Mục lục
Chú Đừng Qua Đây! - LeeGun20042001
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Rời khỏi Daji, Tả Bân lập tức trở về công ty, hắn sợ Lãnh Di Mạt đã ở phòng làm việc chờ hắn lâu rồi nên không muốn chậm trễ nữa. Vừa lái xe vừa nhìn đồng hồ, còn do dự định gọi hỏi cô, phân vân một lúc thì vẫn gọi thử xem sao.

Hắn vừa lái xe vừa đợi cuộc gọi được kết nối…..

Điện thoại trong túi của Lãnh Di Mạt vừa đổ chuông thì Ngao Bính đã đi tới lục lấy ra. Gã nhìn cái tên trên màn hình, không nhịn được mà phì cười, còn đưa qua đưa lại trước mặt cô nữa, giọng điệu vài phần châm biếm.

– Ồ, là Tả Bân này. Chúng ta còn chưa bắt đầu mà cậu ta đã nóng ruột tìm cô vậy rồi à?

– Mau trả điện thoại cho tôi! Chết tiệt! Ông trả điện thoại cho tôi!

Nhìn màn hình vẫn còn sáng, Lãnh Di Mạt bị trói chặt nhưng không ngừng vùng vẫy muốn lấy lại điện thoại. Tả Bân gọi cho cô giờ này là vì chờ cô đến công ty gặp hắn quá lâu hay là đã phát hiện cô mất tích rồi.

Nghe cô gào lên ồn ào như vậy, Ngao Bính một tay cầm điện thoại và một tay kia thì làm động tác ra hiệu im lặng.

– Đừng vội. Bây giờ chưa phải lúc để cậu ta đến nộp mạng đâu. Chúng ta cứ từ từ chơi đã nào, khi nào tôi muốn thì sẽ để cậu ta đến, cho hai người được chết cùng nhau, mãi mãi không chia lìa nữa.

Tiếng chuông dài đã reo hết rồi nhưng vẫn không có phản hồi, trong lòng Tả Bân bất giác liền dâng lên một loại dự cảm chẳng lành. Liền gọi sang cho Tiểu Ngư, giọng có chút khẩn trương.

– Mạt Mạt vẫn còn chưa dậy sao? Tôi gọi cho cô ấy không được.

Trả lời hắn từ đầu dây bên kia là một thái độ vừa bình thản vừa bất ngờ của Tiểu Ngư.

– Tiểu thư đã rời đi hơn một tiếng trước rồi. Lão đại, ngài vẫn chưa gặp chị ấy sao?

Nghe vậy, Tả Bân càng trở nên sốt ruột hơn, còn có chút tức giận mà trách mắng.

– Các người để cô ấy đi một mình?

Bị hắn mắng một câu, Tiểu Ngư cũng bất đắc dĩ mà nói lại.

– Lão đại, tiểu thư vừa mới chịu ra khỏi phòng, tôi thực sự không dám ép chị ấy….

Điều này không phải là không có lý. Khó khăn lắm Lãnh Di Mạt mới lấy lại được tinh thần đi ra ngoài, cô giống như một bong bóng xà phòng vừa kết lại thành khối, chỉ cần tác động vào thì sẽ lập tức tan biến. Nếu cứ buộc cô phải để người khác đưa đi trong khi cô không muốn điều đó thì cô lại nghĩ rằng mình bị giám sát và thiếu tự do.

Tả Bân thở dài một hơi, vừa cúp máy lại gọi cho những thuộc hạ thường đi theo bảo vệ Lãnh Di Mạt.

Hắn nhấn ga, tăng nhanh tốc độ hơn để về công ty.

Nhìn màn hình điện thoại đã trở về một màu đen như cũ, tâm trạng của Lãnh Di Mạt cũng trong phút chốc mà lao dốc rất nhanh. Vì cố gắng giãy ra khỏi dây trói mà hai tay cô bây giờ đã bị siết đến rách cả da, nhưng cô không quan tâm được nhiều như vậy, chỉ muốn thoát khỏi được đây mà thôi.

Có vẻ như Ngao Bính cũng dễ dàng nhận ra được ý định đó của cô. Gã kéo lấy chiếc ghế gần đó rồi ngồi xuống đối diện cô, tiếp tục nói chuyện bị cắt ngang lúc nãy.

– Lãnh tiểu thư, chúng ta còn chưa nói xong mà. Chẳng lẽ cô không có chút tò mò nào sao? Về lí do mà Tả Bân lại âm mưu ở Lãnh gia chờ cơ hội đảo chính suốt hai mươi năm?

Dù chưa biết là chuyện gì nhưng vừa mới nghe gã nói bóng nói gió thôi là Lãnh Di Mạt lại có cảm giác rất bất an, dường như có một bí mật động trời sắp được hé lộ.

– Rốt cuộc ông muốn nói gì?

Ngao Bính cười phá lên, từ từ hoài niệm lại chuyện năm xưa, còn cười rất nhởn nhơ nữa.

– Lãnh tiểu thư, cô đang sợ gì vậy? Chắc cô cũng hiểu ra rồi mà. Hai mươi mấy năm trước, cha của cô, Lãnh Di Tu, người cha vĩ đại trong lòng cô vì để đoạt được Xích Bang từ tay của Tả Huân nên trong đêm sinh nhật sáu tuổi của Tả Nguyệt, ông ta đã giết cả nhà Tả Bân, ngay trước mắt cậu ta, còn cưỡng hiếp cả đứa bé Tả Nguyệt chỉ mới sáu tuổi kia. Chuyện thú vị như vậy mà cô cũng chưa từng nghe qua sao? À cũng phải, nếu cô nghe qua rồi thì sao còn mặt mũi ở bên cạnh Tả Bân chứ.

Toàn thân Lãnh Di Mạt cứng đờ ra rất lâu, giống như là bị điểm phải tử huyệt vậy. Bên tai cứ ù ù chẳng còn phân định được thực tại và quá khứ nữa, đến hít thở cũng trở nên gian nan. Trên đầu cứ như có một gáo nước lạnh dội xuống, cả một cái búa đánh thật mạnh vào gáy.

Cô đang nghe gì thế này? Cha của cô? Tả gia của Tả Bân? Hai mươi mấy năm trước? Cha của cô đã diệt cả Tả gia? Còn cường bạo cả một đứa trẻ sáu tuổi?

“Tất cả đều tại Lãnh Di Tu. Cô muốn hận thì phải hận ông ta”

“Tiểu Nguyệt, mau chạy đi….”

Ký ức trước kia, từng mảnh ghép nhỏ đang dần dần ghép lại với nhau để cho cô một đáp án cuối cùng. Cô nhớ lại những cơn ác mộng của Tả Bân, trong mơ luôn gọi tên của em gái, còn oán hận cô như kẻ thù truyền kiếp. Thì ra, thì ra đây là nguyên nhân sao? Hắn lừa gạt cô suốt mười năm, hắn ở Lãnh gia hơn hai mươi năm chờ thời cơ đảo chính…..hóa ra chỉ vì một lí do duy nhất chính là….trả thù? Ngay từ đầu, ngay từ giây phút hắn bế cô lúc mới chào đời, thì ra, đã bắt đầu từ lúc đấy rồi.

Hắn từng nói với cô từ ngày cô sinh ra đã định sẵn phải là của hắn. Thì ra lí do chính là hắn muốn cha cô phải nếm trải cảm giác như hắn năm xưa, muốn cô phải chịu đựng nỗi đau như Tiểu Nguyệt. Một đứa bé chỉ mới sáu tuổi, so với việc hắn đối với cô không phải đã quá nhẹ nhàng rồi sao?

Đó thực sự là cha cô sao? Người cha mà cô luôn xem như tượng đài trong lòng, lại vì quyền lực và tham vọng mà diệt cả một gia đình, để một đứa trẻ ôm hận suốt hơn hai mươi năm? Đó là cha của cô sao?

…..

Tả Bân vừa về tới công ty liền hỏi ngay thư ký, nhưng đúng là Lãnh Di Mạt vẫn chưa đến Đan Thạch. Hắn nghe xong thì càng bất an hơn, bắt đầu không thể giữ nổi được bình tĩnh nữa, gọi đến phòng giám sát an ninh để kiểm tra tất cả camera bên ngoài, kết quả vẫn không phát hiện ra dấu vết nào của Lãnh Di Mạt. Rốt cuộc thì cô đã biến đâu mất rồi chứ?

Mấy tên thuộc hạ làm nhiệm vụ bảo vệ Lãnh Di Mạt từ xa đều bị gọi đến để báo cáo tình hình và đi tìm người.

Hầu Tử đang ở đồn cảnh sát nhận được điện thoại của Tả Bân cũng chỉ có thể tạm thời để Ryan ở đây chịu cực mà chạy về công ty để chờ nhiệm vụ tìm Lãnh Di Mạt.

– Không thể nào! Không thể nào! Đây không phải là thật! Đây không phải là thật! Ông đang gạt tôi! Ông nhất định là đang gạt tôi! Tôi không tin! Tôi không tin!

Cô lắc đầu liên tục để phủ nhận. Thực sự không muốn tin vào những gì mình vừa nghe. Có đánh chết cô cũng không muốn tin, cha cô lại là loại người như vậy. Trong mắt cô ông luôn biết nặng nhẹ, tuyệt đối không làm hại những người không liên quan. Nhưng chuyện gì thế này? Sao có thể như vậy được? Tiểu Nguyệt, đứa bé đó rốt cuộc đã làm gì nên tội chứ? Tả Bân lúc đó cũng chỉ là một đứa trẻ, phải sống trong cơn ác mộng đó suốt hai mươi mấy năm, chưa từng buông bỏ được, hắn đã phait trải qua những chuyện khủng khiếp thế nào chứ? Tại sao lại như vậy chứ? Hắn của ngày hôm nay cũng là vì cha cô ép thành.

– Cô có tin hay không thì đây cũng là chuyện đã xảy ra rồi. Dù sao thì Tả Bân cũng đã muốn quên đi rồi nên cô cũng có thể nghe xong rồi coi như chưa biết cũng được. Hơn nữa dù gì thì hôm nay cả hai người cũng không thể sống đến ngay mai đâu.

Nhìn Lãnh Di Mạt cố giãy giụa trong những chuyện vừa nghe, Ngao Bính lại liên tục cười khinh và lắc đầu tỏ vẻ tiếc nuối.

Lãnh Di Mạt thẩn thờ nhìn về một hướng vô định, hai mắt sưng đỏ vì khóc không ngừng. Cô rùng mình bật cười, lại để nước mắt chảy ra nhiều hơn nữa.

Cho nên năm đó, khi cô hỏi Tả Bân tại sao lại giết cha mình. Câu trả lời chính là đây sao? Lí do hắn giết Lãnh Di Tu chính là để trả thì cho cha mẹ và em gái? Cho nên hắn hận cô, hận dòng máu Tả gia của cô đến mức cả đứa con của hai người cũng không ngoại lệ?

– Cho nên….Tả Bân mới giết cha tôi?

Đột nhiên lại được nghe câu hỏi hết sức ngu ngốc này, Ngao Bính liền không nhịn được mà cười thành tiếng, xem cô gái trước mặt như một kẻ ngốc mà chỉnh lại.

– Tả Bân đâu có giết Lãnh Di Tu. Lãnh tiểu thư, trong chuyện này rốt cuộc cô ngây ngô đến mức nào vậy?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK