Mục lục
Chú Đừng Qua Đây! - LeeGun20042001
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lãnh Di Mạt kiên định nhìn anh ta, lời nói còn chắc chắn hơn cả đinh đóng cột.

– Nhưng trái tim của tôi sẽ không lừa tôi.

Cô dừng lại một lúc, sau đó mới nói tiếp.

– Ngôn Dực, tôi rất cảm ơn anh đã vì tôi làm rất nhiều chuyện. Nhưng tôi tuyệt đối không để cho anh làm hại đến chú Bân.

Có vẻ Ngôn Dực đã hiểu ý tứ trong lời nói của cô nhưng vẫn giả vờ như không biết gì để hỏi ngược lại.

– Em nói anh làm hại anh ta? Mạt Mạt, em yêu anh ta đến mức tự suy diễn rồi à?

Nếu đã không tự thừa nhận thì Lãnh Di Mạt buộc phải giúp anh ta nhớ ra thôi. Cô vô cùng bình tĩnh mà nhìn anh ta, nhắc lại chuyện đã xảy ra.

– Anh vì muốn lấy định vị trong sợi dây chuyền thạch anh tím nên đã phái thuộc hạ truy sát chú Bân? Sau khi lấy được định vị thì anh đem sợi dây chuyền đến công ty đấu giá để vứt đi. Tôi nói vậy đúng chứ?

Nghe cô nhắc lại rất rõ ràng sự việc này, Ngôn Dực lại cười vang thành tiếng. Hừ lạnh một cái rồi nói ngược lại.

– Vậy nên đây là lí do mà em đồng ý ra ngoài với anh? Em muốn thay người đàn ông của em hỏi tội anh?

Ánh mắt của Lãnh Di Mạt vẫn kiên định như cũ, còn có vài phần xa cách nữa.

– Anh làm vậy còn không phải vì giúp em trốn anh ta sao? Mạt Mạt, lúc em muốn trốn anh ta thì em rất biết cách đổi đãi với anh. Đến khi em không cần trốn anh ta nữa thì em liền quay lưng bỏ đi, coi anh như đã hết giá trị lợi dụng. Em khiến anh cảm động thật đấy.

Lời chỉ trích của anh ta không hoàn toàn là sai, nhưng Lãnh Di Mạt cũng không hề chịu nhún nhường.

– Cho dù là trước kia tôi từng muốn chạy trốn nhưng tôi chưa từng bảo anh làm hại chú Bân. Có phải giết chú ấy thì thì cũng là tôi tự làm, ngoài tôi ra thì tôi không cho phép bất kỳ ai đụng đến người của tôi. Ngôn Dực, giữa tôi và anh cho dù không phải anh em thì cũng không thể tiến thêm một bước đâu, cho nên tôi vẫn là lặp lại câu nói đó, hy vọng anh đừng hiểu lầm về mối quan hệ giữa chúng ta nữa. Lí do duy nhất để chúng ta có thể gặp nhau hiện giờ chỉ còn có chuyện của mẹ thôi.

Cô nói một mạch dài xong thì định quay lưng bỏ đi, nhưng Ngôn Dực lại nói thêm mấy câu.

– Vậy anh cũng nói rõ với em. Anh chưa từng xem em là em gái, từ trước đến giờ anh đối với em thế nào thì sau này anh cũng sẽ đối với em như vậy.

Lãnh Di Mạt càng nghe càng không thể nào chấp nhận nổi, quay đầu lại nói rõ ràng lần cuối cùng.

– Ngôn Dực, rốt cuộc phải như thế nào thì anh mới chịu tỉnh táo lại đây? Chúng ta là anh em cùng một mẹ đấy. Anh có thể đừng bất chấp như vậy nữa được không?

Ngôn Dực đi lên trước mặt cô, vừa chặn cô lại vừa nói thêm, còn nhếch môi cười châm chọc.

– Em kiên quyết không chấp nhận anh như vậy chẳng phải luôn có Tả Bân kẹt ở giữa à? Nếu anh ta biến mất thì có phải em sẽ chấp nhận tình cảm của anh không?

Lãnh Di Mạt vừa nghe anh ta nói vậy thì đã không nhịn được phẫn nộ, cao giọng quát một tiếng.

– Nếu chú Bân chết thì tôi cũng không muốn sống nữa.

– Ngôn Dực, tôi và anh là không thể. Anh đừng ép tôi nữa được không?

Nghe đáp án của cô đã rõ ràng như vậy rồi, thế nhưng Ngôn Dực vẫn không thể nào chấp nhận được, càng không thể chịu thua Tả Bân được.

– Anh với em không được? Vậy em và Tả Bân thì được sao? Em nói chúng ta không thể vì sợ tội loạn luận nhưng lại có thể ở bên cạnh kẻ thù đã giết cha em?

– Ngôn Dực, tất cả những gì cần nói, tôi đều đã nói hết với anh rồi. Khi nào anh bình tĩnh và suy nghĩ kỹ rồi thì thì chúng ta hẵng gặp nhau.

Lãnh Di Mạt không còn lời nào có thể nói với anh ta nữa. Không phải là Ngôn Dực không hiểu mà chính là anh ta đang không muốn hiểu mà thôi. Cô quay đầu đi, nhưng lúc này cô lại bị chặn lại lần nữa, chỉ là lần này không phải là Ngôn Dực nữa mà là nhân viên của khu vui chơi này. Nữ nhân viên đem một bó hoa hồng đỏ đi tới và đưa cho cô, mỉm cười lịch thiệp nói một câu chúc mừng nữa.

Ngơ ngác nhận lấy bó hoa mà Lãnh Di Mạt vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, còn chưa kịp phản ứng với tiết tấu này thì ở phía trước, một nhóm người tây trang đen đứng ghép thành tên phiên âm của cô, còn có một nhóm nhân viên nhân viên nữ cầm theo từng bó hoa giống nhau đứng xếp thành hình trái tim rất lớn. Sau khi có hiệu lệnh thì lần lượt thả băng rôn và pháo cánh hoa, pháo giấy xuống. Những người khách đi qua cũng đã đứng vòng lại xung quanh quanh để làm khán giả cổ vũ.

Dòng chữ trên băng rôn in rất rõ ràng, còn mang tính thẩm mỹ phù hợp với hoàn cảnh này nữa “Mạt Mạt, gả cho anh nhé?”

Khi nhìn thấy câu chữ trên băng rôn, Lãnh Di Mạt càng không thể tránh khỏi ngơ ngác, liên tục xoay người để tìm kiếm hết mọi phía. Cô còn tưởng là mình đang nằm mơ nữa, đây không phải là Tả Bân chuẩn bị cho cô chứ? Nhưng sao hắn có thể làm được ở đây? Không phải hắn vẫn còn hôn mê trên giường sao?

– Mạt Mạt, gả cho anh nhé?

Lãnh Di Mạt xoay ba vòng bốn lượt mà không nhìn thấy người đang muốn tìm đâu cả, nhưng giọng nói quen thuộc của người đàn ông lại bất ngờ truyền đến từ phía sau của cô. Theo phản xạ tự nhiên, cô liền xoay người lại để tận mắt xác nhận xem có phải mình đang bị ảo giác hay không. Và ngay khoảnh khắc cô vừa quay đầu lại thì đúng là nhìn thấy rất rõ ràng Tả Bân đang quỳ một gối trước mặt mình, trên tay hắn là chiếc hộp nhung đã từng đưa cho cô vào hôm bị truy sát.

Cô dường như không thể tin nổi vào mắt mình nữa, nhìn người đàn ông hoàn toàn lành lặn ở ngay trước mặt, cô còn phải liên tục tự véo mình mấy cái để chắc chắn là mình không phải đang nằm mơ hay gặp ảo giác. Mà Tả Bân thì cũng biết tâm trạng quá bất ngờ của cô nên còn kiên nhẫn lặp lại lần nữa câu hỏi vừa nãy.

– Mạt Mạt, gả cho anh nhé?

Lãnh Di Mạt đứng bất động một hồi, cho đến khi những khán giả vây xung quanh đều đồng loạt vỗ tay theo nhịp, thúc giục cô đồng ý lời cầu hôn này. Nhưng điều mà Lãnh Di Mạt quan tâm lúc này đâu phải chỉ là lời câu hôn chứ, mà chính là Tả Bân cô vẫn tưởng còn hôn mê trên giường bệnh, nay lại lành lặn cầu hôn cô thế này.

– Chú Bân? Chú, thực sự là chú sao? Chú đã tỉnh rồi? Chú thực sự đã tỉnh rồi?

Phản ứng đầu tiên của Lãnh Di Mạt lại là bật khóc nức nở khi nhìn thấy Tả Bân. Thấy cô khóc như vậy, Tả Bân cũng cuống hết cả tay chân, vội vàng tìm cách dỗ dành cô.

– Mạt Mạt, đừng khóc, đừng khóc mà, là anh đây. Anh không sao nữa rồi, không phải anh đang thực hiện lời hứa với em, là tự tay đeo nhẫn cầu hôn cho em đây sao?

Khi nghe hắn nói vậy, Lãnh Di Mạt mới dần bình tĩnh lại, nhìn xuống chiếc nhẫn trong chiếc hộp nhung, khóe mắt cô lại cay cay. Nhớ lại cảnh tượng ngày hôm đó, những ngày Tả Bân hôn mê ở bệnh viện, cô đã tưởng rằng chiếc nhẫn này, hắn sẽ không bao giờ đeo lên cho cô nữa. Không ngờ hôm nay hắn đã tỉnh lại trước mặt cô để thực hiện công việc còn chưa hoàn thành. Cô vừa khóc chưa xong đã mỉm cười đầy hạnh phúc, gật đầu lia lịa.

– Em đồng ý. Em đồng ý, em đồng ý.

Cô lặp đi lặp lại tận ba lần mới ngừng khóc. Còn Tả Bân thì cầm lấy tay của cô lên và nhanh chóng đeo nhẫn vào ngón áp út của cô.

Đứng cách đó một khoảng, nhìn một màn cầu hôn rất trọn vẹn kia, còn có động tác đeo nhẫn của Tả Bân không bị từ chối, chiếc nhẫn vừa vặn từ từ luồn vào ngón tay của Lãnh Di Mạt đã khẳng định và tuyên bố mối quan hệ giữa hai người bọn họ. Ngôn Dực giống như bị giáng cho một đòn trí mạng xuống đầu, toàn thân vô lực lùi vào trong đám đông rồi lặng lẽ đi mất. Trong khi cả hội trường rộng lớn bên ngoài này đều đang vỗ tay chúc phúc cho đôi nam nữ sắp kết tóc se duyên.

Vừa đeo nhẫn xong thì Tả Bân đã đứng lên và kéo Lãnh Di Mạt vào trong ngực, hai cánh tay cứng rắn như sắt thép của hắn ôm chặt lấy cô, giống như sợ cô sẽ chạy mất vậy. Mà Lãnh Di Mạt vừa ôm hắn vừa vùi đầu vào trong ngực hắn khóc thút thít như đứa trẻ, hai tay thon nhỏ đấm không ngừng vào tấm lưng vững chãi như tường thành của hắn.

– Chú đừng bao giờ bỏ em lại như vậy nữa. Em đã rất sợ, em sợ chú sẽ không cần em nữa. Chú ngủ lâu như vậy, em không biết phải làm gì cả.

– Mạt Mạt ngoan, anh không sao nữa rồi. Sao anh có thể bỏ em lại được chứ. Anh không cần em thì còn cần ai nữa đây? Ngoan, đừng khóc nữa, mọi người đều đang nhìn em đấy.

Thấy cô vẫn khóc không ngừng, Tả Bân lại đau lòng mà vỗ về, nhưng hắn nghĩ đến cảnh nếu cô biết được hắn đã lừa cô mấy ngày qua thì có phải sẽ từ mặt hắn luôn không.

Bàn tay to lớn của hắn ôm nhẹ qua mặt cô, ngón tay nhẹ nhàng lau sạch nước mắt cho cô. Ấy vậy mà Lãnh Di Mạt vừa mới bình tĩnh lại chưa đầy ba giây đã chủ động kéo lấy cổ áo của người đàn ông, vừa kiễng chân lên vừa nghiêng đầu qua một bên để hôn thật chuẩn vào đôi môi mỏng của hắn. Cảnh đẹp này lại được khán giả ở đây vỗ tay hoan hô nhiệt tình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK