- Cho người chà đạp em dâu, chị quả thật làm tôi đi từ ngạc nhiên này sang tới ngạc nhiên khác.
Thầy gọi mợ là chị khiến mợ sợ hãi cực độ. Mợ mồm năm miệng mười năn nỉ thầy:
- Thầy Tài! Xin thầy đừng tin bất kỳ ai cả! Xin thầy nghe con nói! Xin thầy tin con! Con bị vu oan!
- Tin chị? Tôi đã tin chị quá nhiều năm rồi! Chính vì tôi tin chị nên chị mới biến tôi thành một thằng ngu. Con Cúc vừa gọi điện cho tôi tố cáo chị đấy. Hoá ra vụ tẩm thuốc vào hạt sen nhằm hại mợ Hân vô sinh cũng là chị đứng đằng sau chỉ đạo. Vậy mà chị diễn kịch còn hơn siêu sao quốc tế, còn nhận công mới ghê chứ!
Bữa nay con Cúc gọi điện cho ông Tài là có sự xúi giục của thằng Lập. Cái hôm Lập đem kim cương về quê tặng Cúc, Cúc cảm động ghê lắm. Mấy hôm sau nó nhắn tin cho Lập bảo nó sẽ đi làm công nhân ở nhà máy bánh kẹo ở tỉnh bên để lấy vốn mấy năm nữa về mở tiệm cơm. Còn viên kim cương nó không nỡ bán, nó kêu để sau này yêu anh nào thì sẽ đem ra tiệm thuê người ta đánh nhẫn cưới đính kim cương. Một vài người thường phải xuống tới đáy vực mới có thể nhận ra sai lầm và rũ bùn đứng dậy. Con Cúc là một trong những người như thế, hành động ngày hôm nay của nó không chỉ là báo đáp ân tình của mợ Hân mà còn là trả thù cho chính mình. Lúc trước ông Tài tin mợ Phượng nên coi thường lời nói của con Cúc, nhưng bây giờ tình thế đã khác rồi. Qua chuyện mợ tố cáo Lập và mợ Hân có gian tình, ông đã ghim mợ Phượng. Cộng thêm chuyện hôm nay nữa ông lại càng chán ghét mợ. Nhân lúc ông đang nóng giận, Lập phải tranh thủ cơ hội đổ thêm dầu vào lửa. Ông nghe lại chuyện cũ không hồ đồ như trước nữa mà đã biết bình tĩnh suy xét đúng sai.
- Thầy… thầy đừng nghe con Cúc nói bậy…
Mợ Phượng xin xỏ ông Tài. Ông thở dài bảo:
- Nếu chỉ một mình con Cúc nói thì tôi sẽ nghi ngờ, nhưng thằng Tiến đã khai ra hết rồi. Nó còn nói cho tôi biết thuốc tẩm vào hạt sen được mua ở đâu cơ. Còn cả chuyện mợ ăn bớt tiền ở xưởng gỗ của tôi nữa, mợ giỏi giang ghê quá!
Thằng Tiến đứng ở góc nhà thở dài nhìn mợ Phượng. Hồi chiều thấy Tiến bã bượi về nhà, ngửi mùi nước hoa nồng nặc của mợ Phượng trên người nó con Trà đã đoán ra được chuyện nhơ nhuốc giữa nó và mợ Phượng rồi. Trà đòi chia tay mới ác ôn chứ! Tiến giận bản thân mình. Nó chán nản về phòng thì thấy một bức thư đặt trên bàn, nội dung bên trong là:
“Cậu Hoan đã làm rùng beng chuyện sáng nay lên rồi. Ông Tài đang rất điên máu. Giờ mày hãy tìm gặp ông, tố cáo mợ Phượng để lấy công chuộc tội. Ông Tài tuy nóng tính nhưng rất thương người. Mày cứ nói mày là phận đầy tớ không dám cãi lời chủ, chắc ông sẽ chỉ đuổi mày ra khỏi biệt phủ thôi chứ không gây khó dễ hay bắt mày đền tội đâu. Bốn giờ sáng mai mày đứng đợi ở bụi chuối gần xưởng gỗ, sẽ có người dẫn mày tới một ngôi nhà nhỏ cách đây năm cây số. Tao cho phép mày sống ở đó. Tuy nhà nhỏ nhưng xung quanh có vườn rộng, có cả ao. Mày có thể nuôi lợn, thả cá, trồng rau để tích vốn lấy vợ. Khi nào tìm được cây kim ngọc bích tao sẽ tới sống ở ngôi nhà bên cạnh nhà mày. Đến khi đó, có lẽ mày sẽ rất sốc, bởi vì tao vốn là một người mày biết rất rõ.”
Tuy vô cùng hiếu kỳ về danh tính của người chủ đã luôn giúp đỡ mình, nhưng Tiến không đoán ra người đó là ai cả. Tắm gội xong, nó chải tóc gọn gàng, ăn vận lịch sự để tới biệt thự của ông Tài xin gặp ông. Làm giúp việc cho mợ Phượng một thời gian, cũng có chút tình cảm với mợ nên nó không khai ra tất cả những việc xấu xa mợ từng làm, nó chỉ nói vài chuyện thôi. Vậy mà cũng đủ khiến ông Tài nổi đoá. Thấy ông khinh bỉ mợ, Tiến hơi áy náy. Tuy nhiên, nó đã ngay lập tức thấy hết áy náy khi nghe mợ nói:
- Thầy Tài! Xin thầy đừng tin thằng Tiến! Nó là thằng ăn cháo đá bát, mọi chuyện đều do nó lên kế hoạch cả. Con chỉ là người bị hại thôi thầy ơi!
May mà nó phản mợ, chứ không thì bữa nay nó chết thay mợ rồi. Trong cái biệt phủ này, không ai tố cáo mợ dễ như nó, bởi vì bất cứ việc gì mợ sai nó làm, nó đều nghe lời người chủ của mình lưu lại chứng cứ để phòng thân. Vì trước đây nó luôn tỏ ra rất trung thành nên mợ Phượng không đề phòng nó, và lời nói của mợ trước ông Tài chỉ là lời nói suông không chứng cứ. Vậy nên, ván này mợ thua nó. Mặc dù sau đó Tiến cũng bị ông Tài đuổi ra khỏi biệt phủ, nhưng ông vẫn trả nó nốt tháng lương vì ông nghĩ nó chỉ là phận tôi tớ không dám cãi lời chủ. Còn mợ Phượng thì khác, ông chửi mợ như hát hay. Ông sai con Huệ gom quần áo và đồ đạc của mợ gửi về nhà bà Phương, sai thằng Lập kéo mợ tống ra khỏi biệt phủ. Cho dù mợ gào khóc khản cả cổ, ông cũng không mở cổng. La hét om sòm đến tối muộn cũng chẳng ích chi, mợ không còn cách nào khác ngoài rời xa nơi vinh hoa phú quý. Vì không cam tâm nên khi về tới nhà mẹ đẻ, mợ đã gửi cho mợ Hân vài tấm hình của cậu Hoan và chị Oanh đi bar với nhau trước khi cậu cưới vợ mà mợ chụp lén được, kèm tin nhắn:
“Tôi ra nông nỗi này chắc mợ đắc ý lắm. Tôi thừa nhận tôi không đấu lại được với loại người thủ đoạn như mợ. Tôi thua thảm hại nên tôi sẽ tặng người chiến thắng là mợ một tin cực kỳ có giá trị. Đó là, chồng yêu của mợ có bồ nhí bên ngoài, tên Oanh. Con đó đang chửa con của cậu rồi đấy. Đợi tới lúc nó đẻ ra thằng cu thì số phận mợ cũng chẳng khác tôi là mấy đâu!”
Tin nhắn của mợ Phượng Hân đọc không sót một chữ. Hân tin mợ Phượng nói thật, vì mợ ấy chẳng còn gì để mất cả. Ảnh cũng rất rõ nét. Nếu như Hân không nhầm thì người phụ nữ đi cùng cậu còn từng đến hiệu thuốc của Hân khám thai. Nhưng Hân cũng không đến mức quá sốc. Trước khi Hân cưới cậu Hoan, ba Hậu luôn ngày ngày cảnh báo Hân về những tin đồn ăn chơi khét tiếng của cậu. Ba kêu Hân mà không nghe lời ba đến khi lấy nhau được dăm bữa nửa tháng, cậu dắt con riêng về cho Hân làm mẹ kế thì Hân đừng có mà gọi cho ba khóc lóc kêu gào. Những khi bị ba doạ nạt, Hân chỉ mỉm cười nói Hân tin cậu Hoan và tình cảm cậu dành cho mình. Mọi người đều tưởng Hân ngây ngô, vì yêu mà mù quáng bất chấp tất cả. Nhưng thực tế thì không phải như vậy. Hân là kiểu người khi đã quyết định chơi một ván cờ thì sẽ luôn suy nghĩ về những rủi ro có thể xảy ra và Hân phải nhìn thấy mình có cơ hội thắng thì Hân mới chơi. Cuộc tình với cậu Hoan cũng như vậy, nếu như không biết chắc mình chính là người đàn bà trong lòng cậu, Hân sẽ không bao giờ đồng ý lấy cậu. Một người đàn ông cho dù hoàn hảo cực độ nhưng trong lòng anh ta không có mình thì vĩnh viễn sẽ không bao giờ nghĩ cho mình trước. Ngược lại, một người si mê mình từ nhỏ, yêu mình đến điên cuồng, sẵn sàng bất chấp nguy hiểm để bảo vệ mình, cho dù người đó chỉ là một người bình thường thì vẫn có khả năng rất cao anh ấy sẽ vì mình mà trở nên vĩ đại, sẵn sàng dành những thứ tốt đẹp nhất cho mình.