Mục lục
Chú Đừng Qua Đây! - LeeGun20042001
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đồ đạc của Tiểu Ngư vừa được người hầu dọn xong, cũng không mang gì nhiều, vì nó nhất định sẽ trở về đây sớm thôi.

Tiểu Ngư và Lãnh Di Mạt đi từ trong phòng ra, về hướng cầu thang, hai người hầu đã xách vali của Tiểu Ngư xuống trước.

– Tiểu thư, trong thời gian em không có ở đây, chị phải thật cẩn thận, đừng làm gì quá kích mà làm mình bị thương. Chị cố gắng nhẫn nhịn Tả Bân, nhất định không được hành động tùy ý, chọc giận ông ta. Em không thể ở bên cạnh bảo vệ chị, nếu chị xảy ra chuyện gì em sẽ rất giận bản thân.

Đứng ngoài hành lang, Tiểu Ngư vẫn phải dặn lại những lời đã dặn trước đó không biết bao nhiêu lần rồi. Điều mà nó không yên tâm nhất chính là Lãnh Di Mạt lại muốn ám sát Tả Bân, mà nếu lại thất bại và chọc giận Tả Bân như lần trước thì lại rước họa vào thân.

– Được rồi, được rồi, chị cũng đâu phải não cá vàng chứ. Em nói một lần là chị đã nhớ rồi. Mau đi thôi, nếu không lại xảy ra chuyện lớn thật đấy.

Hai người nói qua nói lại vài câu thì cũng đến lúc Tiểu Ngư phải đi thật rồi. Lãnh Di Mạt đi trước một bước, vừa đúng lúc đó thì một người hầu mới dọn phòng xong đi lướt qua, không cẩn thận nên va vào cô.

– Xin lỗi tiểu thư, cô không sao chứ ạ? Xin lỗi tiểu thư!

Thấy người làm kia cúi đầu xin lỗi không ngừng, Lãnh Di Mạt cũng khó xử, vừa xua tay vừa nói.

– Tôi không sao. Chị cứ làm việc tiếp đi.

Nói xong, cô còn giúp người làm đó nhặt những tờ giấy vừa làm rơi trên sàn lên.

– Tiểu thư, mấy chuyện này cô cứ để tôi làm, cô không nên đụng vào đâu.

Hai bên đều trong thế khiêm tốn, cùng lúc nhặt gọn lại đống rác văn phòng kia. Ngay lúc định đặt lại vào trong thùng rác cho cô người làm, Lãnh Di Mạt lại quét mắt qua đọc được nội dung trên tập hồ sơ. Những thứ rác văn phòng này đều được dọn từ phòng làm việc của Tả Bân ra, nhìn những ghi chép trên hồ sơ kia, Lãnh Di Mạt vội vã giấu nó vào trong túi áo, kịp trước khi Tiểu Ngư đi qua và cô người làm kia gật đầu cảm ơn.

– Tiểu thư, chị không sao chứ?

Không muốn để Tiểu Ngư lo lắng nên Lãnh Di Mạt đã cố nặn ra nụ cười thật tự nhiên nhất, đồng thời lắc đầu.

– Không sao. Em mau đi đi, chú Ryan cũng sắp ra rồi đấy. Phải bảo trọng đó, nếu có bị ức hiếp thì phải nói với chị.

Không còn chuyện gì nữa nên Tiểu Ngư cũng chỉ biết gật đầu, chào tạm biệt Lãnh Di Mạt rồi đi xuống cầu thang.

..

Tả Bân vẫn động tác xoay xoay chiếc nhẫn như cũ, ngước mắt nhìn qua Ryan với một vẻ mặt khó tin.

– Cậu là tên ngốc sao? Nếu đợi cậu ta xuất hiện tại bữa tiệc mới biết thân phận khác của cậu ta thì tớ và cậu đã bị cậu ta nắm gọn trong tay rồi.

Nếu không nghe Tả Bân nhắc thì chắc là Ryan cũng nhất thời ngớ ngẩn mất thôi, sao anh ta lại quên điều quan trọng này chứ.

Nhìn vẻ mặt như vừa tỉnh ngủ của Ryan, Tả Bân chán nản lắc đầu, ngón tay thon dài vân vê xung quanh chiếc nhẫn trên ngón trỏ.

– Chuyện này tớ sẽ bảo Hầu Tử điều tra thêm, cậu đừng để ảnh hưởng đến thiết kế là được.

Ryan gật đầu một cái, cũng không còn vấn đề gì để trao đổi nữa, và đương nhiên thì anh ta cũng không có ý định mọc rễ ở đây, vì còn có nhóc con bên ngoài đang đợi anh ta mà.

– Được rồi. Vậy tớ về đây, có chuyện gì thì liên lạc ngay đấy nhé!

Khi anh ta vừa quay lưng đi thì Tả Bân cũng tiếp tục làm việc của mình, nhưng lại chợt nhớ ra còn một điều nữa chưa nói.

– Đưa người đi, nhớ đừng chơi chết.

Bước chân của Ryan buộc phải dừng lại khi nghe Tả Bân nói như vậy, anh ta quay đầu lại nhìn, còn lắc lắc đầu cười, trong câu trả lời có vài phần đang trêu chọc người kia.

– Yên tâm, tớ không giống cậu, không thích ăn thịt trẻ con đâu.

Nói xong, anh ta liền xoay người đi thẳng ra khỏi thư phòng luôn. Nhưng còn Tả Bân đang ngồi trước bàn làm việc kia mặt mũi đã đen xì như nhọ nồi, hừ, ăn thịt trẻ con sao? Không phải vẫn rất thú vị ư?

Lãnh Di Mạt chạy một mạch vào trong phòng mới lấy tập hồ sơ lúc nãy đã giấu trong túi áo ra. Vừa rồi cô chỉ kịp đọc qua chữ viết trên bìa, đó là ghi chép kiểm tra sức khỏe hằng năm của cô mà. Từ nhỏ, Lãnh Di Tu đã cho cô đi kiểm tra sức khỏe định kỳ. Nhưng tại sao ghi chép sức khỏe của cô lại ở chỗ của Tả Bân chứ?

Những nghi hoặc và tò mò trong lòng đã thôi thúc Lãnh Di Mạt mở tập hồ sơ ra để xem thử. Suýt chút nữa cô không đứng vững nữa, theo phản ứng tự nhiên mà đưa tay lên bịt chặt miệng lại, hai mắt long lanh mở to hết mức.

Không thể nào….Những ghi chép trong này đều là những kết quả kiểm tra mà cô chưa từng biết, hay nói một cách dễ hiểu thì chính là những kiểm tra này đều được thực hiện trong lúc cô bị hôn mê. Đây là ghi chép kết quả của khoa sản, tất cả các đợt kiểm tra diễn ra trong khoảng thời gian rất gần, có khi trong một tháng, có khi vài tuần, có khi chỉ vài ngày. Điểm chung duy nhất của các ghi chép này chính là mục đích làm kiểm tra, là màng trinh của cô. Và người yêu cầu kiểm tra lần nào cũng là Tả Bân. Cho nên tập hồ sơ này mới ở chỗ của hắn.

Gương mặt xinh đẹp như thiên sứ của Lãnh Di Mạt giờ đã trắng bệch, cắt không còn giọt máu. Cô biết năm cô tám tuổi, đó là lần đầu tiên mà cô gặp Tả Bân, còn hắn thì đã bế cô từ ngày cô mới được sinh ra, trong tám năm đó, hắn vì bận lo cho việc của Xích Bang nên đều ở nước ngoài, lần gặp mặt hôm đó cũng chính là ngày đầu tiên hắn trở về nước. Nhưng hóa ra không phải như vậy, từ ngày cô được sinh ra, Tả Bân đã có ý định độc chiếm cô sau này rồi, trong tám năm đó, suốt tám năm cô lớn lên, hắn mặc dù không ở trước mặt cô nhưng vẫn luôn theo dõi cô từng ngày, vẫn thường xuyên sắp xếp những đợt kiểm tra cơ thể của cô, phải đảm bảo tấm màng sinh học kia không bị tổn hại gì cho đến khi cô tròn mười tám tuổi. Sau này cũng vậy, hắn đều cho người hầu bỏ thuốc ngủ vào đồ ăn của cô mới đưa cô đến bệnh viện làm kiểm tra, những lần có bạn học trong trường theo đuổi cô hay tiếp xúc gần với cô, thì những lần kiểm tra đó lại có tần suất cao hơn.

Đây có khác gì những hủ tục thời kỳ phong kiến không chứ? Là nguyên tắc tuyển phi đây sao? Không đúng, phải gọi là cống vật mới đúng.

Tận mắt nhìn thấy những tư liệu này, trong đầu của Lãnh Di Mạt chỉ có một suy nghĩ duy nhất chính là. Tả Bân hắn thật sự là một tên biến thái, bệnh hoạn nặng nhất!

Bàn tay vò nát tập hồ sơ đang cầm, cô chầm chậm ngồi xuống giường, hai tay cũng vò vào tóc cho tỉnh táo và ổn định tinh thần lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK