Mục lục
Chú Đừng Qua Đây! - LeeGun20042001
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Từ lúc về Thượng Hải, tâm trạng của Lưu Phiến Phiến vẫn luôn bị Lãnh Di Mạt làm ảnh hưởng. Hôm nay cô ta quyết định ra ngoài để giải tỏa những buồn bực đang tích tụ trong lòng, chỗ đầu tiên mà cô ta đến cũng giống như những người khác, đó là đi mua sắm.

Xem qua mấy lượt trong cửa hàng, cũng vừa chọn được vài chiếc váy để thử. Nhưng vừa định cầm lên thì chợt có một bàn tay giữ đồ của cô ta lại, kèm theo đó là một giọng vừa chua ngoa vừa mang tính khiêu khích, coi thường.

– Xem này, sao lại để một con vịt xấu xí vào làm bẩn hết quần áo vậy chứ? Mấy bộ này tôi đã đặt rồi mà, các người làm ăn kiểu gì vậy hả?

Vì cô ả vừa mới đến đã hô hoán ầm ĩ lên nên toàn bộ nhân viên trong cửa hàng đều tập trung lại để tìm cách xử lý tình huống này.

– Thật xin lỗi, không biết có phải có nhầm lẫn gì không, tiểu thư, cô bình tĩnh trước đã, chúng tôi sẽ kiểm tra lại….

Lưu Phiến Phiến vẫn không vì có tảng đá ngáng đường mà bỏ tay ra khỏi mấy bộ váy đã chọn. Cô ta ngước mắt lên nhìn và nhận ra ngay người vô cớ đến gây sự này chính là nữ minh tinh đang làm đại sứ cho Hỏa Trùng Tử của Đan Thạch, cũng là người luôn xuất hiện trước truyền thông cùng Tả Bân trong thời gian gần đây, còn có tin đồn trên các bài báo là người tình bí mật của Tả Bân nữa. Xem ra hôm nay cô ta đã có chỗ để trút giận rồi.

– Vị tiểu thư này, mấy chiếc váy này là tôi đã chọn trước, cô đến sau giành đồ của người khác thành quen rồi à? Không phải lúc nào cũng dùng mãi một chiêu là được đâu.

Đáp lại lời khiêu chiến của Lưu Phiến Phiến, Mỹ Mỹ chẳng những không kiêng dè gì mà càng hống hách hơn, hoàn toàn phơi ra dáng vẻ bà hoàng ở chốn đông người, còn cáu gắt với trợ lý của mình nữa.

– Ôi trời, còn không tự soi gương lại rồi mới ra ngoài. Kiểu người như cô mà cũng xứng nói chuyện với tôi sao? Mặt mũi xấu xí thế kia không sợ dọa người khác chạy mất à? Nhìn qua cũng biết chẳng có tiền gì, còn dám vào đây mua đồ, chắc là với được lão già xấu xí nhiều tiền nào đó rồi nên cố gắng bám trụ nhỉ? Nói cho cô biết, đồ ở đây tôi đều đặt hết rồi, không có chỗ cho con vịt xấu xí như cô đụng tới đâu. Còn đứng đó làm gì? Mau đi lấy đồ cho tôi.

Bị một ả đàn bà lẳng lơ như vậy sỉ nhục công khai, Lưu Phiến Phiến dù đang rất tức giận vẫn không thể ra tay đánh cô ta được. Nếu không cẩn thận lại gây thêm rắc rối cho công việc của Tả Bân nữa.

– Tiểu thư, cô nên học cách tiết chế lời nói của mình đi đã. Đồ là do tôi chọn trước, nếu cô đã đặt trước rồi thì tại sao tôi vẫn có thể đứng đây lâu như vậy?

Hai người tranh cãi qua lại, người hứng chịu đạn chắc chắn là những nhân viên xung quanh. Bọn họ đều biết nữ minh tinh kia chính là người do chủ tịch Tả của tập đoàn Đan Thạch đầu tư, sao có thể đắc tội được chứ, nhưng đúng là cô ta đang nói dối, chèn ép cửa hàng phải đuổi khách, như thế này phải xử trí thế nào mới ổn thỏa đây?

– Cô biết tôi là ai không hả? Chắc cô biết chủ tịch Tả của Đan Thạch chứ? Tôi chính là người của ngài ấy đấy, cô có tin chỉ cần tôi gọi một cuộc điện thoại thì cô không còn chỗ để dung thân không hả? Nhìn khuôn mặt xấu xí này thì chắc là cả đời cũng không có phúc phận được gặp Tả tiên sinh đâu.

Dù có kiên cường đến đâu nhưng dung mạo từ lâu đã trở thành điểm sát thương trí mạng của Lưu Phiến Phiến, nghe những lời miệt thị này, quả nhiên khí thế của cô ta đã bị vơi bớt vài phần.

– Tôi còn tưởng là ai, hóa ra là người tình tin đồn của chủ tịch Tả sao? Tin đồn thì phải giữ đúng nghĩa của tin đồn chứ.

Trong lúc Lưu Phiến Phiến đang bị rơi vào thế bị động thì một người lại xuất hiện, từ xa đã đáp trả lại thay cho cô ta. Nhưng trớ trêu thay, người vừa đến nữa cũng là tình địch của cô ta, còn là đối thủ đang đặt trên bàn cân nữa.

Lãnh Di Mạt cầm hai chiếc váy đi tới, nhanh chóng phá vỡ bầu không khí ngột ngạt từ nãy đến giờ. Cô hướng tới nhân viên và hỏi.

– Phiền cô có thể kiểm tra thử có phải những mẫu trong cửa hàng đều đã được đặt trước đó rồi không.

Nhìn thấy Lãnh Di Mạt, Mỹ Mỹ càng được nước lên mặt hơn, hoàn toàn không để ai vào mắt cả.

– Cô là ai nữa? Đến giúp con vịt xấu xí này sao?

Lãnh Di Mạt quét mắt nhìn qua gương mặt đã cứng đờ của Lưu Phiến Phiến. Thực ra vừa rồi đúng là cô chỉ đi ngang qua, nhưng không biết có thế lực nào lại cuốn cô vào đây, nghe toàn bộ cuộc nói chuyện giữa hai người bọn họ, cô lại nhớ tới lí do mà gương mặt của Lưu Phiến Phiến bị thương, đó là vì Tả Bân. Tại sao cứ nghĩ đến người đàn ông đó thì cô lại bị dao động như vậy? Chân cứ nhứ có một lực thần bí nào đó kéo đi mà không tự chủ được.

– Tôi chỉ đi ngang qua, nghe tiềng chó sủa chối tai quá nên mới qua đánh cho nó im đấy mà.

Mỹ Mỹ thừa biết cô đang ám chỉ điều gì nên càng không thèm khách khí nữa, nhất quyết đấu võ mồm với cô cho đến cùng.

– Nếu cô đã nghe rồi thì cũng biết tôi là ai chứ? Nếu còn muốn sống yên ổn thì nên cút đi cho tôi.

Lãnh Di Mạt cũng không có ý định đi ngay nếu chưa khóa được mồm của ả đàn bà điên này.

– Cô Mỹ Mỹ. Gần đây chắc có rất nhiều bài báo viết về cô, với nghi vấn hẹn hò với người độc thân hoàng kim đang được săn đón nhất, nhưng nếu xuất hiện bài báo với tiêu đề nữ minh tinh nổi tiếng ứng xử thiếu văn minh nơi công cộng thì cũng thú vị đấy. Hơn nữa, những lời mà cô vừa nói với tiểu thư kia, đã đủ để cô bị kiện vì tội phỉ báng, xúc phạm danh dự của người khác rồi đấy. Nếu cô không muốn tiểu sử cá nhân của mình dày thêm vài trang thì tôi khuyên cô còn sớm hãy xin lỗi cho tử tế đi.

Nói một tràng dài, Lãnh Di Mạt vẫn quay đầu lại hỏi nhân viên.

– Chẳng lẽ đây là cách làm việc của cửa hàng các cô sao? Phân biệt đối xử với khách hàng như vậy?

Lưu Phiến Phiến đứng yên tại chỗ, nhìn cô gái nhỏ đang đứng đối đầu trực diện với ả đàn bà đanh đá kia, trong lòng cô ta bất chợt dâng lên một chút hổ thẹn, trước giờ cô ta đối với cô không đến mức tính kế hãm hại nhưng vẫn gây khó dễ không ít, vậy mà cô vẫn ra mặt giúp cô ta.

Nhân viên cửa hàng bị kẹt trong thế vô cùng khó xử, nhưng biết làm sao bây giờ, nhân vật lớn kia bọn họ thật sự không thể đắc tội được.

– Xin lỗi hai vi tiểu thư, những mẫu váy trong cửa hàng đúng thật là đã được đặt trước rồi ạ.

Một câu thông báo như tát thẳng vào mặt của Lãnh Di Mạt. Nếu theo đúng cái đà này thì hẳn là cô sẽ từ thế chủ động thành bị động, thế nhưng lại không phải như vậy.

– Tôi cho các cô ba giây để đính chính là thông tin và làm rõ chuyện này đấy.

Lại thêm một người nữa sao? Mà người này thì đúng thực sự đem mấy nhân viên của cửa hàng kẹt vào thế không thở nổi rồi, Tổng giám đốc của tập đoàn Daji. Lại đụng phải nhân vật lớn, thôi thì theo phe nào cũng chết, chỉ có thể nói thật thôi.

– Ngôn, Ngôn tổng, là, là hiểu lầm thôi.

– Phải đấy Ngôn tổng, vừa rồi là nhầm lẫn, tôi vừa kiểm tra lại, đúng là chưa có mẫu nào được đặt trước cả.

– Ngôn tổng, ngài và phu nhân cứ tự nhiên chọn đi.

Lãnh Di Mạt không ngờ người đến giải vây cho cô lại là Ngôn Dực. Hai người đã đi xem kịch xong, là anh ta muốn mua quà cho cô, nửa đường phải đi nghe điện thoại nên cô mới vào đây trước, anh ta nhanh vậy đã tìm được cô rồi sao?

Nhìn Ngôn Dực đứng bên cạnh, cô chỉ biết cười cười một cách cứng nhắc, muốn giúp người khác mà cuối cùng lại phải để một người khác giúp lại mình.

– Ngôn thiếu chủ, thật ra anh không cần ra mặt giúp tôi đâu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK