• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Nếu chúng ta không thể cứu được Ngọc Trác, thì chuyện gì sẽ xảy ra?” Dương Trường Miên ngồi trên phi kiếm của Hàn Ngọc Nhan, từ trên cao nhìn xuống, hỏi hệ thống. May mà cậu không bị sợ độ cao.

[Hàn Ngọc Trác chết, Hàn Ngọc Nhiễm bi thương quá độ, Hàn gia cũng sau sự kiện ‘Hoàng Nguyệt Thiên’ này mà suy yếu. Anh ta trở về Lạc Thiên Tông ngày đêm tu luyện, mong một ngày nào đó giết hết ma tu trên thế giới. Trong lúc nam chính còn đang tu luyện chuyên cần, Ma Hoàng liền diệt Hàn gia, không một ai còn sống.]

Cậu nhảy dựng lên, làm Hàn Ngọc Nhan kế bên khó hiểu nhìn qua, chỉ thấy cậu sắc mặt trắng xanh, biểu cảm vừa bi vừa giận: “Làm sao vậy em dâu?”

Dương Trường Miên lập tức lắc đầu, thu xếp biểu cảm: “Không có gì, chỉ là em thấy hồn ma kia đáng sợ quá.” Chỉ tay vào một hồn ma bay ngang qua.

Xoẹt!

Hàn Ngọc Nhan thu kiếm, cười cười: “Xong, hết sợ nha.”

“…” Chém bay màu luôn rồi? Xin lỗi nha hồn ma-kun.

Quay lại chuyện chính, cậu sởn hết da gà hỏi: “Tại sao phải diệt Hàn gia?” Ma Hoàng bị khùng hả?

[Vì ông ta không muốn có quan hệ huyết thống với ai hết, cái xác cũng không được. Hàn Ngọc Nhiễm thì tránh được một kiếp vì Lạc Thiên Tông nhiều cao thủ tọa trấn, Ma Hoàng không làm ăn gì được.]

Dương Trường Miên không khỏi chua xót: “Rồi sao đó thì sao?”

[Kết cục, Hàn Ngọc Nhiễm bứng cả ổ ma tu, sau đó đối đầu với Ma Hoàng trong thân xác của Hàn Ngọc Trác. Cậu đoán xem, anh ta có nhẫn tâm giết em trai mình không?]

Dương Trường Miên sầu muộn vô cùng: “Tao không biết Ngọc Nhiễm có giết hay không, nhưng tao biết chắc anh ấy thống khổ lắm.”

[…Hàn Ngọc Nhiễm giết chết Ma Hoàng, bản thân anh ta cũng có tâm ma, sau này tu luyện không tăng tiến nữa.]

[Hậu cung 3000 cũng chưa ai mang lại ấm áp xoa dịu trái tim anh ta. Ngay lúc anh ta muốn giải tán hậu cung đi tu thì, các cô ấy nổi điên, cả đám kéo anh ta chết chùm.]

“…” Thảm thiết hơn cậu nghĩ nữa.

[Đừng bi quan, hệ thống chúng tôi cảm thấy không ai thích hợp xuyên qua bằng cậu đâu.] Lúc đầu nó cũng định bắt Lý Mộng Khiết đó, nhưng mà cậu ta bề ngoài thánh thiện thế thôi, bên trong đen tối tới nổi làm 0405 cụp đuôi chó luôn.

“…” Tự dưng được khích lệ nhưng cậu không vui chút nào.

Hàn Ngọc Nhiễm và người nhà họ Hàn, đều là những người có máu thịt ngay bên cạnh cậu chứ không phải người trong sách. Tận mắt nhìn họ chết đi, cậu không làm được, có khi cậu làm ra chuyện điên rồ như chết chùm với Ma Hoàng báo thù cho bọn họ nữa.

Hàn Ngọc Nhiễm là chịu đựng nhiều nhất, chỉ mình hắn còn sống, cậu khó mà tưởng tượng ra tình cảnh, hắn đâm chết Ma Hoàng dưới lớp da của Hàn Ngọc Trác, sẽ thế nào nữa.

Ngọc Nhiễm, em nhất định sẽ làm anh hạnh phúc!

“Độ cao này đã đủ chưa em dâu?” Hàn Ngọc Nhan quay đầu lại hỏi, thấy cậu đỏ bừng cả mặt, không khỏi khó hiểu. Em dâu lại sao nữa đấy?

Dương Trường Miên lập tức đáp, nhìn độ cao này, mây mù xung quanh: “Cao thêm được không ạ?” Muốn làm mưa nhân tạo, độ cao là chưa đủ.

Hàn Ngọc Nhan lập tức cho phi kiếm đâm thủng tầng mây, cao hơn cả Linh Ma Đài ngàn mét: “Đã đủ cao chưa?” Ánh trăng vàng đáng ghét làm cô nhức cả đầu, mơ hồ vô cùng.

Dương Trường Miên thế mà quên mất ánh trăng mang lại debuff cho người thường, gật đầu: “Độ cao này hẳn đã đủ rồi.”

Cậu lấy ra bạc i ốt, bột muối đã nghiền thành cát, đã được bỏ vào vài cái bình, đưa cho Hàn Ngọc Nhan: “Chị rải xuống mây giùm em.”

Hàn Ngọc Nhan không hiểu nhưng sẽ không từ chối, nếu làm như vậy có thể cứu hai đứa em, muốn cô hi sinh còn được.

[Tốn điểm cống hiến, tầm hơn vài ngàn để đẩy nhanh quá trình tạo mưa. Cậu đồng ý?] Nó không ngờ thủ khoa hóa học lại còn có chiêu này, trầm trồ khen ngợi.

Trong khi nó nghĩ chỉ cần đánh bom tạo hỗn loạn, kí chủ đã nghĩ đến chuyện làm mưa xuất hiện, mây mù che kín bầu trời. Không có ánh trăng của Tà Thần trợ giúp, Ma Hoàng chỉ là một đống cặn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK