- Cứ cho như là em méc thầy Tài thật đi, thì sao lại gọi là bán đứng? Cậu đã từng dặn em giữ bí mật chưa?
Chưa từng, mải vui nên cậu quên xừ nó mất. Tuy bị hố nhưng cậu vẫn càu nhàu:
- Vợ chồng với nhau mà chả hiểu ý nhau gì sất. Tại mày ton hót nên thầy nổi khùng lên phá xới bài của cậu, hại cậu thua mấy ván nhưng chưa có cơ hội gỡ vốn.
Vợ cậu gọi điện kêu thằng Hiếu, con Tiên quay lại trông quán, dặn chúng nó lát đem bộ bàn ghế cậu vừa đập nát về nhà nhóm bếp rồi quay sang bảo cậu:
- Cậu thua bao nhiêu thì bữa nay em cho cậu gỡ.
- Gỡ kiểu gì?
- Em đánh bài ăn tiền với cậu là được chứ gì?
- Mày làm đếch biết chơi?
- Thì cậu dạy em cách chơi.
- Tiền đâu mà cược?
- Em không có nhiều tiền mặt nhưng em có vàng và kim cương gia đình cho hôm cưới, em dùng để cược được không? Mười bữa cậu đánh với bạn bè chắc gì đã thu về nhiều tiền bằng một lần chơi với em.
- Được thôi. Mày chuẩn bị tinh thần đi là vừa con ạ.
Thực ra cậu Hoan đánh bài rất ngu, hội bạn của cậu bao gồm toàn những đứa học dốt chơi với nhau nên đánh bài cũng ngu ngang nhau. Nhưng vì ngu đồng đều nên ai cũng tưởng mình khôn. Bởi vậy nên hai vợ chồng vừa về tới nhà, phổ biến cho vợ luật chơi bài xong xuôi cậu Hoan đã vênh mặt trêu vợ:
- Thế thua hết vàng và kim cương thì mày định tính sao? Chơi bài lột đồ nhá!
- Dạ.
Vợ dạ dễ dàng quá khiến chồng sướng điên. Con mất nết, căng mắt ra mà coi hôm nay cậu lột sạch mày như thế nào! Để coi cái điệu bộ trần như nhộng của mày nó mắc cười ra sao? Cậu cười phớ lớ ra điều kiện:
- Mỗi ván cậu đặt năm triệu, còn mày đặt một thứ trong hộp trang sức của mày, có thể là nhẫn, dây chuyền hoặc bông tai tuỳ mày. Đến khi hộp đó trống rỗng thì mỗi lần thua mày phải cởi từng thứ đồ trên người mày. Chơi đến khi cậu chán thì thôi, không được phép bỏ cuộc.
- Dạ. Thế có nghĩa là nếu cậu hết tiền mặt thì cậu cũng phải cởi đồ đúng không ạ?
- Chuẩn không cần chỉnh.
Mặc dù hiện tại chỉ có năm mươi triệu tiền mặt nhưng cậu Hoan vẫn rất tự tin. Cậu đâu có ngờ được là con vợ lùn của cậu nó chơi siêu vậy đâu. Ván nào bài cậu đen coi như sấp mặt với nó. Có ván bài cậu đỏ, cầm trên tay toàn quân chủ đến cuối cùng vẫn bị nó dồn đến chân tường, bí bách không lối thoát. Thế mà ban nãy nó dám kêu cậu thua bao nhiêu thì bữa nay em cho cậu gỡ. Vợ với chả vẹo! Xạo nó quen! Đáng ghét! Con này đầu óc nó chứa cái qué gì vậy? Nhớ bài kinh dị như máy tính. Sau khi nhơn nhơn ăn hết năm chục triệu của cậu, nó thỏ thẻ hỏi:
- Cậu còn muốn chơi nữa không ạ?
- Chơi thì chơi! Cậu sợ mày chắc?
Cậu Hoan vênh váo lên mặt, vợ cậu dịu dàng chia bài. Mặc dù cậu đã rất cố gắng phùng mang trợn má, khoa chân múa tay để đánh lạc hướng sự chú ý của vợ, úm ba la xì bùa cho nó quên hết các quân vừa đánh đi nhưng vẫn vô tác dụng. Khi cậu còn năm quân bài, nó liền xoè bài nó ra cho cậu coi rồi nhẹ nhàng bảo:
- Cậu đang cầm Át Tép, Tám Chủ, Sáu Rô, Hai Cơ và Ba Bích. Bài em đè bẹp dí bài cậu rồi nên cậu cởi áo luôn đi, đỡ phải đánh nữa mất công.
Một chiếc áo phông vì thế mà phải ra đi. Năm phút sau, chiếc quần bò cũng ra đi nốt. Trên người cậu còn mỗi một mảnh vải quý giá cuối cùng khiến Hân ngượng đỏ chín cả mặt. Cậu cũng thẹn, nhưng cậu cố làm ra vẻ không có gì, cố ý vô liêm sỉ bảo Hân:
- Hoá ra mày tìm trăm phương ngàn kế thắng cậu để được chiêm ngưỡng cái “bo đì” săn chắc tuyệt mỹ này hả? Ôi dào! Việc qué gì phải mất công thế? Thèm thuồng thì cứ nói ra, cậu chiều vợ luôn và ngay nhé!
Hai má Hân nóng ran, cô luống cuống xua tay:
- Đâu… đâu có… em không có…
- Sao lại bối rối thế? Thắng thì phải vui vẻ mà nhận phần thưởng chứ nị?
- Không… em… em không thắng… em thua…
- Mày thua ai?
- Em thua cậu. Em thua rồi.
- Sao mày lại thua được? Mày chơi gian phải không?
- Vâng… em chơi gian… như nào cũng được… cậu… thắng rồi… cậu cầm lại tiền của cậu đi.
Bộ dạng bối rối của Hân khiến cậu Hoan cười sặc. Cậu trêu Hân vậy thôi chứ tiền của cậu thì cũng là của vợ cậu mà, cậu lấy lại làm qué gì? Cậu mặc vội chiếc quần ngố rồi nũng nịu nói với Hân cậu bị mỏi lưng. Hân lấy thuốc bôi lên những vết bầm trên người cậu rồi nhẹ nhàng xoa bóp cho cậu. Vì cảm thấy quá dễ chịu nên cậu buột miệng nhận xét:
- Nấm lùn! Tay nghề của mày là số một.
- Giỏi hơn cả em Cúc cơ á cậu?
Hân giả bộ tò mò hỏi, cậu Hoan thẳng thắn bảo:
- Nó làm gì có cửa so với mày!
Hân ngẩng đầu lên, khẽ liếc qua cửa sổ mỉm cười. Con Cúc tự dưng sởn hết cả gai ốc, đừng có nói là mợ Hân phát hiện ra nó đang đứng bên ngoài nhòm trộm cậu mợ rồi nhá? Vì cậu Hoan dựng nhà sàn, phòng của cậu ở khá cao so với mặt đất nên muốn hóng hớt Cúc phải rón rén đi lên các bậc thang gỗ. Nhưng nó nhớ là bước chân của nó rất nhẹ cơ mà? Có phải nó cả nghĩ quá rồi không? Mợ mà biết thì làm gì có chuyện mợ vẫn bình thản như thế? Nom cái tay bẩn thỉu của mợ sờ soạng trên lưng cậu nó ức quá chừng. Cúc mê cậu Hoan lắm, mỗi lần được cậu gọi lên tẩm quất nó sướng rơn. Công việc ngon nghẻ như thế mà bị mợ cướp mất, bực bội dễ sợ. Cúc cay cú thò tay vào trong túi, lấy ra chiếc đồng hồ của cậu rồi vòng ra phía cửa chính ỏn ẻn gọi cậu mợ:
- Thưa cậu, con có chuyện muốn nói.
- Chuyện trò cái của nợ gì? Để khi khác! Cút!
Cậu Hoan đanh đá quát, mợ Hân chỉ hiền hiền vỗ nhẹ lên má cậu rồi bình thản nói vọng ra:
- Cửa không khoá, có gì em vào trong nói với cậu.
Được mợ cho phép, Cúc mừng huýnh đẩy cửa vào trong. Nó rón rén đi tới gần giường của cậu, mặc kệ mợ đang lù lù ở đó, nó mặt dày bẩm báo:
- Năm ngoái có một lần cậu ngủ dưới phòng con cậu còn nhớ không ạ? Hình như cậu làm rớt chiếc đồng hồ xuống gầm giường, bữa nay con tình cờ tìm thấy con xin được phép gửi lại trả cậu ạ.