Phòng bếp.
Dương Trường Miên lấy cớ làm đồ ăn, lượn vào bếp bận việc, chạy trốn khỏi thực tại xấu hổ.
Hàn Ngọc Nhiễm và Hàn Ngọc Trác ngồi trên ghế, mắt to trừng mặt nhỏ: “…”
Hàn Ngọc Nhiễm gõ cái bàn, giải thích với em trai: “Cậu ấy là Dương Trường Miên, anh dâu của em. Nếu cậu ấy có làm gì kì lạ, ta xin lỗi thay.”
Hàn Ngọc Trác nhiễm thói của anh trai, nhăn mặt gõ cái bàn: “Không sao, rất mới mẻ, không ghét.”
Hai anh em không nói gì nữa, trầm mặc chờ đợi cho ăn.
Tuổi tác cách nhau khá xa, Hàn Ngọc Trác nghe truyền kì của anh trai nhà mình lớn lên, bé ta cũng muốn lớn lên có thể giống như anh trai mình, đầu đội trời chân đạp vách.
Hàn Ngọc Nhiễm một lòng hướng đạo, ít khi tiếp xúc thân thiết với người nhà. Lúc hắn từ Lạc Thiên Tông trở về thăm nhà, Hàn Ngọc Trác còn chập chững biết đi, bây giờ thì đã có thể đi bộ rồi.
Dương Trường Miên trộm ngó ra ngoài, rụt rụt cổ vào lại. Không khí giữa hai anh em nọ như ảnh tĩnh, khó mà đập tan băng, hai cục đá cho nhau giằng co.
Cậu đổ thừa: [Sao tụi mày không nhắc tao? Còn cười được?]
[Trách tụi này sao cậu không đi nhỏ mắt trước đi, ở bên Hàn Ngọc Nhiễm mấy tháng mà còn nhận không ra.]
“…” Tại anh em anh ta giống nhau quá thôi.
Trong cốt truyện cũng không có nhắc nhiều tới Hàn Ngọc Trác, cậu bé này rất ít đất diễn, nhưng vừa lên sân khấu liền ngủm củ tỏi.
Dương Trường Miên dựng lông: [Chết á? Thằng bé đáng yêu thế mà lại?]
666 bịt mõm 0405: [Suỵt, nghiêm cấm mày spoil nội dung dưới mọi hình thức.]
Cậu chỉ có thể từ từ cạy miệng hai con này, trước mắt phải làm một chầu đãi lớn nhỏ ngồi chờ ngoài kia đã.
Hàn Ngọc Trác nhìn cậu tới tới lui lui bày biện đồ ăn ra bàn, nhảy xuống kéo áo cậu: “Anh dâu, cần giúp không?” Bé ngó nghiêng nhìn cái bánh cao ba tầng màu trắng trên bệ bếp.
“…” Anh dâu? Nghe kì kì kiểu gì đó.
Dương Trường Miên bế bé lên, đặt trên ghế, sợ ngồi không cao tới mặt bàn nên lót hai cái đệm cho bé: “Em bé thì chỉ cần phụ trách ăn là được.”
Cậu lật mặt nhìn Hàn Ngọc Nhiễm, chỉ vào bếp, chỉ huy: “Còn lại huynh bưng đi, làm gương cho trẻ nhỏ.” Hại cậu xấu mặt trước bạn nhỏ.
Hàn Ngọc Nhiễm nhích mông đi bưng mâm: “…” Miếng ăn là miếng tồi tàn.
Dương Trường Miên múc chè ra chén nhỏ, đẩy cho bé: “Ngọc Trác năm nay mấy tuổi?”
“…5 tuổi rưỡi.” Dụ hống con nít ba tuổi còn được, bé lớn rồi, không có tác dụng đâu. Nhưng mà, chè này ngon.
Cậu lau miệng giùm thằng nhỏ: “Đi học chưa?” Đi mẫu giáo, không biết tu tiên có mẫu giáo không.
Hàn Ngọc Trác gò má đỏ ửng, giật lấy khăn tay tự lau: “Ta đã Nhập Đạo, sắp lên Sơ Cảnh, không cần đi học cũng mạnh hơn mấy thằng phế vật ất ơ nhiều.”
Phế vật Dương Trường Miên ôm ngực: “…” Tới một đứa nhóc 5 tuổi mà cậu không đánh lại luôn.
Hàn Ngọc Nhiễm dọn cái bánh 3 tầng ra, mùi kem bơ thơm ngọt tỏa ra, cậu còn vẽ hoa trang trí, không khác bánh cưới là mấy. Thiếu nguyên liệu nên cậu chỉ có thể làm bánh vị sữa tươi với dâu tây rừng thôi.
Dương Trường Miên hí hửng cắt bánh, chia cho hai anh em: “Thử xem, không hợp ăn uống thì ta sẽ đổi món.”
Cậu cũng tự cắt cho mình một phần, nhấm nháp. Lâu rồi chưa ăn đồ ngọt, lúc trước làm thí nghiệm hay làm việc, trong túi cậu luôn có kẹo hoặc socola.
Cậu vừa mới lơ đãng, hai anh em đã xử lí xong cái đĩa, hai đôi mắt long lanh nhìn cậu, cầu ăn thêm: “…” Hai anh em hảo ngọt như nhau.
Hàn Ngọc Nhiễm và Hàn Ngọc Trác bốn mắt nhìn nhau, âm thầm phân cao thấp.
Nhìn đồ ăn trên bàn cũng vơi hơn nữa, với tốc độ này, có muốn chừa cho mẹ Hàn và chị Hàn một ít là không có khả năng.
Dương Trường Miên sâu sắc hoài nghi, Hàn gia không cho bọn họ ăn no.
Dương Trường Miên lấy cớ làm đồ ăn, lượn vào bếp bận việc, chạy trốn khỏi thực tại xấu hổ.
Hàn Ngọc Nhiễm và Hàn Ngọc Trác ngồi trên ghế, mắt to trừng mặt nhỏ: “…”
Hàn Ngọc Nhiễm gõ cái bàn, giải thích với em trai: “Cậu ấy là Dương Trường Miên, anh dâu của em. Nếu cậu ấy có làm gì kì lạ, ta xin lỗi thay.”
Hàn Ngọc Trác nhiễm thói của anh trai, nhăn mặt gõ cái bàn: “Không sao, rất mới mẻ, không ghét.”
Hai anh em không nói gì nữa, trầm mặc chờ đợi cho ăn.
Tuổi tác cách nhau khá xa, Hàn Ngọc Trác nghe truyền kì của anh trai nhà mình lớn lên, bé ta cũng muốn lớn lên có thể giống như anh trai mình, đầu đội trời chân đạp vách.
Hàn Ngọc Nhiễm một lòng hướng đạo, ít khi tiếp xúc thân thiết với người nhà. Lúc hắn từ Lạc Thiên Tông trở về thăm nhà, Hàn Ngọc Trác còn chập chững biết đi, bây giờ thì đã có thể đi bộ rồi.
Dương Trường Miên trộm ngó ra ngoài, rụt rụt cổ vào lại. Không khí giữa hai anh em nọ như ảnh tĩnh, khó mà đập tan băng, hai cục đá cho nhau giằng co.
Cậu đổ thừa: [Sao tụi mày không nhắc tao? Còn cười được?]
[Trách tụi này sao cậu không đi nhỏ mắt trước đi, ở bên Hàn Ngọc Nhiễm mấy tháng mà còn nhận không ra.]
“…” Tại anh em anh ta giống nhau quá thôi.
Trong cốt truyện cũng không có nhắc nhiều tới Hàn Ngọc Trác, cậu bé này rất ít đất diễn, nhưng vừa lên sân khấu liền ngủm củ tỏi.
Dương Trường Miên dựng lông: [Chết á? Thằng bé đáng yêu thế mà lại?]
666 bịt mõm 0405: [Suỵt, nghiêm cấm mày spoil nội dung dưới mọi hình thức.]
Cậu chỉ có thể từ từ cạy miệng hai con này, trước mắt phải làm một chầu đãi lớn nhỏ ngồi chờ ngoài kia đã.
Hàn Ngọc Trác nhìn cậu tới tới lui lui bày biện đồ ăn ra bàn, nhảy xuống kéo áo cậu: “Anh dâu, cần giúp không?” Bé ngó nghiêng nhìn cái bánh cao ba tầng màu trắng trên bệ bếp.
“…” Anh dâu? Nghe kì kì kiểu gì đó.
Dương Trường Miên bế bé lên, đặt trên ghế, sợ ngồi không cao tới mặt bàn nên lót hai cái đệm cho bé: “Em bé thì chỉ cần phụ trách ăn là được.”
Cậu lật mặt nhìn Hàn Ngọc Nhiễm, chỉ vào bếp, chỉ huy: “Còn lại huynh bưng đi, làm gương cho trẻ nhỏ.” Hại cậu xấu mặt trước bạn nhỏ.
Hàn Ngọc Nhiễm nhích mông đi bưng mâm: “…” Miếng ăn là miếng tồi tàn.
Dương Trường Miên múc chè ra chén nhỏ, đẩy cho bé: “Ngọc Trác năm nay mấy tuổi?”
“…5 tuổi rưỡi.” Dụ hống con nít ba tuổi còn được, bé lớn rồi, không có tác dụng đâu. Nhưng mà, chè này ngon.
Cậu lau miệng giùm thằng nhỏ: “Đi học chưa?” Đi mẫu giáo, không biết tu tiên có mẫu giáo không.
Hàn Ngọc Trác gò má đỏ ửng, giật lấy khăn tay tự lau: “Ta đã Nhập Đạo, sắp lên Sơ Cảnh, không cần đi học cũng mạnh hơn mấy thằng phế vật ất ơ nhiều.”
Phế vật Dương Trường Miên ôm ngực: “…” Tới một đứa nhóc 5 tuổi mà cậu không đánh lại luôn.
Hàn Ngọc Nhiễm dọn cái bánh 3 tầng ra, mùi kem bơ thơm ngọt tỏa ra, cậu còn vẽ hoa trang trí, không khác bánh cưới là mấy. Thiếu nguyên liệu nên cậu chỉ có thể làm bánh vị sữa tươi với dâu tây rừng thôi.
Dương Trường Miên hí hửng cắt bánh, chia cho hai anh em: “Thử xem, không hợp ăn uống thì ta sẽ đổi món.”
Cậu cũng tự cắt cho mình một phần, nhấm nháp. Lâu rồi chưa ăn đồ ngọt, lúc trước làm thí nghiệm hay làm việc, trong túi cậu luôn có kẹo hoặc socola.
Cậu vừa mới lơ đãng, hai anh em đã xử lí xong cái đĩa, hai đôi mắt long lanh nhìn cậu, cầu ăn thêm: “…” Hai anh em hảo ngọt như nhau.
Hàn Ngọc Nhiễm và Hàn Ngọc Trác bốn mắt nhìn nhau, âm thầm phân cao thấp.
Nhìn đồ ăn trên bàn cũng vơi hơn nữa, với tốc độ này, có muốn chừa cho mẹ Hàn và chị Hàn một ít là không có khả năng.
Dương Trường Miên sâu sắc hoài nghi, Hàn gia không cho bọn họ ăn no.