Mục lục
Chú Đừng Qua Đây! - LeeGun20042001
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bị đuổi khỏi công ty thực tập của Wick đối với Lãnh Di Mạt không chỉ đơn giản là tự đánh mất một cơ hội cho bản thân mà còn làm ảnh hưởng đến uy tín của giáo sư đã giới thiệu mình, cho nên mấy ngày nay cô cũng chưa thể nói chuyện được với giáo sư. Không ngờ là giáo sư lại gọi cô đến gặp mặt. Vừa gặp giáo sư thì cô liền xin lỗi ngay, nhưng giáo sư lại không phải vì để nghe cô xin lỗi mà là để khuyên cô.

– Mạt Mạt, em vẫn nên quay về Đan Thạch đi, em cứ gửi đơn ứng tuyển hết các công ty đấu giá như vậy chính là làm khó cho họ đấy.

Câu này Lãnh Di Mạt vừa nghe thì cũng hiểu hết được một phần nào đó câu chuyện rồi. Cô thật không thể tin nổi là Tả Bân lại làm đến mức này, hắn không chỉ ngăn cản những công ty đấu giá nhận cô mà còn bày cả trò nói đông nói tây với trường học. Đúng là muốn ép cô phát điên mà.

– Giáo sư, em có thể hỏi có phải là Tả Bân….à không, là Tả tiên sinh đã gửi lời đến không ạ?

Nhìn vẻ mặt này của cô, giáo sư cũng không muốn giấu chuyện này, gật đầu một cái.

– Mạt Mạt, em cũng đừng nghĩ quá nhiều quá. Tả tiên sinh cũng là muốn tốt cho em thôi. Đan Thạch là chỗ thực tập rất phù hợp với năng lực của mà.

Giáo sư còn vỗ vỗ lên vai của Lãnh Di Mạt hai cái mới rời đi. Cô đứng đó mà bần thần rất lâu, nhờ phước của Tả Bân mà bây giờ không chỉ các công ty đấu giá từ chối cô mà đến trường học cũng không dám nhúng tay vào nữa, nhưng cô nhất quyết sẽ không để hắn đạt được mục đích đâu.

Lãnh Di Mạt vừa ra đến cổng trường thì đã nhìn thấy một chiếc Aston Martin đang đậu dưới bóng mát của tán cây, vừa nhìn đã biết là ai đang ngồi trên đó rồi, tốt nhất vẫn là đi nhanh trước khi hắn phát hiện ra cô. Nhưng cô chỉ mới đi được một chút thì đã bị chặn lại, người đàn ông không biết đã xuống xe từ lúc nào nữa, hắn vừa sải bước đuổi theo cô vừa cất tiếng hỏi.

– Mạt Mạt, nhìn thấy anh đã bỏ chạy, em không muốn cả đời thất nghiệp đấy chứ?

Hắn đã đuổi theo sát phía sau rồi nên Lãnh Di Mạt cũng buộc phải dừng bước, từ tử quay đầu lại, trên môi treo một ý cười khinh thường.

– Tả Bân, anh cứ tiếp tục chơi mấy trò ấu trĩ của anh đi. Tôi cũng rất muốn xem anh có thể một tay che trời không. Nhưng tôi cũng nhắc cho anh nhớ, cho dù anh có dở trò triệt hết đường sống của tôi thì tôi cũng sẽ không đến cầu xin anh đâu.

Nghe cô nói vậy, Tả Bân liền không nhịn được mà bật cười thành tiếng, nhún nhún vai như đang cố giải thích vấn đề.

– Mạt Mạt, em hiểu lầm rồi, sao anh có thể bắt em cầu xin anh được chứ. Em là vợ của anh thì đương nhiên Đan Thách sẽ là của em rồi, em có thể đến bất cứ lúc nào, anh luôn chào đón em mà.

Lãnh Di Mạt chỉnh lại quai cặp xách, cười khinh bỉ nhìn hắn, giọng điệu lại có thêm vài phần chế giễu.

– Đan Thạch của anh chắc là không ai thèm vào nên mới hết lần này đến lần khác đến chiêu mộ tôi à? Tả Bân, không ngờ ba năm không gặp mà anh lại thảm tới vậy đấy.

Bị cô nói như vậy, Tả Bân nhất thời cũng á khẩu, mặt cũng đanh lại và biến sắc. Có chút gượng ép mà nói với cô.

– Mạt Mạt, anh không biết tại sao em lại không chịu thừa nhận lòng mình như vậy, rõ ràng em vẫn yêu anh, sao lại cố tỏ ra như đang rất chán ghét anh chứ?

Không biết hắn lại định nói gì nên Lãnh Di Mạt không thể buông lỏng cảnh giác.

– Tôi không biết anh đang nói gì cả. Nếu anh còn tiếp tục làm phiền tôi nữa thì đừng trách tôi không khách sáo.

Để lại mấy câu cảnh cáo xong thì cô dứt khoát xoay người rời đi. Nhưng Tả Bân cũng chưa có ý định dừng lại, hắn còn tiếp tục đuổi theo cô nữa, khiến cô phải cảnh cáo thêm lần nữa.

– Anh đừng có đi theo tôi nữa. Tả Bân, tốt nhất anh đừng có tiến thêm bước nào.

Cô vừa nói vừa chỉ tay về phía trước như đang cảnh cáo, còn Tả Bân vẫn bỏ ngoài tai lời cảnh cáo này để bước về phía cô. Lãnh Di Mạt vì vậy mà bước nhanh hơn nữa.

Lãnh Di Mạt không nhịn được nữa mà lớn tiếng cảnh cáo lần cuối, còn cầm điện thoại ra.

– Tả Bân, anh đừng có qua đây! Anh còn qua đây nữa tôi gọi cảnh sát đấy!

Lời đe dọa của cô không khác gì kể chuyện cười cả, trong từ điển của Tả Bân làm gì có hai chữ cảnh sát chứ, đối với hắn thì hắn chính là ông trời mà. Nghe cô cảnh cáo như vậy thì hắn không khỏi bật cười vì sự ngây ngô của cô.

– Mạt Mạt, anh cũng đang rất rảnh, hay là chúng ta cùng thử cảm giác bị còng tay lại cùng nhau đi, chắc là cũng thú vị lắm đây.

Lãnh Di Mạt thở dài trong vẻ bất lực, đáy mắt dâng lên một cỗi tức giận khác. Cô lấy cuốn sổ ghi chép thường ngày và một cây viết từ cặp xách ra, viết gì đó rất nhanh rồi cuộn tròn lại ném về phía tên nam nhân kia.

Nhìn động tác ném của cô, tốc độ chụp lấy của Tả Bân cũng rất nhanh. Hắn hơi tò mò cô viết gì cho mình nên vừa nhận được đã nhanh chóng gỡ tờ giấy bị vo tròn đó ra xem. Mà Lãnh Di Mạt đứng cách xa hắn một khoảng cũng giúp giải thích.

– Là số điện thoại của một bác sĩ thần kinh nổi tiếng đấy. Tôi nghĩ anh sẽ cần, thế nhé, tôi đi trước đây.

Tờ giấy trong tay của Tả Bân đã mở ra rồi, hắn nhìn bóng lưng nhỏ nhắn đang đi vội, lại nhìn xuống dãy số ghi trên mảnh giấy, gương mặt đanh lại trông rất cứng nhắc, còn nụ cười bất lực thực sự.

– Không sao, vợ à, anh sẽ không bỏ cuộc đâu.

– Lão đại, ngài không sao chứ? Đã nói chuyện với tiểu thư được chưa?

Ngồi trên xe thấy Lãnh Di Mạt đã bỏ đi được một lúc rồi mà Tả Bân vẫn còn đứng yên một chỗ như vậy nên Hầu Tử mới đi tới hỏi thử.

Tả Bân vẫn còn nhìn theo hướng mà Lãnh Di Mạt đi lúc nãy dù bóng dáng của cô đã biến mất. Trên tay hắn thì cầm tờ giấy mà Lãnh Di Mạt đã đưa cho mình, hỏi ngược lại.

– Cậu nói xem, tôi làm gì không à? Sao cô ấy vẫn không chịu thừa nhận vậy?

Bị hắn hỏi như vậy, Hầu Tử cũng không biết phải trả lời thế nào nữa, vì vấn đề này đã hoàn toàn nằm ngoài khả năng của cậu ta rồi. Nhưng lão đại như vậy thì đúng là thay đổi rất nhiều so với trước giờ, đúng là khiến ai cũng phải kinh ngạc.

..

Về đến nhà thấy cửa đã khóa thì Lãnh Di Mạt biết ông bà ngoại đã ra ngoài, cô đứng bên cổng lấy chìa khóa trong cặp xách, nhưng vì đồ vật bên trong khá lộn xộn nên cô phải mò mẫm một lúc lâu. Khi lấy được chìa khóa nhà rồi thì cô mới phát hiện trong túi của mình lại có một chiếc hộp nhung màu đen, cô tò mò cầm lên xem thử và còn mở hộp ra để kiểm tra thứ gì bên trong, lần này thì đúng là lại được một phen cạn ngôn. Đây không phải là sợi dây chuyền thạch anh tím lần trước Tả Bân mua được trong buổi đấu giá và công khai đeo lên cho cô sao? Sau khi cô trả lại cho hắn thì đã nghĩ rằng ném đi được rồi, nhưng không ngờ lần này lần sợi dây chuyền còn xuất hiện trong túi của cô, nhất định là do Tả Bân đã lén bỏ vào túi của cô trong lúc cô không để ý đến. Sao cô cứ cảm thấy sợi dây chuyền này như âm hồn bất tán vậy chứ? Lúc nào cũng phải đeo bám lấy cô như chủ nhân của nó vậy mới yên sao?

Cầm chiếc hộp nhung vừa đóng lại trên tay, Lãnh Di Mạt thực sự muốn đem ném vào thùng rác ngay, nhưng nghĩ lại thì vẫn ngừng suy nghĩ đó, nên tìm cơ hội trả lại cho Tả Bân thôi.

Nghĩ rồi, cô mở cổng rồi đi vào trong nhà.

Vào trong phòng, Lãnh Di Mạt lười biếng ném cả chiếc hộp nhung kia và cặp xách lên giường, sau đó nằm xuống nghỉ ngơi một lát. Nhưng cô thực sự không thể ngừng suy nghĩ vì sự có mặt của sợi dây chuyền ở đây. Cô lại ngồi dậy và cầm chiếc hộp kia tới, không ngừng suy nghĩ. Cô đã tuyên bố với Tả Bân sẽ không gặp lại hắn nữa, mà cô cũng không muốn gặp hắn

Trong lúc cô đang bần thần vì nghĩ cách giải quyết thì lại bị tiếng gọi của Tiểu Ngư cắt ngang, đồng thời Tiểu Ngư cũng đã đi vào trong.

– Tiểu thư, chị sao vậy? Em ở ngoài bấm chuông mấy lần cũng không ai ra mở cửa nên em mới tự vào. Chị không khỏe ở đâu sao?

Lãnh Di Mạt nhanh chóng xốc lại tinh thần, định tìm một lí do để giải thích cho qua chuyện nhưng không ngờ chiếc hộp nhung mà cô đang cầm đã bị Tiểu Ngư nhìn thấy trước, nó vừa hỏi vừa tự lấy lên xem.

– Tiểu thư, chiếc hộp này là gì mà chỉ có vẻ thất thần vậy chứ?

Nếu đã bị phát hiện thì Lãnh Di Mạt cũng không định giấu nữa, trực tiếp nói cho nó biết.

– Là Tả Bân lén bỏ vào túi của chị, chị đang nghĩ cách trả cho ông ta.

Chiếc hộp có sợi dây chuyền thạch anh tím ở trong lại do Tả Bân bỏ vào túi của Lãnh Di Mạt thì ai có não cũng hiểu ý của hắn chính là muốn nó trở về với cô. Nhưng với tình hình hiện tại thì chắc chắn là Lãnh Di Mạt không muốn nhìn thấy vật này. Mà Lãnh Di Mạt còn đang chưa biết nên xử lý thế nào thì đúng là cơ hội tốt cho Tiểu Ngư.

– Tiểu thư, vậy để em đem cái này đến trả cho lão đại.

Thực ra nó đã muốn gặp Tả Bân để nói rõ vài chuyện từ lâu nhưng vẫn không có cơ hội thích hợp, vừa hay lúc này có thể rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK