• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

666 hồi hợp vô cùng: [Vậy mới ra dáng phản diện chứ!]

0405: [Thôi đi má, đồ phản bội, cho ăn cho uống cho thuốc trị thương cho mượn mùng nằm mà anh ta lại muốn hại em trai người ta!]

666: [Nếu không nhờ Mặc Vô Song, Hàn Ngọc Nhiễm đã bị ghim thành con nhím rồi.]

0405: [Hứ!]

[Bé Năm, bé Sáu!]

[??] Ảo giác à?

Hàn Ngọc Nhiễm điều khiển phi kiếm bay xa, một tay ôm eo Dương Trường Miên một tay cầm kiếm, có hồn ma nào bay ngang đều chọc 7 cái cho chết.

Hồn ma lang thang: “…” Ai làm gì ai đâu nào.

Dương Trường Miên có dấu hiệu tỉnh lại, Hàn Ngọc Nhiễm giơ tay định gõ cho bất tỉnh lần nữa, kết quả nghe được Dương Trường Miên tỏ tình, khựng tay lại, ngơ ngác như nai vàng.

Trích Nguyệt không có người điều khiển, cái tính chó con nổi lên, đấu đá lung tung bay uốn lượn khắp nơi, xẹt một cái như sao băng rơi xuống, té sấp mặt cả hai.

Rầm!

Hàn Ngọc Nhiễm vì một phút lầm lỡ mà đỡ trán, may mà bay xa rồi, không thì chờ bố già nhặt xác giùm thật.

Dương Trường Miên vừa mới tỏ tình với hắn, đúng không?

Hắn vừa muốn ngồi dậy đã bị đè xuống cỏ lần nữa, người mà hắn vừa nhắc tên đang ngồi lọt thỏm trong vòng tay của hắn, dáng vẻ mơ hồ cũng rất đáng yêu. Không thể phản kháng, sẽ làm cậu bị thương.

Dương Trường Miên trong lúc mơ hồ, cảm giác không có trọng lực cả người lơ lửng như ở trong nước, hỏn lọn vẫy đạp, còn sờ soạng ngực hắn.

Lúc nãy đánh nhau, quần áo có hơi rối loạn không chỉnh tề: “…Trường Miên, đừng sờ bậy.” Chẳng lẽ cậu muốn…ở đây luôn?

Dương Trường Miên đầu óc lập tức thanh tỉnh, mặt nhăn cả lên, sau ót đau đớn làm cậu muốn gục ngã luôn. Giọng của Hàn Ngọc Nhiễm, vẫn dễ nghe, trầm ấm như vậy, giống như lâu lắm rồi cậu mới được nghe.

“Ngọc Nhiễm?” Là người thật? Không phải trí tưởng tượng của cậu?

Tầm mắt lướt xuống dưới, cậu không khỏi hít hà một hơi, bản thân đang ngồi ở bụng dưới của hắn, bàn tay thì sắp luồn vào áo trong của người ta, tư thế tiêu chuẩn đè người xuống cỏ đại chiến 300 hiệp. Làm cậu tự nhiên tỉnh lại liền, mặt đỏ như gấc. Sao không ai cản cậu lại?

Hàn Ngọc Nhiễm thế mà không kháng, còn có chút hưởng thụ?

“…” Hay là cậu ngất đi cho bớt lúng túng? Hoặc là đâm lao theo lao, dã chiến* luôn?

*Dã chiến: đánh nhau trong rừng

666: […Bộ quên đây là đâu rồi hả?] Muốn đấu kiếm thì về nhà trùm chăn mà đấu!

0405 la oai oái: [Ngọc Trác sắp bị nướng rồi mà hai người còn ngọt ngào được!]

Dương Trường Miên lập tức nghĩ tới chuyện chính, lồm cồm bỏ dậy, cũng kéo Hàn Ngọc Nhiễm đứng lên, gấp gáp nói: “Trước khi ta bị nhập thì có gặp một đám ma tu, bọn họ bắt cóc Ngoc Trác, muốn đem thằng bé hiến xác hồi sinh Ma Hoàng!”

Cậu loạng choạng đứng dậy, đầu óc xoay mòng mòng: “Chúng ta phải nhanh lên đi cứu em ấy!”

Hàn Ngọc Nhiễm lạnh hết cả người, không khí kiều diễm gì cũng chưa, đưa tay đỡ lấy cậu đang đi đứng khó khăn.

Hắn không phải không tin cậu nhưng Hàn Ngọc Trác ở Hàn gia rất an toàn, nhà họ Hàn có trận pháp bảo vệ, nếu muốn lẻn vào bắt cóc Hàn Ngọc Trác, còn khó hơn lựa đậu xanh với đậu đỏ.

Dù không tin mấy nhưng nếu cậu muốn đi mạo hiểm, hắn cũng sẽ đi chung.

Triệu hồi lại Trích Nguyệt đang hóng gió, hai người ngồi lại trên thân kiếm, phóng như bay mà lao về chỗ cũ, Hố Linh Thi kiêm Linh Ma Đài.

Dương Trường Miên hoãn một chút mới nói: “Huynh còn nhớ cái pháp khí mà ta cho Ngọc Trác làm quà không? Ta có cài trận pháp bảo vệ cho thằng bé, vỡ tan tành rồi.”

Pháp khí này là hàng của hệ thống, bị hư hại sẽ tự động bị thu về, nếu cậu muốn xài tiếp thì tốn mấy ngàn điểm cống hiến đi sửa mới được.

Nhìn cái chong chóng nát bẹp trong tay cậu, Hàn Ngọc Nhiễm hoàn toàn tin tưởng, nhưng hắn lo lắng trong lúc đánh nhau sẽ phân tâm không thể bảo vệ cậu: “Như vậy, ta phải đưa ngươi trốn ở chỗ an toàn trước-”

Dương Trường Miên lắc đầu, tự tin vỗ ngực: “Huynh yên tâm đi, Trường Miên ta level up rồi.”

Hàn Ngọc Nhiễm: “??”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK