Dương Trường Miên bò dậy, phủi phủi quần áo dính đất, hồn nhiên như không có chuyện lọt hố xảy ra, giảo biện: "Thấy huynh xuống lâu quá nên ta không yên tâm, xuống xem sao."
Nam chính không nghĩ nói chuyện, xoay đầu đi, dẫn đầu bước vào ngầm hang động ở phía trước.
Dương Trường Miên chạy chậm theo sau, một bộ biểu tình, hồi nãy người té cái bịch xuống là ai chứ không phải ta.
0405 dò ra manh mối: [Báo cáo hạm trưởng, trăm mét kế tiếp không phát hiện bảo vật!]
Cậu gật đầu nhẹ, đánh giá chung quanh, hang động được Bách Túc làm ra có hơi hẹp dài. Vì đi dưới lòng đất tối đen như mực nên Dương Trường Miên khá cẩn thận nhưng mà vẫn bị vấp ngã mấy lần.
Hàn Ngọc Nhiễm là tu sĩ, ngũ cảm siêu cường cộng thêm khả năng coi đêm rõ ràng, đối với hắn không có gì trở ngại.
Dương Trường Miên hơn ba lần bị vấp té thì bạo phát, cái đường đi chó má gì mà sỏi đá gập ghềnh khó đi muốn chết. Đàng hang động sao không thanh lý đường đi luôn đi con rết ngu ngục này.
Trong ánh nhìn nghi ngờ của hệ thống, cậu lấy ra một cây gậy bằng tre, tiến hành vừa đi vừa dò đường. Cậu nên sử dụng nó sớm hơn, đỡ bớt việc.
Hàn Ngọc Nhiễm còn định lấy dạ minh châu ra chiếu sáng cho cậu mượn: "..." Thanh niên trai tráng, làm gì chống gậy như lão già 80?
666 phun: [Thật là mất mặt.]
Dương Trường Miên xù lông: [Mày nín.] Mất mặt cái gì, cậu mặt dày lắm.
Nam chính thương sót cho người thường như Dương Trường Miên, liền ném cho cậu mượn dạ minh châu. Đường sáng vẫn là dễ đi hơn.
Đi thêm một đoạn nữa thì có 2 ngã rẽ, một cái hang động bên trái, một cái bên phải.
Nam chính khựng lại, Dương Trường Miên cũng dừng bước: [Bên nào có kho báu hả thuyền trưởng?]
0405 rụt rè: [Vẫn chưa đo được.] Khoảng cách khá xa, con rết mẹ này đào hố gì mà sâu, định giấu bầy con cả đời à.
Dương Trương Miên cảm thấy hệ thống không phải toàn năng, bèn ra chủ ý với nam chinh: "Huynh thả Trích Nguyệt ra đi, mũi nó thính, chắc là sẽ đánh hơi được." Đừng hỏi tại sao cậu biết, bởi cậu có kịch bản nơi tay!
Hàn Ngọc Nhiễm: "..." Kiếm linh của hắn là kiếm, không phải chó!
Nhưng mà chủ ý này không tồi, có thể thử.
Nam chính thả ra Trích Nguyệt, mới phản ứng lại đây, nhìn cậu: "Sao ngươi biết kiếm của ta?" Có thể tầm bảo?
Dương Trường Miên á khẩu, cái ló có cái khôn, tự tin nói: "Huynh đừng xem thường tình báo của Dương gia." Đổi tội lên đầu tình báo là đáng tin nhất, vì bọn họ khắp nơi thu thập thông tin cũng không ít, chỉ cần tốn tí linh thạch là có thể mua thông tin rồi. Cái gì không biết, đỗ lỗi cho Dương gia.
Nam chính không truy hỏi nữa, thả ra Trích Nguyệt xong, hắn một đường chạy chậm đi theo sau, Dương Trường Miên cũng vội vàng đi theo nhặt hàng lậu, vào hang bên phải.
Hệ thống vẫn luôn theo sát thông báo kết quả cho cậu, đổi mới nhiệm vụ. Đi không lâu lắm, tầm 10 phút đồng hồ, Dương Trường Miên sắp đi què tới nơi, nam chính mới ngừng bước chân, làm thủ thế im lặng.
Cậu vội vàng thu dạ minh châu vào trong túi, dựa sát vào sau lưng nam chính, tiến hành núp. Cậu có ló đầu ra cũng không thấy gì hết, đơn giản núp phía sau lưng nam chính để hắn xử hết.
Hàn Ngọc Nhiễm chọn mi: "..." Hắn gặp qua người không biết xấu hổ, nhưng chưa thấy ai như cậu, làm như đó là điều đương nhiên rồi. Vậy mà hắn không ghét mới ghê.
Trong bóng tối, ngũ cảm cường đại nam chính cảm nhận được hơi thở thô nặng của Dương Trường Miên ở phía sau, tiếng vải y phục cọ sát, hắn không muốn để ý cũng khó.
Cậu không hiểu ra sao nhìn nam chính đứng im thin thít: [Hắn sao vậy? Kẻ địch đông quá đánh không lại?]
666 xem thường, kí chủ mắt què coi đêm năng lực kém, nhưng hắn thì không: [Mấy con rết con và rết thành niên thôi, tu vi yếu xìu. Nam chính một chiêu là chết hết.]
Dương Trường Miên tò mò: [Lại nói, tao chưa thấy nam chính sử dụng tuyệt chiêu nào hết.]
666 nhìn nam chính rốt cuộc xách kiếm xông vào hang ổ: [Sao thấy được, trừ phi mắt cậu là mắt mèo.]
Dương Trường Miên: "..." Tiếng xé gió bên tai, thân ảnh ở đằng trước cũng đi xa, cậu mới lấy ra dạ minh châu soi sáng màn đêm. Chiếm làm của riêng rất tự nhiên.
Hàn Ngọc Nhiễm cầm kiếm vọt vào bầy rết con và rết thành niên, đột ngột cho bọn nó quy tiên không kịp ngáp. Hắn kiếm phong mang theo nhợt nhạt một tầng băng sương, càn quét khắp hang động, không chừa một con còn sống.
Bách Túc Yêu Thú: "???" Từ đâu ra sát thần? Bọn nó còn chưa kịp tiến công nữa! Má ơi cứu!
Bách Túc Mẫu Trùng Hoàng săn mồi đá phải ván sắt Dương gia, hai bên giao thủ kịch liệt tối tăm trời đất. Muốn rút ra tinh lực đi cứu trợ bầy con là không có khả năng.
Nó có chết cũng không nghĩ đến, nhánh cây khô mà nó bỏ qua khi lúc còn trên đỉnh núi lại ngang nhiên dắt một tôn sát thần vào hang ổ của nó giết thú đoạt bảo.
Dám coi thường phế vật, phải trả giá đại giới!
Nam chính không nghĩ nói chuyện, xoay đầu đi, dẫn đầu bước vào ngầm hang động ở phía trước.
Dương Trường Miên chạy chậm theo sau, một bộ biểu tình, hồi nãy người té cái bịch xuống là ai chứ không phải ta.
0405 dò ra manh mối: [Báo cáo hạm trưởng, trăm mét kế tiếp không phát hiện bảo vật!]
Cậu gật đầu nhẹ, đánh giá chung quanh, hang động được Bách Túc làm ra có hơi hẹp dài. Vì đi dưới lòng đất tối đen như mực nên Dương Trường Miên khá cẩn thận nhưng mà vẫn bị vấp ngã mấy lần.
Hàn Ngọc Nhiễm là tu sĩ, ngũ cảm siêu cường cộng thêm khả năng coi đêm rõ ràng, đối với hắn không có gì trở ngại.
Dương Trường Miên hơn ba lần bị vấp té thì bạo phát, cái đường đi chó má gì mà sỏi đá gập ghềnh khó đi muốn chết. Đàng hang động sao không thanh lý đường đi luôn đi con rết ngu ngục này.
Trong ánh nhìn nghi ngờ của hệ thống, cậu lấy ra một cây gậy bằng tre, tiến hành vừa đi vừa dò đường. Cậu nên sử dụng nó sớm hơn, đỡ bớt việc.
Hàn Ngọc Nhiễm còn định lấy dạ minh châu ra chiếu sáng cho cậu mượn: "..." Thanh niên trai tráng, làm gì chống gậy như lão già 80?
666 phun: [Thật là mất mặt.]
Dương Trường Miên xù lông: [Mày nín.] Mất mặt cái gì, cậu mặt dày lắm.
Nam chính thương sót cho người thường như Dương Trường Miên, liền ném cho cậu mượn dạ minh châu. Đường sáng vẫn là dễ đi hơn.
Đi thêm một đoạn nữa thì có 2 ngã rẽ, một cái hang động bên trái, một cái bên phải.
Nam chính khựng lại, Dương Trường Miên cũng dừng bước: [Bên nào có kho báu hả thuyền trưởng?]
0405 rụt rè: [Vẫn chưa đo được.] Khoảng cách khá xa, con rết mẹ này đào hố gì mà sâu, định giấu bầy con cả đời à.
Dương Trương Miên cảm thấy hệ thống không phải toàn năng, bèn ra chủ ý với nam chinh: "Huynh thả Trích Nguyệt ra đi, mũi nó thính, chắc là sẽ đánh hơi được." Đừng hỏi tại sao cậu biết, bởi cậu có kịch bản nơi tay!
Hàn Ngọc Nhiễm: "..." Kiếm linh của hắn là kiếm, không phải chó!
Nhưng mà chủ ý này không tồi, có thể thử.
Nam chính thả ra Trích Nguyệt, mới phản ứng lại đây, nhìn cậu: "Sao ngươi biết kiếm của ta?" Có thể tầm bảo?
Dương Trường Miên á khẩu, cái ló có cái khôn, tự tin nói: "Huynh đừng xem thường tình báo của Dương gia." Đổi tội lên đầu tình báo là đáng tin nhất, vì bọn họ khắp nơi thu thập thông tin cũng không ít, chỉ cần tốn tí linh thạch là có thể mua thông tin rồi. Cái gì không biết, đỗ lỗi cho Dương gia.
Nam chính không truy hỏi nữa, thả ra Trích Nguyệt xong, hắn một đường chạy chậm đi theo sau, Dương Trường Miên cũng vội vàng đi theo nhặt hàng lậu, vào hang bên phải.
Hệ thống vẫn luôn theo sát thông báo kết quả cho cậu, đổi mới nhiệm vụ. Đi không lâu lắm, tầm 10 phút đồng hồ, Dương Trường Miên sắp đi què tới nơi, nam chính mới ngừng bước chân, làm thủ thế im lặng.
Cậu vội vàng thu dạ minh châu vào trong túi, dựa sát vào sau lưng nam chính, tiến hành núp. Cậu có ló đầu ra cũng không thấy gì hết, đơn giản núp phía sau lưng nam chính để hắn xử hết.
Hàn Ngọc Nhiễm chọn mi: "..." Hắn gặp qua người không biết xấu hổ, nhưng chưa thấy ai như cậu, làm như đó là điều đương nhiên rồi. Vậy mà hắn không ghét mới ghê.
Trong bóng tối, ngũ cảm cường đại nam chính cảm nhận được hơi thở thô nặng của Dương Trường Miên ở phía sau, tiếng vải y phục cọ sát, hắn không muốn để ý cũng khó.
Cậu không hiểu ra sao nhìn nam chính đứng im thin thít: [Hắn sao vậy? Kẻ địch đông quá đánh không lại?]
666 xem thường, kí chủ mắt què coi đêm năng lực kém, nhưng hắn thì không: [Mấy con rết con và rết thành niên thôi, tu vi yếu xìu. Nam chính một chiêu là chết hết.]
Dương Trường Miên tò mò: [Lại nói, tao chưa thấy nam chính sử dụng tuyệt chiêu nào hết.]
666 nhìn nam chính rốt cuộc xách kiếm xông vào hang ổ: [Sao thấy được, trừ phi mắt cậu là mắt mèo.]
Dương Trường Miên: "..." Tiếng xé gió bên tai, thân ảnh ở đằng trước cũng đi xa, cậu mới lấy ra dạ minh châu soi sáng màn đêm. Chiếm làm của riêng rất tự nhiên.
Hàn Ngọc Nhiễm cầm kiếm vọt vào bầy rết con và rết thành niên, đột ngột cho bọn nó quy tiên không kịp ngáp. Hắn kiếm phong mang theo nhợt nhạt một tầng băng sương, càn quét khắp hang động, không chừa một con còn sống.
Bách Túc Yêu Thú: "???" Từ đâu ra sát thần? Bọn nó còn chưa kịp tiến công nữa! Má ơi cứu!
Bách Túc Mẫu Trùng Hoàng săn mồi đá phải ván sắt Dương gia, hai bên giao thủ kịch liệt tối tăm trời đất. Muốn rút ra tinh lực đi cứu trợ bầy con là không có khả năng.
Nó có chết cũng không nghĩ đến, nhánh cây khô mà nó bỏ qua khi lúc còn trên đỉnh núi lại ngang nhiên dắt một tôn sát thần vào hang ổ của nó giết thú đoạt bảo.
Dám coi thường phế vật, phải trả giá đại giới!