Nam chính khoác thêm một kiện xiêm y màu trắng, tóc đen dài như thác được hắn cột tùy tiện lên bằng một sợi lụa mỏng màu đen, hắn giơ tay cầm lấy thanh kiếm ở đầu giường cầm trong tay, đến vỏ kiếm cũng là màu trắng quý phái.
Quý Minh không cấm nhìn chằm chằm nam chính một lúc mới phục hồi tinh thần lại, cung kính chấp tay cúi đầu nói: "Kia, sư huynh hành sự cẩn thận."
Nam chính gật đầu, mở toang cửa sổ ra, niệm chú nhảy lên thân kiếm, ngự kiếm phi hành mà bay xa khỏi tầm mắt Quý Minh.
Nửa đêm nửa hôm còn phải tăng ca, nam chính trong lòng buồn bực, ai lại chọn giờ này đi đào linh hỏa vậy, đầu óc có bệnh cũng không nhẹ. Điều tra nhanh nhanh còn về ngủ nữa, hắn thầm mắng mười tám đời tổ tông của người đào linh hỏa, bực bội muốn đâm cho tên đó một kiếm ghê.
Quý Minh nhìn theo bóng lưng nam chính mà sững sốt, thật lâu mới hó hé: "Sư huynh có thể đi cửa chính mà?"
Sư huynh bọn họ luôn chú ý kỉ cương, làm gì cũng không vội vã, tư thế thanh thản thật sự.
Chẳng lẽ sợ linh hỏa vuột mất? Không có khả năng á, sư huynh là kiếm tu nguyên căn lại là thủy biến dạng thành băng nguyên căn, hiếm có khó tìm, linh hỏa tuy là quan trọng nhưng nó nguyên căn chính là hỏa, thổ và ám, đâu có hợp với sư huynh đâu? Khó hiểu.
Nam chính đến bây giờ vẫn chưa muốn lộ tên ngự kiếm phi hành bay nhanh như chớp như sao băng xẹt xuống ngọn núi nhà Dương gia, dù sao không ai ở, hắn muốn chẻ đôi ngọn núi này luôn, vậy cho nhanh.
Hắn đang muốn vận khí chém núi thì kiếm linh của hắn tự động xà xuống ngay gần rìa núi nơi có ánh lửa chập chừng.
Nam chính nhíu mi, dừng lại việc vận linh lực, nhảy xuống đất, thu kiếm vào ống tay áo.
Kiếm linh của hắn cái gì cũng tốt, mỗi tội thích làm theo ý mình, thấy có gì đó thú vị là bắt hắn lại xem, hắn cũng thấy nhiều không trách. Cũng vì tính cách này của kiếm linh mà hắn cũng vớt được kha khá tài phú và dị bảo hiếm lạ, không biết lần này lại là gì đây.
Nơi hoang sơ dã lĩnh mà lại đốt lửa, hắn suy đoán, nơi này ắt hẳn là có người nhập cưa trái phép vào ở. Quả nhiên, khi hắn thấy túp lều kế bên thì hoàn toàn hiểu rõ, ở đây có người, không biết là ai, người này đã phát hiện ra linh hỏa chưa?
Nghe có tiếng nước róc rách gần đó, nam chính tự tin với thực lực của mình, ở Dương gia này ngoài Dương Tầm không ai có thể làm đối thủ của hắn, hắn bước chân nhanh qua con suối.
Đập vào mắt hắn làm bóng dáng nho nhỏ đang ngâm mình trong dòng suối nhỏ, tấm lưng gầy nhưng trắng nõn nhiễm vài vệt hồng nhạt. Nhìn sơ qua là một thiếu niên, niên kỷ không lớn, chắc tầm mười mấy.
Nam chính chỉ là nhàn nhạt nhìn liền thu mắt nhìn mũi chân, đối với hắn, nam nữ không có gì khác nhau. Nữ nhân cởi đồ đứng trước mặt hắn không ở số ít, nam cũng vậy, hắn không kích động hay gì nữa, tại thấy nhiều thì quen mắt bình tâm thôi.
Nếu hắn không nhìn lầm, thiếu niên này lúc trưa hắn đã gặp qua ở Dương gia, Dương Trường Miên, chỉ có thể là cậu ta thôi.
Trên người không một tia linh lực, thỏa thỏa là một tên phế vật trong miệng Dương Tấn, điểm này đến hắn cũng kinh ngạc, hắn chỉ thấy qua tu luyện phế vật, chưa thấy qua người nào đến nhập đạo còn không được, này cũng là hiếm có khó tìm một người.
Hệ thống há hốc mồm nhìn nam chính xuất hiện như một vị thần đứng phía sau lưng Dương Trường Miên, nó như là bị kẹt một chút, sau đó hóa thành fan cuồng, si mê mà chụp lấy chụp để hình 365 độ của nam chính, còn cậu thì nó không còn nhớ phải nhắc nhở nam chính giá đáo nữa.
Trời ơi, nam chính chính là nam chính, mặt đẹp không góc chết, mỹ nhân cổ trang lạnh lùng sắc bén là đây chứ đâu nữa, phen này nó giàu to rồi.
Nam chính tự nhiên rùng mình, chợt nhìn xung quanh quan sát xem có gì uy hiếp được hắn không, a, hắn đã biết.
Dương Trường Miên đưa lưng về phía nam chính nên không thấy hắn nên không biết não hắn nhảy số nhanh như vậy, thân phận của cậu đã lòi.
Ngâm mình lâu như vậy rồi Dương Trường Miên cũng cảm thấy nước hơi lạnh rồi, cậu chậm chạp đứng lên.
Nhưng không chờ cậu bước lên bờ, trong nước sột soạt nổi lên bọt sóng, một con cá thật lớn thật lớn, nó còn to hơn cái thây của cậu gấp 4 nữa.
Nó mở to mồm đầy máu và hàm răng sắc bén ra, thân mình một chút vảy đen dựng đứng lên như cá gai, định nuốt cậu vào bụng. Chạy là không có không gian chạy rồi, vì nó đã chặn đường lên bờ của cậu rồi, không biết là nó thông minh hay nó béo nữa.
Dương Trường Miên phen này là rén thiệt, há mồm nhưng không phát ra được âm thanh nào vì căng thẳng, thường ngày cậu hay tắm ở đây cũng đâu thấy con yêu thú này xuất hiện đâu, sao nay tự nhiên sung vậy, muốn ăn thịt cậu luôn.
Chẳng lẽ cậu phải chiết ở đây?
Chiết\=xẻ đôi\=chết
Quý Minh không cấm nhìn chằm chằm nam chính một lúc mới phục hồi tinh thần lại, cung kính chấp tay cúi đầu nói: "Kia, sư huynh hành sự cẩn thận."
Nam chính gật đầu, mở toang cửa sổ ra, niệm chú nhảy lên thân kiếm, ngự kiếm phi hành mà bay xa khỏi tầm mắt Quý Minh.
Nửa đêm nửa hôm còn phải tăng ca, nam chính trong lòng buồn bực, ai lại chọn giờ này đi đào linh hỏa vậy, đầu óc có bệnh cũng không nhẹ. Điều tra nhanh nhanh còn về ngủ nữa, hắn thầm mắng mười tám đời tổ tông của người đào linh hỏa, bực bội muốn đâm cho tên đó một kiếm ghê.
Quý Minh nhìn theo bóng lưng nam chính mà sững sốt, thật lâu mới hó hé: "Sư huynh có thể đi cửa chính mà?"
Sư huynh bọn họ luôn chú ý kỉ cương, làm gì cũng không vội vã, tư thế thanh thản thật sự.
Chẳng lẽ sợ linh hỏa vuột mất? Không có khả năng á, sư huynh là kiếm tu nguyên căn lại là thủy biến dạng thành băng nguyên căn, hiếm có khó tìm, linh hỏa tuy là quan trọng nhưng nó nguyên căn chính là hỏa, thổ và ám, đâu có hợp với sư huynh đâu? Khó hiểu.
Nam chính đến bây giờ vẫn chưa muốn lộ tên ngự kiếm phi hành bay nhanh như chớp như sao băng xẹt xuống ngọn núi nhà Dương gia, dù sao không ai ở, hắn muốn chẻ đôi ngọn núi này luôn, vậy cho nhanh.
Hắn đang muốn vận khí chém núi thì kiếm linh của hắn tự động xà xuống ngay gần rìa núi nơi có ánh lửa chập chừng.
Nam chính nhíu mi, dừng lại việc vận linh lực, nhảy xuống đất, thu kiếm vào ống tay áo.
Kiếm linh của hắn cái gì cũng tốt, mỗi tội thích làm theo ý mình, thấy có gì đó thú vị là bắt hắn lại xem, hắn cũng thấy nhiều không trách. Cũng vì tính cách này của kiếm linh mà hắn cũng vớt được kha khá tài phú và dị bảo hiếm lạ, không biết lần này lại là gì đây.
Nơi hoang sơ dã lĩnh mà lại đốt lửa, hắn suy đoán, nơi này ắt hẳn là có người nhập cưa trái phép vào ở. Quả nhiên, khi hắn thấy túp lều kế bên thì hoàn toàn hiểu rõ, ở đây có người, không biết là ai, người này đã phát hiện ra linh hỏa chưa?
Nghe có tiếng nước róc rách gần đó, nam chính tự tin với thực lực của mình, ở Dương gia này ngoài Dương Tầm không ai có thể làm đối thủ của hắn, hắn bước chân nhanh qua con suối.
Đập vào mắt hắn làm bóng dáng nho nhỏ đang ngâm mình trong dòng suối nhỏ, tấm lưng gầy nhưng trắng nõn nhiễm vài vệt hồng nhạt. Nhìn sơ qua là một thiếu niên, niên kỷ không lớn, chắc tầm mười mấy.
Nam chính chỉ là nhàn nhạt nhìn liền thu mắt nhìn mũi chân, đối với hắn, nam nữ không có gì khác nhau. Nữ nhân cởi đồ đứng trước mặt hắn không ở số ít, nam cũng vậy, hắn không kích động hay gì nữa, tại thấy nhiều thì quen mắt bình tâm thôi.
Nếu hắn không nhìn lầm, thiếu niên này lúc trưa hắn đã gặp qua ở Dương gia, Dương Trường Miên, chỉ có thể là cậu ta thôi.
Trên người không một tia linh lực, thỏa thỏa là một tên phế vật trong miệng Dương Tấn, điểm này đến hắn cũng kinh ngạc, hắn chỉ thấy qua tu luyện phế vật, chưa thấy qua người nào đến nhập đạo còn không được, này cũng là hiếm có khó tìm một người.
Hệ thống há hốc mồm nhìn nam chính xuất hiện như một vị thần đứng phía sau lưng Dương Trường Miên, nó như là bị kẹt một chút, sau đó hóa thành fan cuồng, si mê mà chụp lấy chụp để hình 365 độ của nam chính, còn cậu thì nó không còn nhớ phải nhắc nhở nam chính giá đáo nữa.
Trời ơi, nam chính chính là nam chính, mặt đẹp không góc chết, mỹ nhân cổ trang lạnh lùng sắc bén là đây chứ đâu nữa, phen này nó giàu to rồi.
Nam chính tự nhiên rùng mình, chợt nhìn xung quanh quan sát xem có gì uy hiếp được hắn không, a, hắn đã biết.
Dương Trường Miên đưa lưng về phía nam chính nên không thấy hắn nên không biết não hắn nhảy số nhanh như vậy, thân phận của cậu đã lòi.
Ngâm mình lâu như vậy rồi Dương Trường Miên cũng cảm thấy nước hơi lạnh rồi, cậu chậm chạp đứng lên.
Nhưng không chờ cậu bước lên bờ, trong nước sột soạt nổi lên bọt sóng, một con cá thật lớn thật lớn, nó còn to hơn cái thây của cậu gấp 4 nữa.
Nó mở to mồm đầy máu và hàm răng sắc bén ra, thân mình một chút vảy đen dựng đứng lên như cá gai, định nuốt cậu vào bụng. Chạy là không có không gian chạy rồi, vì nó đã chặn đường lên bờ của cậu rồi, không biết là nó thông minh hay nó béo nữa.
Dương Trường Miên phen này là rén thiệt, há mồm nhưng không phát ra được âm thanh nào vì căng thẳng, thường ngày cậu hay tắm ở đây cũng đâu thấy con yêu thú này xuất hiện đâu, sao nay tự nhiên sung vậy, muốn ăn thịt cậu luôn.
Chẳng lẽ cậu phải chiết ở đây?
Chiết\=xẻ đôi\=chết