- Em đã xoá clip Sương vô tình quay lại được chưa?
Nghĩa rút ra chiếc USB nhỏ trong túi rồi nói với chị:
- Em đã sao chép clip đó vào chiếc USB này, clip trong máy quay thì đã xoá. Nếu chị muốn chiếc USB này không tới tay ba Hậu thì tốt nhất chị nói thật với em những gì đã xảy ra… chị… rốt cuộc là bị ai hại?
Không muốn các em phải phiền lòng về mình rồi lại nổi cơn điên muốn báo thù nên Hân chưa hề tiết lộ danh tính kẻ đã hại mình cho Sương, và cũng không có ý định nói cho Nghĩa. Cô nhẹ nhàng bảo em:
- Là ai thì chuyện cũng đã qua… chị đã xử lý ổn thoả rồi… em cho qua được không?
- Không được. Vì em không tin chị đã xử lý ổn thoả. Với tính cách của chị, chắc chắn sẽ lại mủi lòng, chị sẽ không bao giờ có thể quá tàn nhẫn với ai cả. Chị giao cho em đi, em sẽ làm rùng beng lên và khiến cho kẻ hại chị bị người đời khinh miệt.
- Làm rùng beng lên thì người thiệt thòi nhất là ai hả em? Là người hại chị hay là chính danh dự của chị?
Câu hỏi của Hân khiến Nghĩa nhói lòng. Trong ba chị em thì chị cả vẫn là người suy nghĩ thấu đáo nhất. Nghĩa uất quá nên chưa tính tới hậu quả của việc làm rùng beng chuyện đó. Nếu chuyện bị vỡ lở thì chắc chị đi đâu người ta cũng bàn tán, kẻ xấu thì khinh rẻ chị, người tốt thì thương xót chị. Hân vốn là một cô gái rất có lòng tự trọng, chị chắc chắn không thích điều đó. Nghĩa buồn bã hỏi:
- Vậy bây giờ chị… có còn đau lòng không? Có quên được chuyện đó và sống hạnh phúc không?
- Nếu không có ai nhắc tới chuyện đó nữa thì dần dần chị sẽ quên và nhất định sẽ hạnh phúc.
Nghĩa hiểu ý chị, cậu giao USB cho chị rồi nói:
- Vậy tuỳ ý chị xử lý clip đó. Em sẽ gọi điện dặn dò Sương, tụi em sẽ không bao giờ nhắc lại chuyện đau đớn đó nữa. Anh rể có biết chuyện này không chị?
- Anh rể không biết. Đêm tân hôn chị có nói, nhưng cậu không tin… cậu nghĩ do chị chơi bời…
- Chồng chị là đồ ngốc. Chị thì chơi bời cái nỗi gì? Thương anh ấy tới mức bỏ cả học bổng đi du học. Ngôi trường anh Khôi từng theo học danh giá đến nhường nào, sang đấy học Y thì tươi sáng hết cả tương lai. Vậy mà chị lại bỏ vì sợ ra nước ngoài biền biệt nhiều năm trời thì anh ấy quên mất chị. Biết bao nhiêu người muốn vùng vẫy ngoài biển khơi, còn chị lại chui đầu về ao làng chỉ vì một người đàn ông… em thật không thể hiểu nổi…
- Đơn giản vì người đàn ông đó là chồng của chị!
Ngồi ở gian phòng bên trong, mắt cậu Hoan đỏ hoe. Ban nãy thấy vợ kéo Nghĩa đi ra hiệu thuốc, cậu tò mò bám theo. Trước khi rước vợ về, thầy Tài nhờ cậu thiết kế mấy gian nhà để thầy mở hiệu thuốc cho vợ cậu. Là người thiết kế khu này nên cậu biết rõ có lối khác để đi từ vườn vào gian bên trong. Nghe chị em Hân nói chuyện, cậu Hoan mới ngộ ra dấu răng trên người vợ là do vợ bị hại. Vậy mà cậu lại không tin lời vợ nói, chì chiết vợ đủ kiểu, còn bỏ đi ngay trong đêm tân hôn nữa. Cậu thật tệ. Cậu tệ như thế mà vợ chẳng bao giờ chỉ trích cậu cả. Vợ vẫn nhẹ nhàng với cậu, vẫn thương cậu vô bờ bến, lúc cậu bệnh thì chăm sóc cậu tận tình. Vợ thật tốt! Sao người tốt như vợ lại lấy người tệ như cậu nhỉ? Phí hoài cho vợ ghê! Chỉ hời cho cậu thôi! Lấy được vợ, thực sự cậu quá hời!
Cậu đã từng rất giận vợ vì quá khứ bị cho leo cây không biết bao nhiêu lần. Hồi thi trung cấp xong, xuống thành phố rủ nấm về nhà mình ở, bị nấm từ chối phũ phàng quá nên cậu đã vu cho nó luôn cái danh gái thành phố kiêu căng hống hách coi thường thằng trai quê như cậu. Năm hai mươi tuổi, do chán ghét ở chung biệt thự với thầy Tài nên cậu tự xây nhà sàn bằng gỗ. Xây xong, cậu đăng ảnh nhà lên trang cá nhân. Bao nhiêu em vào bình luận khen nhà đẹp rụng rời, khen cậu tài hoa xuất chúng. Cậu đợi mãi mà chẳng thấy nấm gọi điện kêu mê muội ngôi nhà sàn của cậu và bảo hối hận vì đã phũ cậu. Đến nút thích nó cũng chẳng thèm nhấn! Nửa tháng sau, cậu tủi thân xoá bài đăng. Đồ nấm lùn xấu xí chảnh như trái chanh! Cậu ghét nó! Nếu cậu biết nó quyết định từ bỏ một trong những ngôi trường đại học tốt nhất thế giới chỉ vì một thằng thi rớt trung cấp như mình, có lẽ cậu đã không ấm ức nhiều đến thế!
Trong suốt hai năm hẹn hò chính thức, vì chấp nhặt chuyện quá khứ nên cậu đã rất ngông cuồng. Nếu như thời gian quay trở lại, cậu nhất định sẽ không tìm cách chuồn về sớm trong mỗi buổi hẹn, sẽ không luôn miệng chê bai nấm không phải là gu của cậu. Vệt máu đỏ trên làn da trắng mịn và sự đau đớn của nó đêm qua khiến trái tim cậu bức bối. Đến thời điểm hiện tại, cậu đã biết tất cả những gì đẹp đẽ nhất nấm đều dành cho mình, cậu hãnh diện, nhưng cậu vui không nổi. Nó toàn tâm toàn ý với cậu như vậy thì một khi phát hiện ra cậu có nhân tình bên ngoài, chắc chắn nó sẽ rất sốc. Nhất định nó sẽ thất vọng về cậu, khi đã thất vọng rồi thì chắc tình cảm cũng sẽ nguội lạnh. Có khi nào… nó sẽ không thương cậu nữa? Phận làm thằng chồng mà không được con vợ mình thương thì đến khổ đến nhục mất thôi! Vợ cậu lì lắm, giận chồng có chút xíu mà nó bơ chồng nửa ngày. Đến lúc có chuyện lớn không khéo nó cạch mặt cậu cả năm cũng nên. Kiểu gì đến lúc đấy thằng Khải cũng tận dụng cơ hội vàng dụ dỗ nó cho coi. Ngộ nhỡ thằng Khải cà khịa cậu lăng nhăng rồi hứa hẹn với nấm một sự chung thuỷ tuyệt đối xong nấm bị lung lay thì đời cậu coi như toang! Chỉ đặt giả thuyết vậy thôi mà cậu đã thấy lòng mình tê tái. Cậu hoảng sợ lấy điện thoại, vội vàng nhắn tin cho Oanh:
“Về đứa trẻ, cậu nhất định sẽ chịu trách nhiệm tới cùng. Nhưng về chuyện của cậu và Oanh thì kể từ giây phút này chấm dứt đi. Thực sự xin lỗi! Việc vừa có vợ vừa có nhân tình ở thời điểm hiện tại là vô cùng quá sức đối với một thằng nền ông như cậu.”