Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhưng tất nhiên, chị không bao giờ muốn có chuyện gì xảy ra với con mình cả. Đứa nhỏ không chỉ là máu mủ của chị mà còn là chiếc cầu nối đưa chị đến với gia đình quyền quý. Chỉ vì sự dại dột của mẹ chị Oanh mà ngoại trừ dì Liên thì họ hàng hai bên nội ngoại đều ghét bỏ chị. Mẹ chị và dì Liên là chị em con bác con dì, sở dĩ dì Liên không có ác cảm với chị vì sau khi ra tù dì cũng bị họ hàng kỳ thị, hai dì cháu chị nương tựa vào nhau. Dì Liên bán hàng online, ban đầu chị Oanh chỉ là người mẫu chụp hình cho những lô áo quần mới về của dì, nhờ có vóc dáng tuyệt mỹ và gương mặt sắc sảo, chị bắt đầu nổi tiếng trên mạng và được nhiều đạo diễn để mắt tới. Đóng phim suốt bao nhiêu năm, đối với những lời đồn thổi về gia thế khủng, chị chưa bao giờ lên tiếng đính chính. Chị thích người ta tin như thế. Chị đăng bài trên trang cá nhân khoe vừa sang Mỹ về. Thấy người hâm mộ bình luận hỏi han chị đi đường xa về có mệt không, chị liền trả lời bình luận:

“Nếu bình thường chỉ sang Mỹ thăm ba mẹ thôi thì Oanh không mệt lắm, nhưng lần này Oanh còn sang vì công việc nữa. Suốt cả tuần đi quay quảng cáo cho một nhãn hàng có tiếng bên đó nên hơi cực ạ.”

Chỉ với vài dòng nhưng chị đã khéo léo khiến mọi người hiểu nhầm rằng ba mẹ chị định cư bên Mỹ và chị là một con người chăm chỉ, giỏi giang. Khi người ta ca ngợi mình, chị được thể viết bình luận làm màu:


“Mọi người đừng khen Oanh nhiều thế. Oanh ngại á! Thực sự Oanh cũng không giỏi lắm đâu!”

Người hâm mộ đọc được lại càng cuồng chị hơn. Tất nhiên, cũng có những kẻ ghét chị xiên xỏ:

“Khỏi làm màu chị ơi! Không muốn người ta khen mình giỏi thì mất công phông bạt làm gì thế ạ?”

Có đứa đáng ghét hơn còn viết:

“Chị Oanh đừng khiêm tốn thế! Chị không giỏi làm sao mà mồi chài được anh đạo diễn để cướp vai của chị Ngân nhà em? Cứ tưởng đẻ ra bé Ong là được làm vợ đạo diễn, ai ngờ anh ý không chịu cưới, nhục nhờ chị nhờ? Loại gái bất chấp mọi thủ đoạn để đạt được mục đích như chị đừng mơ được bước chân vào gia đình quyền quý!”

Đối với những bình luận vô văn hoá như thế, chị Oanh xoá hết. Cứ đợi đấy! Đợi tới ngày chị về biệt phủ nhà ông Lâm Kỳ Tài làm dâu coi tụi nó còn dám móc mỉa chị nữa không? Hay thấy đám cưới xa hoa của chị lại uất nghẹn? Chị cười khẩy đăng bài đính chính:

“Chuyện với anh đạo diễn đã là chuyện quá khứ, nếu mọi người thương Oanh, thương bé Ong xin đừng nhắc lại để châm biếm! Oanh đã tìm được bến đỗ mới rồi. Đó là một người đàn ông có gia thế khủng và có trách nhiệm hơn người cũ của Oanh rất nhiều!”

Sợ ông Tài nên chị Oanh chưa dám tiết lộ danh tính của cậu Hoan. Cậu cũng chẳng đọc được bài viết trên trang cá nhân của chị vì nhắn tin với chị xong cậu lại tiếp tục nghe lỏm vợ cậu nói chuyện với em trai. Một lát sau, Tiên và Hiếu tới hiệu thuốc làm việc, Nghĩa chào vợ cậu rồi về thành phố. Cậu nghe tiếng bước chân của vợ, đoán vợ định vào gian trong cất đồ nên vội lủi ra vườn. Từ ngoài vườn nhòm trộm bên trong, cậu thấy vợ cất tạm USB vào chiếc túi. Đợi vợ đi ra gian bên ngoài, cậu lẻn vào lấy trộm chiếc USB đó đem về nhà, kết nối USB với máy tính để xem clip mà Nghĩa nhắc tới. Ban đầu có một đoạn Sương dạy trang điểm. Sau đó một lúc thì cậu thấy vợ mình, vợ rón rén đẩy cửa vào phòng, mệt mỏi ngã vật ra đất. Sự tơi tả và những vết thương bầm tím trên cơ thể vợ khiến cậu hoảng loạn. Cậu thấy Sương hốt hoảng lao ra lay vợ cậu hỏi chuyện:

- Hến à… Hến… nói gì với em đi… Hến có sao không Hến? Sao lại tím tái hết thế này… làm ơn nói với em Hến chỉ là bị té cầu thang thôi… làm ơn đi mà…

- Không phải… chị… chị bị… bị…

Cậu hiểu vợ muốn nói gì, và cậu rất đau. Có vẻ Sương cũng đau xót như cậu, nó gào ầm lên:

- Là thằng chó nào? Em băm vằm nó!

Vợ vội vã bịt miệng em gái, vợ dặn em:

- Nói nhỏ thôi Sò, đừng để ba mẹ và Nghêu biết chuyện.

Sương khóc lóc tức tưởi. Vợ cậu sợ hãi bò dậy khoá chặt cửa phòng, thấy mặt Sương nhem nhuốc, vợ cậu đi vào phòng tắm. Lát sau cậu thấy nó trở ra, chắc nó đã tắm gội qua rồi, cậu thấy tóc nó hơi ướt. Nó cầm khăn bông đã xấp nước lau mặt mũi cho Sương. Con hâm! Bị hại như thế mà vẫn cố gồng mình lo cho em gái. Nó được phép yếu đuối mà! Cậu nhìn nó mà cậu xót quá. Nó dìu Sương lên giường, hai chị em nằm ôm rịt lấy nhau. Sương tò mò hỏi:

- Hến! Chị cố nhớ lại coi mình đã từng gây thù chuốc oán với ai chưa? Có đoán được là ai hại chị không?

- Chắc là có người muốn ngăn cản đám cưới của chị. Chắc có liên quan tới cậu Hoan, có thể là người thương thầm cậu, cũng có thể bất cứ ai trong gia đình bên đó bị ảnh hưởng quyền lợi khi chị về làm dâu.


Nghe vợ suy đoán, cậu Hoan uất điên người. Hai chị em nói chuyện thêm một lát nữa thì Sương ngủ khì khì. Vợ cậu vỗ về em gái, tầm hơn một tiếng sau cậu thấy nó lại đi vào phòng tắm, lúc trở ra đã thấy gương mặt được trang điểm kỹ càng, hình như nó cố tình dặm phấn kỹ để che những vết bầm tím. Cậu còn thấy nó mở tủ, lấy ra chiếc nhẫn hoa lộc vừng đã héo khô, nghẹn ngào nói:


- Kỳ Hoan! Em xin lỗi… dẫu biết mình không xứng đáng… nhưng em không thể huỷ hôn… thực sự xin lỗi… em ích kỷ lắm… phải không?


Rất hiếm khi nấm lùn gọi tên cậu nên cậu nghe tự dưng thấy nghẹn ngào cùng nó. Lỗi đâu phải của nấm đâu mà nó phải xin lỗi? Đồ ngốc! Có hai bằng đại học để làm màu hay sao ấy, chẳng biết tính toán lời lãi chi cả, bị cầu hôn bằng nhẫn hoa lộc vừng không có chút giá trị nào mà cũng đồng ý. Lần cầu hôn đó nói thật cậu cố ý trêu tức nó, cơ mà bây giờ nhớ lại, cậu thấy tức thay vợ. Coi vợ ngồi buồn một mình, cậu chỉ muốn nhảy vào clip để ôm nó một cái. Sương thức giấc sau Hân. Trước khi clip dừng lại vài giây, cậu thấy vẻ mặt hoảng hốt của Sương. Chắc nó phát hiện ra máy quay vẫn đang ghi hình nên vội vàng tắt. Cứ nghĩ tới việc vợ cố gắng kiên cường để vượt qua chuyện kinh khủng kia cậu lại xót xa. Gần tới ngày cưới mà phải đối diện với loại chuyện như thế, còn có cô dâu nào thê thảm hơn cô dâu của cậu? Vợ mạnh mẽ bao nhiêu thì cậu hồ đồ bấy nhiêu. Trong khi nó đang gặm nhấm những nỗi đau thấu xương thấu tuỷ thì cậu lại chỉ vì một dấu răng cắn mà xỉ vả nó, phạt nó quỳ. Cậu giận bản thân mình quá. Mắt cậu đỏ ngầu. Cậu xoá clip rồi vội vàng rời khỏi nhà. Ban đầu cậu tính qua trung tâm thương mại mua cái nhẫn kim cương để cầu hôn lại, nhưng nghĩ thấy kim cương cũng chẳng phải thứ khiến vợ trầm trồ nên cậu đi thẳng ra hiệu thuốc. Hiện tại hiệu thuốc rất đông, khách xếp hàng dài dằng dặc nhưng cậu đếch thèm quan tâm. Cậu lao tới chỗ vợ, mạnh mẽ vỗ vào ngực mình rồi dõng dạc nói:


- Nguyễn Hoàng Diệu Hân! Từ giờ trở đi, thằng nền ông tên Lâm Kỳ Hoan này nguyện trao tấm thân trân quý ngọc ngà của nó cho mày độc chiếm. Như thế liệu đã đủ cho mày làm vợ nó cả cuộc đời này chưa?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK