- Cậu là người như nào thầy cậu tự biết. Không phải một hai lời vu khống của em là có thể bôi nhọ cậu.
- Ông Tài thì mê gái đến ngu muội, cậu Hoan thì khờ, bu con cậu thì giả tạo thấy ớn. Nhà dột chi mà dột từ tận cái nóc. Bu cậu bị nghiệp quật rồi mà cậu vẫn chưa sợ hả? Sống như cậu sớm muộn gì cũng bị nghiệp quật thôi!
Con Mơ rủa cậu Lộc. Bị nó chửi ngu đâm ra ông Tài cũng hơi cáu, nhưng ông không chấp con điên đấy vì ông biết nó bị ung thư thật, nom nó hiện tại đã xác xơ lắm rồi. Nó mất ngay trong đêm hôm đấy. Ông Tài đưa bà Hoa đi khám ở nhiều nơi, họ đều nói vợ ông bị hoang tưởng, khuyên ông nên đưa vợ vào trại tâm thần. Ông không nỡ để vợ ở trong trại nên lại đưa vợ về nhà và mời rất nhiều thầy thuốc giỏi tới nhà chữa trị cho bà. Rất tiếc, đến người am hiểu về các loại độc tố nhất vùng như bà Tương cũng nói không giải được độc. Cậu Hoan đi bar về thấy bà Hoa la hét ầm ĩ thì vô cùng hoảng sợ. Mặc dù mối quan hệ của bà và cậu không được tốt cho lắm nhưng tính cậu nhanh giận nhanh quên nên cậu vẫn cùng cậu Lộc và ông cầu nguyện cho bà. Buồn thay, bà chỉ chống chọi được vỏn vẹn một ngày. Ba năm sau, cậu Lộc cũng rời xa ông. Tính tới thời điểm này thì ông đã mất vợ sáu năm, mất con trai cả ba năm, nhưng mỗi khi nghĩ về họ lòng ông lại nhói đau. Vì không muốn mất thêm con dâu nữa nên ông Tài rớt nước mắt hỏi thầy Thanh:
- Mấy năm qua thầy đã phát hiện ra cách giải độc tam hoa chưa hả thầy?
Thầy Thanh buồn bã lắc đầu. Ông Tài thất vọng khủng khiếp. Trên núi có nhiều loài hoa trông rất giống nhau, phải là người có hiểu biết sâu rộng mới có thể phân biệt được đâu là ba loài hoa dùng để chiết xuất ra độc tam hoa. Và cũng phải là người có kinh nghiệm lâu năm mới biết cách chế ra thứ độc đó. Bởi vậy nên cho tới bây giờ, ông Tài vẫn không thể lý giải nổi con Mơ lấy độc từ đâu. Ông cũng không suy đoán được hiện tại trong nhà mình, ai là người có trong tay thứ độc quái ác đó và đã dùng nó để đầu độc Hân? Có một điều mà ông Tài không hề hay biết, đó là bà Tương cực kỳ ghét vợ ông. Bởi vì bà Tương từng bắt gặp bà Hoa tới nhà thả thính thầy Thanh:
- Gu của em là những người nho nhã, học thức cao như thầy ý, chứ không phải cái ông Tài ăn nói cộc cằn, tối ngày chỉ biết làm ăn buôn bán đâu ạ.
- Xin chị tự trọng, tôi là người có gia đình rồi.
Con rể bà giữ chừng mực nhưng người đàn bà kia vẫn không buông tha, nó mồi chài:
- Có gia đình rồi thì ly dị là thành độc thân ngay ý mà. Nếu thầy đồng ý bỏ vợ thì em sẵn sàng bỏ chồng theo thầy. Thầy đừng lo về mặt kinh tế, lão Tài nhà em giàu lắm, em sẽ biển thủ của lão một ít, hai đứa mình xuống thành phố sống cuộc đời tự do tự tại.
- Thôi, tôi cắn rơm cắn cỏ xin chị tha cho con rể tôi, đừng mồi chài nó!
Bà Tương lên tiếng giải nguy cho con rể. Con đàn bà kia ngay lập tức chối đây đẩy:
- Ôi! Chắc bác già nên lãng tai rồi ạ! Con đang nói mấy chuyện vu vơ của người khác chứ có mồi chài gì đâu!
- Vâng. Tôi cũng hi vọng là mình lãng tai.
Bà Tương khinh khỉnh nói. Bà mong sau lần này con Hoa sẽ biết nhục mà lui, ai ngờ nó là cái loại ăn không được thì đạp đổ, mồi chài con rể bà thất bại liền quay sang gây sự với con gái bà. Nó giở đủ thứ trò, từ vu vạ con bà đánh học trò, sai người tung tin con bà ngoại tình tới xúi phụ huynh tới nhà gây sự ép con bà phải nghỉ dạy học. Con Tâm nhà bà tính lành lắm, đối diện với những chuyện thị phi nó chịu không nổi, nó chấp nhận xin nghỉ hưu sớm, ở nhà trồng rau bán. Cứ tưởng thế là yên, ai ngờ con Hoa ác ôn sai người ra chợ đánh nó thâm tím mặt mày. Nghe con Mơ kể chuyện bị bà Hoa hành hạ, khóc lóc kêu gào sắp chết rồi mà chưa báo thù được, bà Tương liền dựa trên sách cổ của ông nội để lại, tự lên núi kiếm hoa để chưng cất chế độc. Cả mấy cân hoa tươi nhưng chỉ cho ra được hai lọ độc nhỏ. Biết thừa Mơ sẽ đem độc đi hại con Hoa, nhưng bà vẫn cho Mơ một lọ.
Hồi xưa ông nội bà Tương có nuôi một con cáo hung hăng rất thích cắn gà. Ông nội cho nó uống độc tam hoa, sau hai ngày đau buốt thống khổ, nó hiền hẳn đi, chẳng dám láo nữa. Bà Tương cũng muốn dùng độc dạy cho con Hoa một bài học, muốn nó trải nghiệm cảm giác đau buốt như bị đánh trăm roi cùng một lúc, để sau này nó bỏ cái thói hành hung người khác đi. Thật không ngờ, mọi chuyện diễn biến phức tạp hơn bà tưởng. Sau khi được ông Tài mời tới nhà, chứng kiến nó gào thét thảm khốc như gặp quỷ dữ bà mới ngộ ra thứ bức nó không phải sự đau đớn mà là những ảo giác kinh hoàng. Vì không có cách nào giải độc cho nó nên bà Tương đã thấy cực kỳ hối hận. Sự ra đi của vợ ông Tài khiến lương tâm bà bị dằn vặt rất nhiều. Đúng lúc bà quyết định tiêu huỷ lọ độc thứ hai thì bà lại phát hiện ra chiếc lọ đó đã bị đánh cắp. Bà không tiết lộ chuyện bà chế độc cho con gái và con rể, nhưng bà trao lại cho con rể quyển sách cổ của ông nội bà, nói cho con nghe về đặc tính của độc tam hoa, nhấn mạnh rằng nó có thể gây nguy hiểm nặng nề tới những người có tâm đen. Ngày qua ngày, do sống trong mặc cảm tội lỗi nên bà ốm miên man và không lâu sau đó cũng đi theo người mà bà hạ độc.
Sau khi bà rời xa gia đình, thầy Thanh thay bà tiếp tục hành nghề Y. Vợ thầy sau gần một năm bị trầm cảm thì cũng vui vẻ trở lại, bà ở nhà trồng rau nuôi gia súc, cùng chồng sống cuộc đời bình an. Bà Tâm bị hiếm muộn, thật may chồng bà không chê cười, thầy còn ủng hộ việc bà nhận mấy đứa trẻ mồ côi về làm con nuôi. Thầy Thanh thương vợ thật lòng nên thầy chẳng giấu vợ điều gì, kể cả việc bữa nay thầy tới nhà Hân, con gái ruột của người mà trước đây thầy từng thích. Thấy ông Tài buồn buồn hỏi mình liệu số phận Hân sẽ đi về đâu, liệu sẽ giống bà Hoa ư? Thầy thở dài phân tích:
- Ông đừng suy nghĩ bi quan như thế. Độc tam hoa không gây chết người. Thời gian nó hành hạ người bị trúng độc cũng chỉ tối đa hai ngày.
- Nhưng nó gây ra đau đớn, bức người ta kiệt quệ trước cái thời hạn hai ngày đó. - Ông Tài nói.
- Bu Tương từng bảo tôi cái bức con người kiệt quệ không phải là sự đau đớn mà là những ảo giác kinh hoàng. Độc tam hoa chỉ gây nguy hiểm nặng nề tới những người có tâm đen, làm nhiều chuyện xấu quá nên trong lòng hay bị bất an, khi gặp độc thì như gặp quỷ, bị giày vò tới chết. Vậy nên tôi tin là Hân sẽ không sao, chỉ là… con bé sẽ phải chịu đau đớn thôi.