- Mợ Hân! Cứu bu với mợ ơi! Cậu biết chuyện bu làm mợ bị bỏng rồi. Cậu muốn đuổi bu ra ngoài đường.
- Sao tự dưng cậu lại biết chuyện đó vậy bu?
Hân đăm chiêu hỏi, bu Tuyết sửng sốt hỏi lại:
- Không phải là do mợ ton hót với cậu à?
- Dạ, con không nói gì bu ạ.
Hân lễ phép đáp. Lập tưng tửng nói:
- Đêm hôm mợ nhà con còn bận đứng ngoài cổng chính đợi cậu kia kìa, lấy đâu ra thời gian mà ngồi lê đôi mách hả bà? Chẳng qua là do cậu Hoan có cặp mắt tinh tường như cú vọ và đôi tai thính như con chó cái nên chẳng có chuyện gì qua mặt được cậu thôi ạ.
Thái độ phấn khởi khác thường của Lập khiến Hân nghi ngờ chuyện lộ có liên quan tới Lập, nhưng cô không có chứng cứ vì cậu đã lên tiếng:
- Mày có đôi mắt nhìn người hơi bị xịn đấy Lập ạ!
- Dạ, cậu quá khen, chủ nào tớ nấy cậu ạ!
Lập lem lẻm cái mồm, bà Tuyết hùa vào nịnh nọt:
- Cậu đã có mắt tinh tai thính rồi, giờ lại thêm cả tính vị tha nữa thì tuyệt vời lắm ý, mợ Hân nhỉ?
- Bu khỏi nhiều lời. Cậu là thằng nền ông, cậu đã quyết thì con vợ cậu cũng không thể can dự được.
Cậu Hoan nói với bu Tuyết rồi quay sang chửi vợ:
- Cả cái con điên kia nữa! Trời khuya sương xuống lạnh chết bà đi được, ai khiến mày ra cổng chính đứng? Cậu đã từng cấm mày đợi cậu rồi cơ mà? Mày coi lời nói của chồng mày là nước đổ lá khoai hay sao?
Hân nhẹ nhàng đáp:
- Em đâu có dám coi lời nói của chồng em là nước đổ lá khoai đâu ạ. Đối với em, lời nói của chồng chính là nước đổ bông gòn, đổ đến đâu thấm đến đấy ạ.
- Thấm tháp cái nỗi gì mà dám làm trái lời cậu?
- Thì cũng có hôm em ngoan, em nghe lời cậu, em đâu có dám đợi cậu đâu. Nhưng có những hôm em nhớ cậu quá thì cậu cũng phải cho em hư chút xíu chứ!
Lập nghe cái giọng mợ Hân mà thấy ngọt như mía lùi, thảo nào cậu Hoan sướng, nó thấy khoé môi cậu cong cong. Cậu đang cầm một chiếc vali rất to, xem chừng là muốn dọn đồ của bà Tuyết vào trong chiếc vali đấy. Mợ thấy vậy liền đi tới bên cậu rồi dịu dàng hỏi:
- Chồng em đang làm gì đấy ạ?
- Bu chán sống ở biệt phủ rồi, cậu giúp bu dọn đồ.
Cậu đáp, bu cậu gào ầm lên:
- Bu nào có chán sống ở biệt phủ? Cậu điêu!
- Không chán sống ở biệt phủ mà dám động vào người của cậu à? Vô hết cả cái lý!
- Thì bu sai, bu hồ đồ, nhưng mợ Hân đâu có trách bu đâu, sao cậu cứ phải sồn sồn lên thế?
- Vợ cậu nó không trách bu vì nó đần, bu chớ hi vọng cậu cũng đần như nó.
Cậu Hoan lý sự. Hân dịu dàng ôm chồng, vừa xoa xoa lưng an ủi cậu cô vừa hỏi:
- Cậu dọn đồ sắp xong chưa ạ?
- Sắp xong rồi, tống hết đống đồ trên giường vào vali nữa là xong. Vợ đợi cậu xíu! - Cậu đáp.
Hân lau mồ hôi trên trán cho cậu rồi thỏ thẻ đề nghị:
- Cậu dọn dẹp nãy giờ vất vả quá rồi, những việc còn lại cậu cứ để Huệ làm nốt, cậu về nghỉ ngơi với em thôi. Khuya rồi, cứ đứng ở phòng bu thế này em mệt quá.
Nghe mợ Hân kêu mệt, cậu Hoan sốt ruột kéo mợ về phòng. Thấy mợ ngoái đầu lại nháy mắt với mình, Huệ liền hiểu ý. Nó về phòng thay bộ đồ khô rồi quay lại phòng bà Tuyết lau chùi dọn dẹp. Bà Tuyết thở phào, tính cậu Hoan cực kỳ nóng, nhưng được cái cậu nhanh quên. Chỉ cần qua cơn điên đêm nay thì mọi chuyện sẽ ổn thôi. Bà nhắn tin nhờ con dâu xoa dịu cậu. Chả cần bu nhờ thì Hân cũng biết mình phải làm gì. Buổi đêm đang nằm thiu thiu ngủ, thấy chồng định vùng dậy đi coi bu Tuyết đã rời khỏi biệt phủ hay chưa, Hân ôm cậu năn nỉ:
- Thôi mà, em xin mà. Cậu kệ bu đi! Bu ở nhà hay ở ngoài đường thì cũng có ảnh hưởng gì tới cậu đâu?
- Sao lại không ảnh hưởng? Cậu đường đường là thằng nền ông, nói một là một, nói hai là hai.
Cậu vừa dứt lời thì con vợ hâm chủ động dùng môi cọ vào môi cậu. Lợi dụng lúc cậu đang choáng váng, nó thỏ thẻ nịnh nọt:
- Thì em biết là thế, nhưng mà đôi khi trong cuộc sống mình cứ du di đi một xíu, nói một thành hai cũng đâu có sao đâu? Ví dụ như bây giờ em nói em hôn cậu một cái, nhưng lúc sau em thay đổi ý định, em hôn liền hai cái, cũng được chứ nhỉ cậu nhỉ?
Gì cơ? Vợ đã chủ động hôn cậu rồi mà còn hôn nhiều thế cơ á? Hôn gì hôn tẫn hai cái? Điên à? Sướng quá nên cậu có phần mất bình tĩnh:
- Ừ… đư… đực… được… tất… tất nhiên… là được.