Dương Trường Miên mùi ngon xem Hàn Ngọc Nhiễm và Phù Nhược đao quang kiếm ảnh lướt qua, trầm trồ: [Còn hơn tao xem phim kiếm hiệp.]
Hệ thống cảnh báo: [Đào Kiều Kiều có chút không đúng lắm, coi chừng bị chẻ làm hai đó.]
"..."
Đúng là Đào Kiều Kiều định nhân lúc nam chính không thể phân tâm, định ra tay cho Dương Trường Miên một bài học.
Cậu liền ly gián, thái độ thành khẩn: "Mỹ nhân, cô nhìn mà xem, ai chính là tình địch số 1 lúc bây giờ của cô hả?"
Đào Kiều Kiều có một lần kinh nghiệm bị lừa, đen mặt rút kiếm: "Đừng ngụy biện, Hàn sư huynh cũng không cứu được ngươi đâu!" Nam chính bây giờ đang bận thử sức so tài với Phù Nhược, không rảnh lo Dương Trường Miên.
Cậu hoảng sợ, lắp bắp chỉ tay vào Phù Nhược và Hàn Ngọc Nhiễm: "Hàn sư huynh của cô thích chính là loại hình giống cô ta đó! Cô mà không ra đó giúp hắn, thế nào hắn cũng siêu lòng cho xem!"
Phù Nhược ngực tấn công mông phòng thủ, lại là lộ đùi lại là lộ vai, là đàn ông ai không thích!
Trong truyện cũng có nói, nam chính thưởng thức cái đẹp, cái đẹp này phải là vừa đẹp vừa mạnh mới có thể lọt vào ánh mắt kén chọn của hắn, Phù Nhược vừa lúc phù hợp.
Cậu lại bi phẫn thay cho Đào Kiều Kiều, lên án nam chính: "Cô nhìn đi, sư huynh của cô vậy mà nương tay với nàng ta. Cô không thấy kì lạ sao?"
Đào Kiều Kiều sắc mặt đổi tới đổi lui không chừng, sư huynh và cô ta cùng tông môn tu luyện, dù không rõ hết tính cách của hắn nhưng cũng biết sơ sơ. Bên cạnh hắn luôn có nữ nhân khác vây quanh nhưng hắn không làm gì cả, giống như cam chịu không thương hương tiếc ngọc.
Nam chính chỉ là đang thử sức Phù Nhược mạnh tới đâu thôi, vậy mà bị cậu đổi trắng thay đen.
Dương Trường Miên lại quạt thêm một trận gió: "Mỹ nhân, ta khuyên cô nên dũng cảm lao ra trăm mét, cùng sư huynh cô song kiếm hợp bích đánh Phù Nhược chạy té khói đi. Không thì sư huynh cô thành áp trại phu quân nàng ta liền."
"..."
Hệ thống: [...Cậu nên xuyên vào cung đấu kịch chứ không nên xuyên qua tu chân giới. Thật là lãng phí tài năng.] Nó cũng xém tin là thật.
Đào Kiều Kiều hung tợn trừng mắt liếc Dương Trường Miên, xách kiếm nhảy lên, giống như là muốn giúp nam chính rồi.
Cậu còn chưa nhẹ nhõm thở ra, đã bị Đào Kiều Kiều vung một kiếm cho bay khỏi tàu. Cô ta nguyên căn là phong, vung một kiếm, còn hơn bão cấp 3: "Ngươi nói rất có lý, nhưng ta vẫn là muốn cho ngươi một trận trước."
Vù vù!
Dương Trường Miên hỗn độn trong gió, bay đi thật xa, cái gì cũng không kịp làm: "Đậu má...là một loài thực vật."
[...] Đã yếu rồi còn thích khiêu khích, chúng nó không cứu.
Dương Trường Miên hóa thành ngôi sao chổi, xẹt qua vùng trời.
Bay hơn trăm mét xa, cơn bão cũng dần tan đi, Dương Trường Miên rơi tự do xuống, với độ cao này, gãy xương là nhẹ, thành bánh nhân thịt là nặng.
Hệ thống: [Mai mốt nhớ tự lượng sức chút, một đứa con gái cũng không đánh lại, coi đáng mặt đàn ông không.]
0405 an ủi: [Mày im cái mỏ lại, cục cưng cũng có muốn như vậy đâu! Cậu ấy cũng có phải đàn ông đâu!]
Dương Trường Miên: "..." Shi(r)t!
Cậu không hoảng không loạn từ túi không gian lấy ra một cây dù màu hồng phấn còn có tai thỏ, bung dù ra, làm giảm áp suất gió, cũng giảm lực hút của Trái Đất. Cây dù này là pháp khí thiên cấp, so với cây búa có hơn chứ không kém, tuy cậu không linh lực kích hoạt nó, nhưng tác dụng cơ bản lúc này là đủ dùng.
"...Tao cảm thấy vòng quay may mắn lần này cũng không quá tệ." Nam chính vẫn là dùng tốt.
[...] Đồng ý.
Dương Trường Miên phiêu phiêu xuống giữa rừng, chân chạm đất cậu liền thu dù, nhìn quanh một vòng.
"Đâu vậy trời?" Không có la bàn nên không phân biệt được phương hướng, trận bão lúc nãy cuốn cậu bơi mấy vòng, đường tới Lạc Thiên Tông là trái hay phải cậu cũng không rõ ràng lắm.
666 tính giùm: [Dựa theo hướng gió và phương vị của mặt trời, chúng ta đang ở hướng bắc. Lạc Thiên Tông ở hướng nam, đi ngược lại là được.]
Dương Trường Miên vừa đi vừa vỗ tay: "Tiếp thu, tiếp thu."
666 lên mặt: [Mang tiếng thủ khoa mà sao có chút kiến thức này cũng không biết vậy?]
Cậu bày tỏ, không có chút xấu hổ nào: "Tao chuyên tự nhiên, xã hội hồi đó thi khoanh lụi."
[...]
0405 hưng phấn: [Nhiệm vụ tới mấy đứa ơi!]
Dương Trường Miên thu hồi biểu tình thong thả, cầm chặt cán dù, đi theo phương hướng hệ thống đã chỉ.
Có tiếng đánh nhau.
Cậu nín thở, bịt mỏ nữa cho chắc, đứng phía sau một thân cây, ló đầu nhìn ra.
Vì tầm nhìn của cậu không được tốt nên hệ thống tri kỷ nói: [Là một tu sĩ đang đối phó với một con yêu thú. Cả hai đều là Thượng Cảnh.]
Dương Trường Miên hóa thân thành trái chanh: "..." Lại Thượng Cảnh, Thượng Cảnh bây giờ tràn lan như vậy sao? Chỉ có mình cậu là phế thôi đúng không!
Hậm hực về hậm hực, cậu cũng không dám lỗ mãn làm lộ vị trí, tặng bữa cơm trưa cho yêu thú.
Thân phế chí kiên, online!
Hệ thống cảnh báo: [Đào Kiều Kiều có chút không đúng lắm, coi chừng bị chẻ làm hai đó.]
"..."
Đúng là Đào Kiều Kiều định nhân lúc nam chính không thể phân tâm, định ra tay cho Dương Trường Miên một bài học.
Cậu liền ly gián, thái độ thành khẩn: "Mỹ nhân, cô nhìn mà xem, ai chính là tình địch số 1 lúc bây giờ của cô hả?"
Đào Kiều Kiều có một lần kinh nghiệm bị lừa, đen mặt rút kiếm: "Đừng ngụy biện, Hàn sư huynh cũng không cứu được ngươi đâu!" Nam chính bây giờ đang bận thử sức so tài với Phù Nhược, không rảnh lo Dương Trường Miên.
Cậu hoảng sợ, lắp bắp chỉ tay vào Phù Nhược và Hàn Ngọc Nhiễm: "Hàn sư huynh của cô thích chính là loại hình giống cô ta đó! Cô mà không ra đó giúp hắn, thế nào hắn cũng siêu lòng cho xem!"
Phù Nhược ngực tấn công mông phòng thủ, lại là lộ đùi lại là lộ vai, là đàn ông ai không thích!
Trong truyện cũng có nói, nam chính thưởng thức cái đẹp, cái đẹp này phải là vừa đẹp vừa mạnh mới có thể lọt vào ánh mắt kén chọn của hắn, Phù Nhược vừa lúc phù hợp.
Cậu lại bi phẫn thay cho Đào Kiều Kiều, lên án nam chính: "Cô nhìn đi, sư huynh của cô vậy mà nương tay với nàng ta. Cô không thấy kì lạ sao?"
Đào Kiều Kiều sắc mặt đổi tới đổi lui không chừng, sư huynh và cô ta cùng tông môn tu luyện, dù không rõ hết tính cách của hắn nhưng cũng biết sơ sơ. Bên cạnh hắn luôn có nữ nhân khác vây quanh nhưng hắn không làm gì cả, giống như cam chịu không thương hương tiếc ngọc.
Nam chính chỉ là đang thử sức Phù Nhược mạnh tới đâu thôi, vậy mà bị cậu đổi trắng thay đen.
Dương Trường Miên lại quạt thêm một trận gió: "Mỹ nhân, ta khuyên cô nên dũng cảm lao ra trăm mét, cùng sư huynh cô song kiếm hợp bích đánh Phù Nhược chạy té khói đi. Không thì sư huynh cô thành áp trại phu quân nàng ta liền."
"..."
Hệ thống: [...Cậu nên xuyên vào cung đấu kịch chứ không nên xuyên qua tu chân giới. Thật là lãng phí tài năng.] Nó cũng xém tin là thật.
Đào Kiều Kiều hung tợn trừng mắt liếc Dương Trường Miên, xách kiếm nhảy lên, giống như là muốn giúp nam chính rồi.
Cậu còn chưa nhẹ nhõm thở ra, đã bị Đào Kiều Kiều vung một kiếm cho bay khỏi tàu. Cô ta nguyên căn là phong, vung một kiếm, còn hơn bão cấp 3: "Ngươi nói rất có lý, nhưng ta vẫn là muốn cho ngươi một trận trước."
Vù vù!
Dương Trường Miên hỗn độn trong gió, bay đi thật xa, cái gì cũng không kịp làm: "Đậu má...là một loài thực vật."
[...] Đã yếu rồi còn thích khiêu khích, chúng nó không cứu.
Dương Trường Miên hóa thành ngôi sao chổi, xẹt qua vùng trời.
Bay hơn trăm mét xa, cơn bão cũng dần tan đi, Dương Trường Miên rơi tự do xuống, với độ cao này, gãy xương là nhẹ, thành bánh nhân thịt là nặng.
Hệ thống: [Mai mốt nhớ tự lượng sức chút, một đứa con gái cũng không đánh lại, coi đáng mặt đàn ông không.]
0405 an ủi: [Mày im cái mỏ lại, cục cưng cũng có muốn như vậy đâu! Cậu ấy cũng có phải đàn ông đâu!]
Dương Trường Miên: "..." Shi(r)t!
Cậu không hoảng không loạn từ túi không gian lấy ra một cây dù màu hồng phấn còn có tai thỏ, bung dù ra, làm giảm áp suất gió, cũng giảm lực hút của Trái Đất. Cây dù này là pháp khí thiên cấp, so với cây búa có hơn chứ không kém, tuy cậu không linh lực kích hoạt nó, nhưng tác dụng cơ bản lúc này là đủ dùng.
"...Tao cảm thấy vòng quay may mắn lần này cũng không quá tệ." Nam chính vẫn là dùng tốt.
[...] Đồng ý.
Dương Trường Miên phiêu phiêu xuống giữa rừng, chân chạm đất cậu liền thu dù, nhìn quanh một vòng.
"Đâu vậy trời?" Không có la bàn nên không phân biệt được phương hướng, trận bão lúc nãy cuốn cậu bơi mấy vòng, đường tới Lạc Thiên Tông là trái hay phải cậu cũng không rõ ràng lắm.
666 tính giùm: [Dựa theo hướng gió và phương vị của mặt trời, chúng ta đang ở hướng bắc. Lạc Thiên Tông ở hướng nam, đi ngược lại là được.]
Dương Trường Miên vừa đi vừa vỗ tay: "Tiếp thu, tiếp thu."
666 lên mặt: [Mang tiếng thủ khoa mà sao có chút kiến thức này cũng không biết vậy?]
Cậu bày tỏ, không có chút xấu hổ nào: "Tao chuyên tự nhiên, xã hội hồi đó thi khoanh lụi."
[...]
0405 hưng phấn: [Nhiệm vụ tới mấy đứa ơi!]
Dương Trường Miên thu hồi biểu tình thong thả, cầm chặt cán dù, đi theo phương hướng hệ thống đã chỉ.
Có tiếng đánh nhau.
Cậu nín thở, bịt mỏ nữa cho chắc, đứng phía sau một thân cây, ló đầu nhìn ra.
Vì tầm nhìn của cậu không được tốt nên hệ thống tri kỷ nói: [Là một tu sĩ đang đối phó với một con yêu thú. Cả hai đều là Thượng Cảnh.]
Dương Trường Miên hóa thân thành trái chanh: "..." Lại Thượng Cảnh, Thượng Cảnh bây giờ tràn lan như vậy sao? Chỉ có mình cậu là phế thôi đúng không!
Hậm hực về hậm hực, cậu cũng không dám lỗ mãn làm lộ vị trí, tặng bữa cơm trưa cho yêu thú.
Thân phế chí kiên, online!