Mục lục
Chú Đừng Qua Đây! - LeeGun20042001
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nghe cô hỏi xong, Ngôn Dực cũng không mấy bất ngờ, anh ta đã sớm dự tính những tình huống tương tự như vậy từ trước rồi. Anh ta tiến hai bước đến gần cô, còn khom lưng xuống để nhìn mặt cô kỹ hơn.

– Sao vậy? Hối hận rồi? Nếu hối hận thì tôi có thể giúp cô dọn sạch.

Hiện tại tâm trạng của Lãnh Di Mạt đang vô cùng tệ, cô đã tin những gì mà Ngôn Dực nói với mình, nghĩ rằng Tả Bân sẽ đem mình tặng cho tên Masson kia, nhưng vừa rồi cô đã nghe được gì chứ? Tả Bân đã từ chối vốn đầu tư của Masson và lập nhanh quỹ đầu tư mới, vì sao chứ?

Câu hỏi của Ngôn Dực, cô vẫn chưa trả lời, đẩy anh ta ra, cô vội phủ nhận.

– Anh bị hâm à? Cho dù ông ta không phải như những gì anh đã nói với tôi thì ông ta vẫn là kẻ thù của tôi, cũng không thể thay đổi ý muốn trả thù của tôi được.

Trong đầu của Ngôn Dực lại xuất hiện hình ảnh vừa rồi của Tả Bân và Lãnh Di Mạt trên sân khấu, anh ta càng chắc chắn vào phán đoán của mình. Anh ta cười cười trong sự hài lòng, gật gật đầu mấy cái rồi nói.

– Vậy thì tôi có thể yên tâm rồi. Lãnh tiểu thư, tôi vừa phát hiện ra một điều rất thú vị.

Lãnh Di Mạt cũng ngước mắt nhìn anh ta để hưởng ứng.

Ngôn Dực nhẹ nhàng nhếch môi, nhìn cô không dời mắt.

– Tôi vừa nhận ra điểm yếu của Tả Bân, chắc sẽ giúp ích rất nhiều cho chúng ta đấy.

Nghe đến đây thì dù đang rất khó chịu nhưng Lãnh Di Mạt vẫn rửa tai muốn nghe. Bởi vì vừa mới nghe qua thôi cũng nhận thấy được đó là một điều hết sức vô lí, một kẻ máu lạnh tàn bạo như Tả Bân sao có thể có điểm yếu được chứ? Hoặc cho dù là có đi nữa thì cũng không thể để lộ ra ngoài dễ dàng như vậy được.

– Điểm yếu? Điểm yếu của Tả Bân có thể là gì?

Khơi chuyện ra rồi nhưng khi bị hỏi ngược lại thì Ngôn Dực hình như không có ý định sẽ cho Lãnh Di Mạt đáp án, ngược lại còn cười lớn một tiếng.

– Sau này cô sẽ tự biết thôi. Để có thể tự tìm ra đáp án thì cô phải ở bên cạnh anh ta lâu một chút, như vậy mới càng thêm chắc chắn được.

Càng nghe càng mơ hồ và không hiểu gì, Lãnh Di Mạt bắt đầu có chút bực dọc.

– Nhạt nhẽo!

Ngôn Dực phì cười một tiếng trong tâm thế thoải mái nhất, vừa đút tay vào túi quần vừa nói.

– Nếu điểm yếu của Tả Bân có thể đem lại nguy hiểm cho cô, cô sẽ không ngần ngại hy sinh bản thân chứ?

Lãnh Di Mạt phải khựng lại mấy giây để phân tích ý tứ trong câu hỏi của Ngôn Dực, lúc cô đang định mở miệng nói gì đó thì bất chợt người đàn ông lại đến gần và đặt hai tay lên hai bên vai của cô, xoay cô nhìn lại chỗ Tả Bân đang xã giao với vài người, đồng thời anh ta cũng đưa tay đoạt lấy ly rượu vang trong tay của cô, lắc nó qua lại một vòng, trên môi treo một nụ cười gian xảo.

– Không nỡ ra tay trực tiếp với anh ta?

Hình như là chột dạ nên Lãnh Di Mạt trở nên có chút lúng túng, muốn quay mặt né tránh nhưng Ngôn Dực lại không cho phép cô làm điều đó, anh ta giữ chặt vai của cô để cô cứ nhìn vào mục tiêu phía trước. Còn anh ta hình như đang định bỏ gói thuốc lấy từ tay áo vào ly rượu vang kia.

Lãnh Di Mạt liếc mắt cũng có thể nhìn thấy, kích động muốn ra tay ngăn cản.

– Anh muốn làm gì nữa hả? Không phải là tôi không nỡ ra tay với anh ta. Anh thử nghĩ đi, nếu bỏ thuốc vào ly rượu của anh ta thì không phải sẽ phản tác dụng sao? Tại sao chỉ trong rượu của Tả Bân có thuốc, những người khác thì không? Sẽ không ai ủng hộ lý luận rằng một kẻ buôn thuốc lại công khai tự dùng thuốc như vậy đâu, bọn họ sẽ ngược lại tin rằng Tả Bân bị gài bẫy hãm hại hơn.

Lần này thì Lãnh Di Mạt thực sự là khiến cho Ngôn Dực vừa bất ngờ vừa được mở mang tầm mắt. Để bảo vệ Tả Bân mà cô có thể có được một lập luận chắc chắn và sắc bén như vậy mà không phải để lộ tâm tư của mình. Đúng là rất thú vị đấy.

– Cô nói cũng có lý, nếu như vậy thì chúng ta bỏ thuốc cho vài người khác thì không phải được rồi sao? Đương nhiên là chọn thuộc hạ của hắn, như vậy Tả Bân chắc chắn sẽ bị dồn vào đường cùng, thuộc hạ lén lút sử dụng thuốc thì ai cũng sẽ nghi ngờ thủ lĩnh là hắn có liên quan cả thôi.

Lý lẽ này của Ngôn Dực cũng không hề thua kém so với Lãnh Di Mạt, và Lãnh Di Mạt trong vài giây ngắn ngủi quả là chưa thể nghĩ ra được một luận điểm nào khác để phản biện hoàn hảo nhất.

– Kịch hay đã bắt đầu rồi đây!

Choang!

Ở phía bên kia, người phục vụ bưng khay rượu lúc nãy đi qua Lãnh Di Mạt vừa mời rượu một người khách thì không cẩn thận vấp phải vật cản dưới sàn nên ngã nhào xuống đất, cả khay rượu cũng vì vậy mà rơi vỡ thành một mảng hỗn loạn. Những người khách xung quanh bị dọa cho một phen hoảng loạn, khung cảnh bắt đầu không còn trật tự nữa, nhân viên bảo an cũng nhanh chóng vào làm nhiệm vụ, trước tiên là ổn định lại vị trí cho khách khứa và điều động nhân viên dọn dẹp hậu quả.

– Thật sự xin lỗi vì sự cố không may này, các vị không sao chứ?

Chuyện vừa mới xảy ra thì Tả Bân cũng đã nhanh chóng đến kiểm tra tình hình, đi cùng hắn là Lưu Phiến Phiến và Hầu Tử phía sau. Tiếp theo còn có Ryan và Tiểu Ngư nữa.

Cũng may chỉ là sự cố nhỏ nên không có vấn đề nghiêm trọng, tình hình đang dần ổn định lại.

– Xin lỗi các vị vì sự cố lần này.

Những tiếng xin lỗi của những người có trách nhiệm luân phiên nhau, không có người nào phàn nàn hay làm ầm ĩ nên cứ tưởng mọi việc đến đây là xong rồi. Nhưng nào ngờ có một đứa trẻ trong đó, là con của một vị giám đốc trong danh sách khách mời quan trọng, đứa trẻ hình như đã nhặt được gì đó nên mới đem hỏi phụ huynh.

– Mẹ ơi, đây là gì ạ? Có ăn được không?

Chính vì điều này nên mới dấy lên sóng gió cho cả bữa tiệc tối nay, phu nhân của vị giám đốc kia cầm lấy món đồ mà con trai vừa nhặt lên xong cũng hoảng hốt vô cùng, không cần suy nghĩ gì nhiều đã nói lớn.

– Đây không phải là ma túy sao? Sao ở đây lại có ma túy?

Nghe đến ma túy, những người có mặt ở đây cứ như nghe đến tên của tử thần nên bắt đầu nhốn nháo loạn lên.

– Cái gì? Là ma túy thật sao?

Bốn người Tả Bân đưa mắt nhìn nhau, Hầu Tử gật đầu một cái rồi đi lên để lấy lại món đồ kia nhưng những người xung quanh lại phản ứng rất gay gắt.

– Chủ tịch Tả, các người giải thích chuyện này thế nào đây? Trong tiệc rượu lại lén vận chuyển ma túy, đây không phải chuyện nhỏ đâu.

– Chủ tịch Tả, Đan Thạch của các người có liên quan đến ma túy thì sao chúng ta còn có thể nói chuyện hợp tác nữa chứ?

– Chủ tịch Tả, thật không ngờ Đan Thạch lớn mạnh như vậy chính là nhờ kinh doanh bẩn này.

Vì thái độ của những khách mời khi nhìn thấy gói ma túy rơi ra từ chỗ của người phục vụ nên bây giờ Tả Bân phải giải quyết bằng một cách khác. Hắn ra hiệu cho Hầu Tử trở về vị trí cũ, còn hắn sau khi đẩy Lưu Phiến Phiến lại mới đi lên hai bước.

– Đầu tiên tôi hy vọng các vị hãy bình tĩnh đã.

Hắn chỉ mới nói được một câu thì đám phóng viên từ bốn phía lại đổ ào tới như ong vỡ tổ, đến mức cả đội bảo an cũng không ngăn cản kịp. Tin tức nóng hổi này chắc chắn sẽ được lên trang nhất thôi, Đan Thạch tham gia vào đường dây ma túy, chủ tịch tập đoàn Đan Thạch, Tả Bân có dính líu đến hàng cấm.

– Chủ tịch Tả, xin hãy phát biểu vài lời, Đan Thạch thật sự kinh doanh hàng cấm sao?

– Chủ tịch Tả, sao trong tiệc rượu của Đan Thạch lại xuất hiện ma túy chứ?

– Chủ tịch Tả…

– Chủ tịch Tả….

Những chiếc máy ảnh chụp tí tách không ngừng, đèn flash nhấp nháy không ngừng đều đang hướng về Tả Bân đứng ở giữ những người xnng quanh.

Trong khi Tả Bân vẫn chưa nói gì, còn vô cùng bình thản và tự nhiên đối diện với tất cả những người đang cố gắng chất vấn thì Ryan và Tiểu Ngư, Lưu Phiến Phiến đều đã đứng ngồi không yên rồi.

– Nhất định là có người cố tình hãm hại lão đại rồi. Đám người này đúng là ức hiếp người quá đáng mà.

Lưu Phiến Phiến tức giận muốn xông lên giải vây cho Tả Bân, nhưng lại bị Hầu Tử kéo lại, cậu ta lắc lắc đầu trấn an.

– Bình tĩnh đã.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK