bàn tán chuyện của cô thì cũng không nhịn được mà mắng vài câu. Còn cô thì lại cứ chọn bỏ ngoài tai hết. Cô còn đang bận rộn chuẩn bị bài thuyết trình nữa.

Khi đến lượt Lãnh Di Mạt lên thuyết trình, cô bạn cùng bàn cũng rất nhiệt tình cổ vũ cô.

Cô đi lên chuẩn bị các bước với một tâm thế rất tự tin, nhưng sau khi kết nối laptop vào máy chiếu trước giảng đường thì lại xảy ra một chuyện khó đỡ. Vì màn hình laptop của cô không biết lí do gì mà bị đổi thành hình chụp rất tình tứ của cô với Tả Bân, một chuyện rắc rối nữa chính là dù cô có cố gắng dùng hết mọi thao tác vẫn không có cách nào vào bài thuyết trình được.

Cả hội trường đều như đang được xem một bộ phim tình cảm ngọt ngào vì tấm hình kia chẳng khác gì một tấm poster ngôn tình lãng mạn cả. Càng nhìn vào màn hình thì máu trong người của Lãnh Di Mạt đã bắt đầu dồn lên não rồi. Bởi vì đây lại là trò của Tả Bân. Lòng hận không thể xé xác hắn ra, từ khi nào hắn lại ấu trĩ tới mức này vậy?

Thấy cô bối rối như vậy nên vài người cùng nhóm với cô liền nhanh chóng lên giúp cô giải vây. Hai sinh viên khác đem laptop của mình dùng laptop của mình kết nối thay. Cứ tưởng như vậy thì vấn đề đã được giải quyết, nào ngờ đến cả laptop của sinh viên kia cũng gặp sự cố tương tự, và hình ở trên màn hình còn quá đáng hơn nữa, đó là một tấm ảnh cưới. Trong khi Lãnh Di Mạt biết rõ đó là ảnh ghép nhưng xét về kỹ thuật thì đúng là rất đỉnh, cả giảng đường chắc không ai tin đó là ảnh ghép mà đều đang chắc chắn Lãnh Di Mạt đúng là phu nhân của Đan Thạch rồi.

Cả nhóm sinh viên trên này đang rất bối rồi, đến cả giảng viên đứng tiết cũng khó xử. Mấy người còn liên tục thay laptop khác vào, nhưng vẫn không tránh được nạn, lần thứ ba chính là một dòng chữ bằng hai ngôn ngữ trung và anh, với nội dung “Mạt Mạt, tha thứ cho anh”

Gương mặt của Lãnh Di Mạt lúc này đúng là không còn cái gì đó thể đe dọa được nữa. Cô bất lực thực sự rồi, đúng là cô đã xem thường tên điên này, không có trò gì mà hắn không nghĩ ra mà.

Buổi thuyết trình của cô hôm nay đã bị ảnh hưởng, cô chỉ có thể xin giáo sư cho thuyết trình lại buổi sau, còn làm ảnh hưởng đến cả nhóm nữa.

..

Cơn ác mộng của Lãnh Di Mạt còn chưa dừng lại ở đó, mấy ngày nay dù cô đi tới đâu trong trường thì đều có khẩu hiệu “Mạt Mạt, tha thứ cho anh” dán khắp nơi với đủ kiểu hình dạng, cô tưởng như mình sắp phát điên tới nơi rồi. Cô biết mục đích mà hắn làm vậy chính là ép cô đến tìm hắn, cho nên cô không thể giận quá mất khôn mà để hắn đạt được mục đích, nhưng cô có thể chịu đựng đến khi nào đây?

Hôm nay cô vừa ra về thì bên ngoài cổng trường lại đứng thành một khối đông nghẹt, vì trên bầu trời đang thả đầy bóng bay với dòng chữ “Mạt Mạt, tha thứ cho anh”

Chưa dừng lại ở đó, mỗi ngày đều có hoa gửi tới giảng đường cho Lãnh Di Mạt. Mấy trò lố lăng này mà Tả Bân cũng nghĩ ra được nữa, cô thực sự nghi ngờ liệu có phải đầu hắn bị trúng đạn nên bất thường rồi không, mỗi một bó hoa cũng đều để tấm thiệp với nội dung “Mạt Mạt, tha thứ cho anh”

Mà ở nơi nào đó, người đứng sau sắp xếp mấy màn kiệt tác kia đang ngồi thoải mái trên sofa thưởng thức một ly vang đỏ, trên tay còn cầm sợi dây chuyền thạch anh tím, nở một nụ cười chiến thắng vì rất hài lòng với chiến tích của mình.

– Mạt Mạt, có phải bây giờ em đang rất cảm động không? Em nhất định sẽ tự đến tìm anh sớm thôi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK